Con hẻm nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng thở hít thở dồn dập quanh quẩn, sau đó đột nhiên có người bật khóc.
Chính là Quách Tử Khiêm.
Quách Tử An ngã trên mặt đất mở trừng mắt thở hồng hộc, vết máu nơi khóe miệng nhìn thấy ghê người, còn Quách Bảo Nhi đã ngất đi.
Trương Liên Đường tiến lên một bước, nói: “Ra tay quá nặng nha!” Sắc mặt hắn có chút lo lắng.
Tiết Thanh “à” một tiếng. Nàng chỉ làm cho bọn họ tạm thời mất năng lực hành động, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao cả. Quách Tử An hộc máu cũng là do khí huyết ứ đọng, nhiều nhất chỉ bị thương ngoài da một chút, so với Tiết Thanh trước kia từng rơi xuống nước mất mạng thì tốt hơn nhiều.
“Không nặng.” Nàng nói, đoạn thi lễ với Trương Liên Đường: “Ta phải về trước. Nếu về muộn, gia mẫu sẽ lo lắng.”
Đối với nàng mà nói thì việc về nhà muộn khiến mẫu thân lo lắng mới xem như là việc lớn… Loại phản ứng vốn nên khiến người khác căm tức này cố tình lại mang theo một cảm giác khác, tỉ như kiêu ngạo.
Đối với nàng, người không đáng để ý, nàng sẽ chẳng thèm để ý tới. Trương Liên Đường nhìn thiếu niên gầy yếu bị bóng đêm bao phủ, cảm giác khác biệt rất nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy.
“Được.” Hắn nói.
Tiết Thanh cảm ơn một câu sau đó bỏ đi, trong tay còn xách theo một cái giỏ khẽ lắc lư theo từng bước chân.
Trương Song Đồng nói: “Thật lợi hại!”
Xác thực là rất lợi hại. Đến nơi này đã lâu, rốt cuộc thì cũng quyết định rũ bỏ lớp vỏ bọc hèn mọn yếu ớt như khi còn ở nông thôn. Trương Liên Đường nghĩ vậy. Bởi vì các ngươi không quen thân với ta, nếu đã thân với ta rồi thì sẽ thích ta thôi. Không những thích, còn cả sợ hãi nữa.
Hắn cười cười nhìn Quách Tử Khiêm, nói: “Đừng khóc nữa, mau gọi người đến xem. Cũng không biết bị thương những đâu rồi.”
Quách Tử Khiêm vừa oa oa khóc vừa chạy về nhà. Trương Song Đồng dụi mũi nói: “Ca, chúng ta không đi sao?”
Trương Liên Đường phe phẩy quạt, nhìn Quách Tử An nói: “Tử An mời chúng ta đến để chứng kiến. Hiện tại luận võ đã chấm dứt, chúng ta đương nhiên không thể đi.”
Trương Song Đồng “à” lên, nhìn Quách Tử An còn nằm trên mặt đất cùng Quách Bảo Nhi đã ngất đi. Bị đánh thê thảm như vậy… Cho dù là các gia trưởng của Quách gia cũng không làm gì được Tiết Thanh, chỉ có thể để bọn họ đến chứng nhận rằng đây là một cuộc luận võ. Mà đã gọi là luận võ, tài nghệ không bằng người ta không tránh được sẽ có va chạm, nếu vì việc đó mà cãi lộn thì rất mất thân phận.
“Lần này ca muốn giúp Tiết Thanh.”
Trương Liên Đường nói: “Ta đây là giúp lý không giúp thân.”
Trương Song Đồng cười ha ha, cười được vài tiếng mới nhớ ra trường hợp hiện tại không nên cười, nhất là nhìn bộ dạng thê thảm của huynh muội Quách Tử An… Vì vậy hắn càng cười lớn hơn. Dù sao hắn biết huynh muội Quách Tử An không bị thương quá nặng. Tiết Thanh lại không phải kẻ ngốc, sẽ không thật sự đả thương con cháu của Quách gia.
Trong ngõ nhỏ chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng hô ầm ĩ của nữ nhân.
“Tiểu thư…”
“Thiếu gia…”
“Trời ạ…”
Ánh đèn lồng cùng ngọn đuốc chiếu sáng rực cả con hẻm nhỏ, cũng soi rõ bộ dạng của Quách Tử An cùng Quách Bảo Nhi. Toàn bộ Quách gia đều chấn động.
“Là luận võ… Nói là đã hẹn từ trước rồi.”
“Nào có luận võ như vậy? Đều sắp đánh chết người…”
Tiếng nói của Trương Liên Đường cùng tiếng khóc của phụ nhân đan xen lẫn nhau.
Ba vị lão gia của Quách gia cùng tụ tập lại một chỗ.
“Lại bị người đánh thành như vậy…”
“Trước nay chưa từng có chuyện này… Thật sự là làm mất mặt Quách gia!”
“Nhị ca, đây xem như là chuyện gì? Trước kia chúng ta cũng không đến mức như vậy.”
“Đây gọi là một đời không bằng một đời.”
“Con trai không được, cha già chỉ có thể tự mình đứng ra…”
Quách nhị lão gia cùng Quách tam lão gia liên miên cằn nhằn càng nói càng quá đáng. Quách Hoài Xuân ngồi trên ghế vỗ bàn một cái, quát bảo câm miệng.
Quách nhị lão gia cùng Quách tam lão gia lập tức ngoan ngoãn câm miệng nhưng được một lát lại không nhịn được lên tiếng.
“Đại ca, không phải đệ không phục, nhưng Tử An là nam hài da dày thịt béo bị đánh thì cũng thôi đi. Bảo Nhi là thân nữ nhi mà cũng ra tay được, thật sự rất hạ lưu.”
“Tử Khiêm không tệ lắm, cũng không hề bị thương… Xem ra võ công có tăng tiến.”
“Tam đệ, Tử Khiêm nhận thua tại chỗ, thật sự không có tiền đồ…”
Quách Hoài Xuân lại vỗ bàn lần nữa, hai người lập tức câm miệng. Tiếng khóc của phụ nhân ở gian trong vẫn nỉ non không dứt. Đại phu vừa lau mồ hôi vừa đi ra.Bạn đang-- đọc truyện tạ-i iREAD.vn-“Sao rồi?” Quách Hoài Xuân hỏi.
Đại phu đáp: “Các lão gia yên tâm, thiếu gia cùng tiểu thư đều không có gì đáng ngại. Tiểu thư là do nghẹn khí ngất đi, thiếu gia thì bị ứ huyết, đợi mấy ngày sau sẽ tự tiêu thôi…”
Trương Liên Đường lại thừa cơ nói chen vào: “Lúc đó chỉ nói ai ngã xuống trước thì người đó thua…”
Vậy sao? Quách Hoài Xuân thở hắt ra. Hắn vẫn tin vào lời nói của Trương Liên Đường, dù sao con cháu của Trương thị tuy có lớn hơn vài tuổi nhưng quan hệ với Quách Tử An vẫn rất tốt.
Cho nên đây cũng không phải cố ý đả thương, ngay cả nói là trẻ nhỏ đánh nhau cũng không tính. Luận võ sao? Chuyện này hắn cũng biết, chỉ là quên mất thôi, dù sao đây là chuyện giữa bọn nhỏ với nhau, hắn cũng không coi trọng.
“Tiết Thanh thì sao?” Quách Hoài Xuân nhíu mày hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Trương Liên Đường nói: “Không có gì đáng ngại.”
Không có gì đáng ngại nghĩa là vẫn bị thương. Quách nhị lão gia cùng Quách tam lão gia vuốt râu, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn đôi chút.
Quách Hoài Xuân nói: “Thật sự là hồ đồ! Sau này bảo các võ sư dạy dỗ cẩn thận hơn một chút.”
Ở gian trong, các phu nhân của Quách gia vẫn còn kêu khóc ầm ĩ đòi bắt Tiết Thanh đến. Quách Hoài Xuân nghe đến phiền lòng bèn quát bảo bọn họ ngưng lại, chuyện này xem như dừng lại ở đây. Ngô quản gia chỉ phải vâng một tiếng.
