Đại Đế Cơ

Thương Sơn là nơi mà Tứ đại sư đã hẹn, nhưng lúc này Tứ đại sư không xuất hiện, còn kẻ xuất hiện trước mặt lại là một kẻ không nên xuất hiện ở chỗ này.

Tần Đàm Công, vốn bị giam trong nhà tù với vô số xích sắt quấn người, nay đã không còn xích sắt, không mặc áo tù nhân, mà mặc quan bào màu đỏ thẫm, nhàn nhã ngồi uống rượu.

Đây là cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ cỡ nào. 

Nhưng hai nữ tử trước mặt lại không hề kêu lên sợ hãi, cũng không phẫn nộ mà chất vấn.

Tuy sắc mặt Tống Anh thay đổi nhưng nàng ta không nói gì cả, không bước thêm bước nào nữa.

Tiết Thanh thì càng tò mò, hỏi là ai nói câu đó, dường như đây là vấn đề khiến người ta chú ý nhất. 

Phản ứng này của các nàng phải nói là kỳ quái.

Tần Đàm Công không kinh ngạc, chất vấn hay trào phúng.

"Không phải ta nói." Hắn ôn hòa, mỉm cười nói: "Là tiên đế nói." 

Tiên đế à.

Tiết Thanh càng thêm tò mò, bước tới trước một bước: "Ông ta nói giống ta hả? Từng câu từng chữ? Ông ta nói như thế nào?"

Thoạt trông nàng rất để ý vấn đề này, cũng không ra vẻ trấn định tùy ý. 

Tần Đàm Công nhìn nàng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Đương nhiên không phải giống hẳn, là có một câu là có việc thì nói ngay tại đó, đừng có hẹn ngày, đừng có tìm đến cái nơi như thế này. Đại khái là vậy."

Không phải hai câu nói rõ ràng dính mác hiện đại, xem ra không phải tiền bối rồi. Tiết Thanh cảm thấy tiếc nuối, à một tiếng.

Tần Đàm Công không biết nàng nghĩ gì nhưng lại hiểu theo hướng khác, rất nhiều đứa trẻ đều hy vọng mình và bậc cha chú hoặc người mình ngưỡng mộ có điểm chung với nhau. 

"Hồi bé tiên đế bướng bỉnh lắm." Hắn lại cười nói: "Cũng không phải là bất kính với Tứ đại sư, nhưng mà phải thân cận với Tứ đại sư thì mới có thể đồng ngôn vô kỵ (*)."

Tiết Thanh cười: "Công gia rất bảo vệ tiên đế và Tứ đại sư."

Không vì giết vua mà nói xấu tiên đế. 

Tần Đàm Công nở nụ cười, nói: "Đó là sự thật, ta không phải kiêng dè gì nó, bởi vì nó cũng không thể gây trở ngại gì cho ta. Bất luận tiên đế bướng bỉnh hay không, có bất kính với Tứ đại sư hay không, ta cũng có thể giết hắn."

......

Trong lúc nói cười nhắc tới giết người, thật là thoải mái, tự tại và phong lưu. 

"Công gia quả nhiên là công gia." Tiết Thanh khen: "Thẳng thắn phóng túng."

"Đây không phải là thẳng thắn." Tống Anh, kẻ vẫn đang im lặng nãy giờ, mở miệng, nhìn Tần Đàm Công: "Nếu quả thật là thẳng thắn, đã không giả vờ giả vịt nhiều năm như vậy, chẳng qua là gian tặc cãi chày cãi cối tự xưng mà thôi."

Tiết Thanh nhìn nàng, tỏ ra không vui, khẽ nói: "Ngươi có thể ngừng bày cái tư thế chỉ tay năm ngón này không? Đã đến lúc nào rồi, khen người ta hai ba câu thì chết à?" Lại nhìn Tần Đàm Công rồi cười: "Công gia, ta hiểu ý của ngươi rồi. Ngươi nói đúng, nàng ta không hiểu, không cần để ý tới nàng ta." 


Tần Đàm Công cười ha ha.

"Ta biết ngươi hiểu được ý của ta." Hắn nói: "Tiết Thanh, ngươi quả thật không tệ."

Tiết Thanh cười ngượng ngùng: "Đúng vậy đó, nhiều người nói rằng con người ta đặc biệt tốt." 

Tần Đàm Công lại cười to.

"Cho nên, lúc trước ngươi nói nhiều như vậy, thật ra là nghịch tặc." Tống Anh nhìn Tiết Thanh: "Ngươi và hắn đã thông đồng từ trước rồi."

Tiết Thanh nhíu mày nhìn nàng: "Đừng nói cái này, mọi chuyện với điều này chẳng quan hệ gì với nhau." Lại nhìn Tần Đàm Công: "Công gia, thường nói là người tốt thì được báo đáp, nhưng xem ra hôm nay ta có vẻ không được may mắn cho lắm. Tứ đại sư không ở đây, ta cáo từ trước nhé?" 

Tần Đàm Công mỉm cười, nói: "Các ngươi tới gặp Tứ đại sư đơn giản chỉ là muốn lấy được Thủ Thư." Nói tới đây, buông chén rượu trong tay xuống, khẽ rung tay, một quyển trục xuất hiện trong tay, ánh lên màu vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời.

"Gặp ta là được."

...... 

Nắng nóng chói chang.

"Không biết đã tới đỉnh núi chưa." Thiền Y khẽ nói, giơ tay che ánh nắng mà nhìn Thương Sơn trước mặt. Tuy trời đã sáng rõ nhưng sương mù hãy còn dày đặc, khiến cả ngọn núi như núp trong tầng mây phía chân trời, không thể nhìn thấu.

"Chắc là đến rồi." Quách Tử An nói. 

Vừa nói xong, phía trước bỗng nhiên ồn ào, xôn xao.

"Người kinh thành đến rồi."

"Kinh thành xảy ra chuyện rồi." 

Tiếng la hét cũng tản ra.

Kinh thành? Xảy ra chuyện? Thiền Y sắc mặt khẽ biến đổi. Còn Quách Tử An thì đã chạy sang bên kia.

Tuy rằng đều là các vị đại nhân nhưng Thiền Y và Quách Tử An vì thân phận đặc biệt mà thuận lợi chen vào, nhìn thấy vài lệnh binh mệt mỏi đường xa, khuôn mặt nhếch nhác, máu me loang lổ. 

"Tần Đàm Công vượt ngục, nhốt Trần tướng gia lại."

"Tần Đàm Công ngăn cách kinh thành, chặn tin tức lưu thông."

Tin này khiến những người ở đây đều sắc mặt trắng bệch, nhưng hãy còn trấn tĩnh, dù sao tin tức vẫn được truyền tới. 

"Các vị Khúc Bạch, Trương Trì dẫn quan viên và sĩ tử cùng dân chúng kinh thành bao vây cửa cung, cứu Trần tướng gia ra."

"Khốn cục của kinh thành được cởi, bọn ta xông qua vòng phong tỏa chạy tới đây."

"Chỉ là Tần Đàm Công lại biến mất." 


Người chỗ này đều sắc mặt trĩu nặng, bàn tán tranh cãi xem sao lại thế này, trách cứ việc chưa quét sạch phe cánh Tần Đàm Công. Ồn ào náo loạn.

"Giờ đừng nói những điều này nữa." Vương Liệt Dương sắc mặt nặng nề: "Giờ vấn đề mấu chốt là Tần Đàm Công đang ở nơi nào?" Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Sơn.

Không thể nào... 

Tất cả mọi người đều nhận ra ý của ông ta, cũng nhìn hướng Thương Sơn, vẻ mặt đều tái đi.

Tần Đàm Công hành thích vua, lại một lòng muốn giết Bảo Chương đế cơ, lúc này Thương Sơn quả thật là nơi mà hắn sẽ đến bởi hai vị đế cơ thật giả đều ở đó cả, nếu giết hết...

"Nơi này là Thương Sơn, có Tứ đại sư." Một người hô lên. 

Nhưng ngay sau đó bị một tin tức khác cắt ngang.

"Trần tướng gia nói, vô cùng có khả năng Tứ đại sư là đồng đảng của Tần Đàm Công."

Mau lên núi! 

Tiếng hô tiếng quát truyền lệnh rồi điều binh khiển tướng chạy lên núi. Không chỉ bên này, bên kia cũng đang hành động. Quan viên hai bên gặp nhau ở chân núi.

"Bắt lấy bọn chúng." Tống Nguyên hô: "Đám nghịch tặc này quả nhiên cấu kết với Tần Đàm Công."

Vương Liệt Dương hừ một tiếng, nhìn Tống Nguyên đang nằm trên cáng. 

"Đến lúc nào rồi mà còn hồ đồ." Ông ta quát.

Trong lúc tranh chấp ồn ào, một binh tướng vọt tới từ phía sau.

"Đại nhân, có binh mã bao vây xung quanh Thương Sơn. 

