Buổi chiều không phải ở trong cung lâu, Lý Trân bèn về phủ sớm hắn vừa thay xong quần áo, liền nghe thấy tiếng động lớn truyền đến từ cửa chính, hình như là có người đang hô to cái gì đó.
Trong lòng Lý Trân thấy kỳ lạ, vội bước nhanh ra cửa chính, chỉ thấy cửa chính đã mở rồi, năm sáu người khênh cáng đi vào, nằm trên cáng chính là anh vợ hắn Tào Văn.
Lý Trân giật nảy mình, liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Thật xin lỗi, Tào tiên sinh hôm nay xảy ra một sự cố ngoài ý muốn!
Là giọng nói của một cô gái trẻ, Lý Trân quay đầu lại, thì nhìn thấy một quý phu nhân ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc dài mượt mà, làm da trắng nõn, trông rất là thanh tú, thân mặc bào dài, vai choàng vải lụa hồng, phía trước ngực hơi để hở làm lộ ra lớp da trắng nõn.
Lý Trân cảm thấy cô gái này nhìn quen quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi, cô gái trẻ tuổi hướng về phía hắn nhẹ nhàng hành lễ:
- Tôi là Đinh Hương của Võ phủ, công tử là em của Tào tiên sinh đúng không!
Lý Trân lập tức nhớ ra, khi ngày đầu tiên đến Lạc Dương đã gặp qua cô gái này, đi cùng với Võ Phù Dung, tên là Võ Đinh Hương, con gái của Võ Tam Tư.
- Hóa ra là Đinh Hương cô nương, lần trước đa tạ cô nhiều!
Lần trước ở trước phủ Võ Thừa, Võ Phù Dung định trút giận lên hắn, chính là Võ Đinh Hương này đã ngăn Võ Phù Dung lại, nên hắn đã có chút thiện cảm với nàng.
Võ Đinh Hương cười cười, vừa chỉ tay vào Tào Văn nói:
- Hôm nay Tào tiên sinh ở phủ của thiếp bị một con báo săn vồ ngã! Cũng may không bị thương, chỉ là bị hoảng sợ một chút thôi.
- Báo săn!
Lý Trân giật nảy mình, không ngờ trong phủ của Võ Tam Tư lại nuôi báo săn?
Hắn vội vàng tiến lên cẩn thận nhìn, chỉ thấy quần áo của Tào Văn bị xé rách, thừ người ra, rõ ràng là bị kinh hãi quá độ, nhưng trên người không bị thương tích gì, điều này khiến hắn thờ phào nhẹ nhõm, vội vàng nhường đường:
- Khiêng huynh ấy vào trong trước đi!
Lý Trân dặn bảo nha hoàn Tiểu Linh:
- Dẫn bọn họ vào trong, tạm thời đặt ở nội đường, rồi ngươi đến quán rượu gọi phu nhân về.
- Vâng!
Tiểu Liên ở bên cạnh vâng một tiếng, vội vàng dẫn mấy người đó vào nội đường.
Lý Trân lại hỏi Võ Đinh Hương:
- Đinh Hương cô nương có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Võ Đinh Hương áy náy nói:
- Là báo săn của Phù Dung nuôi, chị ấy chiêu mộ mấy tên chuyên huấn luyện thú ở Tây Vực, chuyên huấn luyện mãnh thú, hôm nay dẫn đến phủ tôi, vốn muốn cho tôi mở mang kiến thức một chút, không ngờ đúng lúc đó Tào tiên sinh từ bên cạnh đi ngang qua... Hài! Thật sự là rất xin lỗi.
Lý Trân nghe đã hiểu, mấy người huấn luyện thú của Võ Phù Dung đã huấn luyện mấy con mãnh thú, mang đến phủ của Võ Tam Tư khoe khoang, kết quả là vồ ngã anh vợ hắn Tào Văn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Mặc dù không bị cắn thương, nhưng ngộ nhỡ bị sợ đến mức ngu đần, thì cũng sẽ phiền toái thôi!
Võ Đinh Hương dường như hiểu được sự lo lắng của Lý Trân, vộị vàng nói:
- Xin công tử cứ yên tâm, Võ gia tuyệt sẽ không trốn tránh trách nhiệm, việc chữa chạy của Tào tiên sinh sau này cứ để Võ gia lo.
Lúc này, đại phu của Võ Phủ đưa Tào Văn về tiến lên cười nói:
- Công tử yên tâm đi, Tào tiên sinh bị thương không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe thôi, ngày mai tôi sẽ đến khám cho cậu ấy, ngoài ra, thuốc đã sắc xong cũng sẽ cho người đưa tới.
Lý Trân liền gật gật đầu:
- Đa tạ!
Võ Đinh Hương lại hướng về Lý Trân hành lễ, rồi cáo từ, không lâu sau, Lý Tuyền nhận được tin chồng mình bị thương, vội vàng hấp tấp đi về:
- A Trân, anh rể thế nào rồi?
Lý Tuyền quá sợ hãi, Tiểu Liên không nói rõ cho nàng, chỉ nói lão gia bị báo săn vồ ngã, suýt nữa khiến Lý Tuyền sợ ngất đi.
Lý Tuyền vừa bước vào cửa đã vội chạy vào nội đường, Lý Trân vội vàng đi theo sau nói:
- Tỉ đừng lo lắng quá, anh rể đã khá hơn rồi, vừa rồi còn nói chuyện với em!
Lý Trân không phải là an ủi chị mình, mà Tào Văn quả thực đã khá hơn rồi, ánh mắt đã không còn đờ đẫn như lúc vừa mới đưa về rồi, đã có chút nhu hòa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn định thần lại được.
Trong lòng Lý Trân hiểu rõ, chỉ là bị hoảng sợ một chút thôi, ngay cả thuốc cũng không cần uống, chỉ cần ngủ một giấc là được.
Lý Tuyền không biết rõ nội tình, nên hoang mang lo lắng, thêm nữa lại vừa đau lòng vừa sợ hãi, những lời em trai nói không lọt được chữ nào vào đầu.
Nàng ngồi bên cạnh chồng, nắm chặt tay của hắn không kìm được khóc nấc lên:
- Đang yên đang lành, đi làm phụ tá gì chứ! Lại còn bị báo cắn, chàng hãy ngoan ngoãn ở nhà đi! Thiếp nuôi chàng không được sao?
Trong lòng Lý Trân buồn cười, liền thấp giọng khuyên nhủ:
- Đại tỷ, để anh rể nghỉ ngơi đi! Đại phu nói cho anh ấy uống thuốc, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lý Tuyền cảm thấy có lý, nàng lau nước mắt, cùng em trai đi ra khỏi phòng, lúc này, nha hoàn Tiểu Liên chạy tới rụt rè nói:
- Phu nhân, ở tự viện con không tim thấy thím đâu cả!
- Không tìm thấy thì thôi, em ở bên cạnh coi lão gia, nếu có việc gì thì gọi ta.
- Vâng!
Tiểu Liên đẩy cửa đi vào, Lý Tuyền trở về nội đường ngồi xuống, thở dài nói:
- Lúc trước ta khuyên hắn ở lại Cao phủ, nhưng hắn không nghe, chắc chắn nói đi theo Võ Tam Tư có tiền đồ, phàn nàn Cao Diên Phúc chỉ là hoạn quan, làm mất mặt hắn, bây giờ thì thế đấy, không ngờ lại bị báo cắn, truyền ra ngoài càng mất mặt.
- Đại tỷ, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa, Võ gia cũng hứa hẹn chịu trách nhiệm, đệ thấy cũng chẳng có gì, đại tỷ cứ đi ra quán rượu đi! Hôm nay đệ ở nhà chăm sóc anh rể.
- Đúng rồi, hôm này đệ vào cung làm việc thế nào?
- Hết sức nhàm chán, không có việc gì làm, ngồi hai canh giờ là về rồi, ngày mai không làm, có thể đệ bận việc khác.
Lý Tuyền gật gật đầu:
- Đệ làm việc của mình đi, tỉ bảo Tiểu Liên chăm sóc anh rể, nó rất lanh lợi, có việc gì sẽ báo cho tỉ.
Lý Trân quay đầu lại nhìn cửa phòng, chần chừ một chút nói:
- Đại tỷ, mua thêm hai nha hoàn nữa đi! Nhà chỉ có một mình Tiểu Liên, đệ thấy không tiện.
- Tỉ cũng biết vậy, đợi tỉ bận hết đợt này rồi tính sau nhé!
Lý Tuyền mấy ngày nay đang chuẩn bị cung cấp rượu cho trong cung, bận đến nỗi chân không kịp chạm đất, làm gì còn tâm tư lo nghĩ chuyện khác.
Nàng không có nhiều thời gian nói chuyện với em trai, lại vội vàng đứng dậy đi xem chồng, dặn dò Tiểu Liên vài câu, để lại cho nó ít tiền, rồi vội vã đi đến quán rượu.
Lý Trân thì đi ra quán cơm, ở nhà không có người nấu cơm, hắn chỉ có thể ăn ở ngoài.
...
Màn đêm dần dần buông xuống, Phượng Nghi điện Thái Sơ Cung, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng đi vào ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, một gã thái giám nhẹ nhàng nói nhỏ cho nàng biết
- Thánh thượng tâm trạng không được tốt, cẩn thận một chút!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu
- Đa tạ!
Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, mọi công việc của ngày hôm nay đều đã giải quyết xong hết rồi, Thánh Thượng vì sao lại truyền nàng quay về ngự thư phòng, vậy đương nhiên là xảy ra chuyện gì rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong ngự thư phòng, trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, Võ Tắc Thiên khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, mặt âm trầm, Thượng Quan Uyển Nhi không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của bà, lẳng lặng đứng một bên.
- Mùa hè năm nay ngươi đã làm những gì?
Võ Tắc Thiên lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi thầm ngạc nhiên, lẽ nào đêm nay Thánh Thượng tức giận có liên quan đến mình sao? Nàng không biết trả lời thế nào, một lúc lâu sau thấp giọng nói:
- Uyển Nhi không biết!
- Vậy ngươi và Lai Tuấn Thần có ân oán cá nhân gì sao?
Võ Tắc Thiên đi trở về bàn, nhặt lên một tấu chương buộc tội, lạnh lùng liếc Thượng Quan Uyển Nhi một cái, ánh mắt giận giữ dần dần xuất hiện.
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn lắc lắc đầu:
- Uyển Nhi và hắn không có thù oán cá nhân gì.
- Vậy được, ngươi giải thích cho Trẫm chuyện này!
Võ Tắc Thiên đem tấu chương vứt mạnh xuống dưới chân Thượng Quan Uyển Nhi, nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi to gan thật, dám tự tiện sửa các quy định nghi lễ của Đại Đường!
Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức quỳ xuống, nàng xem bản tấu chương mà Lai Tuấn Thần buộc tội đưa tới ở trước mắt, lập tức hiểu ra, là lúc mùa hè nàng đã an táng lại ông nội mình, ông nội nàng Thượng Quan Nghi vì sợ tội mà đã tự vẫn, an táng theo quy cách của thứ dân, điều này thành một sự đáng tiếc lớn cho gia tộc của bọn họ.
Khi vào mùa hè, Thượng Quan Uyển Nhi âm thầm theo lệnh của người nhà đã an táng lại ông nội theo nghi lễ của công hầu, việc này nàng làm rất bí mật, chỉ có vô cùng ít người trong gia tộc biết, không ngờ lại bị Lai Tuấn Thần tố giác, chuyện này nhất định có người đang muốn điều tra nàng!
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức hiểu rõ là ai đang làm chuyện này, trong lòng nàng hỗn loạn, không biết trả lời thế nào, một hồi lâu, Thượng Quan Uyển Nhi mắt đẫm lệ nói:
- Đây cũng chỉ là việc thường tình của con người, cháu gái thể hiện một chút hiếu thảo với ông nội, có tội gì?
- Vớ vẩn!
Võ Tắc Thiên càng thêm tức giận.Bà nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ông nội ngươi là thứ dân sao? Hắn là tội thần! Triều đình đều có lễ chế, ngươi không được phép vượt qua phép tắc, việc này đã truyền ra khắp triều, ngươi bảo Trẫm phải làm thế nào bây giờ?
- Bệ hạ!
Thượng Quan Uyển Nhi đau buồn hô nói:
- Uyển nhi an táng ông nội vào ban đêm, ngay cả người làm cũng không dám thuê, mấy người trong gia tộc nhẹ nhàng thay cho ông nội cái quan tài, không ngờ lại bị người khác điều tra thăm dò, đây rõ ràng là có người rắp tâm muốn hãm hại Uyển Nhi.
- Là ai muốn hãm hại ngươi, bản thân ngươi cũng nói ngươi và Lai Tuấn Thần không có thù riêng, hắn sẽ hãm hại ngươi sao? Bản thân ngươi tự ý thay đổi lễ chế, bây giờ lại thành có lý rồi, ngươi muốn làm Trẫm tức chết phải không?
Thượng Quan Uyển Nhi cắn chặt môi, cúi thấp đầu, không dám biện luận nữa, Võ Tắc Thiên tức giận vẫn chưa nguôi, giận giữ trừng mắt nhìn nàng một cái
- Ngươi cứ quỳ đi, để Trẫm nghĩ xem xử trí như thế nào ngươi, lần này Trẫm quyết không dễ dàng cho qua.
Một lát sau, có người bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, ngay sau có là giọng nói của Cao Diên Phúc
- Bệ hạ, là lão nô.
- Vào đi!
Cao Diên Phúc đẩy cửa tiến vào, hắn dường như không nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang quỳ ở một bên, cúi người hành lễ
- Lão nô tham kiến Bệ hạ!
- Tìm được hắn chưa?
Võ Tắc Thiên cố dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi.
Cao Diên Phúc lẳng lặng đứng thẳng người, nhỏ giọng nói:
- Bẩm Bệ hạ, lão nô tìm thấy Đại tướng quân rồi!
Đại tướng quân chính là Tiết Hoài Nghĩa, buổi chiều không thấy, Võ Tắc Thiên sai người đi khắp nơi tìm y, lúc này Võ Tắc Thiên chậm rãi quay người lại hỏi:
- Hắn bây giờ ở đâu, sao lại không hồi cung?
- Bệ hạ, Đại tướng quân hiện tại đang đến phủ của Lai Tuấn Thần!
- Lai Tuấn Thần?
Võ Tắc Thiên nhướn mày
- Hắn đến phủ của Lai Tuấn Thần làm gì?
- Lão nô cũng không biết, hỏi rất nhiều người mới hỏi thăm được.
Võ Tắc Thiên hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chóng liếc qua Thượng Quan Uyển Nhi, bà lúc này có vẻ nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cũng dần dần dịu dàng một chút rồi, bà liền nói với Cao Diên Phúc:
- Ngươi đợi ở bên ngoài một chút.
Cao Diên Phúc lập tức cung kính lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này, Võ Tắc Thiên mới chậm rãi nói với Thượng Quan Uyển Nhi :
- Ngươi theo Trẫm cũng đã không ít năm, nên biết triều đình hiểm ác, nếu ngươi nói cho Trẫm biết trước một tiếng, thì sẽ không bị người ta nắm được điểm yếu như ngày hôm nay, khiến cho triều đình nhốn nháo, bài học lần này hi vọng ngươi nhớ kĩ, đừng có phạm sai lầm tương tự.
Thượng Quan Uyển Nhi mắt đẫm lệ nói:
- Uyển Nhi biết sai rồi?
Võ Tắc Thiên ánh mắt càng thêm dịu dàng, gật đầu nói:
- Lui xuống đi!
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy hành lễ, từ từ lui xuống, nàng đi ra khỏi cửa phòng, thấy Cao Diên Phúc cung kính đứng ở cửa, ánh mắt nhìn xuống, giống như một lão tăng đang ngồi thiền.
Thượng Quan Uyển Nhi cảm kích nhìn ông ta một cái, bước nhanh rời đi, cho đến khi Thượng Quan Uyển Nhi đi xa, đôi lông mày dài dài của Cao Diên Phúc vô tình rung lên một chút, khóe miệng lộ nụ cười tinh ý.
Lúc này, Võ Tắc Thiên trong phòng nói:
- Phủ quân mời vào!
Cao Diên Phúc đi vào ngự thư phòng, cung kính, Võ Tắc Thiên đứng quay lưng, một lúc lâu mới lạnh lùng nói:
- Ngươi đi nói cho hắn biết, bảo hắn cút về chùa Bạch Mã, không cho phép hắn lần nữa bước vào cửa cung một bước.
- Lão nô tuân chỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...