Lúc này, Tiết Thanh không có gì đáng ngại đang bị Noãn Noãn đu trên cánh tay cười khanh khách, cố gắng cướp lấy gói mứt quả trong tay nàng.
Tiết mẫu ngồi ngoài hành lang xe sợi, nói: “Đừng nháo, coi chừng bị ngã đó!”
Tiết Thanh thả Noãn Noãn xuống đất, đưa gói mứt quả cho nàng. Noãn Noãn ôm nó vui vẻ chạy đi ăn.
“Vậy là ngày mai Dương lão đại phu sẽ đi?” Tiết mẫu hỏi: “Vậy thành Trường An của chúng ta sẽ không còn đại phu chân chính nữa.”
Tiết Thanh cười nói: “Không có Trương đồ tể thì không có thịt heo ăn hay sao? Rồi sẽ có đại phu chân chính xuất hiện...”
Noãn Noãn giơ mứt quả nói: “Thiếu gia, không phải Trương đồ tể mà là Lư đồ tể.”
Đồ tể nổi danh trong thành Trường An họ Lư, cũng chính là chủ nhân của Nhạc Đình. Tiết Thanh nghĩ đến đây cảm thấy rất vớ vẩn. Nàng vẫn luôn không hỏi xem Nhạc Đình sinh ra đã là nô lệ hay bán mình làm nô lệ, dù sao đề tài này cũng không có gì hay ho để hỏi. Tóm lại chỉ cần biết hắn là Nhạc Đình là được rồi.
Tiết mẫu nói: “Nước nóng được rồi, Thanh Tử con có muốn tắm rửa không?”
Tiết Thanh lấy lại tinh thần, vừa lắc đầu vừa đi vào trong: “Con đi viết chữ trước, đợi luyện võ xong rồi tắm.”
Tiết mẫu lại gọi Noãn Noãn: “Đốt thêm mấy ngọn đèn nữa đi…”
Tiết Thanh ngồi trong phòng, vừa viết chữ vừa nghe tiếng bánh xe xe sợi ngoài hành lang, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tiết mẫu. Động tác của bà rất nhẹ nhàng thuần thục, giống như đã xe sợi cả một đời vậy, miệng còn ngâm nga một bài hát.
Mấy ngày hôm nay Tiết mẫu không hề bỏ ra ngoài lúc nửa đêm nữa, thật giống như chuyện xảy ra lúc trước đều là Tiết Thanh nằm mơ.
…
Nghe Trương Liên Đường kể lại câu chuyện, Trương lão thái gia cũng bật cười thành tiếng.
“Nói như vậy thì tiểu tử này rất lợi hại!” Ông nói: “Đến cuối cùng là dạng người gì đây?”
Trương Liên Đường lắc đầu nói: “Cháu nhìn không rõ. Nhìn qua thì có vẻ là một người tâm tính đạm bạc, thế nhưng một chút chuyện cỏn con cũng không muốn chịu thiệt, miệng lưỡi tuy lanh lợi nhưng cũng không phải loại người nhàm chán hay lải nhải.”
Trương lão thái gia cười nói: “Tóm lại cũng không phải người nhát gan hèn mọn vô dụng như người khác đồn đãi.”
Trương Liên Đường nói: “Điều này cũng không chắc chắn lắm, dù sao vẫn còn là một đứa trẻ…”
Trương lão thái gia nói: “Đúng vậy, vẫn còn là một đứa trẻ, biết chơi xúc cúc, biết làm thơ, còn sẽ hờn dỗi nói muốn tự học… Một đứa trẻ rất thú vị! Các ngươi có thể chơi với nhau thì tốt. Cũng đừng học đám người Liễu gia mắt cao hơn đỉnh động một chút lại treo xuất thân ngoài miệng. Tính ngược lại ba đời trước, có nhà ai mà không xuất thân từ nông dân làm ruộng?”
Trương Liên Đường bấm ngón tay tính toán, sau đó nghiêm túc nói: “Tổ phụ, hình như Liễu gia không có.”
Tính từ ba đời trước trở lên của Liễu thị toàn bộ đều là hoàng thân quốc thích.
Trương lão thái gia cười ha ha, ném cây quạt trong tay về phía hắn, nói: “Nghịch ngợm! Đi chơi đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...