Kết cục khá bất ngờ, không phải Phó Nguyên Thành thắng, Phó Nguyên Dương cũng không thực hiện được.
Tất cả phản quân bị Phó Vô Thiên bắt lại, bao gồm cả binh lính sống sót. Hai quân giao chiến, hai bên đều tử thương không ít, số còn lại không phải bị thương thì chính là mất hết ý chí chiến đấu, trước mặt hắc giáp quân, họ không có lấy một tia phản kháng.
Hắc giáp quân không giống quân đội bình thường. Họ được tôi luyện trên chiến trường gian khổ gấp mấy chục lần, bởi vậy tố chất mỗi binh sĩ đều rất mạnh. Chỉ dựa vào mười vạn hắc giáp quân, dù Phó Nguyên Thành cùng Phó Nguyên Dương liên thủ cũng không thể là đối thủ của Phó Vô Thiên.
Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương không có sức phản kháng bị bắt vào tiến địa. Dù chiếu thư truyền ngôi trong tay Phó Nguyên Thành có phải thật hay không, Sùng Minh Đế có phải do hắn giết không, họ tạo phản là sự thật. Chức trách của Phó Vô Thiên là bảo hộ Đại Á, hắn đã đáp ứng Tiên Hoàng như vậy từ khi còn nhỏ.
Phó Nguyên Thành cũng không tốt hơn là bao. Trận chiến kết thúc, hắn bị Phó Vô Thiên phái người canh giữ, bị nhốt trong tẩm cung.
Biết được tin này, Thi Vân Linh đại kinh thất sắc. Nàng được Hứa Vạn Kiên yểm hộ đã sắp rời hoàng cung, lại nghe nói nhi tử đụng độ với binh mã của Phó Nguyên Dương, nàng không yên tâm, vì thế không màng Hứa Vạn Kiên khuyên can lại quay lại.
Khi nghe nói Phó Vô Thiên đột nhiên mang theo hắc giáp quân xuất hiện khiến cho chiến sự kết thúc, tuy nàng không thích Phó Vương phủ, nhưng nhi tử đã không có việc gì, ngôi vị hoàng đế được bảo vệ, họ cũng không cần rút khỏi hoàng cung làm nàng vui sướng rất nhiều liền bỏ qua chút khó chịu này.
Nhưng chưa kịp cao hứng bao lâu thì Phó Vô Thiên lại giam lỏng nhi tử, trữ quân tương lai của Đại Á bị giam lỏng, đây là khái niệm gì?
Thi Vân Linh cho rằng Phó Vô Thiên muốn soán vị. Nếu không phải soán vị, vì sao muốn giam lỏng hoàng đế tương lai?
Không màng Hứa Vạn Kiên ngăn cản, Thi Vân Linh phẫn nộ mất lý trí, không nói hai lời chạy đến ngự thư phòng muốn đối chất Phó Vô Thiên.
Phó Nguyên Dương tạo phản được giải quyết, còn rất nhiều vấn đề cần xử lý. Phó Nguyên Thành bị giam lỏng, các hoàng tử khác lại không có năng lực, Phó Vô Thiên chỉ có thể tự mình tiếp nhận mấy chuyện lung tung rối loạn này. Đầu tiên là xử lý thi thể và máu ở cửa hoàng cung. Bá tánh đa phần là nhát gan, bị họ nhìn thấy sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt.
Phó Vô Thiên đang nói chuyện với thủ hạ chưa được bao lâu thì thị vệ vào báo, nói Thi Vân Linh cầu kiến. Thi phi không đào tẩu khi Phó Nguyên Dương tiến công hoàng cung thật ra làm hắn có điểm ngoài ý muốn.
“Xem ra nàng bị bảo hộ quá tốt, cho nàng tiến vào.” Phó Vô Thiên rất có ý tứ nói.
Thi Vân Linh mười lăm tuổi tiến cung, đến bây giờ đã qua hai mươi mấy năm. Nàng có thể từ một bình dân bò đến quý phi, có thể thấy nàng rất có thủ đoạn.
Phó Vô Thiên nghe nói qua một chút về nàng, lại phát hiện nữ nhân này kỳ thật không thông minh như tưởng tượng, sau này mới biết nguyên nhân. Người biết chuyện kia không nhiều, mấy người Quản Túc lúc trước vẫn luôn ở bên ngoài cho nên họ không biết ý tứ trong lời nói của Vương gia.
Thi Vân Linh nổi giận đùng đùng đi vào. Nàng hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn mới chỉ hơn ba mươi, ngày thường rất biết bảo dưỡng, vẫn là một mỹ nhân, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, vết chân chim nơi khóe mắt như ẩn như hiện.
Ánh mắt Phó Vô Thiên dừng trên thái giám phía sau nàng. Tuổi của thái giám phỏng chừng ngang với Thi Vân Linh, nhưng hắn không giống mấy đại thúc hói đầu hoặc đĩnh cái bụng bia, khuôn mặt tuy không ngăn được dòng chảy thời gian, nhưng vẫn nhìn ra được khi còn trẻ là nam nhân tướng mạo anh tuấn.
Thái giám hơi rũ đầu, người khác thấy không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng đôi tay lại tiết lộ nội tâm khẩn trương của hắn, nhưmg biểu hiện rất bình thường.
“Quận Vương giam lỏng Hoàng Thượng là có ý gì. Nguyên Thành tốt xấu gì cũng là hoàng đế tương lai, dù ngươi trợ giúp Nguyên Thành giải quyết Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi tạo phản cũng không thể coi rẻ vương pháp. Ngươi làm như vậy, rõ ràng là làm lơ Tiên Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?” Thi Vân Linh không sợ hãi Phó Vô Thiên.
Đúng như Phó Vô Thiên nói, nàng xác thật bị bảo hộ quá tốt. Phó Nguyên Thành chỉ sợ chưa bao giờ tiết lộ kế hoạch của mình cho Thi Vân Linh, cho nên nàng từ đầu tới cuối không hề biết, chiếu thư truyền ngôi là do Phó Nguyên Thành làm giả, bởi vì kỹ thuật của hắn rất cao minh cho nên người khác mới không nhìn ra.
Sùng Minh Đế thích Nhị hoàng tử Phó Nguyên Thành là thật, nhưng còn chưa thích đến mức lập chiếu thư truyền ngôi khi vẫn còn sống khỏe. Vô tình nhất là nhà đế vương. Lời này ở Sùng Minh Đế được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Trong lịch đại hoàng đế Đại Á, hắn chết thảm nhất, bị chính nhi tử cùng phi tử hại chết cũng coi như là nhân nào quả nấy.
“Bổn vương kháng chỉ còn ít sao?” Phó Vô Thiên nhìn Thi Vân Linh, rất có thâm ý nói một câu.
Thi Vân Linh quả nhiên biến sắc, nàng vẫn luôn hoài nghi Phó Vô Thiên muốn đăng cơ xưng đế, nghe câu nói ấy càng thêm khẳng định. Nàng trừng lớn đôi mắt căm tức nhìn Phó Vô Thiên, nhưng lại không nói ra một câu, Phó Vô Thiên nếu thật sự muốn soán vị đăng cơ, chỉ sợ không ai ngăn được.
“Phó Vô……”
“Nương nương.” Thái giám sợ Thi Vân Linh nói ra lời gì không thể vãn hồi, rốt cuộc bất chấp bị hoài nghi, lập tức lôi kéo cánh tay nàng.
Thi Vân Linh quay đầu lại thấy Hứa Vạn Kiên lắc đầu, lời nói quay cuồng trong cổ họng rồi không thể thốt ra, nhưng nàng vẫn không nuốt trôi, ngôi vị hoàng đế là của Nguyên Thành, nàng cũng sẽ trở thành Thái Hậu dưới một người trên vạn người.
“Nương nương, Quận Vương là người thâm minh đại nghĩa, sẽ không kháng chỉ không tuân, làm như vậy nhất định là có thâm ý. Sự kiện lần này xác thật là Nhị hoàng tử suy xét không chu toàn, Quận Vương nói không chừng chỉ là muốn Nhị hoàng tử ở tẩm cung suy nghĩ lại.” Hứa Vạn Kiên lớn tiếng nói.
Hắn cố ý nói vậy. Hắn nghe nói rất nhiều về Phó Vô Thiên, nếu người này thật sự có ý định với ngôi vị hoàng đế, căn bản không cần chờ tới bây giờ, bị Sùng Minh Đế nhằm vào cũng không cần nhẫn nại. Phụ tử Phó Vô Thiên đã ở biên quan vài thập niên, điều động quân đội biên quan dễ như trở bàn tay, lần này chính là một ví dụ.
Hắc giáp quân trấn thủ biên quan đã rất nhiều năm, chưa bao giờ dễ dàng rời biên quan, nhưng Phó Vô Thiên điều binh rất dễ dàng, đủ có thể thấy lực ảnh hưởng của hắn ở biên quan. Rất nhiều người, bao gồm Sùng Minh Đế vẫn luôn cho rằng chỉ cần đoạt binh quyền từ Phó Vô Thiên thì sẽ không còn uy hiếp, kỳ thật họ đều sai rồi, chiến thần Đại Á trước nay không cần dựa vào thứ ngoài thân như binh quyền.
Nhưng chân chính làm hắn lo lắng là Phó Vô Thiên có biết bí mật của họ không. Nếu biết, hắn giam lỏng Phó Nguyên Thành cũng có lời giải thích, nhưng nghĩ đến Thi Vân Linh, hắn vẫn hy vọng không phải là kết cục đó.
Phó Vô Thiên không cảm thấy ngoài ý muốn. Thi Vân Linh có thể đi đến bước này, công lao của nam nhân này không nhỏ. Nhiều năm qua có thể hắn bày mưu tính kế cho Thi Vân Linh, giúp nàng có thể bò lên vị trí quý phi.
Phó Vô Thiên thấy, nam nhân này thực bi ai, yêu một người không nên yêu, lại còn phải nhìn nữ nhân của mình lên giường nam nhân khác.
Thi Vân Linh không xuẩn, nàng nghe ra ám chỉ, do dự một chút liền xả ra một nụ cười giả dối, “Là bổn cung sai, không nên không có bằng chứng trách cứ Quận Vương. Nhưng nước không thể một ngày không có vua, hy vọng Quận Vương có thể nhanh chóng thả Nguyên Thành, bổn cung không quấy rầy nữa.”
“Từ từ.” Khi hai người chuẩn bị rời ngự thư phòng, Phó Vô Thiên nói.
Hứa Vạn Kiên nheo mắt, thoáng nhìn vẻ mặt chứa đầy thâm ý của nam nhân kia, trong lòng không ngọn nguồn hiện lên một tia bất an.
Phó Vô Thiên đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn hai người, nói: “Buổi triều ngày kia, bổn vương sẽ tuyên bố một chuyện rất trọng yếu, hai người cũng phải chuẩn bị tốt. Hai người có thể đi rồi.”
Thi Vân Linh cũng cảm thấu sẽ không phải chuyện gì tốt, muốn hỏi họ vì sao phải chuẩn bị tốt, Việt Thất lại không nói hai lời tiễn họ ra khỏi ngự thư phòng.
“Vương gia, Thi phi cùng thái giám kia cảm giác không đơn giản.” Quản Túc lập tức nhận thấy không khí kì quái giữa hai người.
Hai người trao đổi ánh mắt không giấu được họ. Thi Vân Linh tựa hồ rất nghe lời thái giám kia.
Phó Vô Thiên nói: “Xác thật không đơn giản, sau này sẽ biết.”
Câu thứ hai thật thiếu đánh. Việt Thất rất thích nghe bí mật của người khác, thấy Vương gia không muốn nói thêm, liền chuyển ánh mắt qua Cung Vân, đi qua khoác vai hắn.
“Cung Vân huynh đệ, ta thấy ngươi hình như biết cái gì đó, nói nghe một chút.”
Cung Vân mặt vô biểu tình liếc hắn, “Ngày kia sẽ biết.”
Việt Thất: “……”
Đức hạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...