Tuyết lớn cũng phủ xuống kinh thành.
Từ tất niên ba mươi tuyết vẫn liên tục lúc rơi lúc ngừng cho đến mười năm tháng giêng, hình như tuyết của cả mùa đông tích góp từng tí một đều đã rơi xuống hết.
Bên ngoài kinh thành bảo trùm tuyết dày đọng lại, làm cho những ai lo lắng hạn hán trước kia đều thở phào. Tuyết đọng trong kinh thành rất nhanh đã bị quét sạch, đặc biệt là ngự phố ở hoàng thành, một chút tuyết cũng không thấy.
Lúc này sắc trời tờ mờ sáng, trên ngự phố đã có có quan viên tùy tùng xuất hiện, đều tụ tập ở một chỗ ăn sáng, nói cười rất náo nhiệt.
Ba quan binh đánh xe ngựa lao đi như tên bắn trên phố khiến cho mọi người đều ngó nhìn nhưng rất nhanh liền không để ý nữa.
"Vẫn là cấp báo truy bắt Tiết Thanh, Tần Mai, hôm qua nói là sắp đến rồi." Một quan viên nói, duỗi tay ra cầm lấy một chén rượu Dương Cao, có người nhanh hơn một bước cầm lấy đưa cho hắn.
"Không biết lần này có tiến triển gì không?" Trương Liên Đường nói, một tay chỉ vào trước mặt vị quan viên đó: "Đưa giúp ta chén canh chim cút kia."
Vị quan viên đó cười rồi cầm lấy đưa cho hắn, liền nói trước Trương Liên Đường không cần cảm ơn, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi...
"Đoán chừng không có tiến triển gì mới." Hắn thuận miệng đáp.
Bên cạnh cũng có người bưng chén canh, lắc đầu nói: "Chưa chắc, nghe nói là tin tức vô cùng xác thực ở phủ Trường An, phủ Trường An bây giờ giới nghiêm đến mức một con ruồi cũng không ra vào được..."
"Có lần nào không nói là vô cùng xác thực." Người bên cạnh lắc đầu.
Trương Liên Đường vừa uống canh vừa nghe mọi người nói đùa.
Cấp báo được đưa vào hoàng cung, bữa sáng của Tống Anh bị ngắt quãng, một thái giám cầm cấp báo đọc, trong điện còn có Tống Nguyên, Trần Thịnh, Vương Liệt Dương, Lư Diêm đi theo bên cạnh.
"Chính là nói nàng không hề ở Trường An phủ." Tống Anh nói.
Tống Nguyên: "Điện hạ, chỉ nói là không phát hiện ra nàng cũng không nói là nàng không có ở đó, đúng là đã dẫn chó săn đến Trường An phủ."
Tống Anh đáp: "Ý của quả nhân là nếu không có chứng cứ xác thực cũng đừng quấy rầy đến dân chúng trong phủ Trường An."
Tống Nguyên nhíu mày muốn nói gì đó, Trần Thịnh liền mở lời trước: "Không phải điện hạ nói là giám quan Lý Quang Viễn tại Trường An phủ quấy nhiễu dân, thần đã giao trách nhiệm quản lý phủ Trường An cho người làm việc có mức độ."
"Thời kỳ đặc biệt, sao lại gọi là nhiễu dân?" Tống Nguyên không vui nói.
Tống Anh đáp: "Thời kỳ đặc biệt cũng là người đặc biệt, không liên quan đến người khác."
Trần Thịnh thi lễ nói điện hạ thánh minh, Tống Nguyên cũng không tiếp tục vấn đề này nữa.
"Điện hạ, thánh chỉ hủy bỏ Biên Bức lệnh đã đưa đi rồi." Hắn nói, tuy rằng về ý nghĩa không thể gọi là thánh chỉ vì Tống Anh chưa đăng cơ, chỉ là do sự việc quá gấp nên lấy thân phận là trữ quân viết ra chỉ ý, đóng dấu ngọc tỷ truyền quốc, hiệu lực ngang nhau: "Đám quan binh sẽ không bị náo loạn mê hoặc."
Tống Anh nói: "Nếu chỉ vì một tấm lệnh bài mà gây náo loạn, quan binh đó không cần cũng được. Đây đều là chuyện nhỏ, mùa đông năm nay tuyết rơi đã hóa giải tình hình hạn hán ở nam bắc, ngoài ra quả nhân cũng muốn bái kiến Tứ đại sư."
Đạo quân vương quốc kế dân sinh mới là đại sự.
Đám người Vương Liệt Dương, Trần Thịnh hiểu ý nàng, lại lần nữa phủ phục hô điện hạ thánh minh.
"Còn nữa, điện hạ, Tác Thịnh Huyền của Tây Lương muốn bái biệt điện hạ về nước." Vương Liệt Dương lại nói.
Tống Anh gật đầu: "Vương tướng gia sắp xếp đi."
Vương Liệt Dương lên tiếng đáp vâng, thái giám ở một bên nhắc nhở giờ vào triều đã đến, mấy người liền lui ra ngoài, các cung nữ đang bê lễ phục tiến vào hầu hạ thay y phục.
Trong điện yên tĩnh chỉ còn tiếng phối y phục.
"Tiểu thư, nàng ta cứ trốn như vậy không ai có thể bắt được nàng, hay là để ta đi một chuyến." Quý Trọng vừa nói vừa bước ra.
Cung nữ nội thị hầu hạ đối với sự xuất hiện của hắn không hề kinh ngạc, ai làm việc nấy như không nhìn thấy.
Tống Anh thản nhiên nói: "Không cần để ý tới, quả nhân vẫn là câu nói ấy, nàng muốn như thế nào quả nhân sẽ để cho nàng được như thế, nàng muốn trốn quả nhân sẽ để nàng trốn."
Nhưng mà Tiết Thanh này...
Chuyện nàng làm quả nhân đích thực rất bất ngờ, nhưng quả nhân có thể hiểu sự phẫn nộ của nàng, cũng có thể tha thứ cho sự hoang đường đó."
Tống Anh đưa tay ra vuốt ve mũ mão.
Nếu như nàng vẫn là một người thông minh thì hãy trốn cả đời đi."
.....
"Tiết Thanh từ đầu đến cuối đều không liên lạc với chúng ta."
Dọc hành lang cung điện mấy vị quan viên vây quanh Vương Liệt Dương thấp giọng nói.
"Không liên lạc thì không cần để ý nàng nữa." Vương Liệt Dương nói: "Liên lạc với chúng ta lẽ nào chúng ta lại bảo vệ nàng ta mà không giao cho đế cơ điện hạ sao?" Lắc đầu: "Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta không thể làm được."
Làm việc phải có lý nha, các quan viên cười gật đầu.
"Bây giờ chuyện quan trọng nhất là điện hạ lại muốn gặp Tứ đại sư rồi, lần này không cần biết Tứ đại sư có đưa Thủ Thư không, Tống Nguyên, Trần Thịnh khẳng định sẽ quỳ xuống cầu xin đế cơ đăng cơ rồi." Vương Liệt Dương nói: "Chúng ta phải cân nhắc một chút, chúng ta có quỳ hay không, lúc nào thì quỳ, cầu xin như thế nào."
Bên trong không có Thủ Thư, bên ngoài thì lời đồn thân phận không rõ, một đế cơ như vậy đăng cơ làm vua khuyên thế nào, nhận thức ra sao, đăng cơ thế nào đều rất đáng cân nhắc đắn đo, cũng là liên quan tới lợi ích về sau có thể đạt được.
Tiết Thanh kia, trước mắt mà nói cũng không có lợi ích gì lớn, không cần để ý tới.
"Đương nhiên." Vương Liệt Dương hơi dừng lại một chút: "Nếu như Tiết Thanh chết, chúng ta vẫn cần để ý đó."
Đối với một người chết thì có rất nhiều cách để lý giải, các quan viên đều cười nói, tiếng bàn luận bắt đầu sôi nổi lên.
Tiếng gõ cửa sáng sớm tinh mơ, cửa cung đã mở, bách quan nghênh đón ánh nắng ban mai của năm Kiến Hưng thứ tư, ngày mười bảy tháng giêng tiến vào đại điện, đây có lẽ là năm cuối cùng của niên hiệu Kiến Hưng, Bảo Chương đế cơ đăng cơ tất nhiên là phải đổi tên năm rồi.
......
Trương Liên Đường làm xong công vụ liền hẹn mấy người bạn đồng liêu ra phố uống mấy chén rượu, lúc về đến Tri Tri đường thì đã là hoàng hôn.
Sở Minh Huy đang tản bộ bên trong, nhìn thấy hắn tiến vào liền ra đỡ.
"Sao giờ này mới về?" Hắn oán trách.
Trương Liên Đường vừa cởi áo khoác vừa hỏi có chuyện gì.
"Trường An gửi đến." Sở Minh Huy lấy ra một tập dày được bọc lại, miệng dán có con dấu khắc chữ đỏ.
Dĩ nhiên là chỉ có hắn có thể xem được tin tức này? Trương Liên Đường cởi được một nửa áo khoác dừng lại đưa tay ra đón lấy, bóc ra thấy bên trong là một tờ giấy thư mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đã đoán được chính là cái này..." Hắn nói.
Sở Minh Huy một thò tay qua lò sưởi, hỏi: "Là cái gì?" Dù hỏi nhưng không xem thư.
Trương Liên Đường ném giấy vào lò sưởi, nói: "Nhạc Đình nói nàng có ghé qua Trường An phủ."
"Khi nào?"
"Gặp nàng chưa?"
"Đã nói những gì?"
"Nàng thế nào rồi?"
Trong phòng vì có nhiều người nên trở nên hồ đồ, thanh âm thật thấp vội vã hỏi lộn xộn.
Trương Liên Đường nhìn từng khuôn mặt đang kích động, lắc đầu nói: "Nhạc Đình nói, chưa gặp được nàng, cũng không ở lại, nàng chỉ là xuất hiện ở cửa ra vào của nhà họ, đại khái là vừa nhìn thấy đã rời đi."
Trương Song Đồng phất tay áo giễu cợt: "Đúng là nhỏ mọn."
Trương Liên Đường không để ý hắn, nói: "Trường An phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, quan binh cũng tăng lên rất nhiều,cũng có không ít xung đột, Tri Tri đường cũng bị lật đổ rồi." Trong phòng nổi lên một trận chửi bới ồn ào vì tức giận.
Trương Liên Đường khoát tay ra hiệu: "Tóm lại, mọi người hành sự cẩn thận, nhà cửa bị lật đổ cũng không sao, đừng để người của chúng ta cũng bị lật đổ."
"Vậy nàng có nhìn thấy những việc mà chúng ta đã làm?" Có người hỏi.
Cho đến tận bây giờ Tiết Thanh vẫn không có hồi âm.
Trương Liên Đường nói: "Ta cho rằng chính là bởi vì đã nhìn thấy nàng mới đi Trường An phủ xem sao, sau đó mới quyết định."
"Quyết định gì?" Mọi người hỏi.
Trương Liên Đường đáp: "Không biết."
Trương Song Đồng lại hừ một tiếng.
"Bất kể nàng có quyết định như thế nào cũng sẽ nói với chúng ta." Trương Liên Đường nói: "Ta nghĩ sẽ không phải đợi quá lâu."
......
Tiếng võ ngựa như sấm chạy băng băng phủ lên bề mặt tuyết trắng trên mặt đất, chiếc móng giáp nặng nề cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên.
"Đại nhân, chúng ta xuất cung quá lâu rồi." Một người lính đuổi theo một quan tướng nói: "Nhưng lại không nhìn thấy hành tung của Hắc Giáp vệ."
Quan tướng nhìn về phía trước có một sườn núi nhấp nhô, nói: "Bọn họ hướng về bên này, trốn nhanh như vậy nhất định có nghịch tặc Tiết Thanh che chở, người của chúng ta đông, không được tha cho bọn họ."
Người của bọn họ đông không phải giả nhưng ngộ nhỡ mười mấy Hắc Giáp vệ là mồi nhử thì sao, bố trí mai phục ở đằng trước...
Nhưng có lệnh không thể không tuân theo, dạo gần đây cấp trên thúc giục ngày càng cấp thiết, trừng phạt và công thưởng cũng ngày càng nặng...
Thế là mọi người lại lần nữa thúc ngựa phi như tên bắn, đi chưa được bao xa liền thấy đằng trước có thám báo gửi tín hiệu tới.
"Thật sự đúng là Hắc Giáp vệ!" Quan tướng mừng rỡ, nhìn rõ hàm ý của tín hiệu, lại hơi nhíu mày: "Số người so với dự liệu nhiều hơn chút!"
Nhưng nhiều hơn nữa cũng không bằng bọn họ, đều là làm quan, ai sợ ai, quan tướng không hề chần chừ, dẫn đầu cả đám đi như tên bắn, vượt qua sườn núi liền thấy một con đường lớn trên vùng đất bằng phẳng rậm rạp lít nhít người...
Không phải đang đứng mà là đang nằm.
Chỉ có một người đang đứng.
Đây là chiến trận gì vậy? Bọn quan binh đều kinh ngạc, người đang đứng đó đã khoát tay ra hiệu, lại còn cấp bách nghênh đón.
Là thám báo.
"Đại nhân, Hắc Giáp vệ." Hắn bất chấp thi lễ, vội vàng nói, tay chỉ về phía sau.
Người đang nằm trên đất đích thực là Hắc Giáp vệ, bọn quan binh lúc này cũng nhìn rõ, quét mắt qua tới hơn năm mươi người... Số người đúng thật là không ít, áo giáp lả tả, binh khí ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng...
Bọn họ đều đã từng chiến đấu, không cần tiến vào gần cũng biết những người này đều không còn ai sống sót.
"Hổ Tử." Quan tướng nhìn thám báo vẻ mặt không thể tin tưởng: "Đây là một mình ngươi làm?"
Thám báo cười khổ: "Đại nhân, Hổ Tử có nằm mơ cũng không làm nổi chuyện này."
Vậy cũng đúng, quan tướng lấy lại tinh thần, đừng nói là một tên thám báo, ngay cả bọn họ cùng nhau lên cũng chưa chắc đã làm được, vậy đây là huynh đệ nhà nào đã ra tay trước?"
"Dạo gần đây ở bên này không có lính khác sao?" Quan tướng nhíu mày hỏi: "Mới được điều động đên?"
Tên tinh binh kiểm tra phía trước kêu lên.
"Đại nhân, hãy xem chỗ này."
Quan tướng bước nhanh qua đó, giữa thi thể của đám Hắc Giáp vệ trên mặt tuyết chợt nhìn thấy vết máu loang lổ viết ra một hàng chữ.
Bảo Chương đế cơ trừ gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...