Rose : “Tôi cũng không đề cập nhiều đến đứa bé, bởi vì tình hình lúc đó rất xấu, Vương Ân Thành ở trong phòng thì không sao, vừa ra khỏi đó thần kinh toàn thân tôi liền bắt đầu căng thẳng. Tôi không dám nhiều lời về đứa trẻ, sợ cậu ấy càng thêm chán ghét chính mình và đứa con trong bụng, cho nên lúc ấy chỉ nói vài câu như vậy thôi.”
Rose có một thời gian dài làm trong tổ chức mang thai thuê, nên có rất nhiều biện pháp đối phó với đủ loại người được chọn mang thai, nhưng hiển nhiên Vương Ân Thành thì không giống vậy.
Thái độ của Vương Ân Thành sau đó tuy không biểu hiện sự phản cảm và bài xích, nhưng vờ như không để ý tới Rose, mỗi ngày chỉ ăn, ngủ và chăm chỉ xem TV, đến nỗi ấn hư cả điều khiển từ xa, có điều chỉ cần thời tiết tốt thì cậu sẽ kiên trì ra ban công phơi nắng vào mỗi buổi sáng.
Vương Ân Thành tuy rằng không biểu hiện ra quá nhiều sự chú ý đối với đứa bé trong bụng mình, nhưng Rose nhạy cảm nhận ra được Vương Ân Thành không phải vì muốn phơi nắng mới ra ngoài, mà chính là vì đứa bé. Vì thế Rose bắt đầu thỉnh thoảng mua thêm một ít đồ dùng cho trẻ sơ sinh đem về, nào tả, bình sữa, núm vú cao su, sữa bột, mấy món đồ chơi nhỏ, thậm chí cả quần lót nhỏ xíu. . . Có đôi khi Vương Ân Thành ngồi trên ghế sa lông xem TV Rose sẽ chủ động lại đây khám thai, lúc khám thai luôn bấm TV dừng ở những tiết mục thiếu nhi.
Nhưng Vương Ân Thành vẫn không có phản ứng gì lớn, những đồ vật của trẻ sơ sinh cũng chẳng khiến cho cậu quá chú ý, mỗi ngày cậu cứ như vậy không nói một tiếng, cứ như việc tồn tại với cậu cũng chỉ là để chờ đợi thời khắc quyết định của đứa bé đó mà thôi, khiến người ta nghĩ rằng, chỉ cần giây phút ấy đến, cậu sẽ từ bỏ chính bản thân mình vậy.
Bụng Vương Ân Thành càng lúc càng lớn, máy thai mấy tháng sau đó cũng ngày càng rõ ràng, nhưng khuôn mặt cậu vẫn không đổi sắc, đối với cái gì cũng không có hứng thú, khi đi bụng rất nặng cũng sẽ không dùng tay đỡ, đến cuối kỳ bụng thật sự quá lớn, cậu cũng lười xuống giường đi lại, chỉ là vẫn đều đặn ra ban công phơi nắng.
Ngày sinh tới cũng không bất ngờ, so với dự đoán không khác biệt lắm, bệnh viện của tổ chức có đường đi riêng, lúc Vương Ân Thành được đưa qua, Rose vẫn như trước canh giữ ở bên cạnh, cho đến khi Vương Ân Thành bị đẩy vào phòng sinh, cô còn cảm thấy hoảng hốt có chút không chân thật.
Rose ở cùng Vương Ân Thành năm tháng, trong năm tháng này hai người sớm chiều ở chung, tuy rằng căn bản Vương Ân Thành không thèm nhìn Rose, nhưng Rose luôn luôn lặng lẽ quan sát cậu. Cô không thể không thừa nhận Vương Ân Thành chẳng những là một người đàn ông vô cùng kiên cường mà còn hiểu biết nội tâm của chính mình, cậu đáp ứng sinh hạ đứa bé ra hẳn không phải là bị lời nói của cô tác động, có lẽ cậu chỉ cảm thấy trong bụng mình là một sinh mệnh và cậu chỉ không muốn tàn nhẫn bóp chết, hủy diệt khả năng tồn tại và hy vọng được có mặt trên đời của nó mà thôi.
Rose ngồi chờ ở hành lang, kỳ thật cô đã sớm quen với mọi chuyện, những người như bọn họ sống trong sự cạnh tranh của cái ngành này, so với người thường luôn biết xã hội âm u hơn nhiều, nhưng thời điểm Rose ngồi chờ như vậy, chẳng những cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, hơn nữa còn vô cùng lo lắng.
Sau khi đứa trẻ sinh ra Rose chỉ nhìn thoáng qua, trong tổ chức có người chuyên phụ trách việc đưa đứa bé đi, đã hỏi trước Rose có nên để Vương Ân Thành liếc mắt nhìn một cái hay không.
Đúng lúc này hộ sĩ đang đẩy Vương Ân Thành ra, Vương Ân Thành nhắm mắt lại không có chút xíu ý thức, Rose cúi đầu nhìn cậu một lát, rồi lắc lắc đầu nói : “Đem đứa bé đi đi, trên hợp đồng có viết, cậu ta không có quyền gặp, nuôi nấng và giám hộ đối với đứa bé.”
Cũng không biết tại sao, mắt Vương Ân Thành đột nhiên nháy một cái, chậm rãi tỉnh lại, đôi mắt hơi hé mở nhưng vẫn không có nhận thức gì lớn.
Người của tổ chức ôm đứa bé, cũng liếc mắt nhìn Vương Ân Thành : “Tôi biết rồi, cô hy vọng về sau cậu ta có thể sống tốt đúng không?”
Rose vừa thấy Vương Ân Thành thế mà lại mở mắt, vội che ở trước mặt cậu : “Đúng, chuyện này qua đi, cậu ấy còn có thể tiếp tục một cuộc sống bình thường.”
“Thật sự không cho nhìn sao? Có lẽ đời này chỉ được liếc mắt một lần như vậy thôi.”
Rose kiên định lắc đầu : “Không, anh làm vậy là hại cậu ta đấy, liếc mắt nhìn một cái nhưng có thể sẽ nhớ cả đời, khiến cậu ta thống khổ suốt quãng đời còn lại, đi thôi đi thôi, xem như tôi cầu xin anh.”
Người trong tổ chức ôm đứa bé đi rồi, Rose quay đầu nhìn Vương Ân Thành, phát hiện cậu đã một lần nữa nhắm mắt lại, gương mặt sau khi sinh không có một chút huyết sắc, đôi môi trắng bệch.
Đứa bé thuận lợi sinh ra, sẽ có người đặc biệt xử lý việc chuyển giao, Rose thậm chí còn không liên hệ với Lục Hanh Đạt, rất nhanh, ngoài tổ chức khấu trừ một trăm năm mươi vạn, số tiền còn lại đều gởi đủ vào tài khoản của Rose.
Sự hồi phục sau khi Vương Ân Thành sinh hạ đứa bé cũng không mấy tốt, đàn ông trước khi sinh sản yêu cầu phải uống rất nhiều thuốc để cân bằng kích thích tố trong cơ thể, sau khi sinh trong ẩm thực cũng sẽ có nhiều loại dược vật cùng loại, giá cả cho việc mang thai thuê sở dĩ mắc như vậy thực ra quan hệ rất lớn tới sự khôi phục khó khăn sau khi sinh.
Sau khi sinh, Vương Ân Thành ngơ ngác trong một gian phòng của bệnh viện ước chừng hơn một tháng mới xuất viện, một tháng này Rose vẫn như trước chăm sóc cậu, mỗi ngày các loại thuốc bổ và thực phẩm bổ sung được đưa qua, một ngày ba bữa cơm cố định rất đúng giờ, cô biết Vương Ân Thành không thích mình, cho nên mỗi lần đều kêu hộ sĩ đem đồ ăn vào, cơ hồ chưa lần nào chủ động gặp cậu.
Rốt cục có một ngày lúc Rose đưa đồ ăn đến hộ sĩ từ chối, nói cô tự mình vào đi thôi, cậu ấy nói muốn gặp cô đấy.
Rose sửng sốt, lúc đẩy cửa trong đầu vẫn còn miên man suy nghĩ, mới nhớ tới Vương Ân Thành gọi cô vào có thể là nói chuyện tiền bạc.
Rose nói tới đây, Lục Hanh Đạt đột nhiên chậc chậc hai tiếng, ngắt lời nói : “Thật là không chuyên nghiệp a, chuyện tiền bạc phải nên nói sớm chứ, để lâu như vậy mới nói.”
Lưu Hằng và Rose đồng thời quay đầu nhìn Lục Hanh Đạt, dáng vẻ hai người đều hết sức nghiêm túc, lạnh lẽo chằm chằm nhìn hắn, bốn ánh mắt đều đồng loạt bắn lại đây, Lục Hanh Đạt bị nhìn mà chẳng hiểu gì cả.
Rose chế nhạo : “Lục tiên sinh, anh nói ra lời như thế thật sự không làm tôi ngạc nhiên một chút nào, khó trách mỗi lần nhìn thấy anh, tôi đều cảm thấy sợ hết cả hồn, giống như nhìn thấy ma quỷ vậy đó!”
Lục Hanh Đạt nhướng mày im miệng, nâng hai tay lên, ý bảo mình đầu hàng, hai người cứ tiếp tục.
Rose vào phòng Vương Ân Thành, cậu đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cô tiến vào gật gật đầu, nói : “Cô đã đến rồi.”
Rose thực sự có chút kích động, bị người ta lơ lâu như vậy, đột nhiên được chú ý cho nên rất hưng phấn.
Rose lấy đồ ăn ra, đưa tới trước mặt Vương Ân Thành, Vương Ân Thành cầm lấy, hai người ngồi đối diện bàn ăn, Rose cứ nhìn Vương Ân Thành chậm rãi nếm thức ăn do chính mình cẩn thận tỉ mỉ làm, trong lòng kiên định hẳn lên, cô rất sợ Vương Ân Thành sẽ hận chính mình, loại tâm tình này không có lý do, nhưng mà Rose vui vẻ chịu đựng.
Vương Ân Thành ăn xong lau miệng, ngước mắt nhìn Rose, nói tiếng cám ơn.
Rose không biết nên nói gì, Vương Ân Thành nghiêm chỉnh như vậy liếc nhìn chính mình, thật đúng là hiếm thấy.
Vương Ân Thành nói không nhiều lắm, sau khi ăn cơm chiều hai người ngồi bên cửa sổ cùng nhìn ra ngoài, phòng bệnh của Vương Ân Thành ở lầu bốn, không cao, cho nên vừa vặn có thể nhìn thấy một khoảnh sân cỏ xanh mướt của bệnh viện cách đó không xa, tuy rằng không lớn, nhưng cũng xem như có chút phong cảnh để ngắm.
Rose thu hồi ánh mắt quay đầu lại nhìn Vương Ân Thành, Vương Ân Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói : “Có mang số tiền kia đến không?”
Rose gật đầu : “Có.”
Vương Ân Thành quay đầu nhìn Rose : “Cô gởi tiền qua cho tôi đi.”
Rose : “Được.” Dừng một chút, trực tiếp nói thẳng cùng Vương Ân Thành : “Tôi vốn muốn đưa cho Chu Điền ba trăm vạn, bất quá hiện tại thấy hối hận, tổng cộng bảy trăm vạn, tổ chức lấy một trăm năm mươi vạn, số tiền còn lại không ít tôi đều đưa hết cho cậu.”
Vương Ân Thành gật đầu, cũng không hỏi chuyện ba trăm vạn kia của Chu Điền, chỉ nói : “Tốt.”
Dựa theo quy trình của tổ chức, Vương Ân Thành muốn có được tiền phải ký một loạt thỏa thuận, các loại điều khoản giữ bí mật, thậm chí còn phải ký bổ sung một loạt các điều khoản sẽ phát sinh trong tương lai, quá trình này Rose thấy Vương Ân Thành vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ trông không giống một người đang sống.
Tất cả các quy trình hoàn tất, Rose chẳng những gởi tiền vào tài khoản của Vương Ân Thành. Mà còn sửa lại tư liệu được lưu trong hồ sơ, che giấu đích đến thực sự của số tiền đó, chỉ ghi sau khi trả nợ tiền còn lại đều bị lừa.
Như thế, việc mang thai thuê coi như hoàn toàn kết thúc.
Nhưng sau đó Vương Ân Thành lại chi ra mười vạn, nhờ Rose hỗ trợ điều tra lúc trước Chu Điền thiếu tiền của ai, những người làm công việc như Rose vốn sẽ có một số chiêu thức cũng coi như bình thường, Rose không biết Vương Ân Thành muốn làm gì, cô cũng không thu số tiền kia, dù nghi hoặc vẫn giúp Vương Ân Thành điều tra chuyện của Chu Điền.
Rose điều tra ra được nguồn gốc món nợ kia của Chu Điền, một tay cờ bạc thiếu nợ lên đến ba trăm vạn đơn giản là bởi vì vay nặng lãi, thậm chí cô còn tra được công ty đã cho Chu Điền vay số tiền đó.
Lúc ấy Vương Ân Thành gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không có bất luận phản ứng gì.
Nhưng thời điểm này Rose mơ hồ cảm thấy, đại khái Vương Ân Thành sẽ làm một điều gì đó.
Sau khi Vương Ân Thành xuất viện trở về trường, xin đi học trở lại, trường học đương nhiên phải theo qui trình mà đánh giá, lúc đó Vương Ân Thành khôi phục cuộc sống trước kia, nhưng ngậm miệng không nói bất cứ chuyện gì đã xảy ra với mình trong thời gian mất tích này.
Lão Lưu và Quyên tử là bạn thân nhất của Vương Ân Thành trong trường, nhưng Vương Ân Thành cũng chẳng nói gì, cuối cùng lão Lưu vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, cậu mới bảo chờ một thời gian nữa, cậu sẽ nói cho họ biết.
Đoạn thời gian kia Vương Ân Thành không ở trong ký túc xá, cậu thuê một căn phòng ở bên ngoài trường học, vừa chờ kết quả đánh giá của trường, vừa đợi Chu Điền liên hệ với mình.
Quả nhiên không bao lâu sau, thông qua Rose Chu Điền liên hệ với cậu, ý của Rose là dùng biện pháp khiến hắn phải vào nhà giam hai năm, Vương Ân Thành nói không cần, tự bản thân cậu biết nên làm gì.
Nói tới đây, Rose đột nhiên thở hắt ra, giống như trong lòng có trách nhiệm rất nặng nề, không thể buông xuống : “Ngoại trừ tổ chức khấu trừ một trăm năm mươi vạn, trong tay còn tổng cộng năm trăm năm mươi vạn. Cậu ấy cho Chu Điền bốn trăm vạn, tiền còn lại đưa cho công ty mà lúc ấy Chu Điền đang thiếu nợ.”
Lưu Hằng nhìn Rose, thấy khi cô kể đến đây mái tóc dài phủ xuống bên tai, mặt mày hiện lên vẻ mệt mỏi, rốt cục hỏi : “Lúc ấy Vương Ân Thành đã làm gì?”
Rose cong môi cười nhẹ, nụ cười trông cũng thực mỏi mệt và miễn cưỡng : “Tôi nghĩ mình chẳng bao giờ đọc được ý nghĩ của Vương Ân Thành, cũng chưa từng hiểu cậu ấy, tôi vẫn luôn cho rằng đàn ông có bối cảnh giống như cậu ấy hẳn phải quen ẩn nhẫn, chịu đựng sự tra tấn cùng những đau khổ của cuộc đời, bằng không cậu ấy cũng sẽ không mang thai mười tháng sinh hạ đứa bé ra.”
“Cậu ấy đưa tiền cho công ty kia, kêu bọn họ tiếp tục giao dịch cùng Chu Điền, khiến cho Chu Điền lần thứ hai bước vào con đường mượn tiền đánh bạc, giống như lăn một trái cầu tuyết, cả đời đều vì đánh bạc thua tiền sau đó đi vay nặng lãi, tiếp đó trốn nợ bỏ mạng.”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, mà ngay cả Lục Hanh Đạt cũng trầm mặc cầm ly rượu, ngồi yên ở vị trí của mình, rũ mắt xuống không nói lời nào, bởi vì không ai nghĩ đến cuối cùng Vương Ân Thành thế nhưng lại làm như vậy.
Vương Ân Thành có một thời niên thiếu thực thê thảm, trước khi cha qua đời, cậu phải đối mặt với một gia đình bất hòa đổ vỡ, rồi trước khi mẹ chết, cậu lại phải sống hàng ngày với sự chỉ trỏ của người chung quanh và trạng thái tinh thần điên loạn của mẹ mình.
Cuộc sống trước khi trưởng thành hỏng bét, lên đại học lại bị bạn trai vứt bỏ cùng với việc bị ép buộc vào con đường mang thai thuê. Nếu như là những người khác, chỉ sợ đối với nhân sinh đã tuyệt vọng sớm điên mất rồi, nhưng Vương Ân Thành lại không thế.
Biểu cảm của Vương Ân Thành đạm mạc ẩn nhẫn tự mình chịu đựng tất cả mọi cảm xúc sâu bên trong nội tâm, cuối cùng vào lúc tất cả mọi người không ai chú ý, cho Chu Điền một đòn đánh trả trí mạng.
Vốn Chu Điền sau lần vay nặng lãi trước đã được giáo huấn có thể rời xa việc đánh bạc cùng vận rủi, khôi phục cuộc sống bình thường, nhưng mà Vương Ân Thành lại làm cho hắn cả đời lâm vào sự khốn đốn trong vận mệnh của chính mình, suốt đời không thoát ra được.
Đánh bạc, thiếu tiền, trốn nợ, vay nặng lãi, rồi lại đánh bạc, thiếu tiền, trốn nợ, vay nặng lãi,. . . Vĩnh viễn là một vòng luẩn quẩn, mãi mãi không thoát ra khỏi vận mệnh của chính mình.
Rose thở sâu một hơi, rốt cục mở miệng trong sự trầm mặc của mọi người, tiếp tục nói : “Còn có một việc, cũng là gần đây tôi mới biết được. . .”
Vương Ân Thành kể đến đây, mặt Chu Dịch An hoàn toàn trắng bệch.
Chu Điền ép buộc Vương Ân Thành mang thai thuê, trong lòng Chu Dịch An vẫn luôn tồn tại sự áy náy, cảm thấy Vương Ân Thành vừa đáng thương vừa đáng tiếc, lại không nghĩ rằng cuối cùng Vương Ân Thành thế nhưng sẽ làm như vậy! ! ? — Cậu cầm mấy trăm vạn không phải để có một cuộc sống giàu sang, mà dùng món tiền đó khiến cho nửa đời sau của Chu Điền sống trong tối tăm mù mịt của việc đánh bạc trốn nợ thậm chí là hối hận?
Chu Dịch An giật mình nhìn Vương Ân Thành trước mặt, khi cậu kể điều này khuôn mặt vẫn bình thản như trước, cùng với chàng thanh niên trong trí nhớ của Chu Dịch An hoàn toàn không có bất cứ khác biệt gì. Nhưng sau lưng Chu Dịch An lại đổ mồ hôi lạnh, lời Vương Ân Thành nói giống như giáng một đòn cảnh tỉnh hắn.
Vương Ân Thành hận đoạn đời đã qua kia! Càng hận Chu Điền ! Lúc ấy cậu không chọn đưa hắn vào tù, lại làm cho Chu Điền so với sống trong ngục tù còn thống khổ hơn bội phần!
Chu Dịch An run rẩy nói : “Em hận hắn cũng đúng, hắn làm việc sai trái như vậy, thiên đao vạn quả cũng xứng đáng!”
Vương Ân Thành vốn vẫn luôn giữ sự lạnh nhạt, giờ phút này nghe Chu Dịch An nói xong, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, : “Thiên đao vạn quả là còn tốt cho hắn, sống phải chịu đau khổ, chết cũng chẳng được giải thoát!”
Vài năm cuối đời của Chu Điền vẫn luôn sống hết sức hỗn loạn, bài bạc rượu chè thiếu tiền vay nặng lãi, ăn chơi phè phỡn, còn bị lây bệnh hoa liễu, hắn trở về nhà cũ, nhập viện trung y của H thị, trước khi chết bên giường chỉ có một đứa cháu mà hắn rất thương yêu khi còn bé chăm sóc.
Chu Điền lúc sắp chết, sắc mặt xanh mét ấn đường đen thùi, hai mắt như hai cái hốc, trừng mắt há mồm thở dốc, vẻ mặt tàn tạ đến tột cùng, hắn kêu đứa cháu nghĩ biện pháp liên hệ với Rose, nói mình muốn gặp Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành biết được tin tức Chu Điền sắp chết liền ngồi máy bay đến H thị, tìm được bệnh viện nơi Chu Điền nằm.
Chu Điền nằm ở trên giường, miễn cưỡng duy trì tính mạng nhờ máy hô hấp, cháu của Chu Điền thấy Vương Ân Thành tiến vào thì ra ngoài, còn đóng cửa phòng bệnh, cho hai người không gian trò chuyện riêng tư.
Vương Ân Thành đi đến bên giường của Chu Điền, cúi đầu nhìn, trên mặt vẫn thản nhiên như vậy, giống như cả đời này cậu vẫn sẽ chỉ mang biểu cảm đó. Dấu hiệu sống của Chu Điền đang không ngừng giảm xuống, ánh mắt trừng thật lớn, há mồm thở dốc, thật giống như đang tuyệt vọng níu kéo cuộc sống, để chờ tới lúc gặp được Vương Ân Thành.
Khi hắn thấy được Vương Ân Thành đứng ở bên giường, hơi thở run lên, tiếp đó nâng cánh tay khô héo lên, ngón tay hướng về phía Vương Ân Thành giật giật. Vương Ân Thành rũ mắt nhìn, chờ hắn lên tiếng.
Chu Điền há mồm thở dốc, nhịp tim trên máy không ngừng nhấp nháy : “Tiền tiền. . . Số tiền kia tôi không động. . . Trả lại cho cậu. . . Trả lại cho cậu!”
Vương Ân Thành cúi đầu nhìn Chu Điền, mặt không đổi sắc, Chu Điền vẫn như trước ráng vươn tay hướng về phía Vương Ân Thành, giống như phải đụng cho được vào người Vương Ân Thành, “Tôi biết. . . Sai. . . Trả lại cho cậu. . . Còn. . . Cho cậu! Tha thứ cho tôi. . . Tha thứ cho tôi. . .”
Vương Ân Thành vẫn đứng như trước, Chu Điền trừng mắt, trước mắt là một màn đen, hắn tuyệt vọng nhìn Vương Ân Thành.
Khi bệnh nặng Chu Điền nhớ lại cuộc sống của mình trong nhiều năm, rốt cục hiểu được bản thân có lỗi nhất với hai người, một là Chu Dịch An, sau khi vợ chết không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha, tình cảm hai cha con tan vỡ; Người kia chính là Vương Ân Thành, rõ ràng hai người không có bất cứ quan hệ nào, bởi vì thiếu tiền trốn nợ, hắn lại kéo Vương Ân Thành, một người hoàn toàn không dính dáng gì tới mình xuống nước, buộc cậu mang thai thuê.
Người trước khi chết nhớ tới những chuyện mình đã làm sai nhiều năm như vậy, không bù đắp được chung quy chẳng thể nào nhắm mắt, Chu Điền muốn trước khi chết nhận được sự tha thứ của Vương Ân Thành, hắn mới có thể yên lòng nhắm mắt.
Rốt cục Vương Ân Thành cũng mở miệng, cậu không bước tới gần, cứ đứng như vậy, chậm rãi nói : “Tôi sẽ chẳng cầm lại món tiền kia, cũng sẽ không tha thứ cho ông, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ.” Dừng một chút : “Chu Dịch An cũng không tha thứ cho ông đâu, sau khi ông chết đi số tiền kia cho dù có di chúc thừa kế cũng sẽ không lấy, hắn đã sớm không thừa nhận ông, và cũng rất hận ông.”
Vương Ân Thành nói xong câu kia xoay người rời đi.
Chu Dịch An cả người run rẩy, rốt cục hắn cũng bừng tỉnh từ trong ảo mộng của chính mình, cho tới bây giờ Vương Ân Thành không phải là một người yếu đuối, căn bản không cần bất luận kẻ nào đồng tình cùng thương hại, cậu có thừa dũng cảm và kiên định, tâm cũng đủ ngoan.
Vương Ân Thành nhìn Chu Dịch An : “Cho nên hiện tại anh đã biết rồi đấy, Chu Điền sống rất khó chịu thống khổ, chết cũng không thể nhắm mắt. Chu Dịch An, về sau cách xa tôi ra một chút, không ai muốn cùng anh ôn chuyện cũng không yêu cầu anh bù đắp cái gì, hiện tại anh và tôi một chút quan hệ cũng không có. Đừng động vào tôi, chuyện của tôi và con càng không cần anh quan tâm!”
Vương Ân Thành nói xong xoay người lên lầu, lưu lại cho Chu Dịch An một bóng dáng kiên định dứt khoát.
Chu Dịch An cả người đổ mồ hôi lạnh, nghe được câu cuối cùng rốt cục đánh vỡ ý tưởng hòa hợp cùng Vương Ân Thành, hắn đứng tại chỗ trong mấy phút đồng hồ, quay đầu trở lại lên xe, lại ngồi trong xe cả nửa giờ mới rời đi.
Rose : “Chính là vậy đó. Chu Điền chết không nhắm mắt, khi lễ tang con hắn là Chu Dịch An có trở về một lần, đúng như Vương Ân Thành nói, Chu Dịch An đối với Chu Điền đã sớm chẳng còn tình cảm cha con, không nhận số tiền kia, chỉ về hai ngày rồi đi, tiền để lại cho đứa cháu của Chu Điền.”
Sau khi Rose nói xong trong phòng lại là một bầu không khí trầm mặc, Lục Hanh Đạt đột nhiên hỏi : “Chu Điền lấy tiền ở đâu? Tiền của hắn không phải là đã trả nợ và đánh bạc hết rồi sao?”
Rose lắc đầu, “Cái này tôi không biết, cũng rất nghi hoặc, nhưng cháu của Chu Điền quả thật lúc ấy là người thừa kế tài sản còn lại, vừa đúng một trăm vạn! Chuyện này tôi có điều tra qua.”
Lưu Hằng sực nhớ tới gì đó, lấy trong cặp ra một phần văn kiện, nói : “Lúc trước tư liệu này lấy được từ trong hồ sơ của tổ chức, phần tư liệu giả này là cô làm sao?”
Rose nhướng mày, vừa nhận lấy vừa nhìn Lưu Hằng : ” Tư liệu giả ư? Tôi chỉ động tay ở phần số tiền kia thôi. Lúc ấy tôi vẫn còn ở trong tổ chức, làm sao dám làm giả tư liệu?” Nói xong cúi đầu, lật xem tài liệu Lưu Hằng đưa cho, cuối cùng xuýt xoa nói : “Không thể nào! Đây không phải là tư liệu tôi làm lúc ấy! Anh lấy từ đâu vậy?”
Lưu Hằng đưa mắt nhìn Lục Hanh Đạt, Lục Hanh Đạt ngồi xuống : “Tôi đi nhờ vả các mối quan hệ, trực tiếp lấy được tư liệu từ người ở bên trong hệ thống. Phần tư liệu này đúng là giả, sau đó tôi lại tìm được một phần tư liệu khác, cô xem có phải cái này hay không. . .” Nói xong lấy laptop từ trên ghế sa lông, đưa tới trước mặt Rose, mở ra file lưu trữ tư liệu.
Rose nhìn vào màn hình đọc một hồi, gật đầu : “Đúng, đây mới là tư liệu do tôi làm.”
Lục Hanh Đạt và Lưu Hằng liếc nhìn nhau, Lưu Hằng : “Cô có biết là ai thay đổi phần tài liệu kia không?”
Rose lắc đầu : “Không, tôi không biết, bối cảnh của tổ chức chúng tôi có hơi đặc biệt, trực thuộc một tập đoàn y dược đặt tại Âu Mĩ, muốn thay đổi tư liệu căn bản là không thể nào, bởi vì tư liệu đều là trực tiếp nhập vào kho dữ liệu, đặc biệt qua tay rất ít người, biết được lại càng ít hơn!”
Lục Hanh Đạt nhếch môi : “Chuyện không thể chẳng phải là đã xảy ra rồi sao, cô gái, xem ra chuyện của Vương Ân Thành cô cũng không biết đầy đủ ha!? Vương Ân Thành không có bản lĩnh tự mình đổi tư liệu, xem ra sau lưng cậu ta có người động tay động chân.” Nói xong ung dung như ngồi xem kịch vui nhìn qua Lưu Hằng.
Rose nhíu mày nhìn Lưu Hằng, cảm thấy biểu tình của Lục Hanh Đạt rất kỳ quái, Lưu Hằng ngước mắt liếc Lục Hanh Đạt một cái, lại nhìn nhìn Rose, không nói gì thêm.
Lục Hanh Đạt huýt sáo, trực tiếp hủy đi hình tượng của Lưu Hằng : “Cô gái! Nói thẳng cho cô biết vậy! Cái người tên Chu Dịch An kia cùng với vị Lưu tổng ngồi trước mặt cô đã yêu nhau nhiều năm a! Gần đây mới vừa chia tay, hơn nữa có khả năng chính là bởi vì Vương Ân Thành mới chia tay cùng Chu Dịch An!”
Quả thật Lưu Hằng không nói gì với Lục Hanh Đạt cả, nhưng Lục Hanh Đạt thừa thông minh, từ lúc nghe Lưu Hằng nói Bánh Đậu hiện ở cùng Vương Ân Thành, hắn liền mơ hồ đoán được gì đó, kết hợp thêm gần đây Lưu Hằng truy hỏi kỹ càng sự việc cũng như muốn biết quá khứ của Vương Ân Thành, quả thật không khó để Lục Hanh Đạt đoán ra bí mật ẩn sâu trong tâm tư của Lưu Hằng. Bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lưu Hằng đối nhân xử thế như thế nào hắn biết rất rõ ràng, nếu chỉ là người mang thai thuê bình thường, Lưu Hằng sẽ để bụng như vậy sao? !
Rose : “. . .”
Chu Dịch An vô tri vô giác lái xe trở về, ngồi trên ghế sa lông hai tay ôm đầu như thể đang cố gắng tiêu hóa những lời Vương Ân Thành nói, không bao lâu chuông điện thoại di động vang lên, ấn nút nhận cuộc gọi thì phát hiện là ở trường gọi tới.
Đầu bên kia giáo sư nói : “Thầy Chu, hạng mục mà lần trước thầy xin trường phê duyệt, chuẩn bị đi nhé, mấy ngày nữa có thể xuất ngoại được rồi.”
Bên trường học mới nói vài câu thì cúp máy, Chu Dịch An sững sờ ngồi trên ghế sa lông, cảm thấy thật đột ngột và khó hiểu, tại sao tất cả mọi chuyện lại đột nhiên đồng thời xảy ra, cứ như một trái bom nguyên tử, bùm một cái nổ tung.
Lúc trước hạng mục mà hắn xin căn bản là không được phê chuẩn, lúc ấy cũng không ôm hy vọng, có điều quá trình phải thông qua rất nhiều cấp, dù sao hạng mục không có kinh phí, huống hồ tạm thời trong nước cũng chưa có loại kỹ thuật này, muốn làm hạng mục bắt buộc phải ra nước ngoài. Lúc ấy toàn bộ phòng đào tạo đều cảm khái nói, hạng mục mà được phê chuẩn nếu không phải là trường học đột nhiên phát tài, thì cũng chính là Ông Trời đột nhiên không có mắt.
Vậy hiện tại thì sao? Là trường học đột nhiên phát tài, hay là Ông Trời đột nhiên không có mắt ? Thế nào lại khiến cho hạng mục mà hắn xin được duyệt ! ? Lại còn không lâu nữa sẽ xuất ngoại! ?
Vương Ân Thành vào nhà, bỏ dép đi chân trần đẩy cửa phòng ra. Trong góc phòng ngủ mở cái đèn bàn nhỏ, Vương Ân Thành đứng ở cửa nhìn Bánh Đậu nằm trên giường, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, ngủ rất say.
Vương Ân Thành tựa vào cửa cứ như vậy nhìn Bánh Đậu, một hồi lâu mới đi vào, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng ôm con vào trong ngực.
Bánh Đậu trong giấc ngủ say, chóp mũi đột nhiên thoáng qua mùi hương đặc biệt thuộc về ma ma, nhóc nhăn nhăn cái mũi nhỏ, bàn tay nhỏ theo bản năng nắm ngực áo Vương Ân Thành, nhóc đang ngủ ngửi được mùi hương trên người Vương Ân Thành, cảm thấy thỏa mãn cọ cọ mặt vào ngực Vương Ân Thành, hài lòng ngủ say.
Lần này trong giấc mơ của Bánh Đậu đầy tim hồng bay bay, còn có quả cam lớn màu vàng tươi, hương thơm ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...