Đại Địa Chủ

Thời gian thi dày vò rốt cuộc như ốc sên chậm rì rì đi qua.

Khi cánh cổng lớn mở ra phát ra thanh âm dày nặng, thí sinh sôi nổi chạy ra, dùng sức hít thở không khí mới mẻ bên ngoài. Ba vòng thi chín ngày thật không phải dành cho người làm, mỗi ngày phải ăn uống ngủ nghỉ ở cùng một nơi thực ảnh hưởng tâm tình.

“Lão tử có thể sống đến giờ!” Một thí sinh ném túi bút lên không, hưng phấn cùng kích động làm hắn lớn tiếng hô lên, kết quả nguyên bản hội trường càng thêm ầm ĩ, có thí sinh thậm chí khóc lên.

Thấy như vậy, mọi người không khỏi hiểu ý cười, rốt cuộc đã giải thoát rồi, kế tiếp chỉ chờ ngày yết bảng.

Trở lại tửu lầu, mọi người sắc mặt lại hỉ lại ưu. Mặt lộ hồng quang khẳng định là có tin tưởng, đầy mặt ưu sầu, khẳng định là làm bài không tốt.

Lúc này, một thí sinh từ trên lầu vội vã đi xuống, cõng một cái tay nải, sắc mặt thập phần khó coi đi ra ngoài, trên đường bị một người kéo lại.

“Kim huynh, đi vội vã như vậy?” Đào Trường Tùng đúng lúc bắt lấy cánh tay hắn. Hai người họ ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm. Chỉ có hắn hợp được với Kim Hoành tính tình có điểm táo bạo, những người khác đều bị Kim Hoành coi như đối thủ.

“Buông ra.”

Sắc mặt Kim Hoành lại ngày càng khó coi, giống như người đắc tội hắn là Đào Trường Tùng. Trên thực tế, hắn từ khi ra khỏi trường vẫn luôn là dáng vẻ này, vừa thấy là biết hắn làm bài không tốt, chỉ là không nói ra mà thôi.

Kim Hoành thân là một trong bảy ứng cử viên, nếu kết quả quá kém khẳng định sẽ bị cười nhạo, hắn lại là người nặng mặt mũi, khó trách sẽ không thể chấp nhận sự thật, phải vội vã trốn tránh rời đi.

Đào Trường Tùng không buông hắn ra, bị Kim Hoành trực tiếp phủi tay, không quay đầu lại rời khỏi tửu lầu. Hắn định đuổi theo, lại bị Văn Thanh Vũ đè lại bả vai.


“Đào huynh, tại hạ thấy, vẫn để Kim huynh một mình thì hơn, ngươi đi theo sẽ chỉ làm hắn cảm thấy khó chịu hơn.” Đào Trường Tùng có vẻ làm không tồi, hai vòng đầu đã lộ ra vẻ định liệu trước, vòng cuối cùng cũng không thấy hắn lộ ra vẻ nản lòng. Để hắn đi an ủi Kim Hoành, khẳng định không có tác dụng.

Đào Trường Tùng biết ý Văn Thanh Vũ, liền bỏ ý định.

Trác Hải Đường đứng ở hành lang lầu hai nhìn xuống.

Văn Thanh Vũ tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên, rồi lễ phép gật gật đầu.

Trác Hải Đường cảm thấy hắn ngẫu nhiên thoạt nhìn có điểm giống một người, chỉ là cảm giác này chỉ vụt qua, không kịp bắt giữ đã biến mất.

……

Phó Vô Thiên là quan chủ khảo, nên tham dự thẩm duyệt bài thi. Nhưng công trình này luôn luôn tương đối buồn tẻ nhạt nhẽo, chưa đầy một ngày, nhìn một đống bài thi thượng vàng hạ cám không có nhận thức, hắn liền phiền chán.

Trở lại Vương phủ, hắn không chút do dự biểu đạt tâm tình của mình.

“Vương gia lại làm sao vậy?” An Tử Nhiên thật sự muốn xem nhẹ, nhưng thật sự không thể nào bỏ qua ánh mắt sáng quắc kia.

Phó Vô Thiên tự hỏi: “Bổn vương hôm nay thẩm duyệt bài thi, nhưng luôn cảm thấy giống như thiếu cái gì, minh tư khổ tưởng vẫn không nghĩ ra, vừa nhìn thấy Vương phi, rốt cuộc lĩnh ngộ.”

“Ồ? Là cái gì?” An Tử Nhiên buông bút lông bình tĩnh hỏi.


Phó Vô Thiên đi tới, tay chống lên bàn, cúi người mặt đối mặt với Vương phi của hắn, trong mắt thấm ra ý cười: “Bổn vương phát hiện…… Thiếu Vương phi ở bên.”

An Tử Nhiên phì cười, đôi mắt hơi nheo lại: “Vương gia có phát hiện, mấy ngày gần đây ngươi chỉ hận không thể đeo ta trên lưng quần? Ngươi cho rằng ta là một kiện vật phẩm sao.”

Đôi mắt Phó Vô Thiên lập tức bộc phát ra quang mang sáng ngời, thập phần tán đồng nói: “Hình dung này thật chuẩn xác, nếu Vương phi thật là một kiện vật phẩm, bổn vương khẳng định mỗi ngày đeo trên người, tắm rửa cũng sẽ không cởi ra.”

An Tử Nhiên đẩy hắn ra, hai người đang quá gần nhau, hắn sắp không hô hấp được, nói: “Vương gia có phải ngày càng không tự tin vào bản thân?”

“Phải!”

“……”

Tựa hồ nhìn ra Vương phi cạn lời, Phó Vô Thiên lại cười dán lên, “Nói giỡn, bổn vương luôn luôn cho rằng mình thiên hạ vô địch.”

Ngắn ngủn vài giây, An Tử Nhiên được chứng kiến một người tinh thần phân liệt thế nào.

Cuối cùng, An Tử Nhiên vẫn bị kéo tới Hàn Lâm Viện, nơi thẩm duyệt bài thi.

Hoàng Thượng khâm điểm quan chủ khảo cùng giám khảo cùng nhau thẩm duyệt, người không phận sự miễn vào. Cho nên khi thấy Vương gia kéo Vương phi vào, tất cả mọi người đều nghĩ, Vương gia lại tùy hứng rồi…

An Tử Nhiên bị Phó Vô Thiên coi là linh vật đặt trước mặt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Đương nhiên, hắn không phải tới để ngồi, bài thi hắn không thể thẩm duyệt, cho nên hắn mang theo công sự của mình. Một đống sổ sách còn nhiều hơn cả chồng bài thi của giám khảo.


Có Vương phi, Phó Vô Thiên tâm tình quả nhiên rất tốt, bài thi trước mắt cũng không còn chói mắt. Tốc độ thẩm duyệt nhanh chóng, hắn có thể đọc nhanh như gió xem xong hai đến ba bài thi. Hắn trực tiếp viết lời bình luận rồi liên tục chiến đấu ở các bài thi tiếp theo.

An Tử Nhiên từ bất đắc dĩ lại đến vô ngữ, quả thực không còn chuyện gì đậu bỉ hơn, thật sự coi hắn là linh vật phải không?

Phó Vô Thiên thẩm duyệt xong một tập bài thi, một buổi sáng đã qua.

Ngự Thiện Phòng đưa bữa trưa tới. Ngày hôm qua họ phải tự đi lấy đồ ăn, cơm trưa hôm nay lại phong phú rất nhiều.

“Hoàng Thượng quả nhiên rất săn sóc thần tử chúng ta.” Giám khảo nào đó ở nhà cũng không được ăn bữa ăn phong phú nên lộ vẻ cảm động.

Nhưng vừa nói xong, tổng quản thái giám lại mở miệng.

“Vương phi, Hoàng Thượng phân phó ngự trù làm cho ngài cùng Quận Vương. Vốn dĩ Hoàng Thượng muốn tự mình tới, chỉ là có việc đột xuất. Nếu không hợp khẩu vị của Vương phi, nô tài lập tức phân phó Ngự Thiện Phòng làm lại.”

“Không cần.” An Tử Nhiên cảm thấy tính cách Phó Nguyên Phàm vào Phó Vô Thiên ở phương diện nào đó kỳ thật rất giống.

Tổng quản thái giám đi rồi, giám khảo kia đã từ cảm động biến thành táo bón. Hoá ra họ được Vương phi thơm lây, họ tình nguyện không muốn biết chân tướng.

Mọi người ăn uống no đủ, lại bắt đầu một vòng công tác mới.

Bài thi được Phó Vô Thiên thẩm duyệt bị các giám khảo khác cầm đi xem.

Tất cả các bài thi cần được nhiều vị giám khảo chấm. Họ xem xong sẽ thương lượng thứ tự của các bài thi đáp, cuối cùng mới trình lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng quyết định thứ hạng cuối cùng.


Một giám khảo lấy đi bài thi mà Phó Vô Thiên thẩm duyệt, rồi lập tức đưa cho một giám khảo khác cùng xem.

Ngày hôm qua Quận Vương cũng thẩm duyệt. Kết quả quả thực thảm không nỡ nhìn, bởi vì không có một bài lọt mắt Quận Vương. Có bài họ cảm thấy không tồi cũng đều bị Vương phủ định, phê bình chú giải lại rất có lý, làm cho họ muốn phản bác cũng khó khăn.

Hôm nay vô luận thế nào cũng không thể để phát sinh loại chuyện này. Nếu tất cả đều bị Quận Vương phê bình, nhân tài năm nay sẽ giảm bớt rất nhiều.

Hai người lén lút khiến An Tử Nhiên chú ý. Phó Vô Thiên nhìn theo tầm mắt hắn, nghiêm trang nói: “Vương phi không cần để ý tới họ, hai giám khảo không làm việc đàng hoàng mà thôi.”

An Tử Nhiên lười đáp lại.

Quản Túc đang thúc giục, hắn tính toán mấy ngày nữa sẽ đi Hồng Châu. Vốn nghĩ Vương gia khả năng sẽ không thể rút thời gian đi cùng hắn, nhưng hắn hôm nay lại phát hiện, đến lúc đó người không làm việc đàng hoàng khả năng sẽ chính là Vương gia, cho nên mới nhận mệnh tới đây ngồi với hắn.

Quan chủ khảo chuyên tâm, tốc độ chấm bài thi cũng nhanh hơn.

Bởi vì không thể biết chủ nhân của bài thi, cho nên không cần lo lắng có giám khảo sẽ bất công, trừ phi có thể từ mấy ngàn bài thi nhận ra nét chữ của người thân, nhưng cơ suất này rất thấp. Một giám khảo mỗi ngày thẩm duyệt nhiều bài thi như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy mệt nhọc hoa mắt.

Liên tục thẩm duyệt bảy tám ngày, rốt cuộc có thể kết thúc.

Cuối cùng là chọn ra bài thi tốt nhất. Công đoạn này cũng mất thời gian, bởi vì mỗi người đều có lý của mình. Đề thi năm nay khác với các năm trước, nhằm vào quan hệ giữa ngũ đại quốc. Phe bảo thủ có ý kiến này, phe cấp tiến lại có ý kiến nọ, tranh luận phản biện đến cùng.

Rõ ràng chỉ có vài người lại ồn ào giống chợ bán thức ăn. Cuối cùng, Phó Vô Thiên trực tiếp định ra thứ tự rồi nộp bài thi lên.

Các giám khảo bị ý nghĩ của mình ảnh hưởng. Cấp tiến hay bảo thủ đều có khuyết điểm, nhưng nhìn từ góc độ khách quan, vẫn có chỗ đáng khen, lại còn có thể từ văn chương nhìn ra đặc điểm tính cách của thí sinh.

Vì thế, trước mặt Phó Nguyên Phàm xuất hiện một chồng bài thi, mặt trên đều là chữ viết của đường ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui