An Tử Nhiên ngồi trước cửa sổ lầu hai của tửu lâu duy nhất ở sông Tân, đối diện là Phó Vô Thiên khuôn mặt trầm tĩnh.
Mấy người Từ Vĩ Nghiệp và Chu Sơn đã bị xử tử hình qua năm ngày, không có bọn họ ở trong tối ngán đường, sông Tân phát triển rất thuận lợi.
Tuy rằng ngay từ đầu mục đích của Phó Vô Thiên chỉ là vì ruộng đất ở đây thích hợp trồng cây đay đực, thế nhưng nếu tiếp nhận A Lí Hương rồi, hắn cũng không có ý định phủi tay.
A Lí Hương là đất của Phó vương phủ.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này A Lí Hương sẽ trở thành đại bản doanh của bọn họ.
Tựa như An Vĩnh huyền, An Tử Nhiên cũng mong muốn A Lí Hương có thể giàu có, cho nên một mặt để cho hương dân trồng cây đay đực, một mặt lại giúp bọn họ phát triển các ưu thế tài nguyên khác.
Địa thế sông Tân bằng phẳng, tài nguyên tự nhiên càng phong phú, tục truyền từ xa xưa ở đây đã từng có khu du mục, chỉ là phát triển đến bây giờ, tộc du mục trái lại càng ngày càng ít, bất quá đồng cỏ và nguồn nước ở sông Tân dồi dào, cây rừng đan xen rậm rạp, tài nguyên tự nhiên không giống như đời sau bị phá hoại nghiêm trọng, vậy nên rất thích hợp phát triển chăn nuôi.
Giai đoạn đầu cây đay đực tương đối đơn giản, giai đoạn sau mới phức tạp, cho nên bây giờ tinh lực An Tử Nhiên chủ yếu là đặt ở trên nghề chăn nuôi ở A Lí Hương.
Không nghĩ đến, sự quan tâm này lại bị hắn phát hiện một chuyện thú vị.
Thời điểm Từ Vĩ Nghiệp còn sống, hắn đối nghề chăn nuôi A Lí Hương cũng tương đối
quan tâm.
Từ Vĩ Nghiệp ở mấy địa phương tính chất màu mỡ phong phú thành lập mấy nơi chăn nuôi, những nơi chăn nuôi này nuôi dưỡng số lượng gia súc nhất định.
Tuy rằng bởi vì ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm cho từng nơi chăn nuôi hàng năm sản xuất số lượng gia súc không nhiều lắm, chất thịt cũng không tốt, thế nhưng mấy người nơi chăn nuôi số lượng đóng lại nhưng cũng không tính là ít.
An Tử Nhiên phát hiện, những bộ phận gia súc này ngoại trừ tiêu thụ ra bên ngoài, còn lại lại không thấy bóng dáng, giống như hư không tiêu thất, điều tra xuống dưới mới phát hiện, Từ Vĩ Nghiệp dĩ nhiên len lén qua lại cùng người nước Cao Trạch. (Hư không tiêu thất: trống rỗng)
A Lí Hương tiếp giáp cùng Cao Trạch, nhưng bởi vì hai lãnh thổ trong lúc đó cách một ngọn núi lớn, hình thành cái chắn thiên nhiên, cho nên mặc dù Cao Trạch cùng Đại Á quan hệ cũng không phải tốt, cho đến bây giờ Cao Trạch chưa từng muốn vượt qua ngọn núi này đánh lén Đại Á, Đại Á cũng giống vậy.
Nhưng mà dù sao vẫn có một chút ngoài dự tính xuất hiện.
A Lí Hương tuy rằng hẻo lánh, thế nhưng Từ Vĩ Nghiệp không dám cam đoan hành động vơ vét của cải số lượng lớn sẽ không làm cho người khác chú ý, cho nên hắn đem chủ ý đánh vào trên người Cao Trạch phía sau núi.
Từ Vĩ Nghiệp cùng nam tử độc nhãn hợp mưu, hai người ở nơi yếu nhất của ngọn núi đào một cái lối đi, có người nói cái lối đi này đào năm năm, rộng rãi bằng phẳng, nhìn ra được là hạ xuống tâm tư mà còn có ý định trường kỳ phát triển, có cái lối đi này, trong lúc đó hai nước qua lại ngay cả nửa canh giờ đều không cần.
Danh tính của nam tử độc nhãn là Cao Long, hắn là người Cao Trạch, đời đời đều là cường đạo, một lần ngoài ý muốn cùng Từ Vĩ Nghiệp kết giao, song phương ăn nhịp với nhau, từ nay về sau cấu kết với nhau làm việc xấu. (cường đạo: giặc cướp)
Có Cao Long thay thế người Cao Trạch thay Từ Vĩ Nghiệp đứng ra, trừ bỏ hướng Cao Trạch thuận lợi bán đi thịt và lương thực, vì bọn họ kiếm không ít bạc.
Để vơ vét của cải, Từ Vĩ Nghiệp có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, may mắn duy nhất là, Từ Vĩ Nghiệp và Cao Long cũng lo lắng bị người biết sự tồn tại của mật đạo núi, cho nên chỉ nói cho người thân tín của bên mình, mà những người đó hiện tại đều đã đi gặp Diêm Vương gia, hiện tại người biết cũng chỉ còn lại có mấy người bọn hắn.
Bởi vì dính đến vấn đề lãnh thổ hai nước, Phó Vô Thiên vì tránh phức tạp, lập tức sai người đem mật đạo phong bế, đồng thời mệnh lệnh tất cả người biết đến mật đạo đều ngậm chặt miệng, không cho phép bất kỳ ai tiết lộ một chữ, bằng không chỉ hắn phải hỏi.
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Thanh âm trầm thấp trong trẻo của Phó Vô Thiên đổi về sự chú ý của hắn.
An Tử Nhiên thu hồi đường nhìn ngoài cửa sổ, "Nghĩ đến sự phát triển tiếp theo của cây đay đực, trình tự thứ này so với cây gai còn phải phiền phức."
"Đây là chuyện của năm sau."
"Lập kế hoạch trước miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân, hơn nữa bây giờ ta còn chưa suy nghĩ tốt phải hợp tác ở phường nào, những điều này phải làm nhanh một chút."
"Có yêu cầu gì?"
"Yêu cầu không nhiều lắm, thế nhưng cần phải có một lượng lớn sức lao động địa phương."
Phó Vô Thiên nhẹ giọng cười, "Vương phi cảm thấy, Xương Châu thế nào?"
An Tử Nhiên ngẩn ra.
Cây đay đực không giống những cây trồng khác, tỷ như mấy thứ rau thơm dưa leo này, hái xuống phải lập tức đưa đến chợ, lấy dáng vẻ tươi sống bán đi, sau khi cây đay đực hái xuống dù cho kéo dài một đoạn thời gian cũng không có vấn đề, cho nên không tồn tại vấn đề đường xá xa xôi.
Xương Châu bởi vì vấn đề thiên tai, sinh hoạt của bách tính so với An Vĩnh huyền còn muốn kém hơn, tuy rằng đã trải qua cải thiện thật tốt, thế nhưng vẫn còn có rất nhiều ruộng đất bị tàn phá nghiêm trọng, đã không thích hợp trồng cây nông nghiệp, những nơi này vừa vặn có thể dùng để khởi công xây dựng tác phường. (Tác phường: phân xưởng)
An Tử Nhiên lập tức suy tư.
Dân cư Xương Châu tính lưu động lớn, đặc biệt trước sau phát sinh thiên tai, thế nhưng nó lại thân cận mấy lưu lượng dân cư châu lớn hơn, sức lao động không thành vấn đề.
Trọng yếu nhất là, Xương Châu cách Quân Tử thành gần, có chuyện gì cũng không đến mức ngoài tầm tay với.
"Liền như vậy, sau khi trở về ngươi phái người giúp ta thăm dò một chút, xem nơi nào tương đối thích hợp..."
"Vương phi, chuyện tình ở A Lí Hương đã làm được không sai biệt lắm, dự định lúc nào trở về?" Thời điểm hắn nói xong không sai biệt lắm, Phó Vô Thiên mới mở miệng hỏi.
An Tử Nhiên suy nghĩ một chút liền trả lời: "Từ Vĩ Nghiệp vừa chết, vị trí hương trưởng không thể bỏ trống tiếp, ta cần tìm một vị có thể đảm đương thử trọng trách cũng sẽ không giống như Từ Vĩ Nghiệp như vậy."
Chung Nguyệt trong khoảng thời gian này một mực hỗ trợ, thế nhưng nàng không có khả năng ở lại nơi này, hắn cũng không có ý định đem nàng để lại A Lí Hương, nếu không sợ rằng tâm của Cát Khiêm An sẽ trực tiếp bay tới A Lí Hương, không còn tâm tư giúp hắn làm việc.
"Trong lòng Vương phi đều không phải đã có thí sinh rồi sao?"
Đường nhìn Phó Vô Thiên chuyển đến ngoài cửa sổ vừa vặn lướt qua trên người một người đi qua phía dưới, đối phương năm nay bất quá mười ba tuổi, thế nhưng lớn lên thập phần cao lớn, người cao sắp đến một thước tám tuyệt đối sẽ không có người cho là hắn chỉ có mười ba tuổi.
An Tử Nhiên chú ý tới ánh mắt của hắn, thuận theo nhìn đến nhất thời thấy được Lý Tháp phấn chấn tự tin, lần trước nghe được đối thoại của hai người phụ nhân, hắn liền tìm người điều tra qua Lý Tháp, kết quả điều tra quả thực cùng nương Lý Tháp nói giống nhau, hắn là một thiên tài hiếm có, hơn nữa danh tiếng vô cùng tốt, từ nhỏ liền rất nhiệt tâm, mọi người phụ cận đều rất thích hắn, mỗi lần nhắc đến Lý Tháp liền khen không dứt miệng.
Mặc dù Lý Tháp đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nghe thấy người của Phó vương phủ muốn tìm hắn vẫn là có chút ngoài ý muốn, so với hắn dự tính nhanh hơn rất nhiều.
Từ phủ, hiện tại hẳn là Phó vương phủ.
Từ Vĩ Nghiệp đại khái không nghĩ đến, hắn phí hết tâm tư mười năm, sau cùng, tất cả mọi thứ của hắn đều rơi vào trong tay Phó vương phủ, bao gồm Từ phủ hắn tốn rất nhiều bạc xây dựng lên, bị trực tiếp xây dựng lại thành Phó vương phủ.
"Công tử Lý Tháp, Vương phi mời ngươi vào."
Chung Nguyệt phụng mệnh đi ra dẫn người vào đi đến trước mặt Lý Tháp.
Lý Tháp từng gặp qua nàng.
Trở ra đã là nửa canh giờ sau, mặc dù Lý Tháp có tư tưởng đại nhân, thế nhưng chung quy bất quá chỉ mới mười ba tuổi, đột nhiên xuất hiện tin vui làm hắn vui không tự kìm hãm được, đuôi lông mày sắc mặt không giấu được lộ ra vui mừng.
"Lý Tháp."
Thấy hắn trở về, tâm mọi người đều mang theo một tia hiếu kỳ mãnh liệt vây quanh hắn, thời điểm Phó vương phủ phái người gọi Lý Tháp đi qua bọn họ cũng nghe được.
"Lý Tháp, Người của Phó vương phủ tìm ngươi đến rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn ngươi một bộ dáng cao hứng, là chuyện tốt đúng hay không?" Một vị phụ nhân không kịp chờ đợi hỏi, nếu như là chuyện tốt bà cũng vui vẻ, Lý Tháp thế nhưng là bà tận mắt nhìn hắn lớn lên.
Lý Tháp thẳng thắn gật đầu một cái, "Đúng là chuyện tốt."
Dù sao mọi người sớm muộn sẽ biết, hắn cũng không có gì hay để giấu diếm.
"Là chuyện tốt gì, nói cho chúng ta cùng vui mừng một chút,đúng rồi, ngươi có phải nhìn thấy Vương gia và Vương phi hay không, nghe nói bọn họ lớn lên rất đẹp mắt."
Lý Tháp cười nói: "Đã gặp qua, đều rất đẹp."
Lúc này, bên ngoài đoàn người truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Bầu không khí náo nhiệt nhất thời an tĩnh không ít, cái thanh âm này mọi người cũng không xa lạ gì, thậm chí rất quen thuộc.
Chỗ bọn họ làm việc là dược thảo đường, dược thảo đường là đặc thù của A Lí Hương, bởi vì A Lí Hương thực vật thảo dược hoang dại rất phong phú. (Dược thảo đường: tiệm thuốc) Đoạn thời gian trước khi Phó vương phủ đến mấy người bọn họ làm ở dược thảo đường, mỗi một dược thảo đường đều là tuyển nhận sắp đến hai mươi nhân công, Lý Tháp liền làm việc tại dược thảo đường, bất quá thái độ làm người các phương diện làm việc đều rất xuất sắc, có người liền cho rằng Lý Tháp hoàn toàn có năng lực làm đường chủ* dược thảo đường. Vì vậy không thể tránh khỏi khiến cho một số người đố kị.
"Lý Tháp, đừng để ý đến bọn họ, ngươi nhanh một chút nói cho chúng ta biết, người Phó vương phủ tìm ngươi đến là có chuyện gì?"
Phụ nhân lo lắng hắn sẽ bị bọn họ phá hủy tâm tình, vội vã nói sang chuyện khác.
Lý Tháp cũng không phải tiểu quỷ kích động, đương nhiên sẽ không theo tính toán của bọn họ, nếu là hắn nhìn không ra, ngay từ lúc bắt đầu liền không cùng bọn chúng hơn thua.
"Kỳ thực cũng không phải chuyện gì đặc biệt lớn, bọn họ chính là hỏi ta có lòng tin làm hương trưởng A Lí Hương hay không mà thôi."
Nghe được câu nói đầu tiên, mọi người cho rằng thật không phải là chuyện lớn gì, kết quả phía sau liền bật ra một câu hương trưởng, chức hương trưởng trừ Phó vương phủ là chức quan lớn nhất, tương lai người của Phó vương phủ phải trở về, hương trưởng chính là quan lớn nhất A Lí Hương, này chỗ nào không phải là chuyện lớn?
Ngay cả mấy người đố kị Lý Tháp đều phảng phất lộ ra biểu tình như bị bóp cổ.
Cây gai ( Tên khoa học: boehmeria nivea (L.) Gaudich.) Nettle gia đình boehmeria subshrubs hoặc cây bụi. Nickname: gai hoang dã (Quảng Đông, Quý Châu, Hồ Nam, Hồ Bắc, An Huy), gai hoang dã (Quý Châu, Chiết Giang, Giang Tô, Hồ Bắc, Hà Nam, Thiểm Tây, Cam Túc), linen nhà (Giang Tây), limonene Tsai (Đài Loan), velvetleaf (Quảng Tây, Hồ Bắc), vải lanh trắng (Quảng Tây) (Theo baidu)
Cây gaiĐường chủ: Ở thời đại phong kiến Trung Quốc, trong tổ chức dân gian, phần lớn thành viên đều xuất thân từ tầng lớp bình dân bách tính. Cho nên căn cứ vào phong tục tập quán dân gian, trong các thành viên tụ hội thường đều có một quá trình quan trọng: mở hương đường, bái lạy một vị thần nào đó. Đồng thời, địa phương tổ chức tụ hội thường đều có đại sảnh đường chính thức, xưng hô đường chủ cũng liền ra đời. Theo baidu)