Ngày đầu tiên khai giảng báo danh của Bánh Đậu, có rất nhiều chuyện phải làm, mà việc đầu tiên chính là học được cách độc lập.
Tất cả phụ huynh đều đứng ngoài cửa, Bánh Đậu và Diệp Phi không được vị trí gần cửa sổ, mà ngồi giữa hàng đầu tiên. Chủ nhiệm lớp 1/2 là một cô gái tuổi còn trẻ mặt mày thanh tú, giọng nói mềm mại đậm chất người Giang Nam. Các bạn nhỏ đồng học khác đối với ngày khai giảng đầu tiên đều mang theo vô vàn khát khao cùng hiếu kỳ, riêng Bánh Đậu lại không có.
Bánh Đậu hai cánh tay duỗi dọc, nằm úp sấp trên bàn học một cách vô cùng buồn chán, giáo viên nói gì nhóc cũng chả thèm chú ý, chỉ có ánh mắt hay nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng ở đó phụ huynh đứng rất nhiều, Bánh Đậu chẳng thể nào nhìn thấy ba ba và Quả Cam.
Diệp Phi che miệng, nhỏ giọng hỏi nhóc : “Bánh Đậu cậu làm sao vậy?!”
Bánh Đậu miễn cưỡng nói : “Tớ muốn về nhà!”
Tinh thần chán nản rất dễ lây lan, nhất là khi Diệp Phi cũng chẳng trông mong gì đối với cuộc sống học sinh tiểu học, hơn một tháng nghỉ hè nhóc phải đến Cung thiếu niên, ngày nào cũng có bài tập các môn ngữ văn toán học, thậm chí còn học cả tiếng Anh, mỗi ngày đến trường đã là chuyện rất đau khổ rồi, tan học về nhà còn phải làm bài tập càng đau khổ hơn.
Diệp Phi cũng nằm úp sấp xuống, hai tên nhóc châu đầu vào nhau. Thậm chí Diệp Phi còn xoay qua nhìn bạn đồng học khác, rồi quay lại nói: “Này, tại sao những đứa khác lại có vẻ hớn hở khi đến trường thế nhỉ!?”
Bánh Đậu rũ mắt xuống, nhỏ giọng chậm rãi nói : “Đó là bởi vì bọn nó còn chưa biết, những gì sẽ xảy ra sau này.”
Diệp Phi nghe xong càng thêm buồn bã ỉu xìu .
Đứng lẫn trong nhóm phụ huynh ở bên ngoài, Diệp Tiếu Thiên nhíu mày, quay đầu nói với Lưu Hằng : “Con anh nói gì với con tôi thế nhỉ?! Sao bỗng nhiên lại cùng nhau nằm úp sấp trên bàn rồi! ?”
Lưu Hằng không trả lời, Vương Ân Thành nói ngắn gọn : “Chán ghét đi học.”
Diệp Tiếu Thiên giận mà không có chỗ phát tiết! Căm tức nhìn Lưu Hằng, con của ngươi chán ghét học hành vì sao lại muốn xúi dục con ta cũng như vậy chứ hả! !
. : .
Ở trường, hoàn cảnh gia đình của Diệp Phi cùng Bánh Đậu coi như hơi đặc thù, trước khi khai giảng mọi nơi đều giống nhau, là thời gian phụ huynh và giáo viên gặp mặt, phòng làm việc của chủ nhiệm lớp người ra vô nườm nượp, Vương Ân Thành và Lưu Hằng thật vất vả mới chen chân vào được.
Chủ nhiệm lớp Bánh Đậu họ Cung, mới vừa kết hôn năm nay, tốt nghiệp đại học tâm lý, vẻ ngoài thanh tú, trông rất thân thiện, khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền.
Khi nhìn thấy Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng, hai người đàn ông tiến vào văn phòng, trong lòng có chút lăn tăn, chỉ chỉ hai cái ghế bên cạnh nói : “Xin chào, mời ngồi.”
Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng ngồi xuống, cô giáo Cung vừa nhìn thấy Vương Ân Thành, hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, chậm rãi hỏi : “Anh là phụ huynh của Lưu Tục ? !”
Vương Ân Thành cười nhạt gật đầu.
Cô giáo Cung cười cười nhìn qua Lưu Hằng, mơ hồ phát hiện Lưu Tục và vị có gương mặt lạnh lùng làn da ngăm đen ở trước mắt này cũng hơi giống nhau. Chẳng cần nói gì, cô giáo Cung liền hiểu được, chồng cô học y, có một vài khái niệm cô đã từng thoáng nghe qua.
Lưu Hằng không mở miệng, Vương Ân Thành vắn tắt thuật lại tình hình.
Cô giáo Cung cười nói : “Tôi hiểu, hai người yên tâm, vừa mới rồi cũng có một phụ huynh nói con mình cũng trong tình trạng tương tự. Trường của chúng tôi mỗi năm đều có những bé bối cảnh gia đình như vậy, nhưng chúng tôi đều đối xử bình đẳng, không có gì khác biệt. Đương nhiên dù sao những gia đình như vậy là số ít, cho nên nếu sau này có một chút tình huống bất ngờ, xin các anh cũng thông cảm cho.”
Lưu Hằng hỏi : “Tình huống bất ngờ gì?”
Cô giáo Cung nghiêm túc nói : “Tỷ như đánh nhau. Hai nam sinh đánh nhau, lý do có thể là bởi vì bối cảnh gia đình của một trong hai hơi đặc biệt, lý do này người lớn xem như vớ vẩn, nhưng con nít lại thấy hợp lý. Những tình huống ngoài ý muốn như vậy không có cách nào tránh được, tuy xã hội hiện tại khá cởi mở, thế nhưng tính cách và suy nghĩ của bọn trẻ tốt hay xấu đều có ảnh hưởng rất lớn từ môi trường xã hội và cuộc sống cũng như sự dạy bảo của cha mẹ, sẽ có một số gia đình quan niệm còn bảo thủ, cho nên những đứa trẻ trong gia đình như vậy khó tránh khỏi sự bài xích.”
Vương Ân Thành gật đầu : “Tôi hiểu.” Dừng một chút : “Lưu Tục nhà tôi còn có vẻ chán ghét việc đi học.”
Cô giáo Cung nở nụ cười, gật đầu : “Tôi biết, lúc nãy tôi cũng nhận ra, nhóc không có tinh thần, chắc là không muốn đến trường, nên trong lòng bài xích. Cho phép hỏi một chút, Lưu Tục có đến học thêm ở Cung thiếu niên không, đã từng xuất hiện cảm xúc chán ghét đi học sao?”
Vương Ân Thành nói : “Toàn bộ mùa hè nó chỉ đi chơi thôi.”
Cô giáo Cung : “Có lẽ chưa thích ứng được, nhưng mà đi chơi suốt cả kỳ nghỉ hè, quả thật làm cho bé rất khó thích ứng. Theo tôi được biết thì chỉ có gia đình hai anh là để cho con chơi suốt cả mùa hè, đương nhiên tôi không nói là không tốt, nhưng như vậy cũng chẳng khác hành vi cưng chiều là mấy. Làm chủ nhiệm lớp, tôi hy vọng phụ huynh quan tâm nhiều đến việc học của bé, con nít không nên dung túng, giáo dục nghiêm khắc thích hợp luôn có lợi.”
Cô giáo Cung nói một thôi một hồi, còn dẫn chứng bằng một số từ ngữ chuyên ngành để giải thích, cô thấy Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng đều là những bậc phụ huynh thông minh, nhưng mà khi giáo dục chính đứa con của mình luôn không thể nào nghiêm khắc.
Cuối cùng cô giáo Cung đứng dậy tiễn Vương Ân Thành cùng Lưu Hằng ra khỏi văn phòng, còn nói thêm : “Hai anh cứ yên tâm, hành vi ở trường của Lưu Tục tôi sẽ chú ý, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ liên lạc.”
“Vậy thì tốt quá, cám ơn cô Cung.” Vương Ân Thành gật đầu
Lưu Hằng : “Cám ơn.”
Sau khi đi ra vẻ mặt hai người Vương Ân Thành và Lưu Hằng đều mang tâm sự nặng nề.
Lưu Hằng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Ân Thành một cái, hai người đang đứng ở lối đi trước phòng học , “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Vương Ân Thành quay đầu lại, “Có phải là, em rất cưng chiều Bánh Đậu hay không? !” Đây là lần đầu tiên, Vương Ân Thành hoài nghi dường như mình hơi cưng chiều Bánh Đậu, trước kia Vương Ân Thành cứ suy nghĩ phải cho Bánh Đậu những điều tốt nhất, dành mọi thứ mình có cho con, hiện tại sau khi trò chuyện cùng cô giáo Cung, mới giật mình phát giác cách làm của mình không đúng.
Lưu Hằng vươn tay ôm vai Vương Ân Thành, nói khẽ bên tai : “Không phụ huynh nào có thể toàn vẹn cả, em đã làm tốt lắm rồi, Bánh Đậu bây giờ rất dính em, sau này sẽ ổn thôi, dù sao nó cũng là con trai.”
Vương Ân Thành thở dài trong lòng, nhưng thầm nhủ cũng may còn chưa quá muộn.
Bánh Đậu ngồi trong phòng học, ngoại trừ chủ nhiệm lớp còn vài thầy cô khác thay phiên đi vào tự giới thiệu cùng nhận biết các bạn đồng học mới. Bánh Đậu đột nhiên hắt xì một cái, hít hít cái mũi nhỏ, nhóc cảm thấy rất kỳ quái, nhìn nhìn ra phía ngoài.
Bánh Đậu nào đâu biết rằng, ngay ngày đầu tiên nhóc chính thức bắt đầu cuộc sống học sinh tiểu học, Quả Cam lớn cùng ba ba đã thương lượng nên làm như thế nào để nhóc không còn dính người nữa, mà phải học cách độc lập.
. : .
Cùng lúc đó, tại M thị, trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Phó Binh đầu đau như muốn nứt ra, mơ mơ màng màng mở to mắt, cả người nhức buốt, mắt như có một lớp màng dán lên. Tầm mắt dần dần rõ ràng, hắn cũng từ từ tỉnh táo lại, trong nháy mắt đó lưng hắn đầm đìa mồ hôi lạnh, sợ tới mức phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.
Nhưng mà Phó Binh hai tay bị trói quặt ra sau lưng, cổ chân cũng bị cột bằng dây thừng rất to, hắn bị vứt trên mặt đất giống như cái bao tải.
Phó Binh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầu tiên liền nhận ra mình đang nằm trong một cái nhà xưởng bỏ hoang thật lớn, bốn phía có rất nhiều cửa sổ lớn nằm sát mái nhà, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, làm toàn bộ nhà xưởng bỏ hoang này thêm oi bức.
“Tỉnh rồi? !” Một giọng nữ biếng nhác hỏi.
Phó Binh cảm thấy thanh âm vừa quen lại vừa lạ, giống như đã từng nghe qua, nhưng nhất thời hắn nghĩ không ra.
Phó Binh nằm còng queo như một con tôm trên mặt đất, người phụ nữ vừa nói xong liền đi tới tiếng giày cao gót dẫm trên sàn gạch âm thanh nghe cộp cộp, Phó Binh ngước lên, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là ai.
Cô gái đi đến trước mặt Phó Binh, rũ mắt nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất. Cô gái mặc váy lụa dài cổ trái tim màu bordeaus, thắt một sợi dây nịt màu đen bản lớn, tóc dài nhuộm nâu uốn quăn, không trang điểm, gương mặt tinh xảo xinh đẹp.
Khóe mắt bị sưng, Phó Binh không nhìn thấy rõ, hắn hé mắt, lắp bắp : “Cô. . . cô. . .”
“Nhận không ra hả?” Cô gái cười nhẹ, hơi khom lưng xuống, cổ áo hình trái tim rũ xuống đầy khêu gợi, tóc dài buông lơi, hỏi : “Giờ thì sao? !”
Phó Binh rốt cục thấy rõ, đồng tử co rụt lại, hắn la lên : “Cô là. . . Rose?”
Rose đứng thẳng dậy, nụ cười thản nhiên, trong mắt đầy vẻ trào phúng, “Đồng nghiệp cũ à , thật may là anh vẫn còn nhớ rõ tôi cơ đấy, cứ tưởng rằng ở trong tù năm năm anh đã quên mất rồi chứ!?”
Phó Binh : “Sao cô lại ở đây? Lẽ ra cô đang bị. . .”
Rose nheo mắt, ánh mắt sắc bén, “Bị gì? Hẳn là đang bị tổ chức truy đuổi chạy trốn khắp nơi đúng không!? Anh tưởng tôi là anh sao? Làm quá nhiều việc ác đến nỗi phải vào tù!?” Dừng một chút : “Tôi còn đang tự hỏi, tìm thời gian lâu như vậy mà sao không thấy, hóa ra là ngồi tù !”
Phó Binh : “Cô muốn làm gì?! Tôi và cô đã không có liên quan gì từ lâu rồi! Cô bắt tôi làm gì!? Thả tôi ra!!”
Rose nhướng mày, lắc lắc đầu, khóe miệng lại nở nụ cười chết chóc lạnh băng : “Làm gì ư? Đương nhiên là đòi nợ rồi. Thuận tiện hỏi thêm vài câu, năm đó sau khi bỏ đi, lại làm thêm chuyện gì khiến người ta ghê tởm? Hửm!?”
Phó Binh thở dốc, nói : “Tôi ở tù ngần ấy năm! Đã hối cải rồi!!”
Rose mặc váy dài, không chút để ý ngồi xổm xuống ở phía sau nơi Phó Binh không nhìn thấy, gần đó có vài vệ sĩ Lục Hanh Đạt cử đi theo bảo vệ cô.
Rose lạnh lùng nhìn Phó Binh, nói : “Anh cho là ở tù vài năm, sau đó liền có thể thay đổi hoàn toàn để làm lại một lần nữa sao!? Trước kia tôi cũng không biết, hóa ra anh là người ngây thơ như vậy đấy. Một lần nữa làm lại từ đầu!? Àh, đó là pháp luật cho anh cơ hội làm người một lần nữa, chứ không phải là những người bị anh hãm hại đâu! Anh lụi người khác mấy dao, ngồi tù xong thì tẩy sạch một thân nhuộm máu ? Vậy người bị anh đâm thì sao!? Pháp luật tha thứ cho anh, thế những người bị anh làm hại, chẳng lẽ còn phải nói ‘Không sao’ hả?”
Phó Binh hoảng sợ : “Cô muốn làm gì?!”
Rose cười lạnh, cúi thấp người xuống : “Ông chủ hiện nay của tôi đã điều tra được năm đó sau khi anh bị tổ chức đuổi đi, có người nhận một ca mang thai thuê đã liên lạc với anh, còn nhớ rõ không?”
Bên hông Phó Binh đau nhức, giờ phút này nghe Rose nói, chưa kể lưng đổ mồ hôi lạnh, tay chân bị trói run lẩy bẩy, mắt trừng trừng mở lớn : “Tôi biết mình sai rồi, cũng đã phải ngồi tù, tại sao các người vẫn không buông tha, vì sao. . . Vì sao!?”
Rose tiếp tục lạnh lùng nói: “Chu Điền! Anh còn nhớ rõ người này không?! Lúc trước hắn làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ như vậy cuối cùng lại chết một cách thê thảm, tới cuối đời lương tâm vẫn còn cắn rứt. Nói xem tại sao anh lại tiếp tục đi theo con đường của hắn?! Hả?” Rose kề sát vào Phó Binh, móng tay ngón áp út thật dài lướt trên da mặt khiến người đàn ông hoảng sợ, “Một lần bị ép mang thai thuê, anh lại còn muốn làm lần thứ hai? Nếu tôi là Vương Ân Thành, thì sẽ trực tiếp băm anh ra cho chó ăn! Dù sao tôi cũng không sợ bản thân mình nhuốm máu!”
Phó Binh đột nhiên nghe được ba chữ Vương Ân Thành, máu trong người dường như bắt đầu chảy ngược, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, xém ngất xỉu.
Rose đứng lên, quay về phía mấy người. . . vệ sĩ nhìn thoáng qua, xoay người gọi điện thoại cho Lục Hanh Đạt.
Lục Hanh Đạt nghe có vẻ hờ hững, Rose nói : “Tìm được người rồi. Anh đoán không lầm, hắn đã từng đi tìm Vương Ân Thành lần thứ hai, chắc là không thành, còn bị tống vào tù.”
Lục Hanh Đạt : “Tôi biết rồi.”
. : .
Lúc đó Lưu Hằng và Vương Ân Thành vừa hết sức nghiêm túc thay nhau khuyên bảo xong Bánh Đậu, con trai phải độc lập không thể dính người, Bánh Đậu cũng miễn cưỡng chấp nhận đề nghị sau này, sẽ ngủ một mình, rồi lủi thủi đi về phòng, vẻ mặt buồn hiu.
Bánh Đậu về phòng, khép cửa lại, Vương Ân Thành ngồi trên ghế sa lông một mực yên lặng nhìn theo bóng dáng của con trai, mày nhíu lại, cậu cảm thấy vừa rồi mình đối với Bánh Đậu hơi quyết liệt, có phải là con trai cảm thấy rất tủi thân hay không ?
Lưu Hằng nắm chặt tay Vương Ân Thành, bảo : “Không sao đâu, nó là con trai mà.”
Vương Ân Thành gật gật đầu.
Hiện tại Lưu Hằng quả thực có loại cảm giác khoan khoái như vừa mới tắm rửa xong, anh đã có thể đoán được buổi tối cơm nước xong Bánh Đậu trở về phòng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Bánh Đậu trở về phòng mình, cầm di động gọi cho Diệp Phi, không ai bắt máy, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Kế, nhà trẻ còn hơn một tuần nữa mới khai giảng.
Giọng Lưu Kế từ đầu bên kia đặc biệt phấn khích : “Bánh Đậu Bánh Đậu, em nói cho anh nghe nè, khai giảng xong em sẽ lên tiểu học luôn, em nhảy lớp.”
“Hả?” Bánh Đậu sửng sốt.
Lưu Tục nói tiếp : “Em nhảy lớp, mẹ nói thời gian em đi học quá dài, mẹ chờ đến sốt ruột, nên cho em lên cấp một luôn.”
Bánh Đậu : “Àh.”
Lưu Kế nghe thanh âm Bánh Đậu có vẻ mất hứng, vội hỏi xảy ra chuyện gì, Bánh Đậu liền kể cho bé nghe, Lưu Kế nói : “Em vẫn luôn ngủ một mình nha, lớp mẫu giáo bé của bọn em rất nhiều bạn học đều ngủ một mình. Bánh Đậu anh vẫn còn ngủ chung với ma ma sao?”
Chân mày bạn nhỏ Bánh Đậu nhướn cao, cảm giác cả thế giới này chẳng còn ai hiểu mình, giận dữ ném oạch điện thoại trong tay xuống.
Mà Lưu Hằng đang đứng ở ban công nghe điện thoại của Lục Hanh Đạt.
Lục Hanh Đạt : “Hôm trước cậu kêu tớ đi điều tra người kia, đã điều tra được rồi.”
Lưu Hằng quay đầu nhìn nhìn vào phòng khách, Vương Ân Thành đang nấu cơm chiều : “Nói tiếp đi.”
Lục Hanh Đạt : “Rose tìm được tên kia tại M thị, tớ cảm thấy cậu nên trở về M thị một chuyến ngay lập tức .”
Lưu Hằng : “Chuyện gì thế?”
Lục Hanh Đạt : “Rose nói, sau khi Vương Ân Thành mang thai thuê lần đầu tiên thành công tên kia đã từng đi tìm Vương Ân Thành lần nữa.”
Lưu Hằng cầm di động đưa lưng về phía phòng khách, ngón tay siết chặt đến nổi gân xanh, “Được.”
Lưu Hằng bất ngờ đề cập đến chuyến đi, làm Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu hơi giật mình, cũng may Bánh Đậu không làm ầm ĩ, lời Lưu Kế qua điện thoại khiến cho lòng tự trọng đàn ông trong tâm hồn bé nhỏ của Bánh Đậu lên cao chất ngất, nhóc nghĩ mình mới không có dính người đâu! Rõ ràng mình rất độc lập!
Vương Ân Thành đưa Lưu Hằng xuống lầu, hai người một trước một sau yên lặng đi xuống, “Không cần em đưa thật sao?” Vương Ân Thành đột nhiên hỏi.
Lưu Hằng đi ở phía trước, nghe Vương Ân Thành hỏi dừng bước xoay người, Vương Ân Thành đứng cách mấy bậc thang phía trên nhìn xuống, ánh mắt bình thản an tĩnh.
Vừa nãy đầu óc Lưu Hằng đặc biệt hỗn loạn, hiện giờ nhìn thấy Vương Ân Thành bình tĩnh như vậy, trong lòng khó chịu tựa như bị roi quất, anh nghĩ tính cách Vương Ân Thành phải mạnh mẽ biết nhường nào, mới có thể trụ vững sau khi trãi qua những sự việc tàn nhẫn như vậy.
Lưu Hằng vươn tay giữ chặt cánh tay Vương Ân Thành, kéo cậu ôm vào trong lồng ngực của mình, hôn lên môi Vương Ân Thành, rồi kề tai nói nhỏ : “Tự chăm sóc tốt bản thân, chờ anh trở lại, Bánh Đậu làm nũng một chút chẳng sao đâu, con nít không giận dai.”
Vương Ân Thành ừ một tiếng, cậu cảm thấy cảm xúc của Lưu Hằng có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ lạ ở đâu, Lưu Hằng vẫn luôn là một người biết che dấu cảm xúc, rất khó nhìn ra được điều gì từ vẻ mặt của anh, nhưng ở chung thời gian dài như vậy Vương Ân Thành cũng nhận ra, vừa rồi Lưu Hằng có chút không bình thường.
Lưu Hằng ôm Vương Ân Thành, kỳ thật giữa hai người cũng không có nhiều sự thân mật, nắm tay hay ôm ấp rất ít, mấy lần Lưu Hằng ôm cậu thì Vương Ân Thành hoặc là đẩy anh áp lên bồn rửa mặt, còn không thì kéo áo Lưu Hằng, nhưng hôm nay Vương Ân Thành lại ôm Lưu Hằng.
Lưng Lưu Hằng cứng đờ, Vương Ân Thành ôm anh, lại còn cười khẽ bên tai Lưu Hằng, tựa như dỗ dành một con mèo lớn mặc âu phục cảm xúc đang cực kỳ khó chịu, nói : “Ừm, em biết mà, chờ anh về ngủ chung.”
Lưu Hằng : “. . .”
. : .
Lưu Hằng xuống phi cơ liền liên lạc với Rose, Rose kêu vệ sĩ lái xe đón Lưu Hằng tới nhà xưởng bỏ hoang.
Bên trong nhà xưởng chỉ có hai ngọn đèn cũ nát ánh sáng le lói, Lưu Hằng toàn thân đẫm sương, mang theo hơi lạnh vào cửa, liền nhìn thấy được Phó Binh bị trói vứt trên mặt đất.
Từ ánh mắt đầu tiên Lưu Hằng cảm thấy Phó Binh nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại thì nhận ra người đàn ông này.
Đương nhiên Phó Binh cũng nhìn thấy Lưu Hằng, hắn thật sự không nghĩ tới ông chủ qua lời của Rose lại chính là người đàn ông ở trước mắt.
Rose gật gật đầu chào hỏi cùng Lưu Hằng, rồi lui qua một bên.
Lưu Hằng đứng ở trước mặt Phó Binh, từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn, hỏi : “Ông đi tìm Vương Ân Thành lần nữa sao? Lại bắt em ấy mang thai thuê?”
Phó Binh tay chân phát run, toàn thân Lưu Hằng toát ra sự tức giận, làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông tựa như cái chết đang tới gần, hắn không biết loại cảm giác này từ đâu đến, nhưng hắn biết, người đàn ông ở trước mắt này nếu muốn giết chết mình quả thực rất dễ dàng.
Phó Binh lắp bắp : “Không, không, không phải như thế, tôi có đi tìm cậu ấy lần thứ hai, nhưng mà cậu ấy cũng không mang thai thuê cho bất kỳ ai khác, chỉ có lần mà Chu Điền làm, chỉ một lần mang thai thuê cho cậu thôi.”
Lưu Hằng nghe Phó Binh nói câu “Mang thai thuê cho cậu”, nhíu mày , ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói : “Ông nhận ra tôi?”
Phó Binh gật gật đầu, run run, Rose bắt trói thời gian lâu như vậy không mở ra, làm hắn không nín tiểu được đành phải tè bừa ra quần, giờ phút này cả người bốc mùi khai ngấy, nói : “Tôi đã xem qua tư liệu mang thai thuê, nhìn thấy ảnh chụp của cậu!”
“Năm đó chính ông cùng Chu Điền ép buộc em ấy đúng không?” Lưu Hằng lạnh lùng nói.
Phó Binh sợ chết, vô cùng sợ, hắn ngồi tù bốn năm đã ớn lắm rồi, hắn gật đầu, thành thật trả lời : “Là tôi, Chu Điền thiếu nợ, lúc ấy nói giỡn với hắn đi mang thai thuê kiếm tiền, còn giễu cợt đáng tiếc hắn đã già chát khú đế rồi. Mấy ngày sau Chu Điền gọi điện thoại cho tôi, nói hắn biết có một sinh viên đại học, điều kiện trên mọi phương diện đều rất tốt, quan trọng nhất là không có người thân, cho dù bị bức bách cũng không có gì để băn khoăn.”
Lưu Hằng áp chế sự cuồng dại trong lòng, hỏi tiếp : “Tại sao lại đi tìm em ấy một lần nữa?”
Rose vừa mới đi ra ngoài cho thoáng, lúc này đột nhiên chạy vào la lên : “Lưu tổng, có người đến đây!”
Bưu ca dẫn theo vài thủ hạ, chống ba toong, đường đường chính chính đi vào, nhìn thẳng về phía Lưu Hằng, lại liếc mắt nhìn Phó Binh bị trói vứt trên mặt đất.
Bưu ca xoa tay, hất đầu với Lưu Hằng : “Ông chủ,” chỉ chỉ Phó Binh trên mặt đất : “Nói thẳng vào vấn đề đi, tên này, đắc tội với anh, anh muốn dạy dỗ hắn một chút rồi thả, tôi sẽ chờ anh xong việc sẽ mang người đi, còn nếu muốn tự xử, thì cứ coi tôi là khán giả được rồi, chờ hắn chết tôi sẽ giúp anh vứt xác. Về sau anh đi đường lớn tôi đi cầu độc mộc, không ai biết nhau! Thấy thế nào?”
Rose ở bên cạnh nhíu mày, nghe nói Phó Binh mấy năm nay ở tù, mới ra gần đây, nhưng rõ ràng nhóm người này có dính dáng với Phó Binh, chắc là Phó Binh đắc tội người ta lúc ngồi tù, có điều sự căm giận này có vẻ lớn, nhiều năm như vậy mà vẫn truy đuổi không buông!?
Lưu Hằng thậm chí chẳng thèm đứng lên, nghiêng đầu nhìn Bưu ca, ánh đèn mờ nhạt khiến vẻ mặt anh âm u, lạnh lùng nói : “Vậy anh chờ vứt xác đi.”
Rose : “. . .”
Bưu ca nhướng mày, thoáng kinh ngạc một chút, khoát tay bảo thủ hạ lui qua một bên.
Lưu Hằng quay đầu lại, ánh mắt tựa như lốc xoáy, “Nói!”
Phó Binh vừa nhìn thấy Bưu ca, lại nhìn nhìn gương mặt lạnh như băng đầy sát khí của Lưu Hằng ở trước mắt, biết mình thật sự xong đời rồi, lý trí rốt cục sụp đổ, nằm trên mặt đất la lên : “Các người giết tôi đi, tôi biết các người có chung một mục đích! Đều là vì Vương Ân Thành mà tới! Ha ha. . . Ha ha ha, giết đi giết ta đi!!”
Lưu Hằng không thèm để ý người đàn ông đang lăn lộn nổi điên trên mặt đất, đứng lên nghiêng đầu nhìn Bưu ca, Bưu ca cũng nhìn Lưu Hằng, nghi hoặc hỏi : “Anh là người đó?”
Lưu Hằng đáp : “Vương Ân Thành hiện nay là người của tôi.”
Bưu ca lập tức hiểu ngay, nhớ tới ngày đó Vương Ân Thành khi trở về dẫn theo đứa bé kia. Bưu ca tiến lên, “Tôi biết anh là ai!! Tôi đã gặp Bánh Đậu con của hai người, Vương Ân Thành đã dẫn thằng bé tới gặp tôi!”
Bưu ca cùng Lưu Hằng đang so kè, làm gì còn nhớ đến chuyện của Phó Binh?! Rose kêu vệ sĩ nhét giẻ vào mồm, lại đạp vào bụng Phó Binh mấy cái, hắn liền thành thật.
Bưu ca cũng không nghĩ tới mình và Lưu Hằng lại xung đột, hai người ngồi đối diện dưới ánh đèn tù mù của nhà xưởng rách nát, Bưu ca kêu thủ hạ đi hết ra ngoài, nói : “Không ngờ tới lại gặp anh, Vương Ân Thành đâu?”
Khuôn mặt Lưu Hằng vẫn lạnh như băng, gật đầu nói : “Ở nhà.”
Bưu ca không ngạc nhiên, ngược lại cảm khái : “Nhiều năm như vậy cậu ấy còn có thể có gia đình thật làm cho người ta bùi ngùi, tôi và Vệ Quốc cho rằng hắn sẽ cô độc cả đời, thế này thì tốt rồi, có gia đình người thân con cái cũng không cần quan tâm nhiều chuyện buồn phiền như vậy nữa.”
Lưu Hằng nhìn Bưu ca lom lom, Bưu ca hiểu được ý của Lưu Hằng là gì bèn nói : “Vương Ân Thành chắc không đề cập chuyện trước kia với anh nhỉ, vậy thì tôi sẽ nói vậy!” Chỉ chỉ Phó Binh trên mặt đất : “Lần thứ hai hắn tìm Vương Ân Thành, may mà lúc đó có Vệ Quốc .”
Vệ Quốc mà Bưu ca nhắc tới, tên đầy đủ là Chu Vệ Quốc, chính là đứa cháu ruột duy nhất năm đó chăm sóc cho Chu Điền trước khi chết. Sau khi Chu Điền chết, Chu Dịch An không lấy một đồng nào trong di sản đã bỏ đi, Chu Vệ Quốc liền danh chính ngôn thuận thùa kế di sản kia.
Bưu ca tự xưng mình là một tên thô lỗ, văn hóa thấp, nói chuyện kiểu nghĩ gì nói nấy, không có trật tự, Lưu Hằng mặt không đổi sắc lại ngồi nghe rất nghiêm túc, rốt cục cũng hiểu được chuyện tình năm đó.
Sau khi Vương Ân Thành rời khỏi trường học thì đến M thị, bởi vì chưa tốt nghiệp đại học, rất khó tìm công việc, trên cơ bản chỉ có thể làm những việc nặng, chạy bàn, rửa chén đĩa hay người bán hàng linh tinh.
Chu Vệ Quốc là người thành thật, tự bản thân cũng không muốn kế thừa di sản, chưa từng nghĩ dùng số tiền phi nghĩa này để có một cuộc sống thoải mái, mà vẫn đi làm công kiếm tiền. Khi đó Bưu ca liền hỏi mượn tiền Chu Vệ Quốc mở một quán bar nhỏ, lúc thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ, Vương Ân Thành đã đến nộp đơn.
Quán bar là nơi cần phải có trai xinh gái đẹp, Vương Ân Thành ngoại hình đẹp đương nhiên được nhận. Cũng không lâu sau đó Phó Binh mò đến đây, Vương Ân Thành đánh nhau với Phó Binh trong một con hẻm cụt, đánh đến long trời lỡ đất, Chu Vệ Quốc cùng Bưu ca vừa vặn đi ngang qua, cho nên kịp thời chạy đến can ngăn.
Chu Vệ Quốc nhận ra Vương Ân Thành, biết chú của mình năm đó đã làm chuyện có lỗi với Vương Ân Thành, người thành thật vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, giúp đỡ trực tiếp, Vương Ân Thành không nhận, Chu Vệ Quốc chỉ có thể âm thầm trợ giúp Vương Ân Thành.
Bưu ca rút điếu thuốc, nói : “Chu Vệ Quốc cả đời làm người thành thật, ông chú đã chết giúp đỡ không ít khi hắn còn bé, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Chu Điền có lỗi với Vương Ân Thành, Chu Vệ Quốc cảm thấy mình hẳn là phải thay hắn chộc tội, cho nên thực lòng giúp đỡ Vương Ân Thành. Lại nói tiếp, thời điểm đó nếu không có Chu Vệ Quốc, cuộc sống của Vương Ân Thành không biết gian nan đến nhường nào đâu. Bất quá cũng may người tốt hẳn có báo đáp, Vương Ân Thành lại thông minh, trong việc làm ăn giúp tôi không ít, quán bar càng ngày càng tốt hơn, cho nên tôi cũng thành anh em với Vương Ân Thành.”
Lưu Hằng vẫn luôn trầm mặc nghe, chỉ khi nghe đến Vương Ân Thành hai mắt mới nhẹ chớp một chút, Bưu ca tiếp tục : “Vương Ân Thành là một người có trước có sau, biết tôi cùng Chu Vệ Quốc giúp đỡ, không có ý xấu. Sau lần Phó Binh theo dõi Vương Ân Thành tôi hỏi cậu ta tại sao lại như thế, Vương Ân Thành mới kể cho bọn tôi nghe chuyện năm đó.” Bưu ca dừng lại : “Trải qua nhiều việc như vậy, Vương Ân Thành cũng biết nên tàn nhẫn, cậu ấy bố trí để tống Phó Binh vào tù.”
“Vì sao không làm triệt để?” Lưu Hằng lạnh lùng nói, nếu thật sự đủ tàn nhẫn, năm đó có Chu Vệ Quốc cùng Bưu ca, giết chết một người hẳn không phải là việc khó.
Bưu ca hút thuốc, cười cười, ánh mắt lấp lánh : “Anh nghe tôi nói này. Lúc ấy tôi đã kết hôn, có một con gái, Chu Vệ Quốc cũng lấy vợ, sinh hai đứa con trai. Mà kỳ thật Vương Ân Thành cũng có con, có điều cậu ấy chưa bao giờ biết đứa bé ở đâu mà thôi. Lúc ấy tôi cũng hỏi hắn, vì sao không làm tới luôn, anh có biết Vương Ân Thành trả lời tôi như thế nào không?”
“Hiện tại vì hắn mà lấm bẩn bàn tay mình, tôi sợ mai này ôm con của mình, nó sẽ gặp ác mộng.”
@
Bưu ca ngậm điếu thuốc, xòe hai tay của mình ra, nhìn Lưu Hằng nói : “Đôi tay này dính máu, sẽ dọa đến con cái, cho dù chúng có biết hay không. Bàn tay sạch sẽ không hại đến mệnh người đều là tích đức cho con, anh cho là Vương Ân Thành không muốn Phó Binh chết hay sao? Vốn đã hận thấu xương rồi lại còn tìm tới lần thứ hai. Số phận Vương Ân Thành quá xấu, nên mới liên tiếp gặp phải loại chuyện này!? Bất quá cũng may, đều đã kết thúc rồi, Phó Binh này anh cứ giao cho tôi đi.”
Lưu Hằng nuốt không trôi côn giận này, vẫn muốn tự tay giết chết Phó Binh.
Bưu ca khuyên nhủ : “Anh đã có con, cũng đừng động đến hắn, bọn tôi tay chân đều sạch sẽ, anh coi như vì Vương Ân Thành và con tích đức cầu bình an đi. Anh thử suy nghĩ về Vương Ân Thành cùng con trai xem, nếu lúc anh muốn ôm vợ con đột nhiên cúi đầu nhìn bàn tay mình dính máu, thì anh sẽ làm như thế nào?! Giao cho tôi đi, dù sao hắn cũng gần như điên rồi, còn rất nhiều biện pháp tra tấn đang chờ đợi hắn đó!”
Lưu Hằng nắm chặt hai tay, cúi đầu nhìn nhìn hai bàn tay mình, rốt cục buông tha.
Bưu ca dẫn Phó Binh đi trước, Lưu Hằng nói : “Đừng để Vương Ân Thành biết.”
Bưu ca nở nụ cười : “Tôi hiểu.”
Rạng sáng cùng ngày Lưu Hằng đáp máy bay trở về, lúc đến nhà Vương Ân Thành đã đưa Bánh Đậu đến trường học.
Lưu Hằng đi vào cửa, trong phòng tản mát hương vị nhàn nhạt đặc biệt chỉ Vương Ân Thành mới có. Qua lại trăn trở cả đêm không ngủ, Lưu Hằng mỏi mệt cởi giày đi chân trần đến sô pha ngồi xuống, đảo mắt nhìn thấy áo ngủ Vương Ân Thành tiện tay vắt trên thành ghế sô pha.
Lưu Hằng một đêm mỏi mệt hai mắt sâu hoắm, anh cầm bộ đồ của Vương Ân lên, xoay người cúi đầu vùi mặt vào đó, hít sâu mùi hương của Vương Ân Thành.
Lưu Hằng vẫn cứ vùi đầu lẳng lặng ngồi đó, không biết qua bao lâu cửa đột nhiên mở ra, Vương Ân Thành đứng ở đó nghi hoặc nhìn qua.
“Sao anh đã về rồi?!” Vương Ân Thành không thay dép lê, cũng đi chân trần.
Lưu Hằng ngẩng đầu, trong tay còn cầm áo ngủ của cậu, Vương Ân Thành ngồi vào bên cạnh, nhướng mày nhìn nhìn Lưu Hằng, lại ngó áo ngủ của mình, Lưu Hằng vươn tay ôm Vương Ân Thành, hai mắt đau xót đến có chút không mở ra được, ánh mắt đen kịt, thanh âm hơi khàn khàn : “Ừm, anh vừa mới xuống máy bay, đột nhiên phát hiện hình như mình quên đem cái gì. . .”
Vương Ân Thành nghiêng đầu : “Quên cái gì vậy!?”
Lưu Hằng một tay ôm tay kia nâng cằm Vương Ân Thành, hai mắt hơi hơi híp lại, đôi con ngươi đen lóe sáng : “Em đó!” Nói xong cúi đầu hôn xuống.
. : .
Mà ở nhà lớn Lưu gia bên kia, sáng sớm, Lưu Bình Niên ném tới trước mặt Kim Yến một xấp giấy dày, bực dọc đi tới đi lui trong thư phòng.
“Bà tự xem đi! Đây là tư liệu của đứa con dâu mà bà khen là tốt đó! Ngay cả đại học còn chưa tốt nghiệp lại đi mang thai thuê, bị trường đuổi học! Hắn cũng là đàn ông! Phải thiếu tiền đến mức nào mới không thèm để ý đến thể diện đi mang thai thuê chứ hả!?”
Kim Yến thắt lưng cũng chưa khom xuống một ly, chả thèm liếc mắt đến mớ giấy vụn kia, thản nhiên nói : “Thể diện là gì vậy? Có thể ăn sao!?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...