Cái tên Tiết Thanh này lưu lại ở một khắc khi Tần Đàm Công bị bắt, Bảo Chương lên triều đường.
Thần đồng thơ ca dân gian biết rõ, đệ tử Thanh Hà tiên sinh, thân phận tam nguyên cập đệ trạng nguyên lang cũng dừng lại ở một khắc đó.
Tống Nguyên lấy con gái thay thế Bảo Chương đế cơ để mê hoặc Tần tặc, đây là câu nói chiêu cáo thiên hạ Tần Đàm Công đại tội mưu nghịch lúc Bảo Chương đế cơ hồi triều đề cập đến, không có tên nhưng từ đó khiến cái tên Tiết Thanh này trở thành hình tượng huyễn tượng (*).
Nếu đã là huyễn tượng thì nên biến mất.
Sau đó người con gái này của Tống Nguyên bỗng nhiên phản loạn chạy trốn trước cửa cung, hô lên câu ta mới là đế cơ thật cũng chỉ ở trong văn võ bá quan biết, đối với dân chúng, chỉ một câu nghịch tặc là đủ giải thích rồi.
Còn vì sao là nghịch tặc, sao lại trở thành nghịch tặc, những điều này đều không cần nói nhiều, cũng không thể nói, càng nói càng phiền phức.
“Nàng chỉ có một mình, lại bị binh mã truy bắt, nàng căn bản không thể nói, càng không có khả năng nói thì người trong thiên hạ đều nghe được.” Trần Thịnh nói.
Sau đó bắt được nàng, chuyện này sẽ được giải quyết, từ đó không còn được đề cập nữa.
Nhưng bây giờ… Trần Thịnh xem văn thư ở trên bàn, có người giơ tay chụp lấy.
“Cáo thị là vào lúc quan phủ dán cáo thị ban bố truy bắt trà trộn vào trong đó.” Tống Nguyên nói, lật xem những miêu tả trên báo của các địa phương: “Địa phương khác nhau, thời gian trước sau không sai lệch…”
Hắn cầm văn thư trong tay nặng nề ném trả về trên bàn.
“Đây vốn dĩ không phải một người có thể làm được!”
Một quan viên bổ sung nói: “Lăng mộ hoàng hậu ở thành Huỳnh Sa đạo còn sụp nữa.”
Tuy rằng năm ngoái lăng mộ hoàng hậu sụp đổ, nói với bên ngoài là hoàng hậu nương nương hiển linh, thực ra nguyên nhân thực sự quan viên triều đình đều biết, đó là do Tần Đàm Công tìm kiếm ngọc tỷ gây ra.
Không có dấu vết của thần tiên, chỉ có con người làm.
“Bên kia kiểm tra thế nào rồi?” Tống Nguyên nói.
“Đã phái người đi còn chưa có tin tức mới truyền về.” Một quan viên hồi bẩm: “Theo tin tức trước mắt thì hiềm nghi lớn nhất là một tiểu hài tử, gọi là Tiểu Dung.”
Tiểu Dung? Trần Thịnh còn nhớ cái tên này, nhíu mày ngẩng đầu nhìn qua: “Nàng ta làm chuyện gì rồi?”
“Thực ra nàng không làm cái gì, chỉ là lúc lăng mộ hoàng hậu sập xuống chạy ra ngoài khóc, sau đó đám dân chúng liền nói hoàng hậu nương nương hiển linh, sau đó nói hoàng hậu nương nương khóc, bởi vì Tống Nguyên cướp nước, đế cơ thật ở trong dân gian chịu khổ…” Câu nói này càng nói thanh âm càng nhỏ, quan viên cuối cùng im lặng, nhìn Tống Nguyên một cái.
Thần sắc Tống Nguyên đờ đẫn, không có giận dữ, chỉ nói: “Giết nàng ta đi.”
“Quan binh bắt nàng rồi, dân chúng bản địa có chút hỗn loạn.” Quan viên thấp giọng nói: “Cho nên tạm thời bắt đầu canh chừng.”
Trần Thịnh nói: “Lăng mộ hoàng hậu sập xuống Tiểu Dung này vẫn là không làm được chuyện này, nàng chỉ là một…” lắc lắc đầu: “… tên lừa gạt.”
Lúc đầu lăng mộ hoàng hậu sập xuống nàng cũng chơi trò lừa bịp này, hơn nữa chính mình còn ngầm đồng ý và chỉ dẫn.
Nguyên nhân ngày trước, hệ quả ngày nay.
“Chúng ta vẫn luôn cho rằng Tiết Thanh chỉ là một người, không nghĩ đến thì ra không chỉ một mình nàng. Có thể bám gót quan phủ làm ra những chuyện này, không phải bách tính bình dân có thể làm được.” Tống Nguyên nói, tầm mắt quét qua quan viên trong phòng: “Trong triều đình có đồng đảng của nàng, nhân số có lẽ còn không ít.”
Bị tầm mắt của Tống Nguyên quét qua, đám quan viên trong phòng có chút bất an.
“Không phải chứ, nàng còn chưa bước vào triều đình, lấy đâu ra đồng đảng.”
“Hạ quan cho rằng Vương tướng gia có nhiều khả năng tham gia vào chuyện này nhất.”
Mọi người nhao nhao mở miệng thăm dò suy đoán để tự chứng minh bản thân.
.....
“Nàng đương nhiên sẽ không chỉ có một người, sau khi nàng nói ra câu nói đó ở cửa cung, nàng đã không phải là một người rồi.” Tống Anh vừa nói vừa phê duyệt tấu chương trong tay, không vì lời nói của Tống Nguyên, Trần Thịnh mà dừng lại.
Tống Anh không phải tiểu hoàng đế chưa thành niên trước kia, trở thành đế cơ chư quân, quyết định quốc sự tuyệt đối đều được gửi đến trước mặt nàng.
“Thần sẽ nghiêm xét, tìm ra những người này.” Tống Nguyên nói.
Trần Thịnh nói: “Điện hạ có cần phải hạ chiếu giải thích, dẹp hết những tin đồn nhảm này.”
Tống Anh nói: “Không cần thiết.” Dừng bút nhìn Trần Thịnh, ánh đèn cung điện sáng rực chiếu sáng thần sắc bình tĩnh: “Nếu vì vậy mà quả nhân đưa ra lời giải thích mới là nực cười hoang đường, chỉ cần người này không còn nữa, sự việc sẽ kết thúc thôi.”
Trần Thịnh rũ mắt, nói: “Nhưng là lời đồn…”
Tống Anh cắt ngang lời lão: “Quả nhân không để ý tin đồn nhảm, cũng không sợ lời đồn.”
Nói xong những lời này liền đứng dậy, thái giám đứng hầu bên cạnh vội dâng trà đưa lên, Tống Anh nhận lấy rồi nhìn Trần Thịnh, Tống Nguyên.
“Quả nhân biết những người trong triều như Vương tướng gia đối với lời đồn trước mắt sẽ vui mừng khi nhìn thấy sự việc phát triển, thậm chí còn sẽ đổ dầu vào lửa, nhưng vậy thì sao chứ? Cứ cho là tương tai tin đồn lan tỏa, quả nhân có gì phải sợ? Cái bọn chúng muốn đều nằm trong tay quả nhân, nếu đã nằm trong tầm khống chế thì đều là chuyện nhỏ, không cần để ý.”
Trước mắt mà nói đám người Vương Liệt Dương có rất nhiều quan viên muốn nhờ vào chuyện đế cơ thật giả này để lộng quyền. Nhưng thứ Tiết Thanh muốn đã không phải là quyền, mà là trời.
“Trời không dung nàng.” Tống Anh nói, bưng trà một hơi uống cạn rồi trở lại chỗ ngồi cầm tấu chương xem.
Tống Nguyên đáp vâng: “Nàng đây là tự mình nói cho người trong thiên hạ biết nàng mưu nghịch phản loạn, tự gây nghiệp chướng không đáng sống.”
Trần Thịnh muốn nói cái gì đó cuối cùng lại cúi người đáp vâng.
......
Chợ đêm kinh thành vắng lặng một thời gian dài nay theo ngày xuân bắt đầu hồi phục, tửu lâu, quán trà mở cửa kinh doanh, dân chúng trên phố cũng không còn bước chân vội vã. Trên những con thuyền trôi trên sông còn có tiếng đàn sáo ca huyền vang vọng.
Nhưng đêm xuân nhàn nhã vui vẻ lại bị tiếng vó ngựa phá vỡ.
Một đội quan binh chạy nhanh qua như tên bắn, không phải hướng về lối ra của cửa thành mà là xông vào một ngôi nhà.
“Các ngươi làm gì?”
“Hình bộ khám xét…”
“To gan, lão gia nhà chúng ta là…”
“Tránh ra…”
Trạch viện này nằm trong một còn hẻm hẻo lánh nhưng tiếng la hét hỗn loạn vẫn truyền đến trên phố lớn, thu hút dân chúng thấp thỏm bất an vây xem và nghị luận.
“Đây là nhà Thái thường thi Phương đại nhân a.”
“Sao lại đột nhiên bị xét nhà rồi?”
“Là bắt dư nghiệp của Tần Đàm Công sao?”
“Không phải chứ, Phương đại nhân không có qua lại gì với Tần Đàm Công…”
“Có thể là vì Phương đại nhân yêu thích yến lạc xao nhãng chính vụ đó.”
“Thôi đi, cần cù chính sự mới bị bắt, xao nhãng chính sự đã có khi nào bị bắt đâu?”
“Ta trái lại nghe nói…”
Trong đám quần chúng vang lên một âm thanh, lập tức bị áp xuống nghe không rõ… Một người trẻ tuổi đứng sau đám người thần sắc nghiêm nghị muốn bước trên trước nghe, bả vai bị người đè lại, hắn dừng lại quay đầu nhìn.
Trương Liên Đường bất động không lên tiếng mà chỉ lắc lắc đầu với hắn.
Người trẻ tuổi ha một tiếng, giơ tay vỗ cánh tay hắn: “Liên Đường thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Trương Liên Đường cũng gật đầu cười với hắn: “Gần đây quá bận rồi.”
Người trẻ tuổi nói: “Kinh thành này trở thành nơi của mấy người đồng khoa đồng hương chúng ta rồi, ta nghe nói Xuân Dương thiếu gia cũng trở về quê rồi?”
Hai người vừa nói vừa đi về một bên, dường như muốn tránh khỏi sự huyên náo bên này, tránh cho không nghe rõ đối phương nói gì, trong đám quần chúng có tầm mắt nhìn qua…
“Đúng vậy, ta nghe phụ thân ta nói thân thể Liễu lão thái gia không được khỏe.” Trương Liên Đường nói: “Ngươi gần đây thế nào rồi? Bận không?”
Người trẻ tuổi nói: “Nói bận cũng không bận, nói nhàn cũng không nhàn, chỉnh sửa những tư liệu văn sử kia thật mệt người.” lại thấp giọng nói: “Vô cùng vô vị.”
Trương Liên Đường cũng đè thấp âm thanh: “Đều như nhau, chịu đựng mấy năm được thả ra ngoài sẽ tốt thôi.”
Hai người sáp lại gần, không biết nói cái gì, phát ra tiếng cười thấp… nói xấu quan trên nhỉ, người trẻ tuổi vừa gia nhập quan trường, mới được bao lâu đã sắp chịu không nổi rồi? Tầm mắt trong đám quần chúng lóe lên tia khinh thường… hai người trẻ tuổi bên kia đã tách ra.
“Chúng ta tìm chỗ nào uống một ly?”
“Đã muộn như vậy rồi, hôm khác đi, gọi nhiều người cùng đi.”
Hàn huyên vài câu hai người trẻ tuổi liền từ biệt, thời khắc này đều muốn đi qua bên kia thăm dò vì sao lại bị xét nhà, mặc dù là đồng hương đồng khoa nhưng những quan chức nha phủ không cùng qua lại thì nhân mạch kết giao cũng khác nhau, bóng dáng hai người quan viên trẻ tuổi hòa nhập vào phố lớn.
“Gần đây mọi người không cần lại tụ tập, cũng không cần bàn luận chuyện này với người khác.”
Trương Liên Đường đóng cửa phòng lại, nhìn mấy người trước mặt thấp giọng nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Sở Minh Huy nói.
“Triều đình hoài nghi có đồng đảng rồi.” Trương Liên Đường thấp giọng nói: “Lúc nãy khám xét nhà một quan viên.”
“Điều này đã sớm dự liệu.” Trương Song Đồng đánh ngáp một cái nói: “Triều đình không ngốc, chắc chắn biết một mình nàng không thể làm được.”
Bọn người Sở Minh Huy cũng đều gật đầu, thần sắc khẩn trương lại có mấy phần hưng phấn.
“Chúng ta không sợ.” Bọn họ thấp giọng nói: “Chính là chờ ngày này.”
“Hơn nữa, đây lại có gì đáng sợ?” Giọng Trương Song Đồng lần nữa vang lên: “Đây không phải là chuyện gì không thể gặp người.”
Không phải chuyện gì không thể gặp người sao? Mọi người đều nhìn hắn.
Trương Song Đồng nói: “Chúng ta không phải là đang chất vấn hoàng quyền, hoàn toàn là vì bảo bệ hoàng quyền, huyết mạch thiên tử thật giả không dễ dàng nhầm lẫn, đây có gì không đáng nói? Dựa vào cái gì không cho nói? Tống Nguyên hắn muốn bịt miệng thiên hạ, hắn cho rằng hắn là ai?”
.....
Trần Thịnh bước ra khỏi trực phòng vừa xoa bờ vai có chút mệt mỏi vừa quay đầu nhìn lên, cách dãy nhà trùng điệp không thể nhìn thấy hoàng cung bên trong nhưng hắn biết đèn lồng bên trong hoàng cung vẫn đang sáng.
Tống Anh lúc này vẫn đang xem tấu chương.
Từ khi trở lại hoàng cung, bất kể là đối mặt với việc Tần Đàm Công thừa nhận mưu nghịch hay là đối mặt với chuyện Tiết Thanh đột nhiên phát sinh ngoài ý muốn này, nàng ta vẫn luôn rất bình tĩnh lạnh lùng, nàng ta chỉ chuyên chú làm một chuyện, đó chính là làm Bảo Chương đế cơ.
Với Bảo Chương đế cơ mà nói, luận tội Tần Đàm Công hay đám quan viên ý đồ lộng quyền hay Tiết Thanh chống đối đều chẳng qua là quốc sự mà một đế vương gặp phải mà thôi.
Đế vương xử lý quốc sự, hợp lẽ đương nhiên.
Tính tình đứa trẻ này giống với phụ hoàng nàng, Trần Thịnh có chút buồn bã nhớ về quá khứ, bước ra cửa trên phố lớn rất yên tĩnh, xa xa trong màn đêm lại có tiếng huyên náo kín đáo phát ra.
Đã muộn vậy rồi là chuyện gì? Kinh thành gần đây rất an ổn…
“Kinh thành không hề an ổn.” Có giọng nói truyền đến.
Trần Thịnh thu hồi tầm mắt nhìn về xe ngựa của mình, bên cạnh xe ngựa có người đi qua, thi lễ: “Lão sư.”
Không cần nhìn rõ hình dáng, nghe giọng nói Trần Thịnh liền nhận ra.
“Mãn Tử.” Trần Thịnh nói: “Sao con còn chưa trở về?”
Chính là đệ tử của hắn, Khúc Bạch Khúc Mãn Tử.
Khúc Bạch giơ tay đến dìu đỡ, Trần Thịnh cũng tự nhiên mà đưa cánh tay ra cho hắn dìu.
“Lão sư, những quan viên kia bị hình bộ khám xét nhà cửa là vì sao?” Khúc Bạch không bước đi mà hỏi.
Hình bộ? Khám xét nhà? Trần Thịnh hơi hơi nhíu mày, biết chuyện gì rồi.
“Là vì chuyện đế cơ thật giả sao?” Khúc Bạch tiếp lời hỏi.
Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Không phải đế cơ thật giả, Mãn Tử, đế cơ không có thật giả, Tiết Thanh đó là kẻ ngỗ nghịch.”
Khúc Bạch nói: “Nhưng cho đến nay không phải xác thực là có thật giả để nói sao?”
Tiết Thanh vẫn luôn nói là thật, sau đó bị vạch ra là thế thân, lời nhất định phải nói, quả thật đây là có chuyện thật giả để nói.”
“Sự việc không thể nói như vậy.” Trần Thịnh nói.
Lời chưa nói xong Khúc Bạch liền cắt ngang: “Vậy nên nói sao? Là không cho nói sao? Chỉ cần nói thì là đồng đảng của nghịch tặc sao?”
Lời chất vấn này Trần Thịnh hiểu rõ rồi, hắn nhìn người học trò đang dìu đỡ mình, nói: “Mãn Tử, con muốn nói gì?”
Khúc Bạch nhìn lão sư của mình, nói: “Con muốn nói Tống Nguyên có phải là đang đoạt quyền hay không.”
.....
Đường phố dài chìm vào yên tĩnh, huyên náo ở phía xa cũng dường như không nghe rõ nữa.
Trần Thịnh nhìn người học trò đang dìu đỡ mình nói: “Cho nên con tham gia vào chuyện này?”
Chuyện này là chỉ chuyện gì Khúc Bạch biết, đó là chuyện đồng đảng của Tiết Thanh ở các nơi phát tán cáo thị, hắn lắc lắc đầu: “Con không có.”
Trần Thịnh gật gật đầu: “Ta tin con.” Thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ tay Khúc Bạch: “Mãn Tử, ta biết con có thành kiến với Tống Nguyên, hắn trước đây làm việc ác là vì đánh lừa Tần Đàm Công, bảo hộ đế cơ, là bất đắc dĩ.”
Khúc Bạch lắc đầu nói: “Lão sư, còn nói lời này không phải là vì có thành kiến với hắn, cũng phải không vì bị ai đầu độc, mà là đang nói sự thật. Sự thật bây giờ là Tiết Thanh quả là vẫn luôn có danh đế cơ, trong lòng bá quan cũng xác thực có nghi hoặc, nếu đã có nghi hoặc sao lại không cho phép nói?”
Trần Thịnh nói: “Không phải không cho nói, là nàng chạy trốn trước, không chịu tới nói, lại mê hoặc dân chúng.”
Khúc Bạch nói: “Nếu dân chúng là bị mê hoặc, vậy thì càng phải giải thích nghi hoặc cho dân chúng, để mọi người nói thoải mái mới có thể giải tỏa nghi hoặc. Chứ không phải như bây giờ, quan binh ở bên ngoài coi Tiết Thanh là phỉ tặc truy bắt, trong triều đình coi đám quan viên trở thành đồng đảng nghịch tặc. Lão sư, người xem xem bây giờ có cái gì khác biệt với Tần Đàm Công lúc trước?” Nói xong giơ tay thi lễ quay người rời đi.
Đi được vài bước liền dừng lại.
“Còn nữa, lão sư.” Hắn quay đầu nói: “Bất đắc dĩ nhưng làm việc ác cũng là thật.”
.....
“Ta không ngờ, người đầu tiên đến nói với ta chuyện này lại là học trò của ta.”
Trần Thịnh đứng trước xe ngựa nói.
“Đại nhân.” Lão bộc giơ tay dìu đỡ, nói: “Khúc đại nhân nhất định là bị người đầu độc, hắn chắc chắn là nghe người khác nói chuyện, hơn nữa Khúc đại nhân vẫn luôn không hợp với Tống Nguyên, xem hắn là kẻ nịnh thần. Tống đại nhân từ kẻ gian nịnh biến thành trung thần, hắn khó mà tiếp nhận cũng có thể hiểu được, rốt cuộc vẫn là có thành kiến…”
Trần Thịnh thở dài một hơi: “Lại há là một mình nó nhưng có thể nhìn được một chút ít a.” Nhướng mắt nhìn vào màn đêm, bên tai tiếng huyên náo dường như lại vang lên, hôm nay không có khác biệt gì với Tần Đàm Công lúc trước ư?
Tần Đàm Công lúc đó ở bên ngoài truy sát đế cơ, bên trong tùy tiện bắt nhốt quan viên, ý đồ che giấu chân tướng đế cơ tại thế, bản thân mưu nghịch, không, không giống nhau, Tần Đàm Công muốn che giấu sự thật, chuyện bây giờ bọn họ nhằm vào không phải là sự thật.
Còn Tiết Thanh cùng đám đồng đảng nấp ở chỗ tối muốn làm chính là dùng những dấu hiệu giả tạo này để quấy nhiễu lòng dân.
“Ta đúng là không ngờ rằng nàng vậy mà không phải một người.” Trần Thịnh nói.
“Là Vương Liệt Dương làm phải không?” Lão bộc nói.
Trần Thịnh lắc đầu nói: “Vương Liệt Dương chắc chắn trong lòng có điều bất thường, thậm chí sẽ thêm dầu vào lửa nhưng hắn không phải là người chủ động chủ đạo trong chuyện này. Ít nhất bây giờ không phải, hắn có quá nhiều cái lợi cái hại phải cân nhắc, chưa nhìn thấy được lợi ích đầy đủ trước mắt sẽ không ra tay.”
Đúng a, Tiết Thanh trước mắt căn bản là không có lợi ích, lão bộc không hiểu nói: “Vậy là ai? Không so đo lợi ích, vì sao lại làm loại chuyện này?”
Đúng a, vì sao chứ? Trần Thịnh nhìn vào màn đêm cuộn cuộn, không vì lợi cũng không vì ích, là vì Tiết Thanh con người này sao?
Trước mắt Trần Thịnh hiện lên dáng vẻ thiếu niên đó, đứng trong màn đêm tối yên tĩnh, bất động, không chút tồn tại đứng trong đám người nhưng lúc nàng vừa chuyển động, ví như trong kỳ thi quân tử lục nghệ, ví như lúc đề danh bảng vàng, ví như trên đại điện vì Thanh Hà tiên sinh mà quỳ xuống…
Loại người này rực rỡ chói mắt, nhìn thấy rồi rất khó quên.
“Nàng không phải một người, dường như cũng không phải là chuyện gì khó hiểu.” Trần Thịnh cười khổ, lại nghiêm mặt: “Tran gay những người đã gặp qua nàng.”
.....
Thành Huỳnh Sa Đạo đêm khuya đèn lửa sáng trưng, trên phố lớn một đội quan binh gấp rút tiến vào doanh địa.
Nhưng bọn họ không phải đến nghỉ trọ mà là trực tiếp tiến vào trong một gian phòng.
“Lục soát.”
Theo một tiếng lạnh lùng của tướng quan, gian phòng sạch sẽ gọn gàng lại đơn giản lập tức bị lật tung loạn xạ.
“Đại nhân, cái gì cũng không có.” Đám quan binh rất nhanh liền kết thúc khám xét, nói.
Tướng quan xem xét kỹ trong phòng, trong tủ áo có áo quần, nhiều hơn so với binh sĩ khác, trên bàn đang bày một chồng thư tín dày…
“Những thứ này đều xem qua rồi.” Quan binh nói: “Quần áo của Quách Tử An và thư nhà mỗi lần đều kiểm tra rồi mới giao phó.”
Tay của tướng quan liếc những bức thư kia nhìn một cái, những chuyện này hắn đương nhiên biết.
“Hắn vẫn là cái gì cũng không nói?” Hắn hỏi, ngón tay trên bàn chậm chạp vớ qua.
“Hắn chỉ nói bản thân ngày đó đi khám xét, không cẩn thận ngã xuống trong hố động ở di chỉ Huỳnh Sa Đạo bị thương liền ngất đi.” Quan viên nói: “Hố động đó bọn thuộc hạ cũng xem qua rồi, quả thực có chỗ này, hơn nữa không chỉ có một cái, che giấu dưới lớp đất cát, không cẩn thận sẽ bị rơi xuống.”
Tướng quan nói: “Nghe ra rất có đạo lý nhưng đây cũng quá trùng hợp rồi?” Giọng của hắn vừa ngưng, tay dừng lại trên một quyển sách đang mở.
Chỗ nào không đúng nhỉ?
Hắn cầm sách lên, lật soạt soạt.
“Quách Tử An thích đọc sách, trong nhà luôn có sách binh thư.” Một quan binh nói.
Tướng quan không nói chuyện, lật mở cuốn sách, sau đó dừng lại, tầm mắt dừng lại ở một trang, trên đó có dấu ấn màu đỏ, hắn lại lật qua mấy trang khác, lại nhìn thấy một dấu ấn… Hắn lại lật trở lại, nhìn dấu ấn ở một trang trước, sau đó lại lật qua, nhìn một trang tiếp… lặp lại.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng lật sách.
“Đại nhân, sao vậy?” Một quan binh không nhịn được hỏi.
Tướng quan nói: “Lúc này, bình an.”
Nghĩa là gì, quan binh không hiểu nhìn qua, thấy ngón tay của tướng quan kẹp gấp xen kẽ trang sách, những trang sách xen kẽ này đều có ấn chương nhỏ màu hồng, giống như tùy ý úp lại một dòng, một dòng này có hai chữ, một trang kia một dòng kia có hai chữ.
Lúc này, bình an.
***
(*) Huyễn tượng: Hình tượng hão huyền, không có thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...