Đại quân tập trung trên cánh đồng bát ngát.
Những dũng sĩ được vương trướng tuyển chọn kỹ lưỡng, mặc giáp nặng mũ dày rậm rạp tới gần thành trì.
Trên thành trì rất yên tĩnh. Không có tiếng trống trận, không có tiếng động ồm ào, chỉ có những dãy binh sĩ tay cầm nỏ, bộ mặt trang nghiêm và đờ đẫn nhìn ngoài thành.
"Được rồi." Một quan tướng thành Bình Diệu nhịn không được mà nói, nhìn vị tướng quan bên người: "Đã đến tầm bắn rồi."
Nhưng bị quan tướng phụ trách phòng thủ thành này không phát lệnh.
"Vẫn chưa tới." Hắn nói.
Sao lại chưa tới? Nếu để chúng tới gần nữa thì khó mà ngăn được. Sẽ có cá lọt lướt vọt quá tầm bắn, như vậy cơ hội bọn chúng leo lên tường thành sẽ càng nhiều... Người này có biết thành chiến không? Hắn nhìn lá cờ sau vị quan tướng này.
Khang.
Cũng là một cái tên mà chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Sắp sáu mươi bước!" Một binh lính nhịn không được, nói.
Khang Niên phất tay. Lệnh binh thổi kèn. Tiếng kèn chưa hết, tiếng dây cung được kéo căng đồng thời vang lên. Mấy trăm cung nỏ trên tường thành đồng thời bắn tên, hệt như mãnh thú há cái miệng to phun ra lửa...
Ngọn lửa bắn trúng lính Tây Lương ở ngoài sáu mươi bước, ngã xuống, hệt như lũ cá chết, để lộ bụng trắng.
Trống trận Tây Lương lập tức ngừng.
Ngay đó tiếng trống trận vang lên. Lính Tây Lương phía sau mang theo phẫn nộ mà vọt tới. Còn cung nỏ trên tường thành lại được lên tên, không vội vàng, không hoảng hốt, tỉnh táo và thản nhiên. Chờ đám người kia tới gần sáu mươi bước thì lại bắn ra một vòng tên nỏ nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại. Lạnh lẽo và máu me, khiến quan tướng thành Bình Diệu nuốt một ngụm nước bọt. Thảo nào lại triệu tập tất cả cung nỏ tên dài. Những cung nỏ thủ này thật lợi hại.
Từng vòng từng vòng công kích đó khiến binh mã Tây Lương kinh sợ. Nhưng chỉ dựa vào cung nỏ thủ thì không cách nào ngăn cản được người Tây Lương công thành. Nhìn binh lính Tây Lương phía sau đã giơ khiên lên, mà sức lực của cung nỏ thủ và số mũi tên sẽ hao đi dần...
Tiếng trống trận vang lên trên tường thành. Cửa thành vốn đóng kín của thành Bình Diệu bỗng mở ra. Nhiều đội binh mã ùa ra...
"Lại định nghênh chiến ư?" Quan tướng trên tường thành kinh ngạc cúi người nhìn. Binh mã vừa ùa ra kia nhanh chóng bày trận trước cửa thành.
Binh mã Tây Lương vừa bị cung nỏ bắn phá, chưa kịp bình tĩnh lại thì đã rối loạn tiếp.
Trên chiến trường, không ai chờ bọn họ ổn định tinh thần. Tiếng kèn kim cổ vang lên, không hề ngừng lại. Trận địa quân trước cửa thành lao tới binh mã Tây Lương.
…...
"Bọn họ không hề thủ thành, mà bọn họ định tấn công doanh địa của chúng ta."
Đứng ở ngoài mười dặm, thành Bình Diệu trở nên mờ mờ trong tầm mắt, nhưng vẫn thấy binh mã di chuyển bốn phía.
"Bọn họ chỉ có năm vạn nhân mã, cũng dám nghênh chiến mười vạn người chúng ta? Thật là một tên tướng soái to gan."
"Sao nào, Du Xá Nã, ngươi cũng sợ như Dã Lợi Chủ à?" Một quan tướng tỏ ra khinh thường.
Quan tướng được gọi là Du Xá Nã cười ha ha: "Vậy phải xem hắn làm ta sợ như thế nào. Một tên tướng soái tá giáp nhiều năm muốn dựa vào trận chiến này để nổi tiếng đây mà." Hắn lạnh lùng nhe răng: "Thật ngại quá, ta cũng định như vậy. Ngủ đông hơn mười năm, đã đến lượt tộc Du Xá ta tặng quà cho đại vương rồi."
Từ lúc mặt trời lên tới lúc mặt trời lặn, cuộc chém giết bên ngoài thành Bình Diệu không hề ngưng nghỉ. Binh mã song phương xung phong liều chết, rồi lui về, rồi lại xung phong liều chết. Cục diện như rơi vào bế tắc.
Nhưng đứng trên tường thành thì có thể thấy được, quân trận tập kết ngoài thành Bình Diệu đang từ từ di chuyển về phía trước.
.....
Mặt trời lặn, đỏ rực như lửa.
Phụp, một cây trường thương đâm vào ngực, máu văng khắp nơi.
Chưa kịp rút trường thương ra, lính mặc giáp Tây Lương ở bên cạnh gầm lên, vung đao bổ tới.
Nhưng có một chiếc xiên sắt bay vọt tới, xoắn nát đầu hắn.
Dưới ánh trời chiều, nơi nào cũng đỏ tươi.
Diệu Diệu giơ tay lau vết máu lau mặt, tức giận hô lên: "Tề Sưu, ông đừng có núp một bên giết người nữa được không? Văng hết lên mặt ta rồi!"
Tề Sưu nhặt xiên sắt, xoa lên người tên lính Tây Lương đã chết, nói: "Ta đánh không lại mà, chỉ đành núp mà trốn người thôi."
Diệu Diệu không để ý đến ông ta, rút trường thương xông tới phía trước.
Trong hẻm núi này, hơn ba trăm người đang hỗn chiến. Mỗi một lần binh khí va chạm là sẽ có người ngã xuống, hoặc người Tây Lương, hoặc lính Đại Chu. Một phe thì muốn bảo vệ hẻm núi này, phe kia lại muốn xông qua. Không có đường lui, chỉ có thể liều chết.
Tề Sưu xách xiên sắt, nhìn Diệu Diệu linh hoạt lao vào trận như cá. Ông ta giơ chân định lao lên, chợt nghe tiếng gầm vang lên. Một tên lính Tây Lương cường tráng bằng ba ông ta cầm một thanh đao vung vẫy như cối xay, chỉ chớp mắt đã ném đi đám người đang vây công hắn, đồng thời chặt ngang lưng hai binh lính.
Tề Sưu lập tức ngừng lại, giơ một thi thể bên cạnh lên chắn trước người.
Rầm, mặt đất rung chuyển. Trường đao đụng vào một chiếc thiết chùy. Khói bụi bay lên bốn phía. Không ít người lảo đảo, đứng không vững. Hai con người to như hai ngọn núi xông vào nhau.
Bất kể là lính Đại Chu hay Tây Lương thì đều lui ra. Đây là cuộc chiến của hai người bọn họ, người khác không thể nhúng tay.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên. Thợ rèn nện thiết chùy xuống, tốc độ rất nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Hai người không hề tạo ra động tác dư thừa nào, chỉ có đối kháng chính diện.
Rầm. Tên lính cường tráng người Tây Lương kia bị hất tung. Không chờ hắn kịp làm gì, thiết chùy đã nện xuống từ phía sau. Keng, trường đao chặn thiết chùy lại. Giằng co. Tiếng đồ sắt ma sát vào nhau chói tai, làm cho người trong thung lũng cảm thấy tim như nghẹn lại...
Phụp. Một tia sáng bắn tới, đâm thẳng vào bờ vai của tên lính Tây Lương cường tráng kia. Tên đó gào lên. Sự đau đớn khiến hắn muốn nhảy lên. Lại một tiếng ầm vang lên, thiết chùy đã giáng xuống...
Khói bụi bay lên, mọi thứ yên tĩnh.
"Tề Sưu, đây được coi là quân công của ai!" Diệu Diệu hô: "Lão cứ bắt nạt thợ rèn thôi! Cứ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Tề Sưu nói: "Quân công thì phải sống rồi mới tính được. Chờ sống sót đã."
Mặc dù nói chuyện, bọn họ không hề ngừng hành động, xông vào bầy lính Tây Lương đã tán loạn khi mất đi thủ lĩnh. Xông qua hẻm núi này, đột phá phòng tuyến, phóng ngựa bay tới tòa thành trì có thể thấy mang máng từ xa.
…...
"Kẻ nào!"
Quan tướng trên thành quát, cúi người nhìn đội nhân mã xuất hiện dưới cửa thành. Có chừng trăm người, mặc quân phục Đại Chu, cầm quân kỳ của Đại Chu nhưng không rõ là quân đội đường nào.
"Tới từ thành Bình Diệu, bọn ta là quân Ngũ Đố." Tề Sưu hô to.
Ngũ Đố quân?
Quan tướng trên cửa thành sửng sốt, cái tên này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc...
Bất kể sự quen thuộc ấy tới từ cái gì, lúc này đã rất mấu chốt. Cửa thành được mở ra. Các tướng quân mang binh ra ngoài. Nhưng những binh mã kia không vào thành.
"Các ngươi tới từ thành Bình Diệu à? Thành Bình Diệu được giải vây rồi sao?" Quan tướng sốt ruột hỏi: "Lính Tây Lương trong hẻm núi phía tây lui rồi à?"
"Bọn ta lấy được hẻm núi đó rồi." Tề Sưu nói.
Lấy được rồi ư? Nơi đó có địa thế hiểm yếu, lại được lính Tây Lương hung mãnh canh giữ. Bọn họ từng tấn công vài lần nhưng chẳng đi qua được, nên không thể tiếp viện cho thành Bình Diệu...
"Quân Ninh Lam nghe lệnh." Tề Sưu hô.
Bảo bọn họ phải tới tiếp viện thành Bình Diệu chứ gì, các tướng quân chuẩn bị vâng dạ.
"Các ngươi đi phía bắc, vây công lính Tây Lương ở trại Ô Long." Tề Sưu nói.
Ơ? Các tướng quân ngẩn ra, không ngờ là điều động đi nơi khác? Nhưng bọn họ có lệnh là chỉ phụ trách trợ giúp thành Bình Diệu... Ai điều động bọn họ?
"Có soái lệnh của Trì đại nhân không?" Quan tướng hỏi.
Tề Sưu nói: "Có soái lệnh của Đốc đại nhân."
Đốc đại nhân? Quan tướng ngẩn ra, đây là vị đại nhân nào? Còn chưa hỏi, Tề Sưu đã giơ một tấm lệnh bài lên.
"Quân Ninh Lam nghe lệnh." Ông ta lại hô.
Quan tướng kinh ngạc nhìn lệnh bài trước mặt, theo bản năng đứng nghiêm trang: "Mạt tướng tuân lệnh!"
Tề Sưu cất lệnh bài đi, giục ngựa quay người, cả đám biến mất trong bóng đêm. Đám người quân Ninh Lam trước cửa thành hãy còn đứng trang nghiêm.
"Đại nhân, là soái lệnh của Trì đại nhân à?" Một thân vệ hỏi.
Quan tướng lắc đầu: "Không phải."
Mọi người kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu, đã không phải sao còn vâng dạ?
"Là Biên Bức lệnh!" Quan tướng nói, vẻ mặt cũng cổ quái: "Ta thấy được Biên Bức lệnh ư?"
Đã nhiều năm chưa từng gặp được.
"Có lẽ đại nhân nhìn nhầm?" Một thân vệ hỏi.
Quan tướng tức giận xì một tiếng: "Ta mà nhìn nhầm Biên Bức lệnh được à? Có mù ta cũng nhận ra."
Được rồi, đám thân vệ không truy vấn nữa, chần chờ một lát rồi nói: "Chỉ là không phải Bảo Chương đế cơ đã ra lệnh bãi bỏ Biên Bức lệnh rồi, chúng ta..."
Nghe hay không nghe?
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mấy người phi tới. Ngựa còn chưa dừng đã nhảy xuống.
"Đại nhân, hẻm núi phía tây đã thông." Bọn họ nói.
Quả nhiên là những người này đã phá quân Tây Lương nơi đó. Quan tướng lại nhìn vào bóng đêm. Một mảng tối om như mực, không nhìn thấy gì cả.
"Ngũ Đố quân..." Một phó tướng thì thào, rồi hô to: "Là Ngũ Đố quân!"
Mọi người quay đầu nhìn hắn. Vị phó tướng kia rất kích động.
"Đại nhân, là Ngũ Đố quân đó! Ngũ Đố quân đã trở lại rồi!"
"Các ngươi đã quên rồi ư, Ngũ Đố quân đó! Cái câu mà cờ Ngũ Đố giương, đường sống có! Là bọn họ đó!"
Ngũ Đố quân à... Quan tướng thế mới nhớ lại, vẻ mặt biến đổi.
…...
Nơi hoang dã tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón. Tiếng bước chân soạt soạt vang lên, bởi vó ngựa đều được bọc da thú. Bóng đêm phía trước trở nên ngời sáng.
Tiếng bước chân cũng dừng lại.
"Đại nhân, thật sự phải đánh doanh địa quân Tây Lương sao?" Một giọng nói rất là nhỏ vang lên.
Phủ phục trong các khe rãnh, một quan tướng ngẩng đầu, nói: "Có Biên Bức lệnh mà..."
"Nhưng vị Đốc đại nhân kia không phải Trì đại nhân..." Phó tướng khẽ hỏi: "Huống chi trong binh doanh Tây Lương này có hàng vạn binh mã, ba ngàn người chúng ta..."
Không phải là lao vào chỗ chết à?
Quan tướng đại nhân sao có thể vì một tấm lệnh bài của mấy người kia mà thật sự đồng ý?
Chẳng lẽ phát điên rồi.
Biên Bức lệnh là một nguyên nhân, còn nguyên nhân khác chính là do lá cờ kia.
Quan tướng nhìn phía trước, nơi doanh địa lốm đốm ánh lửa. Bóng tối che đi sự thay đổi trên vẻ mặt của hắn.
"Bởi vì Ngũ Đố quân đã nói là có thể làm như vậy." Hắn lẩm bẩm: "Khi đó..."
Khi đó, chỉ cần Ngũ Đố quân ra lệnh, công thành, thành tất phá, tập kích doanh, doanh tất loạn. Xông tới phía trước, đường phía trước thế không thể đỡ. Lui ra sau, không lo đường lui.
Các đốm lửa phía trước đột nhiên bốc cháy, bốc lên làn khói ngùn ngụt màu trắng trong đêm tối, theo gió hè mà bốc lên cao... Đồng thời những tiếng la hét ồn ào vang lên, truyền tới từ phương xa.
Đây là tín hiệu đã ước định sẵn.
Giờ đã có tín hiệu!
Quan tướng nắm chặt cọng cỏ trong rãnh, sau đó giật nó ra, người cũng nhảy dựng lên.
"Tấn công!" Hắn hô, người xông lên, sau đó lại bị phó tướng ôm lấy.
"Đại nhân, từ từ đã..." Phó tướng hô.
Quan tướng hất phó tướng ra. Tiếng trống trận đã vang lên, tiếng kèn đã như sắp xé rách cả màn đêm, là lúc báo thù. Tên đã trên dây, không thể không phóng, đừng có cản hắn.
"Đại nhân, ngài còn chưa đeo khăn mà." Phó tướng hô, rồi đưa một chiếc khăn ẩm qua.
Lúc Ngũ Đố quân đến truyền lệnh có dặn rằng khi tập kích doanh trại địch thì nhớ lấy vải ướt bịt miệng và mũi vào.
Quan tướng vội nhận lấy, bịt miệng mũi, rồi cùng đám thân binh lao tới doanh địa đang bốc cháy. Tiếng kêu gào vang lên khắp nơi. Ánh lửa dấy lên bốn phía. Lính gác ở các vị trí cao trong doanh địa Tây Lương ngã xuống. Hỗn loạn vô cùng.
…...
Trời nắng chang chang. Tác Thịnh Huyền đứng ngoài doanh trước, nhưng không tài nào bước đi được, bởi bảy tám tướng lĩnh đang quỳ trước mặt.
Bọn họ vô cùng cung kính, mặt như chạm vào mặt đất.
"Điện hạ, là chúng thần có tội."
"Xin điện hạ hãy nhổ trại."
Tác Thịnh Huyền vẫn tươi cười như trước, nói: "Sao có thể nhổ trại cho được." Nói xong thì nhấc chân.
Một tướng lĩnh to như quả núi quỳ bên một chân bị đá cho ngã nhào, đập vào doanh trướng, còn chưa kịp kêu thì đã ngất đi, không rõ sống chết.
"Các ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi, ta còn chưa giao đấu chính diện với vị Đốc đại nhân kia đâu." Tác Thịnh Huyền nói, rồi giơ tay: "Mang giáp trụ của ta tới đây."
Các tướng lĩnh đang quỳ dưới đất còn lại tuy sắc mặt trắng bệch nhưng không tránh ra, mà phủ phục sát dưới đất.
"Điện hạ, Đốc kia không phải đang chờ viện binh để đánh gọng kìm chúng ta."
"Hắn đang điều binh khiển tướng chặt đứt đường lui của chúng ta."
Một quan tướng khác thẳng người lên, bò sát tới trước mặt Tác Thịnh Huyền, nói: "Điện hạ, nay lính Đại Chu khắp biên cảnh đã sống, chúng ta bị bao vây phía sau rồi. Nếu không nhổ trại thì không ra được mất."
Tác Thịnh Huyền nói: "Hắn muốn tử chiến với ta à? Chúng ta có hơn mười vạn binh mã, không phải sợ làm gì. Lâu như vậy hắn đâu có được lợi thế gì."
Nhưng hắn không bị thiệt gì, đây mới là điều đáng sợ nhất.
"Điện hạ, chúng ta đang bị một con rắn độc theo dõi." Bọn họ nói: "Không thể ham chiến."
Tác Thịnh Huyền cười nói: "Lúc trước các ngươi còn cười nhạo Dã Lợi Chủ, nay mới đánh cho mười ngày mà đã bị Đốc đại nhân kia dọa cho vỡ mật."
Các tướng lĩnh còn định nói gì đó thì tiếng kèn lại vang lên. Mọi người biến sắc, đó là lính Đại Chu lại tấn công.
"Nghênh chiến." Tác Thịnh Huyền lại tung chân đá văng một tên tướng lĩnh ra, quát to.
......
Binh mã lao lên rất nhanh. Nhưng đội hình thì vẫn nghiêm chỉnh. Như một con sông lớn đê dài chảy trên đồng hoang.
Mưa tên từ sau hàng đê dài bắn tới, như châu chấu lao tới đám binh mã Tây Lương.
Mũi tên với độ mạnh rất chuẩn xác bắn thủng giáp y trên người và ngựa. Người ngã ngựa đổ.
Bước chân của những kẻ đi tới bị ngăn cản, hoàn toàn không thể xông qua phòng tuyến này.
Tiếng trống trận vang lên. Quân hai bên cánh đã xông tới ba lượt nhưng không cách nào vòng qua được quân trận này. Trận thế này vững chắc như bức tường, lại có tiếng trống biến đổi, linh hoạt như rắn.
Điều tệ hơn là, lần trước bọn họ nương vào việc tấn công mà quấy nhiễu, đám binh lính dùng xiên sắt nặng kẻ ra những khe rãnh trên đất. Sau một đêm mưa rửa qua, một ngày nắng chiếu, khe rãnh trên đồng hoang trở nên chi chít, hệt như lưới sắt, khiến lính Tây Lương không thể không di chuyển chậm lại...
Tiếng trống thùng thùng, mũi tên lại bay tới trên đầu quân tiên phong, những kẻ đã phải giảm tốc độ cho chậm lại.
Đã lao lên không biết mấy lần, nhưng khoảng cách với đại trận của lính Chu vẫn xa không thể với. Mà kỵ binh không ngừng tách ra từ hai bên sườn, đâm ra những chiếc trường mâu... Thấy máu là về, cứ thế lặp đi lặp lại.
Quân trận thành thạo, chiến thuật dũng mãnh và tinh nhuệ, không ngừng đánh thẳng vào quan tướng đang nhìn trận từ phía xa. Đằng xa, lá tướng kỳ kia tung bay, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Bọn chúng định vây chết chúng ta ở nơi này."
"Bọn họ chỉ đẩy lên từng chút một, chính là đang khiến chúng ta tiêu hao!"
"Nếu lương thảo của chúng ta mà bị cắt đứt, chắc chắn chúng ta sẽ chết."
Tiếng ồn ào lại vang lên.
Tác Thịnh Huyền không thèm để ý, mà đứng trên cao nhìn tướng kỳ đằng xa, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
"Ta cũng muốn xông tới, đánh một trận với vị Đốc đại nhân kia." Ánh mắt hắn sáng ngời.
"Điện hạ." Các tướng quân mặt vàng như nghệ: "Chiến tranh không phải là lúc để thể hiện sự dũng mãnh của một người."
"Chẳng lẽ ta không xông được qua đó?" Tác Thịnh Huyền nói, vẻ mặt không vui.
Các tướng quân kinh hãi, vội quỳ xuống: "Tất nhiên là điện hạ có thể xông được qua bên đó, nhưng Đốc sẽ không đối chiến với điện hạ. Hắn chỉ núp sau thiên quân vạn mã thôi."
Còn lại thì không dám nói ra, đó đương nhiên không phải vì hắn nhát như chuột, mà là tướng soái không thể sính với cái dũng của kẻ thất phu được.
Tác Thịnh Huyền định nói gì đó. Binh mã phi tới từ phía sau, ngã xuống, lại được người khác tranh nhau nâng lên. Trên người chi chít vết thương, làm cho người ta thấy mà kinh hãi...
Không phải đau lòng vì thám báo này mà kinh hãi vì hậu phương đã bị lính Chu vòng vây nghiêm ngặt như thế.
"Điện hạ." Vị thám báo dùng hết sức lực giơ một tấm da thú lên: "Đại vương... Đại vương muốn ngài lui binh."
…...
"Nếu như Đốc đến rồi, các ngươi hãy trở về trước đã."
Trên tấm da thú, lời mà Tây Lương vương gửi rất đơn giản.
Tuy không hề nói tới chuyện cũ, hay đánh giá như thế nào nhưng đã chứng minh Tây Lương vương biết Đốc.
Tác Thịnh Huyền tỏ ra bất mãn: "Phụ vương thật đúng là gan nhỏ, không cần lui binh. Nếu thua thì cầu hòa là được. Dù sao người Đại Chu cũng thích cầu hòa mà."
"Đó là trước kia. Hiện giờ Đại Chu không còn vị hoàng đế anh dũng tranh đấu với tướng soái dũng mãnh nữa." Một quan tướng nói, có mệnh lệnh của Tây Lương vương nên lúc nói chuyện cũng khí phách hơn hẳn, quỳ xuống đất: "Mong điện hạ mau chóng lui binh."
Tác Thịnh Huyền tức giận phất tay áo.
"Thật là chán! Chơi một chút thì có làm sao!"
…...
Hoàng hôn buông xuống, một đội binh mã dừng lại. Đám binh lính thuần thục dựng doanh địa. Trong lều chính, một vị đại tướng mỏi mệt ngồi xuống.
"Chiến sự thế nào rồi?" Hắn nói, giơ tay nhận lấy siêu nước mà thân binh dâng lên: "Đã năm ngày không nhận được quân báo rồi."
Các tướng quân đang tập hợp trong doanh trướng.
"Trì đại nhân xin hãy yên tâm."
"Binh mã Tây Lương còn chưa vượt qua thành Bình Diệu."
"Lệnh đổi nơi đóng quân đã được gửi đi, phía trước chính là quân Bảo Sơn, truyền lệnh bọn họ tới đón tiếp."
Các giọng nói vang lên trong trướng. Đại tướng Trì Hậu mới bớt vẻ mệt mỏi, nói: "Đám nhãi con Tây Lương thật đáng giận. Lần này ta tất sẽ không tha cho bọn chúng."
Mọi người cùng hô "đại nhân anh minh."
Một người vội vàng xông tới từ ngoài cửa, cắt ngang cái náo nhiệt này.
"Đại nhân." Một lệnh binh quỳ xuống đất, sắc mặt đỏ lên, vẻ mặt hoảng sợ.
"Xảy ra chuyện gì?" Một quan tướng cau mày nói, nhận ra đó là lệnh binh truyền tin: "Quân Bảo Sơn đến rồi à?"
"Đại nhân, quân Bảo Sơn từ chối nghe lệnh." Lệnh binh vội la lên.
Nghe được lời này, cả doanh trướng yên lặng.
"Cái gì?"
Vừa mới hỏi, lại có lệnh binh chạy vào, quỳ dưới đất.
"Đại nhân, quân Uy Thắng từ chối nghe lệnh."
Lệnh binh không ngừng chạy tới. Toàn bộ chủ trướng im lặng.
Trì Hậu ngồi sau bàn, vẻ mặt âm trầm, đặt siêu nước xuống.
"Bọn họ từ chối nghe lệnh của ta, vậy bọn họ nghe lệnh của ai?" Ông ta trầm giọng hỏi.
…...
Soạt. Binh mã vào doanh rồi mà vẫn phi nước đại dừng lại trước trướng, binh tướng cưỡi ngựa vẻ mặt hờ hững, lại mang theo vài phần kiêu ngạo, từ trên cao nhìn Trì Hậu đi ra.
Còn Trì Hậu thì nhìn cờ xí cắm sau lưng binh tướng kia.
Trên đó có một chữ Đố thật to, thật chói mắt.
Đố, đám côn trùng. Trì Hậu nắm chặt bàn tay lại.
"Thật to gan!" Hắn quát: "Lại dám chiếm đoạt Tây quân của ta! Biên Bức lệnh đã bị phế bỏ rồi!"
Binh tướng kia không sợ hãi, không phẫn nộ, chỉ nói: "Trì đại nhân, Đốc đại nhân nói rằng Biên Bức lệnh bị phế bỏ là của Tần Đàm Công." Nhảy xuống khỏi lưng ngựa: "Bây giờ Đốc đại nhân đang phụng lệnh Bảo Chương đế cơ, là phụng Biên Bức lệnh mà Bảo Chương đế cơ ban cho." Hắn đứng trước mặt Trì Hậu, nhìn vị đại tướng trông còn cao to uy mãnh hơn mình: "Xin hỏi Trì đại nhân phụng lệnh của ai?"
Phụng lệnh Tần Đàm Công chính là nghịch tặc.
Phụng lệnh Bảo Chương đế cơ thì phải cúi đầu nghe lệnh.
Sắc mặt Trì Hậu trở nên u ám, nhìn tên tiểu binh còn thấp hơn mình một cái đầu.
Tây quân bị chiếm đoạt rồi.
Tên Đốc kia!
…...
"Đốc đại nhân uy vũ!"
Tiếng hoan hô vang lên trong phòng.
Tiết Thanh đặt văn thư trong tay xuống, nhìn Hồ tướng quân, cười: "Trong dự liệu mà. Lúc trước Hồ tướng quân như là vô cùng tin tưởng, sao giờ lại như thở phào một hơi."
Hồ tướng quân cười nói: "Tin tưởng là tin tưởng, sự thật lại là sự thật chứ sao." Vỗ tay, lại thở phào một hơi nữa. "Vậy là được rồi. Họa ngoại xâm đã được giải quyết, có Đốc đại nhân tọa trấn Tây quân, không phải lo gì nữa."
Tiết Thanh cười định nói gì đó thì tri phủ đại nhân vội vàng tiến vào, cúi người.
"Điện hạ, Tống... Nguyên cầu kiến bên ngoài." Hắn nói.
Vốn định gọi là Tống đại nhân nhưng nghĩ tới việc Tống Nguyên bất kính với điện hạ, hắn không cần phải khách khí.
Tiết Thanh à một tiếng, nói: "Không gặp, đuổi bọn họ đi."
Tri phủ đại nhân chần chờ, ngẩng đầu: "Một mình hắn!"
Một mình?
Tiết Thanh nhíu mày.
…...
Bên ngoài cửa thành Huỳnh Sa Đạo, Tống Nguyên mặc áo vải xanh chắp tay đứng, vẻ mặt hờ hững.
"Mở cửa." Hắn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...