Đại Địa Chủ

Xưởng điêu khắc nằm trên khu phố sầm uất.

Khi vật phẩm trang sức bằng ngưu cốt được đẩy ra, lợi nhuận ban đầu không nhiều lắm. Bởi vì vật phẩm trang sức làm từ ngưu cốt, trong quan điểm của bá tánh, ngưu cốt là thứ dơ hề hề, chỉ có thể dùng để hầm canh, đeo trên người, trang trí trong phòng chẳng phải là tự tìm đen đủi sao?

Đến khi bài mạt chược xuất hiện, loại tình huống này mới cải thiện, cũng chỉ là cải thiện mà thôi, bá tánh vẫn chưa thể tiếp nhận vật phẩm trang sức bằng ngưu cốt, may mà An Tử Nhiên ngay từ đầu không chủ phát triển ở phương diện này, nên cũng không để ý.

Từ năm trước đến bây giờ, xưởng điêu khắc vẫn luôn tường an không có việc gì. Tô Tử quản lý xưởng điêu khắc đến gọn gàng ngăn nắp, An Tử Nhiên cũng thực yên tâm, cho nên khi nghe tin xảy ra chuyện thì có chút ngoài ý muốn.

Hắn không trực tiếp đến xưởng điêu khắc mà gặp Tô Tử ở một trà lâu gần đó, cho tới bây giờ, sản nghiệp công khai trên danh nghĩa của hắn chỉ có An gia tửu lầu mà thôi. Tô Tử chờ hắn ở trà lâu từ sớm, lần này xưởng điêu khắc xảy ra chuyện, hắn không thể thoái thác tội của mình nên ngoài báo lại mọi chuyện thì còn muốn thỉnh tội.

An Tử Nhiên đi vào ghế lô. Tô Tử lập tức đứng lên, ân cần kéo ghế rồi châm trà cho hắn, “Đại thiếu gia, thỉnh uống trà.”

An Tử Nhiên nhìn hắn lắc lắc đầu, “Không cần khẩn trương, ngồi xuống nói chuyện, trước kể lại mọi chuyện một năm một mười.”


Tô Tử chột dạ sờ sờ đầu. “Là thế này…”

Từ khi bài mạt chược xuất hiện, phường chạm trổ làm ăn ngày càng tốt, nhưng vì sản lượng bài mạt chược mỗi tháng không quá nhiều nên rất hay rơi vào tình trạng cung không đủ cầu, vì muốn tăng sản lượng, An Tử Nhiên ra kế hoạch cho Tô Tử chiêu thợ thủ công.

Thợ thủ công có một nửa là sống ở Quân Tử Thành, nửa còn lại là tuyển từ bên ngoài, tổng cộng hơn năm mươi người. Nhiều thợ như vậy, xưởng điêu khắc không chứa hết được, suy xét đến ngưu cốt sau khi khử nhựa phải vận chuyển vào trong thành, Tô Tử liền đề nghị kiến xưởng ở vùng ngoại ô, không ở gần tiểu nông trường cũng được, ít nhất là tiện hơn chuyển vào trong Quân Tử Thành.

An Tử Nhiên đồng ý với đề nghị này, nhưng không phải thợ thủ công nào cũng có thể đưa đến xưởng ở vùng ngoại ô. Tiểu nông trường vẫn là một bí mật, không thể bị quá nhiều người biết sự tồn tại của nó, tuy họ sẽ không nói cho thợ thủ công chuyển đến vùng ngoại ô nhưng khó đảm bảo sẽ không có chuyện gì phát sinh.

Tô Tử tiến hành sàng chọn, yêu cầu những thợ thủ công kín miệng, thành thật bổn phận, cũng may ngày thường hắn đều quan sát. Những người được chọn đều thuộc tốp thợ mà An Tử Nhiên tuyển nhận giai đoạn trước, bọn họ sinh sống ở Quân Tử Thành đã nhiều năm, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Vì yên ổn tâm bọn họ, An Tử Nhiên còn tăng tiền công. Năm trước, tiền công mỗi tháng là bốn quan tiền, nửa năm sau, An Tử Nhiên lại tăng cho người 500 văn tiền, nhìn không phải rất nhiều nhưng có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của họ, cách một ngày ít nhất có thể mua thịt, là một miếng thịt chứ không phải chỉ là thịt vụn.

Giờ lại tăng, tốp thợ này mỗi tháng có năm quan tiền, khi thông báo, thợ thủ công không được chọn đều hối hận không thôi, sớm biết sẽ tăng tiền công thì lúc trước họ nên biểu hiện tốt một chút. Sinh hoạt của họ đã khấm khá hơn nhiều hộ gia đình ở Quân Tử Thành, nhưng thấy những người khác làm cùng một việc với mình mà lại được trả công cao hơn, trong lòng vẫn có chút không cân bằng, vì thế mà bị người lợi dụng.


Xưởng điêu khắc có một thợ thủ công tên Hồ Bát, hắn thuộc tốp thợ tuyển vào lần thứ hai. Người này không sinh ra ở Quân Tử Thành nhưng sống ở Quân Tử Thành đã 5 năm, tay nghề không tốt lắm, chỉ có thể dùng qua loa đại khái để hình dung nên hắn không làm ở công đoạn điêu khắc, mà là tô màu.

Tô màu dễ hơn điêu khắc, không cần nhiều sức lực, chỉ cần tô màu ngay ngắn là được nên thợ tô màu mỗi tháng chỉ nhân được ba quan và 500 văn tiền, thấp hơn thợ điêu khắc 500 văn. Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Tay nghề tốt hay không không quan trọng, chỉ cần chịu được khổ, ra sức làm việc, Tô Tử sẽ xin sự cho phép từ An Tử Nhiên rồi tăng tiền công, cho nên trong số thợ tô màu có hai người bởi vì cần lao mà được tăng tiền công.

Hắn muốn nói với các thợ thủ công khác rằng: nếu các ngươi có thể giống hai người họ, các ngươi cũng có cơ hội tăng. Hiệu quả không tồi, thợ tô màu bắt đầu ra sức làm việc, nhưng chỉ mình Hồ Bát không chỉ ham ăn biếng làm, còn thường xuyên lấy cớ để lười biếng không làm việc. Tô Tử vài lần muốn sa thải hắn, nhưng mỗi lần hắn đều quỳ xuống cầu khai ân, sau đó thề về sau không bao giờ làm như vậy, nhưng không được một đoạn thời gian lại lộ nguyên hình.

Sau này, đại bộ phận thợ tô màu đều được tăng tiền công. Hồ Bát liền không làm. Dựa vào cái gì mọi người làm việc giống nhau mà người khác được tăng còn hắn thì không?

Mấy ngày trước, Hồ Bát bị Tô Tử chỉ trích trước mặt mọi người, nói nếu hắn vẫn tiếp tục lười biếng không làm việc thì nhất định sẽ bị sa thải, dù có quỳ xuống kêu cha gọi mẹ cũng không có tác dụng, đại khái là lần này bị ghi hận, Hồ Bát mặt ngoài an phận, không dám lỗ mãng, trên thực tế lại xúi giục thợ thủ công, kích thích sự bất mãn với Tô Tử. Có hai mấy thợ thủ công bị hắn thuyết phục thành công.

Một phần ba trong số đó thuộc nhóm đầu tiên được tuyển, bởi vì họ không được chọn đến xưởng ở vùng ngoại ô nên trong lòng không vui. Còn lại đều là khoảng thời gian trước tuyển nhận, hơn nữa đa số là người bên ngoài, những người này cũng đều bởi thấy tiền công thấp hơn những người khác, cảm thấy không công bằng mới đứng ra.

Hai mươi mấy thợ thủ công không làm việc, mỗi ngày tụ tập ngoài xưởng lớn tiếng ồn ào trừ phi tăng tiền công, nếu không sẽ không làm việc, ảnh hưởng nghiêm trọng dến tiến độ sản xuất.


Hồ Bát khá thông minh, đại khái là trước đó hắn thám thính được tháng này xưởng nhận được bao nhiêu đơn đặt hàng, cố ý chọn thời điểm xưởng cần nhân thủ nhất để bãi công, muốn bức bách An Tử Nhiên khuất phục với điều kiện của họ. Sản lượng của bài mạt chược không cao lắm nên xưởng nhận đơn đặt hàng rồi mới làm, sau đó đúng hạn giao hàng, một khi ra vấn đề, danh dự của xưởng sẽ bị ảnh hưởng, bàn tính thật sự tinh vi.

“Đại thiếu gia, chuyện này do ta không xử lý tốt.” Tô Tử chủ động nhận sai, các sản nghiệp khác của Đại thiếu gia không xuất hiện vấn đề gì, duy độc xưởng do hắn quản lý lại xuất hiện chuyện công nhân bãi công, hắn thực hổ thẹn.

An Tử Nhiên an ủi hắn nói: “Ngươi không cần tự trách, Hồ Bát rõ ràng có bị mà đến, không thể trách ngươi.”

“Có bị mà đến?” Tô Tử không phải thực minh bạch.

An Tử Nhiên trầm ngâm: “Hồ Bát chỉ là thợ thủ công nho nhỏ, không bối cảnh, không chỗ dựa, làm thợ thủ công ở Quân Tử Thành 5 năm, hắn sao có thể không biết quan hệ của xưởng cùng sòng bạc Thiên Long, còn thuyết phục hơn hai mươi thợ thủ công, hắn không có lợi lộc gì làm chuyện đó cho nên tất nhiên là có người ở sau lưng sai sử hắn.”

Tô Tử rốt cuộc hiểu ý, “Đại thiếu gia cảm thấy sẽ là ai ở sau lưng sai sử Hồ Bát? Ta cảm thấy sòng bạc Bảo Hoa rất khả nghi, nó vẫn luôn đối nghịch với chúng ta.”

An Tử Nhiên lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa rõ ràng, việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện thợ thủ công bãi công, những việc này nói sau cũng không muộn.”

“Chính là, phải giải quyết thế nào?” Tô Tử lo lắng, cứ để họ bãi công thì xưởng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể thỏa hiệp tăng tiền công, như vậy rất không công bằng với các công nhân khác, tiền công của họ cao là bởi việc của họ tương đối khó, hơn nữa họ cũng chịu khổ chịu khó, đây là bọn họ nên được.


An Tử Nhiên tự hỏi một chút, “Một lần nữa chiêu mộ công nhân.”

Tô Tử do dự nói: “Chiêu mộ công nhân thì không có vấn đề gì, nhưng thợ thủ công ở Quân Tử Thành đã không nhiều, trong số những người bãi công còn có vài người phụ trách khâu điêu khắc khá khó.” Tô màu rất đơn giản, chỉ cần học một chút là được.

An Tử Nhiên nói: “Vậy thì để các thợ thủ công mỗi ngày làm thêm một hoặc hai canh giờ, hỏi xem họ có tình nguyện không, một canh giờ là 100 văn tiền, sẽ không bắt họ ngày nào cũng phải làm, tìm được công nhân mới rồi sẽ không cần tăng ca, ngươi cứ thông báo như vậy.”

Tô Tử sáng mắt lên, “Vâng, thưa Đại thiếu gia. Những thợ đã bãi công thì phải làm sao bây giờ, mặc họ ngồi lì ở cửa cũng không nên.”

An Tử Nhiên đi đến cửa sổ nhìn thoáng qua, hơn hai mươi thợ thủ công đóng chốt ở đó, đường phố cơ hồ bị phá hỏng, đi đầu là Hồ Bát, cửa hàng không thể không đóng, “Không cần để ý đến họ, vật phẩm trang sức bằng ngưu cốt không bán một tháng cũng không có ảnh hưởng, nếu họ muốn bãi công thì để họ bãi luôn đi.”

Tâm tình Tô Tử tốt lên mấy phần. Vẫn là Đại thiếu gia có biện pháp, cứ như vậy họ sẽ không bị bế tắc.

Giải quyết xong chuyện bãi công, An Tử Nhiên trực tiếp hồi phủ, vốn dĩ Phó Vô Thiên muốn bồi hắn nhưng thế lực khắp nơi gần đây không an phận, Phó Vương phủ cũng phải chuẩn bị chuẩn bị, miễn cho đến lúc đó lâm vào bị động, cho nên người nhàn nhất vương phủ bây giờ còn bận hơn hắn.

Khi sắp về tới Phó Vương phủ, một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo đột nhiên lao ra từ ngõ nhỏ, nếu không phải hắn tránh mau thì khẳng định sẽ bị đối phương đâm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui