Thiên Thọ năm thứ 1, tháng 6 ngày 17, ngày này chú định là một ngày không tầm thường.
Sứ giả của các quốc gia cùng các công chúa hòa thân trước sau tới Quân Tử Thành, ở lại công quán mà Lễ Bộ đã chuẩn bị cho họ.
Chuyện quan trọng như vậy lại bị Phó Vương phủ xem nhẹ hoàn toàn, bởi vì chuyện lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng Trịnh Quân Kỳ sắp sinh.
Còn mười ngày nữa mới đến ngày sinh đã dự tính nhưng nó vẫn tới sớm hơn, cũng không phải quá sớm cho nên không có quá lớn nguy hiểm.
Bà mụ là một phụ nhân già có nhiều kinh nghiệm, nghe nói đã từng đỡ đẻ cho hơn năm trăm đứa trẻ, chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Rất nhiều đại quan quý nhân đều thích tìm bà.
Phó Dịch cũng nghe nói đến bà, tháng trước đã tìm đến và xếp chỗ ở cho nàng trong Vương phủ, đề phòng bất cứ lúc nào. Quyết định này hiển nhiên là chính xác.
Sáng sớm, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng Trịnh Quân Kỳ dùng sức thét.
Phó Dịch ở bên ngoài đi đi lại lại, lại không thể đi vào, cảm giác lo lắng khiến hắn rốt cuộc giống một người cha bình thường. Cũng chỉ vào lúc này hắn mới rút đi vẻ ôn văn nho nhã ngày thường, trở nên giống người có máu có thịt.
Bởi vì Trịnh Quân Kỳ đột nhiên chuyển dạ, Phó Vô Thiên chuẩn bị tiến cung cũng hoãn lại, cùng An Tử Nhiên và tiểu thúc chờ ngoài phòng. Hai người cũng quan tâm đến an nguy của mẫu tử của Trịnh Quân Kỳ, tuy rằng tuổi Trịnh Quân Kỳ không lớn, nhưng sinh hài tử vốn có nguy hiểm nhất định.
Hơn nửa canh giờ sau, tiếng trẻ con khóc lảnh lót đột nhiên vang vọng Vương phủ, tiếp theo là tiếng bà mụ hô to. Sau một hồi binh hoang mã loạn, cửa phòng rốt cuộc mở ra.
“Chúc mừng Nhị gia, phu nhân sinh một nam hài.”
Phó Dịch ngây ngẩn cả người, đột nhiên hoàn hồn, lập tức đi vào phòng sinh. Nhi tử vẫn khóc lảnh lót, vừa nghe đã biết rất khỏe mạnh. Trịnh Quân Kỳ vừa sinh xong nên có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi.
Phó Dịch đi qua cầm tay Trịnh Quân Kỳ, nở nụ cười, “Quân Kỳ, vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Trịnh Quân Kỳ lắc lắc đầu, có thể lưu lại huyết mạch cho Phó Vương phủ, nàng thật cao hứng, chút lăn lộn này tính cái gì, tuy rằng không phải khuê nữ làm nàng có chút tiếc nuối. Nàng và Phó Dịch đều muốn khuê nữ, khuê nữ tương đối tri kỷ.
Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên không tiến vào quấy rầy họ, thấy tiểu hài tử khỏe mạnh bình an liền yên tâm.
Hạ nhân lập tức chạy đi báo cho lão Vương gia. Biết là một nam hài, lão Vương gia cười đến nóc nhà sắp bay. Đại phu đã kết luận là nam hài, nhưng chính tai nghe được mới yên tâm.
Tin tức nhanh chóng truyền ra bên ngoài, rất nhiều người đều biết con đầu lòng của Trịnh Quân Kỳ là nam, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ ghen tị hận.
Một vài tiểu thư khuê các vẫn chưa từ bỏ cơ hội được gả vào Phó Vương phủ. Các nàng thậm chí cho rằng chỉ cần Trịnh Quân Kỳ không thể sinh, hoặc sinh ra khuê nữ, như vậy các nàng sẽ có cơ hội, không thể ngờ Trịnh Quân Kỳ thật tranh đua. Một nam hài đã giữ vững địa vị của nàng ở Phó Vương phủ.
Phó Nguyên Phàm biết tin cũng ban thưởng cho Phó Vương phủ. Phó Dịch đã khôi phục thân phận, tuy không có thực quyền nhưng tốt xấu cũng đeo danh hiệu Vương gia. Trịnh Quân Kỳ truyền thừa hương khói cho Phó Vương phủ, công lao không nhỏ.
Từng rương từng rương bảo bối được đưa tới Phó Vương phủ, không biết tiện sát bao nhiêu người. Gái lỡ thì Trịnh Quân Kỳ thật là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì kinh thiên động địa.
Đại Á công quán
Các sứ giả không đến ba ngày đã toàn bộ tới Quân Tử Thành. Công quán náo nhiệt vô cùng, mùi thuốc súng tràn ngập. Bởi vì hoàng đế Đại Á chưa triệu kiến, họ theo thói quen phái người đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, vì thế không thể tránh khỏi nghe được hỉ sự của Phó Vương phủ.
Một nam nhân vừa xuống lầu, trùng hợp nghe được thanh âm thì đột nhiên nhìn về hướng nào đó, tươi cười ý vị sâu xa, “Xem ra tính toán của một vài người nhất định phải thất bại.”
Hắn tươi cười trong mắt người có tâm giống như cười nhạo, thoáng chốc trầm mặt, một người đang muốn sặc trở về, lại bị đồng bạn ngăn trở, đối phương chính là sứ giả của Vạn Thanh Quốc, họ không thể chọc vào.
Nam nhân sớm đoán được phản ứng của họ, càng thêm không coi ai ra gì. Phó Vương phủ thanh danh đã sớm lan ra ngoài Đại Á, cho nên các quốc gia hướng về phía Phó Vương phủ không ở số ít, thậm chí có khá nhiều là hướng về phía Phó Dịch.
Trong một góc đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo, phảng phất là trào phúng nam nhân, vì không khí tương đối an tĩnh cho nên thanh âm này rõ ràng vô cùng truyền tới tai nam nhân, thoáng chốc làm sắc mặt hắn khó coi rất nhiều.
“Là ai?”
Nam nhân kêu xong, sau một lúc lâu lại không có ai đáp lại.
“Rùa đen rút đầu, có bản lĩnh thì đứng ra?”
Kết quả vẫn không có ai lên tiếng, nam nhân tiếp tục lầm bầm lầu bầu một phen. Rốt cuộc phát hiện mình bị chơi, hắn tức giận đến sắc mặt xanh mét, nói vài câu tàn nhẫn rồi đi.
Chuyện này không tạo ra bao lớn oanh động. Những chuyện đối chọi gay gắt thế này, mọi người nhìn mãi quen mắt, thực mau sẽ yên lặng xuống.
Ngày hôm sau, các sứ giả rốt cuộc thu được thiệp mời. Đại Á hai ngày sau sẽ tổ chức yến hội long trọng, mời tất cả vương công quý tộc của Đại Á.
Vì ngày này, mọi người ăn diện lộng lẫy, đặc biệt là các mỹ nhân mà các quốc gia phái tới, nếu có thể ở yến hội được hoàng đế hoặc Quận Vương ưu ái, các nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế, các mỹ nhân cố gắng bày ra mặt đẹp nhất của mình, ngày yến hội diễn ra thì phong cảnh tự tin tiến vào hoàng cung.
Sau nhiều năm lại lần nữa thấy sứ giả các nước tới chơi, bá tánh đều cảm thấy thời gian trôi thật sự nhanh. Còn nhớ lần trước là vào thời kỳ Đại Á cường thịnh nhất, lúc đó Tử Vi Quốc cũng phải cho Đại Á ba phần mặt mũi.
Đảo mắt đã thật nhiều năm đi qua.
Lễ Bộ lo lắng có người gây chuyện thị phi, sứ giả các quốc gia ở đây, vạn nhất xảy ra chuyện thì cũng là phiền toái lớn với Đại Á. Vì thế, tới yến hội, trên đường phố cùng hoàng cung đều che kín cấm vệ quân, Đại Hắc là Phó thống lĩnh nên không thể không đi hỗ trợ, phụ trách an nguy của hoàng cung.
Phó Vương phủ
Xe ngựa đen bóng sáng ngời đứng trước Vương phủ, mỗi người đi qua thường thường sẽ nhìn qua bên này một cái. Không bao lâu, hai bóng người một cao một thấp đi ra, chính là Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. An Tử Nhiên kỳ thật đã không tính lùn, trong lòng hắn ôm An Tử Minh chơi xấu không chịu buông tay. Họ sắp tham gia yến hội.
“Hoàng cung ngư long hỗn tạp, người quá nhiều, ngươi không thể đi.” An Tử Nhiên tuy rằng rất nhiều chuyện đều chiều đệ đệ, nhưng lúc này hắn đã hạ quyết tâm, An Tử Minh làm nũng thế nào cũng không có tác dụng.
An Tử Minh không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt ngập nước nhìn ca ca, ý đồ dùng nhu tình đả động ca ca vô tình.
An Tử Nhiên dời tầm mắt, giao nhiệm vụ cho Phó Vô Thiên. Đây là lúc tác dụng của anh rể được thể hiện, có khó khăn thì ngươi lên.
An Tử Minh lập tức thu hồi vẻ đáng thương, đối diện với Phó Vô Thiên trong ánh mắt mang theo ý cười, chậm rãi đen mặt, anh rể thật đáng ghét, còn ý chí sắt đá hơn cả ca ca.
Phó Vô Thiên khẽ cười nói: “Ca ca ngươi nói không sai, tiểu hài tử không thích hợp đi yến hội, nếu ngươi muốn đi, lần sau có cơ hội lại mang ngươi vào cung. Hiện tại ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phủ, nếu cảm thấy nhàm chán thì có thể đi xem đệ đệ.”
Nghe vậy, An Tử Minh mới miễn cưỡng cười. Đối với đệ đệ mới sinh ra được mấy ngày, tâm tình của bé cũng thực vi diệu.
Cho tới nay, trong Vương phủ chỉ có mình bé là tiểu hài tử. Tuy rằng ở thư viện cũng có bạn bè cùng lứa, nhưng những tiểu hài tử đó mỗi ngày ríu ra ríu rít, bé một chút cũng không thích. Bởi vì bị dưỡng thành ông cụ non, cho nên bé không thích những tiểu hài tử đó.
Nhưng đệ đệ thì khác, bé đã đi thăm đệ đệ một lần, thẩm thẩm nói đệ đệ đang ngủ, mềm mại một đoàn, thực an tĩnh. Ngày đó bé cảm thấy có đệ đệ cũng không tồi.
Xe ngựa đi xa, An Tử Minh nhìn một hồi mới theo Thu Lan về phủ, không bao lâu đã bị dời đi lực chú ý, cao hứng phấn chấn chạy tới xem đệ đệ.
Yến hội vẫn cũ được tổ chức ở Hoà Bình đại điện.
Còn chưa tới giờ, trong đại điện đã tụ tập một đám người, không ít quan viên tốp năm tốp ba tụ bên nhau cười nói, thỉnh thoảng cười ồ lên như nói đến chuyện gì đắc ý. Khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi vào đại điện, không khí có vẻ náo nhiệt.
“Quận Vương, Vương phi tới thật sớm.” Bàng Thượng thư đứng cách cửa đại điện không xa, nhìn thấy họ thì đi tới, thanh âm sang sảng không có trào phúng, chỉ trần thuật một sự thật. Với thân phận hai người, xác thật có thể không cần tới sớm. Sứ giả các quốc gia đến bây giờ còn không thấy bóng.
“Bàng thượng thư, biệt lai vô dạng.” Phó Vô Thiên khách khí nói, xoay chuyển ánh mắt, thoáng nhìn qua thanh niên nào đó từng gặp một lần, “Nghe nói Bàng Thượng thư có một đệ tử tốt, rất được Hoàng Thượng trọng dụng, chúc mừng.”
Bàng Thượng thư sửng sốt, lập tức nghĩ ra Quận Vương đang nói đến Lâu An, định đáp lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm lảnh lót.
“Sứ giả Cao Trạch Quốc đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...