An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi vào Càn Lan điện.
Cấm vệ thủ ngoài Càn Lan điện đã không cần canh chừng nghiêm ngặt như trước. Giải quyết ba huynh đệ Cao Lương Tài, không khi khẩn trương trong hoàng cung cũng hơi giảm bớt, tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hoa Vương gia đã sớm báo với cấm vệ rằng họ sẽ tới. Cấm vệ không cản họ, chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn theo một phần tử siêu cấp nguy hiểm đi vào, trong lòng phỏng chừng đang hò hét. Để một tướng lãnh địch quốc đi vào đối mặt với hai thành viên hoàng thất còn sót lại của họ thật sự được sao, thật sự được sao?
Hai người tiến vào sau liền thấy Hoa Vương gia cùng hoàng đế Cao Trạch nằm trên giường từ từ già đi, tiểu Vương gia quy quy củ củ đứng một bên nhàm chán chơi ngón tay, không còn ai khác.
Thấy họ tiến vào, phản ứng đầu tiên là hoàng đế trên long sang. Ông giãy giụa muốn ngồi dậy, Hoa Vương gia nhanh chóng tới nâng hoàng huynh dậy. Hoàng đế mắt trông mong nhìn Phó Vô Thiên, đôi mắt trừng lớn.
An Tử Nhiên nhìn ông, quả nhiên không hổ là huynh đệ, rất giống Hoa Vương gia, tuy rằng bởi vì sinh bệnh khiến cho mặt có chút gầy ốm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Khó trách hắn có thể nhìn thấy bóng dáng Phó Vô Thiên trên Hoa Vương gia, xác thật quá giống, nếu họ đổi thân phận, phỏng chừng không ai phát hiện được.
“Đều, đều ngồi xuống, ngồi xuống.” Giọng hoàng đế Cao Trạch mang theo một tia run rẩy.
Ghế dựa đã sớm được chuẩn bị, cách long sàng chỉ hơn hai mét, không gần cũng không quá xa.
An Tử Nhiên kéo Phó Vô Thiên ngồi xuống.
Hoàng đế Cao Trạch tỉ mỉ quan sát Phó Vô Thiên, sau một lúc lâu mới kích động cảm thán, “Quả nhiên rất giống……”
Mẫu phi của Phó Vô Thiên là nữ tử tướng mạo tương đối nhu mĩ được di truyền từ mẫu hậu của nàng. Phó khiếu sáu phần, hoàng đế Cao Trạch ba phần cùng mẫu phi của hắn một phần, ba người kết hợp tạo thành tướng mạo hắn.
“Mẫu phi của ngươi…… có phải tên Cao Tĩnh?” Hòang đế Cao Trạch đã chờ mong lại sợ hãi hỏi. Ông lo lắng sẽ nghe thấy đáp án phủ định, cho dù hai người có mấy phần giống nhau, ông cũng không dám trăm phần trăm xác định.
Phó Vô Thiên nhìn lại. Hoa Vương gia cũng thực thấp thỏm, đôi tay khẩn trương xoa nhau.
“Phải.”
Thanh âm trầm ổn dứt khoát làm người sinh ra cảm giác an tâm. Hai trái tim nóng nảy khẩn trương thoáng chốc uyển chuyển nhẹ nhàng tiếp đất.
Hoàng đế Cao Trạch nói ‘tốt lắm’ vài lần, cuối cùng có thể khẳng định, lớn lên giống, tên lại giống nhau, lần này tuyệt đối không thể sai.
“Nàng…… Hiện tại sống thế nào?”
“Mẫu phi đã qua đời rất nhiều năm.”
“Cái, cái gì?” Hoàng đế Cao Trạch nhất thời không thể phản ứng lại. Nữ nhi bảo bối trẻ trung mĩ mạo trong ấn tượng, sao có thể đã đi trước lão nhân gần đất xa trời này một bước?
Phó Vô Thiên lại đơn giản trực tiếp lặp lại một lần.
Hoàng đế Cao Trạch như mất đi toàn bộ sức lực, ngơ ngẩn. Hoa Vương gia cũng khó có thể tin trừng lớn đôi mắt. Họ vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng nha đầu nhất định đang sống ở một góc nào đó trên thế giới này, chỉ vì giận dỗi họ nên mới không chịu về mà thôi, chưa từng nghĩ nàng đã qua đời thật lâu.
“Hai người hẳn nên sớm có dự cảm mới đúng.” Phó Vô Thiên nhìn hai thân nhân của mẫu phi, kỳ thật không có cảm xúc quá lớn.
Khi còn nhỏ phụ vương, mẫu phi rất nghiêm khắc với hắn. Khi được phụ vương mang đến biên quan, tính cách hắn đã thành hình, hơn nữa có chủ kiến của riêng mình, tự nhiên sẽ không giống tiểu hài tử khác muốn thân cận với cha mẹ.
“Tình thế ở Cao Trạch rất nguy cấp, nếu mẫu phi thật là công chúa Cao Trạch, nàng còn sống thì sẽ không bao giờ bỏ mặc không màng cố hương, nếu còn sống thì khẳng định đã sớm đã trở lại.”
Điều này, kỳ thật họ đều biết. Chỉ là trong lòng vẫn luôn không muốn đối mặt mà thôi, nói trực tiếp một chút chính là đang trốn tránh.
Hoàng đế Cao Trạch phi thường yêu thương nữ nhi, chỉ hận không thể tìm tất cả những thứ tốt trên đời tặng cho nữ nhi. Tuy rằng bởi vì một ít hiểu lầm làm họ phải tách ra, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ nữ nhi sẽ chết.
Hiện tại nhớ tới, ông mới hoảng hốt nhớ lại, trước kia từng nghe nói cha mẹ của chiến thần Đại Á mất sớm. Khi đó ông một lòng muốn tìm được nữ nhi, căn bản không có để tâm vào mấy tin tức này, nghe qua liền quên; sau này lại đặt toàn bộ tinh lực lên tìm kiếm người thừa kế, càng thêm quên khuấy mất.
“Có thể kể cho chúng ta về Tĩnh Nhi sau khi gả đến Phó Vương phủ sao?” Hoa Vương gia cũng rất thương yêu cháu gái, biết nàng đã mất, đôi mắt cũng không cấm đỏ lên.
Phó Vô Thiên nhíu mi. An Tử Nhiên nhẹ nhàng huých hắn một cái.
Phó Vô Thiên đành phải nói mình không biết kể chuyện, với cả đều là chuyện ở quân doanh, bởi vì những ký ức liên quan đến mẫu phi mà hắn còn nhớ cũng gắn liền với quân doanh.
Tuy rằng thực buồn tẻ, nhưng hai lão nhân lại nghe đến mùi ngon, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ đoạn nào đó, quả thực hận không thể cũng tự mình tham dự.
Nói hơn một canh giờ, An Tử Nhiên rót nước cho Phó Vô Thiên vài lần.
Hoàng đế Cao Trạch lão lệ tung hoành, “Nha đầu này, vẫn chẳng thay đổi a, rời Cao Trạch cũng không làm người bớt lo. Nàng vẫn luôn hướng tới sinh hoạt ở quân doanh, không ngờ thật sự được gả cho một tướng quân, hoàn thành tâm nguyện, rất tốt a!” Không có tiếc nuối là tốt rồi.
Chuyện cũ nói xong, kế tiếp chính là chính đề.
Hoàng đế Cao Trạch cùng Hoa Vương gia đều có chút do dự nhìn về phía Phó Vô Thiên, nếu cháu ngoại không phải chiến thần Đại Á liền dễ làm, trực tiếp trói về kế thừa ngôi vị hoàng đế, Cao Trạch liền được cứu rồi.
“Hoàng Thượng, Vương gia, ta biết hai người muốn nói gì, chỉ sợ không được.” An Tử Nhiên đánh vỡ trầm mặc.
“Thật sự không được sao?” Hoa Vương gia vẫn ôm một tia hy vọng. Họ kỳ thật không ngại trên người Phó Vô Thiên có chảy huyết mạch hoàng thất Đại Á, do dự là bởi vì họ biết hoàng thất Đại Á khả năng sẽ không cho phép.
Phó Vô Thiên ở Đại Á là một cây trụ đỉnh thiên lập địa, thậm chí còn có thể là cây trụ tinh thần cho bá tánh Đại Á, bảo hắn chạy sang Cao Trạch làm hoàng đế, hoàng đế Đại Á tuyệt đối sẽ không đồng ý. Đương nhiên cũng có khả năng đồng ý, nhưng kết quả sẽ là Cao Trạch sáp nhập vào lãnh thổ Đại Á.
An Tử Nhiên lắc đầu, hắn biết Cao Trạch hoàng đế cùng Hoa Vương gia có thể nghĩ ra lợi – hại trong đó, Phó Vô Thiên kế thừa ngôi vị hoàng đế Cao Trạch khả năng không lớn.
Hoa Vương gia vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Có lẽ, chúng ta có thể thương lượng, hy vọng Vương phi không vội vã cự tuyệt thỉnh cầu của chúng ta.”
An Tử Nhiên lần này không đáp lời. Hoa Vương gia cũng là người thông minh, đoán được Phó Vô Thiên sẽ lấy ý kiến của hắn là chủ, liền xuống tay từ hắn. Nói thật, hắn ở Vân Trạch gặp được hoàng đế Cao Trạch bước đi duy gian khốn cảnh, hiện tại xác thật không thể lưu loát cự tuyệt Hoa Vương gia.
Hoàng đế Cao Trạch đột nhiên mở miệng. “Vô Thiên, chỉ cần con chịu kế thừa ngôi vị hoàng đế Cao Trạch, muốn làm thế nào đều tùy con. Ta và hoàng thúc của con đều già rồi, tình huống của Tiểu Thiên các con cũng biết, nếu con không đáp ứng, Cao Trạch chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu, cuối cùng ta cũng lo lắng Tử Vi Quốc sẽ chui lỗ hổng, các con hẳn cũng không muốn nhìn đến đi.”
Tử Vi Quốc am hiểu phá đổ một quốc gia từ nội bộ, nói không chừng nội loạn ở Cao Trạch chính là họ làm ra, cố ý kích động Cao Lương Tài ba người, hiện tại càng có khả năng ở nơi tối tăm quan sát.
Mọi người đều cả kinh, quyết tâm của hoàng đế Cao Trạch không khỏi quá lớn. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên nhìn vẻ mặt ông cực kiên định, hiển nhiên là hạ quyết tâm, tuy rằng đây là xu thế tất yếu, nhưng có thể làm ra quyết định này cũng thực không dễ dàng, hiện tại họ lại không thể lập tức cự tuyệt.
Trở lại Phượng Quân điện, hai người đều không nhắc lại chuyện này.
Phó Vô Thiên đột nhiên chắn trước mặt An Tử Nhiên, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, “Vương phi, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi.”
An Tử Nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói, cười nói: “Không vất vả, tuy rằng Hoa Vương gia ban đầu hoài nghi ta, nhưng không cản trở ta, thậm chí cho ta cùng Cao Thiên ở cùng một nơi, ta cảm thấy tiềm thức ông ấy vẫn nguyện ý tin tưởng ta.”
Có Phó Vô Thiên, giữa họ kỳ thật có một sợi dây thân tình, cho nên biết Cao Trạch gặp nội loạn, phản ứng đầu tiên của hắn không phải nghĩ làm thế nào để trợ giúp Đại Á gồm thâu Cao Trạch.
Phó Vô Thiên tin tưởng, bởi vì nếu họ không che chở Vương phi của hắn, hắn căn bản sẽ không tâm bình khí hòa đứng trong hoàng cung Cao Trạch, thậm chí đáp lời.
“Vương gia có ý tườn gì với đề nghị của Hoàng Thượng?” An Tử Nhiên hỏi, hắn vẫn muốn biết Phó Vô Thiên nghĩ thế nào.
“Thực mê người.” Phó Vô Thiên trực tiếp cấp ra đáp án, nói không tâm động tuyệt đối là nói dối, một quốc gia có thể tùy ý mình muốn làm gì thì làm ……
An Tử Nhiên nghe thấy đáp án trong dự kiến, không khỏi hiểu ý cười. Muốn làm gì thì làm, là hắn cũng sẽ cảm thấy động tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...