"Là binh mã của Tần Đàm Công."

Không chờ mọi người kinh hãi, phía trước cũng vang lên tiếng ồn ào.

"Hắc Giáp vệ!" 

"Là Hắc Giáp vệ!"

Quách Tử An đã vọt tới chân núi, đứng ở đầu đội ngũ, nhìn đám Hắc Giáp vệ xuất hiện như nấm mọc trên núi. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, chiếm cứ những nơi hiểm trở, bao vây Thương Sơn kín kẽ.

Đây là trước sau đều bị vây. 

"Thì ra kẻ bị bỏ tù không phải là Tần Đàm Công." Vương Liệt Dương nói, buồn bã nhìn Thương Sơn: "Kẻ vào hũ là chúng ta."

Hơn nữa có thể bố trí như thế này ở Thương Sơn, có thể thấy suy đoán của Trần tướng gia không phải không có khả năng, Tứ đại sư...


...... 

"Biết ngay người này không đáng tin mà."

Tiết Thanh khẽ thở dài một cái.

"Bản thân thì mời khách tới, lại nhờ vả kẻ khác." 

Lại nhìn quyển trục màu vàng trong tay Tần Đàm Công, tò mò.

"Đây là Thủ Thư à?"

Tần Đàm Công nói: "Ngươi có thể cầm xem." Giơ tay đưa ra. 

Tiết Thanh lùi sau một bước, lắc đầu nói: "Không cần, ta xem cũng không biết, ta mất trí nhớ rồi mà." Rồi quay sang bảo Tống Anh: "Ngươi xem đi."

Tống Anh không để ý tới nàng, cũng không tiến lên, chỉ nhìn Tần Đàm Công rồi nói: "Ngươi giết Tứ đại sư rồi?"

Tần Đàm Công còn chưa nói, Tiết Thanh đã mở miệng trước. 

"Ngươi đần thế, ngươi cứ tin cái vị Tứ đại sư kia thế à!" Nàng nói: "Sao không phải là Tứ đại sư đưa cho Tần công gia chứ?" Rồi cười với Tần Đàm Công: "Tần công gia là người thẳng thắn như vậy, nếu giết Tứ đại sư rồi thì cũng sẽ không che giấu."

Tần Đàm Công lại cười ha ha.

Tiết Thanh vội nói: "Nếu Tứ đại sư đưa Thủ Thư cho công gia, coi như tất cả đều kết thúc rồi, ta xin phép cáo từ trước." 

Tần Đàm Công nói: "Thứ này không phải Tứ đại sư đưa cho ta, mà là ta lấy từ tay tiên đế."

Tiên đế?

Không phải Thủ Thư là do Hoàng Tự giữ sao? Hoàng tử đăng cơ rồi sẽ giao lại cho Hoàng Tự, chờ đợi vị hoàng tử kế nhiệm đời sau nên sẽ không ở trong tay hoàng đế. Dù Tần Đàm Công giết tiên đế cũng không lấy được. 

"Tiên đế mất rồi, ngươi có thể thắng thắn nói cái gì thì chính là cái đó rồi." Tống Anh nói.

Tần Đàm Công nói: "Điện hạ, không thể vì tiên đế mất mà người ta nói gì ngài cũng không tin được." Hắn nhìn xung quanh: "Tại sao Thủ Thư lại ở trong tay tiên đế, chuyện xưa xảy ra ở chính nơi này, các ngươi có muốn nghe hay không?"

"Không muốn." Tiết Thanh lập tức nói, vẻ mặt thành khẩn: "Ta tin lời công gia, sự thật chính là công gia đang cầm, còn việc công gia lấy được như thế nào không quan trọng. 

Tần Đàm Công cười ha ha.

"Nàng ta muốn nghe thì ngươi cứ kể cho nàng nghe đi, ta cáo từ trước." Tiết Thanh nói, giơ chân định bước đi.

Tần Đàm Công nói: "Không được." 

Tiết Thanh giơ chân lên rồi lại thành thật bỏ xuống.

......

"Giả ngây giả dại có hữu dụng không?" Tống Anh nhìn Tiết Thanh nói. 

Không khí trên đỉnh núi khá bình thản, không vui mừng như kiểu bạn cũ gặp nhau, nhưng cũng không kiểu trời sụp đất nứt. Đương nhiên đằng sau bình thản là gì, mọi người đều biết rõ. Thương Sơn là lồng sắt, Tần Đàm Công là thợ săn, còn các nàng chính là con mồi.

Bỏ trốn là bản năng của con mồi. Tiết Thanh luôn biểu đạt ý đồ này.


Tiết Thanh nói: "Không thử sao biết được." 

Tống Anh nói: "Không phải gan ngươi rất lớn sao? Không phải muốn làm đế cơ, đoạt Thủ Thư với ta sao? Xông lên chém giết đi, sao cứ nhát như chuột đòi trốn thế."

Không biết có phải là trải qua một đêm đồng hành nên mọi người cảm thấy quen thuộc hơn, hay lúc này bị nhiễu loạn tâm tình, Tống Anh đã nói ra những lời có cảm xúc hơn.

Ví dụ như trào phúng. 

Tiết Thanh gượng cười: "Ta tuy gan lớn nhưng không ngốc." Nhìn Tần Đàm Công, vẻ mặt khá cung kính: "Ta sao dám cướp nó từ trong tay Tần công gia."

Cho tới bây giờ, Tần Đàm Công, kẻ xuất quỷ nhập thần này mới là kẻ không lường được nhất. Tuy không biết cụ thể chuyện gì sẽ xảy ra, chuyện xảy ra như thế nào nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc nhận thức sự thật này.

Người có thể to gan lớn mật nhưng không nên ngu ngốc. 

Tần Đàm Công cười ôn hòa: "Ngươi không cần cướp, ta cầm Thủ Thư này cũng không hữu dụng. Mười mấy năm trước nó đã ở trong tay ta, hôm nay chính là muốn đưa cho ngươi."

Tống Anh không nói, trông rất bình tĩnh.

Tiết Thanh vẫn đáp rất là lễ phép: "Công gia đừng nói đùa. Người trong thiên hạ đều biết ngươi dẫn tiểu hoàng đế đi bái Hoàng Tự đã nhiều năm như vậy." 

Tần Đàm Công nói: "Ta đưa Hủy Tử tới không phải cầu Thủ Thư, mà muốn Tứ đại sư dạy nó. Tạm không nói chuyện này, để ta giải thích chuyện đã xảy ra đi." Hắn nhìn Tiết Thanh: "Ngươi không phải người rộng rãi, không nói rõ với ngươi, ngươi sẽ không tin ta."

Tiết Thanh nói: "Ta rộng rãi hay không, tin hay không, sẽ không trở ngại gì cho công gia cả."

Lý lẽ này tới từ câu nói lúc trước của Tần Đàm Công là "Đó là sự thật, ta không phải kiêng dè gì nó, bởi vì nó cũng không thể gây trở ngại gì cho ta. Bất luận tiên đế bướng bỉnh hay không, có bất kính với Tứ đại sư hay không, ta cũng có thể giết hắn." 

Tần Đàm Công vỗ đầu gối, nở nụ cười.

"Đây là sự thấu triệt và bất đắc dĩ của tiểu nhân vật." Hắn nói, nhìn Tiết Thanh với vẻ mặt tán thưởng, rồi lại nhìn Tống Anh: "Điện hạ, ngài và tiên đế sẽ không hiểu."

Tống Anh nói: "Đối với cái dục vọng không đáy của các ngươi, có hiểu hay không cũng không có gì khác nhau." 

Tần Đàm Công ôn hòa nói: "Chúng ta có dục vọng, các người cũng có. Cũng bởi vì dục vọng nên ông trời mới không tha cho tiên đế, vì thế hắn đã chết."

Tống Anh nói: "Ngươi là trời à?"

Tần Đàm Công không phản bác lời trào phúng của nàng, nói: "Không phải. Ta nói rồi, sở dĩ ta có thể giết hắn là vì ý trời. Ban đầu cả đời này ta không có cơ hội giết hắn, mãi tới khi ông trời khiến hắn bị thương nặng." 

Tiết Thanh chen vào, gật đầu cảm thán: "Chỗ này quả thực không thích hợp săn thú."

Tống Anh không để ý tới Tiết Thanh, chỉ nhìn Tần Đàm Công, nói: "Trời là ai?"

Đây không phải lần đầu nhắc tới chuyện tiên đế bị thương, nhưng giờ khắc này đề cập đến khiến ý của nó không giống lúc trước. 

Tần Đàm Công nhìn nàng ta, nói: "Tứ đại sư."

......

Tiết Thanh chậc một tiếng. 

"Ta nói sai rồi, chuyện xưa này khác hẳn những gì ta nghĩ." Nàng nói với Tống Anh: "Ta và ngươi còn xui xẻo hơn cả những gì ta nghĩ lúc ban nãy."

***

(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ con không đáng ngại. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui