Đại Địa Chủ

“Ổ Ngọc Sương muốn gặp ta?” Nghe Chu quản gia thông báo, An Tử Nhiên có chút bất ngờ.

Hiện tại Đại Á đang cùng Vạn Thanh Quốc bàn luận chuyện liên hôn, kết quả còn chưa có.

Hắn biết mấy ngày hôm trước kế hoạch của Vạn Thanh Quốc muốn Ổ Ngọc Sương gả đến Phó Vương phủ bị cự tuyệt, bị vả mặt trước mặt mọi người tư vị khẳng định không dễ chịu, còn tưởng rằng sẽ ngừng nghỉ mấy ngày, hôm nay lại quang minh chính đại tìm tới Phó Vương phủ, đây là muốn xuống tay từ phía hắn?

“Vương phi, có nên đuổi nàng đi?” Chu quản gia hỏi, hắn cũng nghe nói về vị công chúa Thanh Quốc này, ấn tượng về nàng cũng không tốt.

“Không cần, cho nàng vào.”

Một lát sau, Ổ Ngọc Sương mang theo hai thị nữ cùng năm hộ vệ đi đến, ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa thấy là biết rất có tự tin. Tuy rằng nàng lớn lên thật sự thật xinh đẹp, nhưng Phó Vương phủ lại không có một người thích nàng.

Ánh mắt Ổ Ngọc Sương dừng trên người An Tử Nhiên. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Vương phi của Phó Vô Thiên, bề ngoài xác thật rất xuất sắc, trong những nam nhân nàng từng gặp, dung mạo của hắn thuộc hàng thượng đẳng, khí chất cũng số một số hai.

Ngay từ đầu nàng xác thật không quá để hắn vào mắt, nhưng hiện tại nghĩ đến lời đồn bên ngoài, Ổ Ngọc Sương cũng kinh ngạc mình sẽ có lúc nhìn lầm, vốn tưởng rằng Vương phi chỉ là tiểu bạch kiểm có mỗi diện mạo, chỉ có thể gả cho nam nhân.

Vạn Thanh Quốc không rộng rãi đến độ cho phép thành viên hoàng thất cưới nam nhân làm vợ giống Đại Á. Trong mắt họ, nam nhân mà nằm dưới hầu hạ nam nhân khác thì không khác gì tiểu quan, cho dù là gả cho nhà giàu cũng sẽ bị người coi khinh.

Ổ Ngọc Sương từ trước đến nay không có hảo cảm với tiểu bạch kiểm, thậm chí hận không thể làm họ trực tiếp biến mất. Phụ thân của nàng đã từng bao dưỡng một nam nhân, bị phát hiện thì không chỉ không hối cải, thậm chí nói cái gì buồn cười chân ái, cuối cùng hai người đều chết.


May mà nàng còn biết nơi này không phải Vạn Thanh, An Tử Nhiên cũng không phải tiểu bạch kiểm. Đây là nam nhân ở phương diện kinh thương có thành tựu lớn, nhất định không phải nhân vật đơn giản, cho nên nàng tự nhủ phải cẩn thận.

“Ngọc Sương tham kiến Vương phi.” Ổ Ngọc Sương tư thái ngạo mạn hành lễ, tư thế công chúa mười phần.

An Tử Nhiên ngước mắt liếc nhìn nàng, cơ hồ đoán ra được ý tưởng trong đầu nàng, “Ngọc Sương công chúa tìm ta có chuyện gì?”

Ổ Ngọc Sương trực tiếp bị nghẹn, nàng cho rằng An Tử Nhiên ít nhất mặt ngoài sẽ vẫn khách khách khí khí, nàng tốt xấu cũng là công chúa Vạn Thanh Quốc thân phận tôn quý.

Nhờ có Thái Hậu, Đại Á và Vạn Thanh Quốc quan hệ tương đối hữu hảo, nếu hai nước có thể liên thủ, các quốc gia khác về sau muốn đánh chủ ý cũng phải ước lượng lại thực lực của mình.

“Vương phi quả nhiên là người hào sảng, vậy bản công chúa cứ việc nói thẳng.” Ổ Ngọc Sương quyết định nắm giữ tiết tấu trong tay mình, “Không bao lâu nữa, bản công chúa sẽ được gả cho Quận Vương, cho nên muốn qua nhìn xem hoàn cảnh sinh hoạt, nghe nói Vương phi cũng ở, vừa lúc có thể báo trước một tiếng.”

Ngữ khí không hề có chút tôn kính.

“Ngọc Sương công chúa sắp gả cho Vương gia?”

An Tử Nhiên thực bất ngờ, không phải bất ngờ với lời nàng nói, mà là với lá gan cùng biểu hiện mãnh liệt tự cho là đúng kia, đây là cỡ nào không có tự mình hiểu lấy? Kết quả còn chưa có, nàng đã chắc chắn mình sẽ gả đến Phó Vương phủ? Đây là tự tin hay là rất tự tin?

Ổ Ngọc Sương câu lấy khóe miệng: “Không phải muốn, mà là nhất định.”


“Ngươi thực tự tin.” An Tử Nhiên nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói.

“Ta có bản lĩnh đó không phải sao?” Ổ Ngọc Sương ngạo khí nhìn lại.

Bề ngoài xác thật là vũ khí của nàng, nhưng nàng rất rõ ràng, nếu không có tự tin thì vũ khí sắc bén mấy cũng vô dụng, cho nên nàng từ nhỏ đã biết lợi dụng mỹ mạo. Sự thật chứng minh, ý tưởng của nàng không sai, nếu không cũng sẽ không có địa vị hôm nay.

Hoàng thất Vạn Thanh Quốc có nhiều chi thứ, thành viên trong đó gấp mấy lần hoàng thất Đại Á, nàng biết có ba công chúa được sửa họ Ổ giống nàng, mà nàng có địa vị cao nhất trong ba người.

Lần này liên hôn với Đại Á, nàng chủ động đưa ra ý nguyện trở thành công chúa hòa thân, bởi vì nàng biết đây là cơ hội duy nhất để nàng thay đổi nhân sinh. Một công chúa sửa họ, dù thông minh xinh đẹp thế nào thì chung quy vẫn không phải công chúa chân chính, nếu không nghĩ biện pháp, các công chúa kia sẽ không ngồi yên nhìn nàng cướp đi tất cả sự chú ý.

“Ngọc Sương công chúa ra ngoài có phải quên mang đầu óc?” An Tử Nhiên dáng ngồi ưu nhã thả ra những lời này, sắc mặt lại bình tĩnh như thể người nói những lời này không phải hắn.

Mọi người thoáng chốc ngây ngẩn, vừa rồi có phải họ nghe lầm?

Ổ Ngọc Sương phản ứng lại đầu tiên, mặt lập tức đỏ lên, “Ngươi nói cái gì? Ai không mang đầu óc, đường đường Vương phi mà đối đãi khách nhân tôn quý như vậy sao?”

“Ta chưa từng gặp công chúa nào không mới mà đến hơn nữa một chút gia giáo cũng không có, ngươi nếu không phải quên mang đầu óc thì sao sẽ chạy đến Phó Vương phủ rồi nói một đống mạnh miệng? Hay là ta nói sai rồi, ngươi kỳ thật không có đầu óc?”

Từng câu nói như ngân châm liên tiếp đâm vào trái tim, Ổ Ngọc Sương quả thực hận không thể nhào lên cắn chết hắn. May mắn nàng còn một chút lý trí, biết nơi này là Phó Vương phủ.


Ổ Ngọc Sương đè nặng cơn tức, không chút nào lùi bước: “Bản công chúa từ trước đến nay nói được thì làm được, ngươi cứ chờ xem, Phó Vương phủ, bản công chúa nhất định sẽ được gả vào.” Vì mục tiêu này, nàng có thể không từ thủ đoạn.

“Chu quản gia, tiễn khách.” Ổ Ngọc Sương chính là điển hình của loại người chưa tới phút cuối thì chưa thôi, An Tử Nhiên không muốn nói thêm với nàng một câu.

Ổ Ngọc Sương phất tay áo, xoay người kiêu căng ngạo mạn đi, cho dù là bị đuổi thì vẫn phải làm đủ bộ tịch công chúa.

Bảo vệ cửa thấy nàng thở phì phì đi ra là biết nàng khẳng định không được vui vẻ gì, Vương phi của họ há là dễ chọc. Thật cho rằng mình là công chúa liền có thể vênh váo đắc ý, ở Đại Á, danh hào công chúa của nàng không đáng giá nửa văn tiền.

Ngay cả bảo vệ cửa đều dám xem thường nàng, Ổ Ngọc Sương tức giận đến mặt đều đen.

“Công chúa đi thong thả!” Mặt ngoài khách khí, ngữ khí của bảo vệ cửa lại không chút nào che dấu cười nhạo.

Ổ Ngọc Sương đột nhiên nắm tay áo thị nữ cấu xé cho hả giận. Thị nữ không dám nói gì, tay áo một chốc đã rách vụn.

Đúng lúc này, đối diện đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh ngạc.

Ổ Ngọc Sương quay đầu thấy một nữ nhân xinh đẹp, bên cạnh tựa hồ là nha hoàn, một đôi mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn họ. Nàng không định để ý tới, nhưng lại đột nhiên phát hiện diện mạo nữ nhân này…tựa hồ có chút giống An Tử Nhiên?

“Ngươi…… là Ngọc Sương công chúa của Vạn Thanh Quốc?”

Khi nàng đánh giá đối phương, đối phương tựa hồ đã nhận ra nàng. Ổ Ngọc Sương rốt cuộc nhớ ra, nàng từng hỏi thăm về Phó Vương phủ, biết An Tử Nhiên gả cho Phó Vô Thiên là bởi vì muội muội của hắn đào hôn, hiện tại muội muội này đã trở lại, lại còn sống trong An phủ, trong lòng cô ta nhất định không thoải mái.


“Ngươi chính là muội muội của Vương phi đúng không, nếu ngươi không đào hôn, vị trí Vương phi hẳn chính là của ngươi, thật là đáng tiếc!”

Sắc mặt An Vu Chi hơi đổi, lại khôi phục bình thường, “Bỏ lỡ liền bỏ lỡ, chỉ có thể nói ta vận khí không tốt, không có gì mà đáng tiếc. Còn Ngọc Sương công chúa, nghe nói ngài rất muốn gả cho Quận Vương, nhưng bổn tiểu thư thật đáng tiếc nói cho ngươi, nguyện vọng của ngươi vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.”

Ổ Ngọc Sương lạnh lùng nói, “Không thử sao biết? Có một số việc đừng kết luận quá sớm.”

“Quận Vương rất yêu ca ca, ngươi cho rằng Quận Vương vì sao đã ba năm mà không hề có lấy một trắc phi, chỉ bằng ngươi cũng muốn chen chân vào tình của họ? Ngươi đang nằm mơ đi, một nữ nhân tự động đưa tới cửa, dù ngươi là công chúa, có ai sẽ quý trọng a!”

An Vu Chi nói rất khắc nghiệt, nàng bề ngoài nhu nhược nhưng trong lòng sớm đã không nhu nhược. Ổ Ngọc Sương hoàn toàn là loại nữ nhân nàng không thích nhất, nàng ta có điều cố kỵ nhưng nàng thì không.

“Xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng tiếp tục si tâm vọng tưởng, Quận Vương tuyệt đối không có khả năng cưới ngươi, bàn tính của ngươi chú định sẽ thất bại.”

“Phải không?” Ổ Ngọc Sương khí cười, “Bản công chúa không tin.”

“Rửa mắt mong chờ.”

Nhìn vẻ mặt nàng ta không lúc nào là không trào phúng nàng, Ổ Ngọc Sương trong lòng xếp An Tử Nhiên và nàng ta vào vị trí đầu bảng những kẻ thống hận nhất.

Ổ Ngọc Sương đi rồi, Xảo Nhi lo lắng nói: “Tiểu thư, làm vậy có ổn không, Ngọc Sương công chúa thoạt nhìn không giống như là người lòng dạ rộng lớn, nàng về sau nếu trả thù thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, nơi này là Đại Á, không phải Vạn Thanh Quốc, vì tâm tư của bản thân mà phá hỏng cuộc liên hôn, trừ phi nàng không muốn sống nữa.” An Vu Chi không để bụng, trước khi trở về lại ngước nhìn Phó Vương phủ bề mặt trang nghiêm, không biết Tử Nhiên ca ca khi nào mới có thể tiếp nhận nàng.

Xảo Nhi gật gật đầu. Hai người lại về An phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui