Tiểu Dung ở trong Từ Ấu cục.
Ở cùng Tiểu Dung còn mười mấy đứa trẻ nữa, sau đó mọi người vội vã giống như người bình thường sống qua ngày. Có người bỏ đi học nghề, có người vui mừng hớn hở rời đi làm thị tỳ, chỉ có một mình Tiểu Dung ở lại chỗ này, thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là cái gì cũng học nhưng cái gì cũng học không tốt nên phải ở lại.
Một người đáng thương ở lại nơi này.
Từ Ấu cục đối với người đời mà nói là đáng thương, nhưng đối với Tiểu Dung mà nói thì không phải vậy. Nàng chưa bao giờ có nhà, cũng không biết cái gì gọi là nghề, cho nên gia nghiệp đối với nàng mà nói hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Từ Ấu cục ở trên con đường phồn hoa trong thành, sân không lớn, nhà bền chắc sạch sẽ, mùa đông không lọt gió mùa hè không dột mưa, bất động sản thuộc về quan phủ, không cần lo lắng lưu manh vô lại quấy nhiễu. Bên cạnh là Dược cục và trường học miễn phí của quan phủ, lấy thuốc đi học đều không tốn tiền, vùng lân cận đều là tiểu dân xuất thân trong sạch.
Phóng mắt nhìn khắp Huỳnh Sa Đạo, không có chỗ nào tốt hơn chỗ này, so với người làm, học nghề ở nơi đổ nát đê tiện, chịu đựng đánh chửi đói bụng thì sống tốt ở chỗ nào.
Đây là chỗ của quan phủ, chỉ cần nàng có thể làm cho việc nàng ở chỗ này thành thói quen của mọi người thì sẽ không có ai đuổi nàng đi. Trước mắt xem ra mọi việc đều thuận lợi, nhờ vào hoàng hậu nương nương hiển linh, nàng ở thành Huỳnh Sa Đạo ở trở thành sự tồn tại người người đều biết, người người kính sợ.
Tiếng bước chân hỗn loạn khiến cho trước cửa Từ Ấu cục trở nên náo nhiệt.
"Tiểu Dung cô nương, Tiểu Dung cô nương."
Theo tiếng kêu, cánh cửa khép kín của Từ Ấu cục mở ra một kẽ hở, Quách Tử An thấy một tiểu cô nương thò đầu ra, mấy ngày không thấy vẫn gầy teo nho nhỏ.
"Chuyện gì vậy?" Nàng hỏi, bộ dáng như bị hoảng sợ.
Mấy người phụ nhân kia "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Tiểu Dung cô nương mau cứu mạng với."
"Rầm" một tiếng, người Tiểu Dung không thấy cửa cũng bị đóng lại, bên trong truyền ra giọng nói hoảng sợ: "Ta không biết xem bệnh, các ngươi đừng tới tìm ta."
Các phụ nhân ngoài cửa vẫn liên tục cầu khẩn, các nam nhân cũng thả ván cửa xuống.
"Nếu Tiểu Dung cô nương không cứu thì không ai có thể cứu." Bọn họ lộn xộn nói hùa vào.
Quách Tử An cau mày: "Nàng là một đứa trẻ, làm sao biết chữa bệnh?"
"Tiểu Dung cô nương là thần nữ, có thể thông quỷ thần." Người đứng bên cạnh nói, quay đầu nhìn hắn, "a" lên một tiếng: "Ngươi không phải là tên lính bị Tiểu Dung cô nương điểm hóa ở cửa thành năm ngoái hay sao?"
Điểm hóa... Đã qua lâu như vậy.
Vẫn còn có người nhận ra hắn, Quách Tử An cau mày, hắn biết đó không phải là do hắn mặt mũi lớn mà là Tiểu Dung khiến người ta chú ý...
"Lâu như vậy ngươi vẫn bình an vô sự, chính là nhờ Tiểu Dung cô nương phù hộ đó."
Hắn bình an vô sự là chuyện của bản thân hắn, làm sao lại trở thành công lao của tiểu nha đầu kia rồi! Quách Tử An cắt ngang lời người đi đường: "Nàng làm sao biết chữa bệnh?"
"Nàng không biết chữa bệnh mà là nàng cứu mạng." Người đi đường nói xong nhỏ giọng nói tiếp: "Mạng của cháu ngoại Cổ bà bà ở Từ Ấu cục chính là mời thần nữ chữa khỏi."
......
Năm ngoái khi mùa đông bắt đầu, cháu ngoại của Cổ bà bà bị bệnh chữa sao cũng không khỏi, đại phu nói không cứu được, cả nhà khóc chết đi sống lại. Lúc ấy Tiểu Dung nói một câu cũng chưa chắc, con gái của Cổ bà bà quỳ cầu thần nữ nhưng Tiểu Dung lại không nói lời nào.
"Sau đó thì sao?" Quách Tử An hỏi.
Người đi đường nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Từ Ấu cục, nói: "Ba ngày sau Cổ bà bà chết."
Hả? Quách Tử An không hiểu.
"Sau khi Cổ bà bà chết, cháu ngoại của bà ấy khỏi bệnh luôn." Người đi đường ý vị thâm sâu: "Cho nên đây là đổi mạng."
Cái suy nghĩ hồ đồ lộn xộn gì thế này, Quách Tử An cau mày.
"Đây là Tiểu Dung nhờ Diêm vương gia đổi mạng." Người đi đường nói: "Không phải ai cũng có thể thuyết phục Diêm vương gia đổi mạng, Tiểu Dung được Diêm vương gia nể mặt, là bởi vì thần nữ đã từng gặp được hoàng hậu nương nương..."
Bên kia, trước cửa Từ Ấu cục các phụ nhân vẫn ở đó khóc lóc nói "lấy mạng ta đổi mạng của con trai đi" nhưng cánh cửa Từ Ấu cục vẫn không hề mở ra.
"Các ngươi đừng như vậy, dọa sợ nàng."
"Đúng vậy, các ngươi cho thấy tâm ý là được."
Dọa được nàng? Quách Tử An nhìn cánh cửa đóng chặt, mặc dù không biết tiểu nha đầu kia làm cái gì bên trong nhưng chắc chắn sẽ không bị hù dọa, những việc hôm nay không phải là cảnh tượng nàng mong muốn hay sao. Hắn xoay người xuyên qua đám người đi ra ngoài.
Mặc dù đã rời đi nhưng Quách Tử An vẫn luôn chú ý tới chuyện này, biết ngày đó Tiểu Dung vẫn mở cửa nhưng chỉ nói là đưa bệnh nhân này tới miếu thành hoàng ở phía tây thành, cũng không hứa hẹn gì. Ba ngày sau, thiếu niên trong miếu thành hoàng tỉnh lại, mang về nhà uống mấy ngày thuốc giữ được mạng, hơn nữa người nhà không có ai mất mạng.
Dân chúng mừng rỡ đều nói là do Tiểu Dung cầu xin Diêm vương gia, trong lúc nhất thời danh tiếng càng tăng cao.
…...
"Thật ra thì người kia khỏi bệnh rồi, không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi đúng không?"
Dưới ánh đèn mờ mờ, Quách Tử An nhìn cô bé ngồi trên ghế nhỏ.
Cô bé vẫn đang ngâm chân giống như lần trước, kéo ống quần lộ ra một đôi chân, chỉ là dây thừng năm màu trên đầu tết thành hai cái đuôi sam, không như lúc trước đan rối phức tạp.
"Trước kia Cổ bà bà cho ta cái lược, ta lại không học cách chải đầu, bà chết rồi cũng chỉ có thể tùy tiện tết cái đuôi sam thôi." Tiểu Dung nói, tay xoắn xoắn cái đuôi sam nhỏ rủ xuống, nhìn Quách Tử An cười hì hì một tiếng: "Ca, người kia có chết cũng không liên quan tới ta, là mạng hắn như vậy, ta một xu quan hệ cũng không có. Nhưng mọi người đều cho đó là công lao của ta, ta cũng không có cách nào. Nhìn xem, không phải ngươi cũng có chút tin rồi hay sao."
Quách Tử An nói: "Ta tin chỗ nào." Từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ta là đang hỏi ngươi có làm cái gì không nên làm hay không."
Ví dụ như bỏ thuốc cố ý hại tính mạng người ta, sau đó lại làm ra bộ dạng cứu người thần kỳ, trò lừa bịp này giang hồ có nhiều rồi.
"Ca, ta làm gì có bản lãnh đó." Tiểu Dung kêu oan: "Ta chỉ biết là Cổ bà bà bị bệnh phải chết không nói cho người khác biết thôi, còn những chuyện khác, đều là do tự bọn họ nghĩ như vậy, ta cũng chưa từng nói gì cũng chưa từng thừa nhận chuyện gì."
Chỉ nói là không có bản lĩnh nhưng không hề nói là không có lá gan. Nếu như có loại bản lĩnh đó, nhất định nàng sẽ lập tức đi làm ngay. Quách Tử An nhìn nàng, dưới ánh đèn tối mờ, cô bé gầy cũng giống như tảng đá.
Cùng là cô nhi từ trong di chỉ Huỳnh Sa Đạo đi ra ngoài, Hoàng Cư không làm cho bất kỳ ai chú ý, Tiểu Dung thì một lòng muốn trở nên chói mắt dụ người. Nhưng bọn họ đều cho người ta cảm giác giống nhau, rất nguy hiểm.
Nguy hiểm này cũng là hai chiều, nguy hiểm đối với người khác, chính bọn họ cũng đang ở trong nguy hiểm.
"Ngươi có biết ngươi làm nhiều chuyện nguy hiểm hay không." Quách Tử An nói: "Giả thần giả quỷ khiến người chú ý, một khi có chuyện quan phủ sẽ chém rơi đầu ngươi."
Tiểu Dung nói: "Không phải bây giờ không có chuyện sao, còn chuyện sau này ta không thể quản được." Không để ý cười hì hì một tiếng: "Ca, ngươi tìm ta có chuyện gì? Chắc không phải là tới quan tâm ta, dạy dỗ ta chứ."
Quách Tử An im lặng một khắc.
Hắn tìm nàng đương nhiên không phải quan tâm hay là tra hỏi nàng có hại người gạt người làm chuyện ác hay không. Hắn cũng không phải quan địa phương, cũng không phải đại thiện nhân gặp chuyện bất bình chẳng tha. Mỗi một người đều có tư tâm, ở trước mặt cô bé không biết thiện ác này không lừa được.
"Ta muốn mời ngươi giúp một chuyện." Hắn nói.
Tiểu Dung nói: "Được."
......
Bên trong phòng an tĩnh một khắc, sau đó tiếng nước chảy rào rào, Tiểu Dung có chút bướng bỉnh đạp chân trong chậu gỗ, phá vỡ yên lặng.
"Ta còn chưa nói là chuyện gì, ngươi đã đồng ý." Quách Tử An nói: "Qua loa lấy lệ sao?"
Tiểu Dung nói: "Không có đâu ca, sao ta lại lừa gạt ngươi chứ."
Quách Tử An nói: "Sao ngươi lại không lừa gạt ta? Chúng ta không quen, chúng ta không có ân nghĩa gì, ta bảo ngươi hỗ trợ là ngươi giúp liền sao?"
Tiểu Dung cười khanh khách, nói: "Ca à, chẳng lẽ người quen ta có ân nghĩa với ta, ta mới tới hỗ trợ hay sao? Đừng tính toán như vậy chứ."
Vậy tính như thế nào? Quách Tử An nhìn nàng.
Tiểu Dung cười hì hì một tiếng: "Đương nhiên là xem người đó có thể cho ta sống tốt hay không."
Quách Tử An im lặng một khắc lần nữa, nói: "Chuyện này rất nguy hiểm, không nhất định có thể cho ngươi sống cuộc sống tốt sau này."
Tiểu Dung cười nói: "Ca, ngươi lại sai rồi."
Bị một đứa bé liên tiếp nói mình sai, dù Quách Tử An đã không còn nhỏ cũng không nhịn được có chút tức giận: "Ta lại sai chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi không phải là một người vô tình vô nghĩa không phân xấu tốt chỉ muốn tốt cho mình sao?"
Đối với lời phán xét của hắn Tiểu Dung không buồn chút nào, hoặc có thể nói đối với nàng đó vốn dĩ chả phải lời khen hay là lời nói xấu, cười hì hì nói: "Cuộc sống sau này tốt hay xấu ta không thèm để ý, đó là thứ không sờ được không thấy được, ta ấy à chỉ để ý hiện tại."
Hiện tại?
"Bây giờ ta giúp ca ca một việc, ca nhất định sẽ che chở cho ta, ta không cần phải sợ bị người đuổi đi, bị người bắt nạt, bị yêu ma quỷ quái giết."
"Rào" một tiếng, chân nhỏ nâng lên từ trong chậu nước, người tựa lên cái ghế nhỏ, mắt ti hí híp lại cười, sợi thừng năm màu quấn quanh đuôi sam lắc lư.
"Chuyện tốt như vậy, đương nhiên ta giúp rồi."
Quách Tử An nhìn nàng nhưng lần này không đợi câu hỏi của hắn, Tiểu Dung đã giơ tay lên lắc lắc.
"À, ca, còn vì sao ta lại tin tưởng ngươi như vậy, thật ra thì không phải tin tưởng ngươi sẽ tốt với ta, mà là tin tưởng sự tốt bụng của cái người mà ngươi phải giúp kia kìa."
"Lần trước ta đã nói, người muốn thấy ta là người khác, ngươi chạy tới tìm ta cũng là vì người khác, ta như thế nào ngươi cũng không thèm để ý."
"Qua lâu như vậy ngươi lại chạy tới tìm ta, đương nhiên cũng không phải bởi vì ta, mà là vì người kia thôi."
"Ngươi phải giúp người kia làm một chuyện rất quan trọng, nếu là chuyện quan trọng đối với người kia, nhất định ngươi sẽ thật cẩn thận..."
Léo nha léo nhéo dài dòng, Quách Tử An xoay người đi ra ngoài, cửa gỗ cũ mà bền chắc vang lên tiếng lạch cạch, cắt đứt lời Tiểu Dung.
Thật là phiền chết, mấy cô bé này tại sao ai nấy cũng đều là yêu quái hết vậy.
Trong phòng khi người thiếu niên rời đi, Tiểu Dung xoa xoa chân, lại "a" một tiếng.
"Còn nữa, thật ra thì ta cũng tin tưởng ngươi, mặc dù tuổi ngươi còn nhỏ cũng không phải nhân vật lớn gì, nhưng ngươi nhất định có thể nói được làm được với ta, khác với những người lớn kia còn không thể dựa vào, không thể tin."
Nàng dùng vải lau chân có chút tinh nghịch ngửi một cái, lập tức ném đi.
"Người lớn cũng vừa chua vừa thối hoắc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...