Đại Đế Cơ

Viên tri phủ một đêm không ngủ, một là vì việc công nặng nề, hai là vì tiếng pháo hoa suốt cả đêm cũng chưa dừng.

Bách tính phủ Trường An dường như muốn mượn việc đốt pháo để giải tỏa sự bất mãn cùng hoảng sợ trong mấy ngày giới nghiêm gần đây, cùng với sự vui mừng chào đón trận tuyết đã mong chờ từ lâu.

Dù sao cũng là đêm ba mươi, hơn nữa cửa thành ở bốn phía đều được đóng kín, quan binh cũng đi đầy đường, cứ để cho bách tính tùy ý thôi. 

Mãi cho gần đến bình minh, Viên tri phủ cũng vì quá mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ nhưng vừa mới mơ mơ màng màng ngủ đã bị người gõ cửa, biết được lý do, tức giận cũng tan theo mấy khói, lập tức tỉnh táo lại.

“Tiết thanh đang ở trong phủ Trường An của chúng ta?” Viên tri phủ đang mặc quần áo cũng dừng lại, vội hỏi.

Người đến gật đầu nói: “Tướng quân ở ngoài cửa thành nói vậy, bọn họ đang ở đại sảnh chờ đại nhân.” 

.....

“Lúc trước chúng tôi đã vây bắt Tiết Thanh.”

Cả người của viên tướng ở trong đại sảnh toàn là tuyết, lông mi và râu đều đã kết băng, thanh âm khàn khàn nói. 

“Nhưng lại phát hiện ra tung tích của Tần Mai, hơn nữa lại gặp phải sự ngăn cản của Hắc Giáp vệ, đã để cho nàng ta chạy thoát.”

Viên tri phủ có chút không hiểu, nói: “Vậy sao có thể xác định là tới chỗ của chúng ta?”

Viên tướng nói: “Tung tích cuối cùng của nàng ta là ở phụ cận của phủ Trường An, có người tố cáo nói nàng ta đã vào trong phủ Trường An.” 

Viên tri phủ nói: “Người đến tố cáo liệu có đáng tin?”

Viên tướng lắc đầu nói: “Từ sau lần tố cáo đó là không có tin tức gì nữa, cho dù thế nào đi nữa, ngoài những tin tức mà trên đường thu thập được thì tin tức được cử báo này cũng rất chính xác, cho nên vô cũng có khả năng đang trốn ở phủ Trường An.”

Viên tri phủ có chút chần chờ nói: “Cửa thành vẫn luôn kiểm tra nghiêm ngặt, không có...” 

“Kiểm tra nghiêm ngặt kỳ thực cũng không có ích gì.” Viên tướng xen vào lời của hắn: “Dung mạo của Tiết Thanh nhất định đã thay đổi.”

Trước mắt mà nói thì đây là điều mà mọi người đều biết, Viên tri phủ gật gật đầu: “Đã sớm suy đoán Tiết Thanh sẽ đến phủ Trường An nên bản quan đã sớm có phòng bị, nhất định sẽ không để cho nghịch tặc chạy ra khỏi phủ Trường An.” Vừa nói xong liền lớn tiếng gọi người.

Nha môn tri phủ chỉ yên tĩnh trong chốc lát lại một lần nữa trở nên bận rộn. 

.......

Phủ Trường An đang bị bao phủ trong trận truyết lớn liền bị tiếng vó ngựa, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng chó sủa làm kinh động, những bông tuyết đọng lại cũng bay tán loạn.

Tiếng chó sủa bên tai, vòm cầu vì vó ngựa phi mà lung lay, tên ăn mày ngủ ở dưới tỉnh dậy, nhìn ánh sáng ban mai le lói mới phát hiện trời đã sáng. 

Vậy mà có thể ngủ một giấc tới sáng, không giống như trước đây bị lạnh làm tỉnh giấc? Củi gỗ của tối hôm qua có thể đốt lâu như vậy? Tên ăn mày ngạc nhiên nhìn lại, thấy đống lửa kia đã sớm lạnh nhưng trên người hắn vẫn còn ấm áp... Trên người? Tên ăn mày cúi xuống liền thấy trên người mình có thêm một cái áo choàng.

Áo choàng màu xám tro trông có vẻ cũ kỹ nhưng ở bên trong có lông thú cho nên rất ấm áp.

Cái áo choàng này... 

Tiếng chó sủa đột nhiên lại gần...

Tên khất cái lúc này phản ứng rất nhanh, hai tay che lấy ngực...

“Là mô hoa, là nửa khối mô hoa!” 

Tiếng hét chói tai, tiếng chó sủa, tiếng quan binh trách mắng vang vọng khắp vòm cầu.


Một viên quan binh lôi nửa cái mô hoa khỏi miệng con chó vứt xuống đất, nhìn tên ăn mày lăn trên mặt đất, quay đầu nói: “Lục soát.”

Một tên ăn mày như hắn thì có gì mà lục soát! Tên ăn mày vừa nghĩ xong, hai ba quan binh xông lên lột quần áo của hắn... Tên ăn mày sợ hãi kêu lên, áo choàng rách, chăn rách, quần áo rách bị xé ra, nửa thân trên trần trụi, bẩn thỉu, gầy yếu, có thể thấy được từng cọng xương sườn lộ ra... 

“Được rồi.” Quan binh dẫn đầu liếc nhìn, ngăn cản bọn quan binh đang định cởi quần, quay đầu nói: “Đi.”

Khi mà tiếng bước chân, tiếng vũ khí va chạm vào nhau, tiếng chó sủa rời đi, tên ăn mày còn chưa hoàn hồn bị làn gió lạnh thổi cho tỉnh lại, vội vàng cầm quần áo che lên người, nghe được đoạn đối thoại của bọn binh lính truyền đến trong gió rét.

“... Thật kỳ lạ, mấy con chó này dạo gần đây đều thích ăn mô hoa rồi...” 

“Chắc là chán ăn xương rồi...”

Đúng là đồ chó hoang! Tên ăn mày nhổ một ngụm nước bọt, nhìn nửa khối mô hoa nằm trên mặt đấy liền bước lên trước nhặt lên, xoa xoa vài cái liền cho vào trong ngực, cho được một nửa liền dừng lại, cái mô hoa này đã bị chó cắn hai lần rồi, thật là không thích hợp tồn tại trên đời, cũng không cần đến khi đói lắm mới ăn nữa rồi, hay là giờ ăn trước thôi, nếu không lại bị chó ngoặm đi thì nguy rồi.

Hắn từng miếng từng miếng ăn mô hoa, thân thể ấm áp nên mô hoa vẫn còn chưa trở nên cứng ngắc... Cả người ấm áp, tên ăn mày nhìn về phía cái áo choàng đắp lên người, đây là của tên ăn mày tối qua. 

Thật hào phóng, cái áo choàng này có thể bảo vệ mạng sống của tên ăn mày qua mùa đông, vì sao? Tên ăn mày nhìn nửa khối mô hoa trong tay, là vì cái này sao? Đồ ngốc...

Tiếng bước chân dồn dập lại một lần nữa truyền đến, tên ăn mày liều mạng nhét mô hoa vào trong miệng, sau đó quay đầu thăm dò, may mà lần này chỉ có một đám quan binh hơn nữa cũng không mang chó...

...... 

Trên đường ngoài các quan binh đi lại thì cũng có những người đi chúc tết qua lại, ngoài người thân, bạn bè, con cháu thì cũng có các học sinh đến chúc tết.

Lúc này trong nhà Chu tiên sinh của trường xã cũng đang trật kín người, nhưng thiếu niên sau khi chúc tết được Chu phu nhân mời uống trà liền tụ tập lại vào một chỗ nói đùa, vô cùng nào nhiệt.

“Hôm nay ta làm chủ, không phải sợ tiên sinh của các ngươi.” Chu phu nhân nói: “Muốn chơi gì thì chơi.” 

Những thiếu niên cũng ồn ào theo, mọi người rất nhanh liền ở trong nội đường chơi bài, chơi cờ, chơi ném thẻ vào bình rượu.

Một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, một mũi tên vững vàng rơi vào trong bình đồng, những thanh niên đứng ở bốn phía vỗ tay khen hay.

“Nhạc Đình ca lần này chơi thật tốt.” Một người thiếu niên nói, tự tay nhận bao đựng tên mà Nhạc Đình đưa tới. 

Nhạc Đình cười nói: “Quen tay hay việc thôi.”

Hai người kề vai trao đổi, nói nhỏ.

“Tin này là thật?” 

“Đúng vậy, trước đó Lưu Uẩn Niên đã tiếp nhận công việc của cha hắn ở nha môn, trời chưa sáng đã nhìn thấy quan binh tiến đến, nghe được bọn họ nói Tiết Thanh đang ở phủ Trường An.”

Lời vừa nói xong hai người liền tách ra, thiếu niên kia tiếp tục chơi ném thẻ vào bình rượu, Nhạc Đình thì lui về phía những người thiếu niên bên cạnh.

“Những quan binh kia đều là một đường truy bắt mà đến đây.” Bên cạnh có thiếu niên nói nhỏ: “Nhất định là thật.” 

Một thiếu niên khác nói: “Nàng ấy thật sự đã trở về?”

Mặc dù là đang nói chuyện nhưng tầm mắt của mấy người đều hướng về phía người thiếu niên đang ném thẻ rượu, lúc này mũi tên của người thiếu niên cũng đã rơi vào bình đồng.

“Hay.” Mấy người vỗ tay khen hay. 

“Đấy chỉ là lời quan binh nói nhưng đến nay cũng chưa từng có ai nhìn thấy nàng ấy.” Thiếu niên nhỏ giọng nói.


“Mọi người đừng quá kích động.” Một thiếu niên khác nói: “Nàng ấy không phải là tới tìm chúng ta, chúng ta không nên đi tìm nàng ấy.”

Mấy người gật đầu, hướng về phía thiếu niên đang ném thẻ bình vỗ tay khen hay. 

“Hắn hiện tại chắc là đang mặc nữ trang!” Một người thiếu niên đột nhiên nói.

Nhạc Đình nói: “Chắc là thế! Như vậy mới thuận tiện nhất.”

Vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ, như là kích động, như là có chút khó hiểu lại có chút câu nệ, ngượng ngùng. 

“Nàng ấy có phải là không tiện để gặp chúng ta hay không....” Một người trẻ tuổi nhỏ giọng nói: “Phía kinh thành nói nàng ấy từ đầu đến cuối cũng không đáp lại.”

Nhạc Đình đang nói chợt a một tiếng, làm cho mọi người có chút căng thẳng, may mà cho dù là học sinh thì khi chơi bài, chơi cờ, ném thẻ rượu cũng sẽ tranh cãi ầm ĩ.

“Sao vậy?” Mọi người nhỏ giọng hỏi. 

Nhạc Đình lắc đầu: “Không có gì.” Lại nói: “Nàng ấy không gặp chúng ta không phải là vì không tiện, mà là không muốn liên lụy đến chúng ta.”

Những thiếu niên kia gật đầu, điều này thì bọn họ biết.

Nhưng mà nàng ấy vẫn muốn nhìn bọn họ một lần rồi mới cao chạy xa bay, Nhạc Đình nghĩ thầm, cho nên ngoài cửa hôm qua là lời tạm biệt của nàng ấy sao? 

Trong phòng kề vô cùng ầm ĩ, bỗng nhiên trong viện cũng ầm ĩ.

“Các ngươi đang làm gì?”

Phản ứng lại sớm nhất là những thiếu niên ngồi ở gần cửa sổ, bọn họ nhìn qua cửa sổ, hô lên: “Là quan binh!” 

Quan binh!

Những thanh niên trong phòng nhất thời đều ngừng các việc đang làm lại, đám người Nhạc Đình trao đổi ánh mắt rồi theo mọi người nhìn ra phía bên ngoài.

Quan binh vào phòng. 

“Kiểm tra xem có người lạ mặt không?” Quan binh cầm đầu nói, ánh mắt đảo khắp phòng: “Ai là Chu tiên sinh?”

Chu tiên sinh đứng ra.

“Gọi tất cả mọi người trong nhà ngươi ra để kiểm tra.” Quan binh nói. 

“Đây đều là học sinh của ta...” Chu tiên sinh nói: “Đều là người của phủ Trường An...”

Quan binh xen vào lời của hắn: “Cho dù là ai, họ tên cha mẹ cùng với quan hệ của các người đều phải khai báo.”

Chu tiên sinh còn muốn nói thêm, Nhạc Đình đã tiến đến ngăn cản. 

“Được, được, mời kiểm tra!”

“Tiên sinh, bây giờ thì việc truy nã nghịch tặc là việc quan trọng.”

Chu tiên sinh nghe lời khuyên, nén giận, phất tay áo nói: “Tra đi!” 


Quan binh nói: “Còn có nữ quyến.”

Chu phu nhân giật nẩy người: “Nữ quyến, ai là người tra hỏi, cũng là các ngươi tra hỏi? Sao có thể xuất đầu lộ diện như thế?”

Quan binh nhìn bà, sắc mặt lạnh lùng: “Vì sao không thể xuất đầu lộ diện? Là có ai không thể ra gặp người sao?” 

“Cái này, quan gia, không phải ý này.”

“Thật sự là quá đáng, các ngươi mỗi ngày đều chặn trước cửa thành và trên đường, nhà ai có bao nhiêu người ai có thể biết rõ hơn chính bản thân mình, còn muốn tra, sang năm mới còn muốn lăn người khác qua lại.”

“Không phải là truy bắt đồng đảng sao? Ta, chính là ta, ta chính là đồng đảng của Tiết Thanh, bắt ta đi.” 

“Tiên sinh, tiên sinh.”

Trong phòng nhất thời loạn như cào cào.

Lúc này, trong từng nhà ở phủ Trường An đều là như thế, cho dù là khu nhà nghèo hay khu nhà giàu đều bị bọn quan binh xông vào, người người nhà nhà đều bị kiểm tra, khắp các nơi nhất thời đều rơi vào hỗn loạn. 

.......

“Mở cửa ra!”

“Nhị lão gia, nhị lão gia!” 

Cửa nhà của Quách nhị lão gia bị người đá tung ra, bọn quan binh chen vào, người làm kêu la om sòm, hoảng sợ lùi lại nhưng không ai để ý, là những người làm này tuy lảo đảo nhưng không có một ai ngã xuống.

“Quách nhị lão gia đang ở đâu?”

“Quan gia, nhị lão gia đang ở phật đường...” 

Một đại lão gia thì niệm phật cái gì? Bọn quan binh tiến lên, lấy tay vén rèm, quả nhiên nhìn thấy Quách nhị lão gia đang quỳ trên bồ đoàn lẩm bẩm nói.

“Đừng tới nhà của tôi, đừng tới nhà của tôi.” Hắn nói nhỏ, sau đó hoảng sợ đứng lên.

“Quách nhị lão gia, ngươi đang làm gì vậy?” Quan binh cầm đầu quát lên: “Không muốn cái gì đến nhà ngươi?” 

Quách nhị lão gia nói: “Không phải nói Tiết Thanh đã đến phủ Trường An sao, tôi, tôi là sợ nàng ta đến nhà của tôi...”

Đang nói vớ vẩn cái gì, quan binh nhíu mày: “Nàng ta đến nhà các ngươi thì sao? Ngươi sẽ che chở cho nàng ta sao?”

Quách nhị lão gia kêu oan: “Tôi nhất định sẽ bắt nàng ta lại.” Lại ngượng ngùng cười: “Đương nhiên không đến là tốt nhất, đỡ phiền toái.” Không đợi quan binh nói liền vội vàng nói: “Là muốn lục soát sao? Lục soát đi! Lục soát đi! Cứ lục soát.” 

Quan binh nói: “Trừ cái đó còn muốn kiểm tra tất cả mọi người trong nhà.”

Quách nhị lão gia lại gật đầu, giơ tay lên chào hỏi: “Tra, tra, người đâu, gọi tất cả mọi người đến.”

Người làm trong phòng lộn xộn lên tiếng trả lời. 

......

Không tình nguyện, cung kính phối hợp, hoặc là không quan tâm, mặc kệ thái độ như thế nào, mặc kệ là nhà nghèo hay nhà giàu, không một ngôi nhà nào trong phủ Trường An mà không bị kiểm tra, từng người từng người đều bị kiểm tra nhân khẩu, không phân biệt nam nữ, từng góc trong nhà đều bị lục soát.

Mùng một tháng giêng của phủ Trường An đáng lẽ là ngày náo nhiệt nhất lại trở nên quạnh quẽ. 

Liễu lão thái gia di chuyển quả cầu vàng trong tay, nhìn về phía Viên tri phủ nói: “Không biết thì ngược lại sẽ nghĩ là đang xét nhà vậy.”

Viên tri phủ nói: “Liễu lão thái gia nói đùa, mạo phạm, lục soát nghịch tặc thì không thể không như vậy, Tiết Thanh đã lẻn vào phủ Trường An, nếu không lục soát kỹ thì mọi người không ai nói rõ được.”

Liễu lão thái gia ưm một tiếng nói: “Nếu mà như vậy, Tiết Thanh chưa bị bắt thì tất cả người của phủ Trường An đều sẽ là tội phạm bị hiềm nghi sao?” 

Lời này có chút quen tai? Viên tri phủ trầm mặt nói: “Liều lão thái gia, lời này không phải là ta nói, nếu ngài vì việc lục soát mà có bất mãn thì có thể tố cáo ta nhưng triều đình chưa bao giờ nói mọi người là tội phạm bị hiềm nghi.”

Liễu lão thái gia nói: “Tuy chưa nói nhưng các ngươi làm như vậy...”


Viên tri phủ sắc mặt nặng nề, Liễu lão thái gia lại cười ha ha, quả cầu vàng trong tay khẽ va chạm. 

“Gần sang năm mới, nói đùa thôi.” Hắn nói: “Viên đại nhân ngài bỏ qua cho.”

Nếu như là nói đùa, hắn sẽ không để ý, Viên tri phủ cũng cười, biểu cảm cũng không hề ung dung, phủ Trường An suýt nữa lại xảy ra náo loạn, đình công, nếu không có những đại gia tộc ở đây đứng sau chống lưng thì vốn dĩ sẽ không có khả năng xảy ra.

“Bắt lại sớm chút đi.” Liễu lão thái gia nói, cười với Viên tri phủ: “Để mọi người có thể vui vẻ đón năm mới.” 

“Đúng vậy.” Viên tri phủ cũng cười: “Liễu lão thái gia nói đúng.”

Bầu không khí tiếp tục vui vẻ hòa thuận như trước đó.

Sự huyên náo ở phủ Trường An vào ngày mùng một Tiết Thanh cũng không thấy được nhưng có thể đoán được, nàng cũng biết chỉ cần mình rời đi thì mọi việc đều sẽ trở lại bình thường. 

Nàng đã rời xa phủ Trường An nhưng không phải một người một ngựa mà đi, lúc này ở trên con đường lớn ở ngoại ô có rất nhiều người, hai bên nhân mã gặp nhau, gây ra những tiếng kêu gào thảm thiết, cùng với tiếng va chạm của vũ khí.

Mặt đất đều đang rung chuyển.

Tiết Thanh nằm ở trên tuyết, áo trắng như hòa vào với tuyết trắng, cỏ khô trên đầu cũng khẽ lay động, giương mắt nhìn. 

Áo giáp đen, máu đỏ, đao kiếm sắc bén.

Hắc Giáp vệ cùng với quan binh của Đại Chu ngay trong ngày đầu tiên của năm mới đã gặp nhau, tiếp tục công việc chém giết của năm ngoái.

Tiết Thanh cảm nhận được Biên Bức lệnh ở bên hông, Tần Mai đã bị nàng bỏ lại, không có Biên Bức lệnh, hắn không thể không chút kiêng kỵ để lộ hành tung của mình, hành tung bị nàng tố cáo nên không thể không tránh đi nhưng Hắc Giáp vệ vẫn như cũ bám dai như đỉa. 

Thế nên Hắc Giáp vệ không phải là đang đuổi theo nàng mà là đang đuổi theo quan binh của Đại Chu, sau đó tìm cơ hộ chặn giết, còn tội danh thì sẽ đổ lên đầu nàng.

Bảo vệ Tiết Thanh.

Bảo vệ cái đầu ngươi ấy. 

Giống như trước đây, Hắc Giáp vệ nhân số không nhiều nên chỉ có thể đánh bất ngờ, tàn nhẫn chém giết rồi lại lui ra, quan binh của Đại Chu, một bên đuổi bắt, một bên thu dọn chiến trường, trận chém giết dừng lại, chỉ còn tiếng vó ngựa và âm thanh thu dọn thi thể, rất nhanh những quan binh đó cũng rời đi.

Tiết Thanh nằm trên đất cũng không nhúc nhích.

Trận chiến kết thúc, quan binh cũng rời đi, ở ngoại ô cũng không có người, mười mấy nam tử từ trong khe rãnh đối diện bò ra ngoài, bọn họ mặc áo bông, cõng một cái sọt có những gói quà được gói bằng giấy màu, sự hoảng sợ trên những khuôn mặt chất phác đó vẫn chưa hết... Xem ra thì giống như những tá điền đi đến nhà địa chủ chúc tết. 

Khi mà trận chém giết này mới bắt đầu, bọn họ đang đi trên đường liền lăn một vòng trốn xuống một cái khe rãnh, may mà hai bên đánh nhau kịch liệt nhưng cũng không ảnh hưởng đến người dân thường.

“Được rồi, không sao, coi như nhặt về một cái mạng.”

“Đi nhanh đi, đi nhanh đi.” 

Bọn họ ba mồm bảy miệng nói, chào hỏi, bọn họ lảo đảo bước đi, giống như bị dọa đến run rẩy tay chân, đi từ từ... Hoảng hốt chạy bừa thế mà lại dần dần hướng về phía bên này.

Tiết Thanh nheo mắt nhìn những người này, nhìn đòn gánh của bọn họ lộ ra tia sắc bén, nhìn những cái sọt đung đưa cùng với những bước chân lảo đảo rồi lại trầm ổn...

Ngoài Hắc Giáp vệ và quan binh của Đại Chu, lại có thêm một nhóm người khác muốn đuổi bắt nàng? Là từ đâu? 

Tiết Thanh kinh ngạc, hai tay chống đất, làm những bông tuyết bay lên.

Những người nam nhân đang xúm lại vẫn đang nói lung tung, đột nhiên thấy người muốn vây bắt nhảy ra, không khỏi kinh ngạc, sau đó bờ vai đang gánh đồ bỗng run lên, những người đàn ông này cong người cầm lấy cái sọt.

“Tiểu Khang ca.” Tiết Thanh không để ý đến động tác của bọn họ, nhìn về phía một người đàn ông trong đó nói: “Sao huynh lại ở đây?” 

Các nam nhân ở bên kia bỗng dừng động tác lại, một người trong đó kinh ngạc nhìn qua.

Từ trong tuyết một nữ tử mặc áo trắng đi ra, trên đầu còn có một cái khăn lụa trắng còn dính ít cỏ khô đang động đậy, vì đứng dậy mà lộ ra mái tóc đen sau lưng, mặt đất trắng xóa làm cho trong chốc lát không thể thấy rõ khuôn mặt, nhưng động tác này, giọng nói này, còn có một câu nữa vang lên...

“Huynh giờ đang là người bán hàng rong sao?” Giọng nói trong vắt, mềm mại. 

Người đàn ông trả lời theo bản năng: “Thanh Tử thiếu gia đang ở đây đọc sách sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui