Đại Đường Cuồng Sĩ

Tuy là Lý Trân rất hứng thú với nha hoàn hầu hạ ở phòng khách trong Địch phủ nhưng khi đưa Địch Yến hồi phủ hắn lại không lưu lại qua đêm. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì ngày mai hắn có ca trực, trời chưa sáng đã phải tới điểm danh.

Tuy rằng làm ở Đại Lý Tự rất thoải mái nhưng cũng có một số quy tắc vô cùng nghiêm ngặt, điểm danh là một trong số đó, một lần điểm danh không có mặt sẽ bị phạt hai mươi trượng, ba lần điểm danh không có mặt sẽ bị cách chức, trừ phi là ra ngoài làm việc, nên với cửa ải điểm danh này, mọi người đều hết sức tuân thủ.

Mà y phục lẫn thẻ bài của Lý Trân đều ở phủ hắn, sáng mai nếu hồi phủ lấy sẽ không kịp. Hắn gửi lại ngựa ở Địch phủ rồi dùng dạ hành thuật, một đường hết leo tường tới đi trên vách tường, cuối cùng cũng về nhà tới nhà.

Đại tỷ Lý Tuyền miệng đang ngáp ngủ dậy mở cửa cho hắn, mặt đầy vẻ mệt mỏi hỏi:
- Sao giờ này đệ mới về, đã ăn cơm chưa?

- Đệ ăn rồi, tỷ phu thế nào rồi?

- Tốt lên nhiều rồi, đã có thể nói với ta hai câu, nhưng khi nói vẫn có chút hoảng hốt, phải nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa mới có thể tới Lương Vương phủ. Ta khuyên chàng đừng đi nhưng chàng nhất định không chịu.

Lý Trân lắc lắc đầu. Cơ thể của tỷ phu hắn quá yếu ớt, chút kinh hãi khiến cho y nằm giường tĩnh dưỡng bốn năm ngày. Năm kia Tiểu Tế bị hai con sói hoang cắn, tuy là hoảng sợ tới ngất đi nhưng hai hôm sau đã chạy nhảy rất vui vẻ.

- Tỷ tỷ, tỷ phải bồi bổ thân thể cho tỷ phu đi, huynh ấy tiều tụy quá.

- Ta biết chứ, hôm nay bên Võ phủ đưa tới mấy cây nhân sâm trăm năm thượng hạng, ta đang tính hầm với gà bồi bổ cho chàng.

Lý Tuyền vừa nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Có thư gửi đệ, từ Đôn Hoàng đưa tới, đoán chừng là Tiểu mập viết đấy, ta để trên bàn trong phòng đệ.

Nghe nói Tửu mập viết thư cho mình, trong lòng Lý Trân không khỏi phấn khích, hắn vội vàng bước nhanh về phòng.

Mới tới cửa phòng, đã thấy nha hoàn Tiểu Liên vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, trong lòng hắn có chút không hài lòng, sao nàng ta có thể tùy tiện vào phòng ngủ của hắn.

- Ngươi có chuyện gì không?

Tiểu Liên vội vàng cúi đầu:
- Nô tỳ tới đưa trà cho công tử!

Lý Trân vốn đã không thích nha hoàn này, lúc đầu đại tỷ nói nàng rất thông minh, tự bản thân cũng thấy nàng không tệ, nhưng bây giờ xem chừng nàng ta có nhiều bí mật, nào có chuyện vào phòng ngủ để đưa trà?

Hắn khắc chế sự chán ghét trong lòng, lạnh lùng nói với nàng:
- Ta đã từng nói với ngươi hai lần, gian phòng của ta chỉ có đại tỷ có thể đi vào, ngay cả tỷ phu cũng không được, đó là gia quy, mong rằng đây là lần cuối cùng ta phải nhắc nhở ngươi.




- Vâng, tiểu Liên sẽ nhớ kĩ.

Lý Trân phất phất tay.
- Thôi ngươi lui đi.

Tiểu Liên cúi đầu, rất nhanh rời khỏi. Nhưng Lý Trân nhìn rõ lúc nàng ta quay người, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười khinh thường.

Lý Trân hừ một tiếng rồi đi vào phòng hắn, đèn trong phòng đã được thắp sáng, hắn cởi áo khoác ngoài treo trên giá treo y phục rồi quay lại ngồi xuống ghế.

Trên bàn đặt một bức thư và một tách trà còn nóng hổi, hắn cầm chiếc chén sứ trắng lên định nhấm nháp một ngụm trà nóng nhưng bỗng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy nửa dấu son môi đỏ tươi lưu lại ở rìa của chiếc ly.

Ngẩn ra hồi lâu, "xoạt", Lý Trân cầm chén trà hất ra ngoài sân, trong lòng hắn càng ngày càng thấy căm ghét, gan của tiểu cô nương kia càng lúc càng lớn.

Hắn lại nghĩ tới tỷ phu đang nằm nhà dưỡng bệnh, chuyện này hắn phải nhắc nhở đại tỷ, nhưng nghĩ lại, đại tỷ là nữ nhân, mẫn cảm hơn nhiều so với hắn, những chuyện như thế chỉ khiến cho tình cảm phu thê của họ rạn nứt, hắn tốt nhất là nên ít lời đi, hoặc chỉ có thể nói bóng gió một chút.

Lý Trân nhóm bồn than, tự pha cho mình một ấm trà mới, bận rộn hồi lâu, bây giờ mới có thể ngồi xuống xem tới bức thư của Tửu Trí viết cho hắn.

Nhìn nét chữ xiêu vẹo trong bức thư, những việc không vui trong lòng lập tức bị lãng quên, hắn hiểu ý mà cười phá lên, tên tiểu tử mập chết bầm này, bao giờ ngươi mới quay lại đây?





Sáng sớm hôm sau Lý Trân vào thành, hôm nay là ca trực của hắn nhưng chẳng có việc phiền hà gì nên điểm danh xong hắn liền chuồn khỏi cung.

Cho dù thị vệ trong cung đình xưa nay có cách nói: "Nhất niên cẩu, lưỡng niên thống, tam niên lão binh hoành trứ tẩu", nhưng lang tướng đang trực biết hắn là do Cao Diên Phúc đề cử nên với kẻ có chút hành vi trái với quy định như hắn cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Lý Trân tới Đại Lý Tự tìm Tôn Lễ. Trong phòng, Tôn Lễ y như một pho tượng điêu khắc ngồi nghe Lý Trân giảng đạo.

Qua một hồi lâu y mới ôm đầu rên rỉ nói:
- Khó trách chỉ có Đại Lý Tự mới cần đến ta, tại sao lại để ta phụ trách những chuyện như thế này?

Lý Trân có chút đồng tình nhìn y, Tôn Lễ này quả thật không đủ thông minh, y cũng chẳng nghĩ tới việc dám giết Vương phi Tự Đằng sẽ là kẻ bình thường sao?


Đến lúc này, y vẫn chỉ xem vụ trọng án như một vụ án thông thường, đi khắp nơi tìm kẻ tình nghi, y đã sớm phải biết vì sao những người khác không dám nhận vụ án này chứ?

- Quan trên gần đây có hỏi tới vụ án không?
Lý Trân lại hỏi.

Tôn Lễ thở dài, lắc đầu
- Gần đây rất yên tĩnh, không một ai hỏi tới cả.

- Vậy là đúng rồi.

Lý Trân mỉm cười khiến gương mặt Tôn Lễ ngỡ ngàng chưa kịp hiểu.
- Huynh nghĩ xem, Thánh thượng yêu cầu phải phá được án trước cuối năm nhưng từ giờ tới cuối năm chỉ còn hai tháng, quan cai quản Đại Lý Tự có thể không vội được không? Họ nên ngày ngày truy hỏi huynh xem vụ án đã tiến triển tới đâu rồi mới đúng chứ? Nhưng hiện tại chẳng ai ngó ngàng tới, Tôn huynh không thấy kì lạ sao?

Tôn Lễ xuất thân là thị vệ, đọc sách không nhiều, quả thật không đủ thông minh nhưng y cũng lăn lộn trên quan trường, cũng có những giác ngộ nhất định, lời Lý Trân nói như nhắc nhở y, nhất định có điểm đáng ngờ.

Y trầm tư giây lát rồi nói:
- Nếu theo lời đệ nói, trước đây Triệu Thiếu Khanh ngày ngày có truy hỏi ta vụ án đã tiến triển tới đâu, nhưng ba bốn ngày nay y lại không ngó ngàng gì nữa. Hôm qua ta gặp y ở cửa chính, y chỉ liếc ta một cái, ngay cả chào hỏi cũng không, giống như chẳng xảy ra chuyện gì, như vậy là duyên cớ gì?

Vẻ mặt Tôn Lễ mang đầy sự mong chờ hướng về phía Lý Trân. Y lớn hơn Lý Trân chừng mười hai tuổi, nhưng nhiều lúc, y cảm thấy Lý Trân mới đích xác là đại ca, đưa cho y chủ ý, giúp y chỉ ra phương hương đúng đắn.

Lý Trân cười nói:
- Ta cảm thấy đây thực ra là một loại ám thị, quan trên không quản, giao cho huynh điều tra, chỉ cần huynh có thể cho họ một lời giải thích để họ có thể giải thích với Thánh thượng thì vụ án này coi như kết thúc. Nếu ta đoán không nhầm, bề trên đã nghe được phong thanh gì đó.

Tôn Lễ chậm rãi gật đầu, y hiểu được ý tứ của Lý Trân, bắt vài tên đạo tặc, đổ hết tội lên đầu chúng thì vụ án coi như kết thúc, y suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đệ thấy vụ án này nên kết thúc vào thời điểm nào?

- Sớm làm chuẩn bị, chờ đợi thời cơ. Đến lúc ta tự khắc nói cho huynh thời điểm kết án.

Hai người đang nói chuyện thì một vị quan viên của Đại Lý Tự vội vàng bước vào, y thì thầm vào tai Tôn Lễ vài câu, Tôn Lễ kinh ngạc nói với Lý Trân:
- Theo tin tức vừa nhận được, ở ngoài thành Trường An có người phát hiện ra một cỗ xe ngựa bị lật, người chết bên trong xe là Ngư Phẩm Long.

- Cái gì?


Lý Trân kinh ngạc, tối qua hắn vẫn gặp Ngư Phẩm Long mà hôm nay gã đã bị giết rồi sao?

Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Chúng đã đi xem!



Nơi Ngư Phẩm Long bị giết cách thành Trường An khoảng mười dặm, xe ngựa đi vào một con đường nhỏ hẻo lánh cách đường lớn một rừng cây.

Một tên quan viên của Đại Lý Tự cùng đến hiện trường đã chỉ ra những vết xe trên mặt đất nói:
- Nhìn vết bánh xe là có thể biết, xe ngựa này bị người khác truy đuổi, phía trước bị chặn đường buộc phải đi vào đường nhỏ, ít nhất bị từ ba đến bốn tên cưỡi ngựa đuổi giết.

Đi được một đoạn, Lý Trân và bọn họ cũng đã thấy cỗ xe ngựa đổ nhào cạnh một rãnh nước, tổng cộng chết ba người, Ngư Phẩm Long và vợ gã, cả phu xe cũng bị giết, thi thể được phủ bởi tấm vải trắng. Lý Trân từ từ vén tấm vải trắng lên, không khỏi cau mày.
- Có ai chứng kiến không?

Quan viên điều tra hiện trường cười khổ một tiếng rồi nói:
- Lúc đó cửa thành vẫn chưa đóng, vẫn còn rất nhiều người đi lại trên đường nhưng những kẻ cưỡi ngựa mặc áo đen lại không mảy may quan tâm tới, vẫn truy sát cỗ xe ngựa, nữ nhân trên xe ngựa ra sức kêu cứu mạng nhưng bị đoản thương phóng trúng mà chết.

- Chờ chút!

Lý Trân nghe được chút manh mối vội vàng truy hỏi:
- Đối phương phi mâu sao?

- Đúng vậy, khi đuổi theo xe ngựa chúng không ngừng phi đoản mâu.

Viên quan từ một phía khác lấy ra một cây đoản thương đưa cho Lý Trân
- Chính là loại đoản thương này.

Lý Trân cầm lấy đoản thương quan sát, nó chỉ có độ dài bằng nửa thương sử dụng trong quân đội Đại Đường, phần gỗ làm bằng gỗ táo thẳng tắp, phía trước gắn đầu sắt nhọn, nặng khoảng ba cân rưỡi tới bốn cân, khiến cho Lý Trân nghĩ tới gia tướng Võ thị bị giết ở Trường An. Hắn quay đầu nói với Tôn Lễ:
- Vụ án này không cần điều tra nữa, ta đã biết ai là hung thủ và cũng biết kẻ nào đứng sau chuyện này.

Hắn thấp giọng nói với Tôn Lễ vài câu khiến Tôn Lễ trợn tròn hai con mắt, bùi ngùi mà thở dài một tiếng:
- Tại sao lại là y?

Tôn Lễ bỗng nhiên hiểu ra, liền nhỏ giọng hỏi lại:
- Phải chăng chuyện này với Đoạn Đầm án có liên quan tới nhau?

Lý Trân gật đầu.
- Ngư Phẩm Long chính là kẻ rõ chuyện nên chúng giết người diệt khẩu.


Không chỉ có Tôn Lễ cảm thấy mất mát mà Lý Trân hắn cũng thấy bản thân bị động, rõ ràng đây là chuyện do Tiết Hoài Nghĩa gây nên, cho thấy Vi Đoàn Nhi đã có sự cảnh giác, bắt đầu giết người bịt đầu mối, tin rằng việc giết Ngư Phẩm Long chỉ là mở màn, rồi sẽ có biết bao kẻ bị giết vì dính dáng tới chuyện này.

Đoạn Đầm án chỉ là vấn đề nhỏ, mấu chốt ở đây là nơi giấu kho báu của Vi Đoàn Nhi, chỉ sợ thời gian kéo dài chút nữa thì kho báu cũng chẳng thể mở được.

Điều này khiến Lý Trân cảm giác sâu sắc việc Thượng Quan Uyển Nhi giao cho hắn sẽ khó mà hoàn thành.

Đúng lúc này, một tên lính của Đại Lý Tự tiến tới hành lễ.
- Lý công tử, có người muốn gặp, nói rằng có việc quan trọng muốn báo cáo.

- Là ai? Lý Trân hỏi.

Tên lính chỉ về nơi phía xa.
- Là một thiếu niên, nói có việc gấp muốn tìm công tử.

Lý Trân cảm thấy kì lạ, nhanh chóng bước tới, chỉ thấy đứng bên đường là một thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi, chính là thư đồng của Ngư Phẩm Long, trong lòng hắn khẽ động, nhanh chóng đi lên.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Thư đồng gật gật đầu, tiến lên rồi thấp giọng:
- Tôi có phong thư muốn đưa cho huynh.

Nó nhét một tờ giấy vào tay Lý Trân, lại nhỏ giọng nói tiếp:
- Đây là thứ mà hôm qua Ngư công tử đưa cho tôi, nói rằng, nếu ngài xảy ra chuyện thì phiền tôi đưa tờ giấy này cho công tử.

Điều này nằm ngoài dự tính của Lý Trân, xem ra Ngư Phẩm Long sớm đã nhận thức được việc có kẻ muốn giết hắn.
- Ngư huynh còn nói gì không?
Lý Trân hỏi.

- Không, chỉ có tờ giấy này thôi.
Thư đồng lắc lắc đầu.

Lý Trân đem tờ giấy cất đi, rồi lấy ra một đồng vàng đặc đưa cho nó, cười nói:
- Tiền này ta cho ngươi, mau đi đi.

Thư đồng mừng rỡ, nhận lấy đồng vàng, ngàn lần tạ ơn.

Lý Trân nhanh chóng đi về một phía, lòng đầy mong đợi mở tờ giấy mà Ngư Phẩm Long đã gửi tới hắn, trong tờ giấy chỉ có đúng một câu, "Vi Viên Nhi biết nơi giấu kho báu".

Lý Trân liền ngây ngẩn cả người, đã có Vi Đoàn Nhi giờ lại xuất hiện thêm một Vi Viên Nhi, lẽ nào là tỉ muội với Vi Đoàn Nhi? Rất có khả năng này. Hai chữ "Đoàn Viên", hẳn là chị em ruột.

Hắn trầm tư giây lát, hiện tại hắn phải tiến cung để tìm Thượng Quan Uyển Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui