Đại Dương Của Em

Đã một tháng hơn kể từ khi nhận nuôi Tiểu Cá. Sau khi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng thì Ngụy Châu đi vào bếp, Cảnh Du đang cho Tiếu Cá ăn còn vuốt ve đầu. Nhìn rất thuận mắt.
Tiểu Cá bây giờ có thể ăn cơm trộn nhừ rồi nhưng mỗi bữa ăn rất ít nên Ngụy Châu đều trộn một thố to rồi phân bịch ra cho vào tủ lạnh. Trước khi cho ăn sẽ hâm lại. Bình thường việc cho ăn là của Châu Châu nhưng hôm nay Cảnh Du lại thức trước cậu để chuẩn bị đi tham dự phỏng vấn của hãng thời trang nổi tiếng mở showroom tại Thượng Hải. Cảnh Du là khách mới VVIP.
- Đồ ăn sáng của tôi đâu?
Ngụy Châu nhìn lên trên bàn ăn trống trải chỉ có 1 ly sữa đang uống dở và 1 dĩa trắng còn sót vụ bánh mì.
- Không có, anh bận cho Tiểu Cá ăn rồi. Em tự làm đồ ăn đi.
Vừa nói, Cảnh Du vừa âu yếm vuốt ve Tiểu Cá. Ngụy Châu đứng chống hông gật gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.
Trong lúc đang trét mứt dâu lên bánh mì thì Châu Châu thấy Cảnh Du đi vào nhà tắm. Là chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn đây mà.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Ngụy Châu liền bế Tiểu Cá vuốt ve đi vào phòng ngủ. Chiếc áo măng- tô đen Cảnh Du treo ở tủ chốc mặc đi. Ngụy Châu cười gian tà rồi để áo lên giường đặt Tiểu Cá lên rồi lại đi ra phòng bếp ăn bánh mì.
Cảnh Du bước từ phòng tắm ra chỉ quấn 1 khăn tắm, đi vào phòng bếp lấy nước uống rồi lại đi ra, cả 1 đường đi như catwalk mà biểu diễn thân hình 6 múi săn chắc trước mặt Ngụy Châu làm Châu Châu nhìn theo mà nuốt nước bọt.
Đúng như cậu đoán, Cảnh Du quát lên một tiếng lớn.
- Tiểu Cá, con làm gì vậy? Dơ áo ba rồi.
Ngụy Châu giả vờ thảng thốt chạy vào.
- Có chuyện gì vậy?
- Em xem, áo của hãng đưa cho anh để mặc phỏng vẫn bị thành ra cái gì rồi này, lông mèo phủ trắng cả cái áo đen rồi. Vải này vỗ vỗ cũng không ra. 1 tiếng nữa phải có mặt rồi.
Ngụy Châu nén cười, quay sang Tiểu Cá ở thảm ngủ của nó.
- Con là làm sao vậy? Hư quá đi, ba Du vì con mà bỏ đói ta đó, sao con không biết điều vậy.
Cảnh Du đang tức giận, lại nghe câu nói đó của Ngụy Châu mà suy nghĩ.
Rõ ràng là đã máng lên cửa tủ, còn có cả quần âu nữa. Nếu có quên chắc chắn sẽ quên luôn quần. Cảnh Du xoay người mở cửa tủ. Quần còn đây mà.
Cảnh Du gằn giọng.
- Hứa Ngụy Châu, là em cố tình chỉnh anh có đúng không? Bỏ đói e 1 bữa sáng mà em làm như vậy có đúng không?
Ngụy Châu có cảm giác dường như có luồng sát khí sau lưng, phản xạ mà chạy vụt ra cửa.

Chậm mất rồi!!!~
Cảnh Du đã đóng cửa lại trước rồi.
- Hứa Ngụy Châu, là e coi thường anh quá rồi đó. Mấy hôm nay không "trị" em, nên em muốn chỉnh anh có phải không?
- Này, 1 tiếng nữa cậu phải đi phỏng vấn đó.
Cảnh Du không lên tiếng, cười nhếch môi, gọi cho Vi tỷ. Sau khi bắt đầu trở về làm người mẫu, Cảnh Du đã liên hệ với Vi tỷ trở lại làm quản lý,không phải là trợ lý nữa.
- Gì đấy? Chuẩn bị đi phỏng vấn chưa? Chị đang đến đón em nè.
- Chị liên hệ bên đó em đi trễ 2 tiếng, đồ em bị hư rồi.
- Gì chứ? Sao mà tận 2 tiếng?
- Thật, hư nặng lắm. Mà đồ người ta đưa không lẽ lấy đồ khác. Thôi vậy đi nhé.
Cảnh Du cúp ngang, quăng điện thoại lên giường, nhào đến vác Ngụy Châu lên vai mà thảy lên giường.
- Vậy là bây giờ có 3 tiếng. Em xem anh "trị" em thế nào nhé!
Suốt 2 tiếng đồng hồ, Ngụy Châu ra tận mấy lần, làm đến độ cự vật có chút đau buốt. Mệt đến độ không ngồi dậy nổi nữa. Còn Cảnh Du lại rất tươi tỉnh, lấy trong hộc tủ ra 1 cây lăn quần áo.
- Lúc em đem Tiếu Cá về là anh đã chuẩn bị trước rồi. Biết trước cũng có ngày này mà.
Cảnh Du nhe răng cười ha hả. Ngụy Châu thì tức đến phát điên mà gào lớn.
- Hoàng Cảnh Du, cậu là đồ hổn đản.
Thay đồ xong thì Cảnh Du tiến lại hôn kẻ ngủ trong chăn rồi rời đi.
Ngụy Châu vì bị vắt kiệt sức lực mà ngủ đến trưa. Lười nhác hâm đồ ăn cho Tiếu Cá rồi lại chuẩn bị cơm trưa cho Cảnh Du.
Ngụy Châu vửa mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Cảnh Du.
"Anh đi ăn với giám đốc showroom. Không cần đợi anh. Yêu em"
Vậy là được rồi, không cần phải nấu ăn nữa, Ngụy Châu sau khi cho Tiếu Cát ăn thì quay lại giường mà lười biếng. Bụng có chút đói rồi.
Đang lim dim ngủ, thì có điện thoại gọi đến.

- Đệt, ai gọi vậy???
Ngụy Châu nhăn nhó. Là đại diện bên Quang Tuyến. Tiểu Nhã.
- Em nghe đây chị?
- Đang làm gì thế?
- Đang ngủ.
- Rảnh rỗi thế, này, đi ăn trưa với chị đi. Chị có chuyện muốn bàn với em.
Sau 1 tiếng, Ngụy Châu đến chổ hẹn với Tiểu Nhã.
- Chào chị.
- Chào.
- Chị gọi món chưa?
- Gọi rồi. Em gọi phần của em đi.
Ngụy Châu ra dấu cho phục vụ và gọi một phần cơm trưa rồi lại quay lại nói chuyện với Tiểu Nhã.
- Có chuyện gì vậy chị.
Tiểu Nhã cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc ra sau tay rồi lại đưa điện thoại cho Ngụy Châu xem. Là đoạn Clip Ngụy Châu đánh đàn hát hôm đám cưới Cát Cát.
- Ở đâu chị có cái này.
- Em đoán xem.
- Là bên bạn em quay lại sao?
Tiểu Nhã gật đầu. Đem điện thoại cho vào túi áo khoác.
- Bài hát đó rất hay. Bên công ty có xem qua và muốn làm Single cho bài này. E thấy được không?

Quả nhiên là biết làm ăn ha. Là bài hát viết tặng người yêu cũ mà sao giờ lại ra Single chứ.
Ngụy Châu đang suy nghĩ thì cơm được dọn lên.
Cậu tập trung mà ăn, giả vờ như không quan tâm. Tiểu Nhã là quá hiểu rồi. Đưa ly nước lên uống rồi hướng mặt đến phía Châu Châu.
- Chị là muốn làm Mv.... Mời Cảnh Du đóng chung với em. Có được không?
Cơm trong miệng Ngụy Châu như bị nghẹn.
- Liên quan gì đến cậu ta?
- Vậy sao? Vậy chị sẽ tìm một cô gái đóng cùng cậu ấy.
Cơm trong miệng Ngụy Châu chính thức phun ra khi nghe Tiểu Nhã nói câu ấy.
Gì chứ? Chưa kể đến là cậu khó chịu đi. Chỉ nghĩ đến khuôn mặt đơ không thể bàn của Cảnh Du khi đóng cùng con gái, cậu thấy tự dưng bài hát không còn ý nghĩ gì nữa. Lúc đó từ MV ca nhạc mà thành tấu hài mất. Ngàn lần không được.
- Ok, em sẽ thâu âm bài đó. Làm MV....làm MV theo ý chị. Em sẽ chịu thiệt mà đóng MV.
- Chịu thiệt? Vậy chị sẽ tìm mẫu nữ đóng cùng cậu ấy. Sao lại để em chịu thiệt đợc chứ.
Ngụy Châu nhăn mặt.
- Chị đang chỉnh em sao?
Tiểu Nhã ha hả cười. Thái độ này quả nhiên là Tiểu Nhã rất hứng thú, cô là muốn lấy hiệu ứng CP mà tăng lượt view cho MV lần này. Quay lại vài cảnh hậu trường mà up lên. Lúc đó khỏi nói, thu về bao nhiêu là tiền. Nghĩ đến thôi cũng thấy no rồi.
Cảnh Du về nhà thì thấy Ngụy Châu ngủ trên ghế sopha, Tiểu Cá nằm trên bụng Ngụy Châu mà cuộn tròn, hình ảnh này rất đáng yêu. Như một con mèo lớn và 1 con mèo nhỏ vậy. Cảnh Du lấy điện thoại ra chụp rồi chèn mặt mèo vào mặt Châu Châu rồi up lên weibo với trạng thái:
" Nhà tôi có 2 con mèo!!~" [cười gian] x3
Rồi cho điện thoại vào túi quần. Nhìn ngắm Ngụy Châu say giấc.
Đúng rồi, không thể có con thì nuôi thú cưng cũng được. Có Tiểu Cá rồi mỗi ngày đều có chuyện để làm, có chuyện để nói với nhau, mua gì cũng nghĩ mua thêm cho Tiểu Cá. Như vậy chẳng phải giống con sao? Đặc biệt Tiểu Cá không phải đến trường đi học. Chỉ nghĩ đến đi học họp PH cho con mà hạng mục ghi tên mẹ không lẽ gạch đi chữ "mẹ" thay luôn bằng chữ "ba" sao. Nghĩ đến Cảnh Du chợt ngao ngán lắc đầu mà đi vào nhà tắm.
Khi Châu Châu tỉnh giấc thì cơm tối đã chuẩn bị đâu vào đấy, Tiểu Cá cũng ngoan ngoãn mà ăn phần cơm của mình. Nhưng lại không thấy Cảnh Du. Cậu ta đâu rồi nhỉ?
Ngụy Châu đi rửa mặt cho tỉnh táo, vừa bước ra thì Cảnh Du về đến.
- Cậu đi đâu đó?
- Anh mua bánh mới về?
- Bánh? Bánh gì?
- Hôm trước em nói lâu rồi không ăn bánh kem. Nên anh đi mua 2 cái về ăn tráng miệng.

Ngụy Châu ngớ người. Quả nhiên là vậy. Hôm đó chuẩn bị đi ngủ có nghịch trên youku xem vài clip làm bánh Âu. Xem làm tiramisu rất ngon nên đã mở miệng ca thán muốn ăn. Nhưng nhớ rõ ràng lúc đó Cảnh Du ngủ rồi mà. Vậy mà hôm nay lại mua về.
Buổi cơm diễn ra rất vui vẻ. Tay nghề của Cảnh Du ngày một tiến bộ. Không thể chê vào đâu được. Châu Châu vì vậy mà ngon miệng ăn rất nhiều. So với nhiều năm trước đã có da có thịt hơn. Đau dạ dày cũng được cải thiện rồi.
- Rồi, ăn bánh kem thôi.
Cảnh Du mở tủ lạnh lấy ra 2 chiếc bánh tiramisu được trang trí đẹp mắt, nhìn rất ngon miệng.
Cả 2 ăn vui vẻ thì dưới chân Ngụy Châu, Tiểu Cá cứ cọ quẹt kêu maozzz maozzz. Là xin ăn đó. Châu Châu khẽ cười ngọt ngào, xắn một phần bông lan mà cho Tiểu Cá ăn. Quả nhiên ăn rất nhiệt tình ha. Cứ Châu Châu 1 miếng, Tiểu Cá một miếng, thoáng chốc hết phần bánh.
Ngụy Châu vẫn thèm thuồng mà nhìn sang phía Cảnh Du. Châu Châu không phải người sành ăn ngọt, chỉ khi thèm mới ăn. Nhưng hôm nay ăn chưa đã thèm thì hết rồi. Bên Cảnh Du còn hơn phân nửa.
- Cho tôi miếng đi.
- Của em đâu?
- Tiếu Cá ăn mất rồi.
Ngụy Châu bĩu môi, làm mặt câu dẫn. Cảnh Du múc một muỗng đưa đến miệng Ngụy Châu. Ăn rất ngon miệng. Cảnh Du cứ liên tục đút như thế cho đến miếng cuối cùng.
- Nhắm mắt lại đi.
- Để làm gì?
- Ăn bánh.
Ngụy Châu cũng ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt há miệng ra đợi bánh. Lâu quá không thế mới khép miệng lại. Bên đây Cảnh Du cho miếng bánh vào miệng mình rồi môi tiếp môi Ngụy Châu, dùng lưỡi đẩy bánh sang.
Hương vị cacao của bánh, vị mềm xốp của bánh bông lam, vị béo của kem hòa vào cùng nước bọt của Cảnh Du được Ngụy Châu nếm trọn.
Ngọt. Ngọt quá!!~
Cảnh Du hôn say sưa Ngụy Châu, dùng lưỡi của mình oanh tạc khuôn miệng của cậu ta. Cho đến khi hơi thở khó nhọc. Cảnh Du bóp má Châu Châu. 4 mắt nhìn nhau say men tình. Cảnh Du ôm Ngụy Châu vào lòng ghé sát tai thủ thỉ.
- Bảo bối, anh yêu em. Hoàng Cảnh Du này rất yêu em.
~~
Góc tác giả: Xin lỗi các bạn, điện thoại hư rồi không viết truyện thường được, để các bạn đợi lâu thật có lỗi. Dạo này đang trong quá trình thử việc nên giờ giấc cũng hơi bất ổn. Nên viết được bao nhiêu các bạn cứ thông cảm đọc bấy nhiêu nhé.
VyVy rất yêu các bạn!!!
~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận