Đại Địa Chủ

Thiên Thọ lịch, cuối tháng 2

Dung Quốc liên hợp với Tử Vi Quốc khởi xướng tấn công Đại Á, mấy vạn đại quân như hồng triều đánh úp về phía Đại Á. Tiếng hò vang kinh thiên địa, chấn động nhân tâm, bụi đất bay đầy trời bao phủ mấy vạn đại quân, họ lao tới như dã thú, giương nanh múa vuốt rít gào với Đại Á.

Cánh cổng Vạn Dặm thành phát ra tiếng kêu trầm đục cổ xưa. Tiếng hô phẫn nộ từ bên trong cánh cửa truyền ra, rầ, rập rầm rập, một đội hắc giáp binh tinh nhuệ do Việt Thất dẫn đầu ra thành, chính diện đón nhận tấn công của địch quốc.

Hai quân giao chiến, chiến hỏa bay tán loạn. Trong tiếng hò oanh oanh liệt liệt, không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người giơ đao trong tay, khi chém xuống là một sinh mệnh nữa biến mất. Máu tươi chảy đầy đất, nhuộm hồng mảnh đất dưới chân, trong mắt tất cả chỉ còn lại giết chóc.

Binh lính ngã xuống đa số đều mặc màu giáp đỏ của quân đội Dung Quốc. Tất cả binh lính đều giết đỏ cả mắt rồi, quân đội Dung Quốc đang liên tiếp bại lui, từng bước một bị quân đội Đại Á bức phải lui ra xa.

“Các huynh đệ, sát!”

Vẻ mặt Việt Thất âm ngoan đến cực điểm, không còn vẻ cà lơ phất phơ ngày thường. Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có diệt trừ địch nhân, đao trong tay như lưỡi hái Tử Thần, đi qua nơi nào nơi đó sẽ có người ngã xuống, trong phạm vi 3m cơ hồ không có địch nhân dám tới gần hắn.

Hắc giáp quân ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng, thân hình linh hoạt vọt vào giữa quân địch. Đao kiếm dính đầy máu địch nhân, máu nhỏ giọt theo mũi đao. Bốn bề như biến thành địa ngục nhân gian.

Khí thế một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông thoáng chốc làm quân địch kinh sợ đến trái tim đều thiếu chút nữa nhừng đập, trong mắt chậm rãi toát ra vẻ sợ hãi.

“Điên rồi! Điên rồi!” Một binh lính Dung Quốc nhìn hắc giáp quân dần dần tới gần, trong lòng càng khiếp đảm, đột nhiên ném đao trong tay chạy về.


Hắn chưa chạy được xa đã bị một người lính hắc giáp dùng kiếm đâm. Máu tươi bắn ra, hắn run rẩy một chút liền chết.

Thấy vậy, ngày càng nhiều binh lính Dung Quốc bắt đầu sợ hãi hắc giáp quân. Họ không thể tưởng tượng được, rõ ràng nhân số bên họ nhiều hơn, địch nhân trước kia còn có thể bất phân thắng bại hiện tại lại có được thực lực lấy một địch năm, họ xông lên chỉ có chết!

Một khi không tự tin, chờ đợi họ chính là cái chết.

Càng đánh càng hăng, hắc giáp quân thừa thắng xông lên, binh lính Dung Quốc chết dưới đao của họ ngày càng nhiều.

Năm vạn quân lại bị một vạn quân đánh cho tơi bời, ngay cả tướng lãnh cũng bị Việt Thất chém đầu. Đầu từ trên ngựa lăn xuống, máu tươi vẩy ra, bắn lên mặt các binh lính xung quanh. Họ sợ tới mức phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó đã trở thành một vong hồn.

Cuộc tàn sát đơn phương làm chấn kinh các tướng lãnh Dung Quốc. Nếu hai bên thế lực ngang nhau thì thôi, Đại Á lại chỉ phái một vạn quân để đối kháng năm vạn đại quân của họ. Tất cả mọi người đã cho rằng thắng lợi tới không thể nghi ngờ, hiện thực lại cho họ một kích đau kịch liệt.

“Đây là có chuyện gì?” Tống tướng quân phẫn nộ xách áo binh lính tới báo tin, khó có thể tin vào đôi tai mình. Quân đội Dung Quốc sao có thể thảm bại?

Binh lính khó chịu trả lời: “Năm vạn đại quân đại bại, chỉ mấy ngàn người có thể lui về. Trần phó tướng không thể trở về, hắn bị mãnh tướng Đại Á giết.”

Tống tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném văng binh sĩ ra. Lương phó tướng vội vàng kéo lại Tống tướng quân sắp phát cuồng, hắn cũng không tin được, nhưng đây không phải lúc để phát tiết, họ nên bình tĩnh lại thảo luận nguyên nhân thất bại.

Hai binh lính sống sót nhanh chóng được đưa tới, trên người họ hoặc nhiều hoặc ít đều có vết thương. Họ may mắn chạy thoát cho nên chỉ là vết thương nhẹ, những người khác thì không may mắn như vậy, có người thậm chí bị chém đứt một cánh tay.


Nhắc tới hắc giáp quân, hai binh lính lập tức lộ vẻ sợ hãi. Họ cùng quân đội Đại Á giao thủ rất nhiều lần, hắc giáp quân cũng từng đối đầu vài lần, không thể ngờ được hắc giáp quân sẽ có một ngày trở nên dũng mãnh như vậy. Trước mặt  hắc giáp quân, họ cơ hồ không có phần thắng.

“Các ngươi ở trên chiến trường nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, tỉ mỉ nói cho bản tướng quân, một chữ cũng không được dối gạt, minh bạch sao?” Tống tướng quân đi qua xách cổ áo một người lính.

Binh lính kinh hoảng gật gật đầu, “Chúng ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đối phương không biết vì nguyên nhân đột nhiên trở nên lợi hại, động tác cũng linh hoạt hơn rất nhiều, giống như được tôi luyện thêm rất nhiều lần, cơ hồ tất cả đều là vậy.”

“Không sai, thân thủ của họ thật sự linh hoạt lên rất nhiều, ngoài ra thì không có phát hiện khác.” Binh lính còn lại lập tức phụ họa.

Lời vừa nói ra, mọi người đều trở nên trầm mặc.

Tống tướng quân không cam lòng nói: “Chẳng lẽ hắc giáp quân nhân lúc Dung Quốc không tấn công trộm rèn luyện?”

“Có khả năng này, nhưng không cao.” Địch Giải Dương trầm mặt phủ định.

“Vì sao?”

“Căn cứ vào tin tức ta thu được, khi Dung Quốc chúng ta phát sinh nội loạn, Đại Á đồng dạng cũng vậy. Thời gian đó, Phó Vô Thiên triệu hồi mười vạn hắc giáp quân của hắn về hoàng thành. Dưới tình huống đó, căn bản không có bao nhiêu thời gian rèn luyện, thời gian quá ngắn, hiệu quả không rõ ràng. Mặt khác, lúc ấy chúng ta đã thu mua người của họ, nếu Đại Á tổ chức thao luyện quy mô lớn, chúng ta sẽ biết.”


“Địch tướng quân nói đúng, nhưng không phải nguyên nhân này thì sẽ là nguyên nhân gì làm họ trong khoảng thời gian ngắn có thể trở nên lợi hại?”

Mọi người lâm vào trầm tư. Không tận mắt thấy, họ cũng không ra được kết luận.

“Chậc chậc chậc, nhìn xem các ngươi một đám chó nhà có tang, thật là buồn cười a. Năm vạn đại quân đấu với một vạn đại quân của Đại Á lại bị đánh đến hoa rơi nước chảy, chỉ mấy ngàn người trốn được trở về, ta cảm thấy mất mặt thay các ngươi.” Trâu Ngọc Thanh từ bên ngoài đi vào. Hắn đã nghe nói, kết quả này tuy ngoài dự kiến nhưng cũng không cảm thấy đặc biệt bất ngờ.

Tống tướng quân đỏ ngầu mắt trừng Trâu Ngọc Thanh, thằng nhãi ranh bỏ đá xuống giếng, hắn đá sớm không vừa mắt người này, “Trâu tướng quân, chúng ta đang mở họp, không liên quan đến ngươi.”

“Chúng ta là minh hữu của các ngươi, sao có thể không có quan hệ, bản tướng quân cũng có quyền biết tình huống trên chiến trường.”

Trâu Ngọc Thanh tự tiện ngồi xuống, vắt chân lên cao ngạo nhìn họ, nụ cười trên mặt hắn cực kỳ chói mắt.

Tống tướng quân còn muốn nói gì, Địch Giải Dương đột nhiên ngăn lại. Hắn đi về phía trước một bước, nhìn Trâu Ngọc Thanh bình tĩnh nói: “Trâu tướng quân có vẻ rất tự tin?”

Trâu Ngọc Thanh cười lạnh gợi lên khóe miệng, “Tử Vi Quốc là quốc gia cường đại nhất, bản tướng quân tự tin chẳng lẽ không nên sao? Đâu giống các ngươi, chỉ một vạn đại quân đã đánh cho các ngươi tơi bời. Nếu các ngươi còn uất ức như vậy, ta có thể phải suy xét đến dò hỏi quân chủ của ta xem có nên tiếp tục hợp tác với Dung Quốc.”

“Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Tống tướng quân hỏa bạo, khóe mắt muốn nứt ra căm tức nhìn hắn. Trâu Ngọc Thanh khiêu khích hất cằm.

“Trâu tướng quân thật tự tin, vậy để bản tướng quân nhìn xem Tử Vi Quốc có bao nhiêu lợi hại, rốt cuộc nói ngoài miệng thì ai chẳng làm được, có thật tài thật học lại không có mấy.” Địch Giải Dương bình tĩnh nói.


Trâu Ngọc Thanh không ngốc, hắn đương nhiên nghe ra Địch Giải Dương khiêu khích, chỉ muốn buộc hắn xuất binh mà thôi.

“Nếu Địch tướng quân muốn nhìn sự lợi hại của Tử Vi Quốc, bản tướng quân để cho các ngươi kiến thức một chút thực lực của quốc gia ta.” Trâu Ngọc Thanh đã muốn cho họ nhận ra chênh lệch giữa Dung Quốc và Tử Vi Quốc, bởi vậy Địch Giải Dương có khiêu khích hay không, sớm muộn gì cũng phải đánh. Nếu có thể làm họ kinh sợ ngay từ đầu, làm họ trong lòng sợ hãi, như vậy càng có lợi cho Tử Vi Quốc.

Bên kia chiến tuyến, lấy được thắng lợi tuyệt đối, sĩ khí của binh lính Đại Á đều được khích lệ. Đây là mục đích chân chính Phó Vô Thiên phái ra gần một vạn đại quân nghênh chiến năm vạn đại quân của địch quốc.

Uy danh của Tử Vi Quốc truyền thật sự rộng, sát khí của họ quá nặng, cái danh hung tàn ai ai cũng biết, thậm chí đã hằn thật sâu trong rất nhiều nhân tâm. Bởi vậy khi nghe họ cùng Dung Quốc liên thủ chuẩn bị tấn công Đại Á, có binh lính đã cảm thấy khiếp đảm.

Sĩ khí không phấn chấn, muốn chiến thắng đối thủ là không có khả năng. Trận thắng này đạt được hiệu quả Phó Vô Thiên mong muốn. Biết quân ta có thể làm khuất nhục quân đội Dung Quốc, quân lính đã hoan hô thật lâu.

“Dung Quốc cho rằng chúng ta phái ra một vạn binh, họ tuyệt đối không thể tưởng được trên thực tế chỉ có chín ngàn.” Tề Trường Giang cười ha ha, đây là trận đánh ông cảm thấy thống khoái nhất.

“Đúng vậy, không ngờ chỉ một bộ miên giáp lại có thể làm thực lực của binh lính đề cao nhiều như vậy, thật là quá không thể tưởng tượng.”

Việt Thất cười nói: “Đường tướng quân nói sai rồi, không phải miên giáp thần kỳ, lấy một địch năm vốn là thực lực của hắc giáp quân, chỉ là trước kia bị hạn chế mà thôi.”

Giáp sắt quá nặng, ngoài mùa đông không thể giữ ấm, mùa hè lại quá ngột ngạt thì còn có một khuyết điểm quan trọng khác, đó chính là hạn chế binh lính phát huy thực lực cùng với tiêu hao thể lực. Binh lính bị bó tay bó chân, đương  nhiên không thể phát huy thực lực vốn có, tầm nhìn cũng sẽ bị mũ giáp hạn chế.

Hắc giáp quân của Phó Vô Thiên vốn là binh lính kiêu dũng thiện chiến, là tinh anh tuyển chọn từ các quân doanh, lấy một địch năm hoàn toàn không nói chơi. Bị giáp sắt hạn chế, họ nhiều nhất chỉ có thể phát huy thực lực lấy một địch ba.

Các tướng quân đều hiểu ý Việt Thất, dù nói thế nào, chiến thắng của họ là sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui