Trong bóng tối, con hẻm nhỏ khá là vắng. Tiếng bước chân hỗn độn, tiếng vó ngựa truyền tới từ đằng xa, tan ra bốn phía.
Không khí vừa yên tĩnh lại vừa hỗn loạn.
Hai người một nhẹ nhàng, một trong trẻo. Ngữ khí đều rất thoải mái và tự nhiên, giống như hai người quen gặp nhau đứng hàn huyên.
Nhưng dưới lớp y phục đang bay phất phới kia dường như lóe lên hàn quang, thế đang tụ.
Tiết Thanh cảm thấy đau đầu hơn xưa.
Tuy Tần Mai không làm được gì nàng nhưng nàng khó mà thoát khỏi hắn một cách dễ dàng. Nếu Hắc Giáp vệ phá Tống gia, Tống Nguyên chết hay không chẳng quan tâm. Tống Hổ Tử là con của Tống Nguyên, phúc không được hưởng nhưng họa chắc chắn không thoát được...
Lần này đúng là ba mặt đối địch. Chiêu này của cha con họ Tần quả nhiên khiến bao người được như mong muốn. Hắc Giáp vệ muốn giết nàng, Tống Nguyên cũng muốn giết nàng...
Con hổ Tần Đàm Công bị nhốt trong lồng sắt này, một khi nhắm tới mục tiêu nào, thì vẫn vô cùng đáng sợ. Mục tiêu của hắn không phải Tống Nguyên, hay Tống Anh, mà là nàng, hung thủ đã giết Tông Chu và Phụ Tá Đắc Lực.
Hắn không cần đích thân ra tay, chỉ nói vài câu trong lao, làm cho Hắc Giáp vệ xuất hiện tại thời điểm thích hợp, thế là có người ra tay thay cho hắn, còn là người cùng phe với nàng.
Đầu tuy đau nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, tiếp tục nói.
"Nói đùa rồi, nào có ai bị cha đuổi giết đâu." Nàng nói.
Đuổi giết rồi thì không phải là cha nữa.
Tần Mai xùy một tiếng: "Tiểu nhân đúng là tiểu nhân, ngay cả cha cũng không cần ngươi."
Tiết Thanh cười nói: "Hâm mộ, không phải ai có thể tận hiếu vì cha như Tần thiếu gia."
Tần Mai hứ một tiếng, nói: "Cha ta còn cần ta tận hiếu à!"
Ơ, Tiết Thanh cảm thấy bớt đau đầu, kinh ngạc nhìn hắn: "Vậy Tần thiếu gia tới tận hiếu với cha ta?"
Tần Mai giận dữ mắng: "Ngoài mắng người ngươi còn bản lĩnh nào khác không?"
Tiết Thanh làm như thật sự suy tư, nói: "Không biết làm cho người ta bĩnh ra quần rồi bị lột sạch có được coi là bản lĩnh không."
Lời còn chưa dứt, gió xoáy nổi lên trong ngõ nhỏ. Tần Mai nhẹ nhàng đánh tới bên này, nhưng vừa mới hành động...
"Người đâu mau tới! Tần Mai ở chỗ này!" Tiết Thanh giơ hai tay bên miệng, hô lên với bầu trời đêm, đồng thời nhón mũi chân lùi người ra sau, hai ba bước mà lướt ra hơn hai trượng...
Tuyết đọng phản chiếu ánh đèn lên mặt Tần Mai, khiến khuôn mặt phẫn nộ của hắn càng thêm đẹp đẽ.
"Tiểu nhân!" Hắn hô, cũng nhón mũi chân đuổi theo.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân và tiếng vó ngựa truyền tới từ hai bên ngõ, kèm theo đó là tiếng hô quát với tiếng đèn đuốc cháy tanh tách.
Lúc này kinh thành cấm ra ngoài ban đêm, quan binh của kinh doanh rải khắp nơi. Mà ban nãy Tống Nguyên gặp chuyện, lại có Hắc Giáp vệ xuất hiện nên quan binh đang điều tra khắp tòa thành...
Tần Mai, sau khi Tần Đàm Công bị bắt, trở thành tên tội phạm lớn nhất, còn tưởng là đã bỏ chạy khỏi kinh thành nên đang lùng bắt khắp nơi, ai ngờ vẫn còn ở đây.
"Là Tần Mai!"
"Tần Mai ở chỗ này!"
Tiếng la loạn xạ truyền tới từ hai đầu con hẻm. Đao kiếm, cung nỏ nhắm thẳng vào thiếu niên trong hẻm. Hiển nhiên mệnh lệnh mà bọn họ nhận được không phải là bắt sống...
Tiếng xé gió ong ong vang lên từ hai bên. Tên bay như mưa.
......
Mũi tên thậm chí còn không đụng tới vạt áo của Tần Mai.
Bóng người nhảy lên, mũi chân như khẽ đạp lên những mũi tên kia, rồi lướt lên trên đỉnh căn phòng.
"Tru sát nghịch tặc!"
"Đừng để hắn chạy!"
Tiếng la, tiếng cung nỏ bắn tên ra vang lên bốn phía, đuổi theo bóng người đang lướt qua các con ngõ nhỏ đường lớn trong bóng tối.
Mười mấy cao thủ nhảy lên nóc nhà, vượt nóc băng tường mà truy đuổi. Những quan binh không có võ nghệ cao cường thì trải khắp các con phố. Toàn bộ kinh thành như đang được trải một chiếc lưới thật lớn, lưới đang được co lại.
Vô số tòa nhà bị gõ cửa để điều tra. Kinh thành vốn đang chìm trong bóng tối dần sáng lên.
Mà trong một khu nhà vốn đèn đuốc sáng trưng, một bóng người rơi xuống đất. Đám thị vệ trong tối ngoài sáng làm như không thấy hắn. Tần Mai cất bước đi nhanh vào bên trong, áo choàng tung bay.
Tác Thịnh Huyền đã đứng chờ ở cửa.
"Thất..." Hắn hô, vừa mở miệng thì thấy Tần Mai quay phắt người lại. Hắn cũng nhìn theo tới hướng một nóc nhà. Còn đám thị vệ trong sân thì tụ tập lại. Vô số bóng người nhảy ra từ nóc nhà hai bên...
"Là ta, là ta."
"Có giọng nói truyền tới từ bên kia, sau đó bóng người mới xuất hiện.
Giọng này...
Tác Thịnh Huyền lập tức cười đầy vui mừng, xua tay với đám thị vệ: "Lùi xuống." Cất bước đi ra ngoài.
Bóng người kia dường như sợ hãi, không lập tức nhảy xuống, chờ tới khi đám thị vệ lui ra, ám vệ trên nóc nhà hai bên cũng giải tán.
"Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp." Tiết Thanh nhảy xuống, sải bước đi tới, thi lễ với Tác Thịnh Huyền.
Đèn đuốc trong sân chiếu sáng vị thiếu... nữ này, tóc tết lại còn gài thêm bông hoa trắng, mặc váy nhưng lại bày lễ quân tử, sau đó ngẩng đầu mỉm cười.
Tác Thịnh Huyền vội hoàn lễ, vui mừng nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi." Cất bước nghênh đón.
Như bạn cũ tha hương đã lâu giờ gặp lại, kích động không thôi.
Một tiếng "xùy" phá vỡ bầu không khí này.
"Ả là nghịch tặc bị đuổi bắt, hãy bắt ả lại." Tần Mai nói.
Tác Thịnh Huyền ngạc nhiên, nhìn Tiết Thanh rồi lại nhìn Tần Mai: "Sao lại là nghịch tặc?"
Tần Mai không để ý tới hắn, lạnh lùng nhìn Tiết Thanh, nói: "Ngươi cho rằng đây là chỗ ngươi có thể đến?"
Tiết Thanh mỉm cười: "Nơi Tần thiếu gia đến tất nhiên là nơi có thể đến rồi. Ai cũng là nghịch tặc cả mà."
Tần Mai ha một tiếng, nói: "Tiểu nhân..."
Còn chưa nói hết, Tác Thịnh Huyền đã kéo ống tay áo của hắn, nói: "Là Thanh Tử tiểu thư, nàng ấy là nữ nhi..."
Tần Mai phất tay áo, cười khẩy: "Nữ nhi thì làm sao? Là nữ nhi thì có gì mà đắc chí."
Tác Thịnh Huyền cười hì hì, nói: "Không đắc chí, không đắc chí."
Tần Mai nhìn Tiết Thanh. Tiết Thanh cười với hắn, bày áo choàng ra, xoay một vòng rồi nháy mắt với hắn, sóng mắt đẹp đẽ...
Tần Mai giận dữ: "Tên tiểu nhân vô lại thích giả làm đàn ông!" Lại quát: "Vì ám sát cha của mình, tên tiểu nhân này đã bị cha của mình coi là nghịch tặc, đuổi bắt. Bắt ả, vương triều Đại Chu sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho các người."
Tiết Thanh cười nói: "Cha của ta tính ra không lợi hại bằng cha của ngươi, thế nên nghịch tặc này tất nhiên không lợi hại bằng Tần thiếu gia được rồi."
Tác Thịnh Huyền lắc đầu, nói: "Lợi hại hết, ai cũng lợi hại cả." Thấy Tần Mai và Tiết Thanh đều nhìn hắn, vội cười: "Tuy chỗ này của ta canh gác không tệ nhưng dù sao đang ở kinh thành, mà giờ cả thành đang lục soát, chúng ta vào rồi hãy nói."
......
Đêm đông, phòng ấm áp như mùa xuân. Trà sữa nóng hổi được đưa tới, mùi hương lan tỏa, xộc vào mũi.
Tiết Thanh giơ hai tay bưng lấy, cười với tỳ nữ: "Thơm quá."
Tỳ nữ xinh đẹp cười hì hì: "Trà thơm hay nô tỳ thơm?"
Tiết Thanh nói: "Người không thơm bằng trà nhưng người lại đẹp hơn trà."
Đám tỳ nữ trong phòng đều cười yêu kiều. Tác Thịnh Huyền vỗ tay cười to. Chỉ có Tần Mai là cười khẩy.
"Nữ nhi là có thể tùy tiện đùa giỡn người khác." Hắn nói.
Tiết Thanh lắc đầu, nói: "Không phải nhé. Lúc là nam ta cũng đùa giỡn rồi, không phải khiến ngươi..."
Tần Mai nhảy lên, đá lăn chén rượu trước mặt. Leng keng. Còn chưa vượt qua bàn thì đã bị Tác Thịnh Huyền vội vã ngăn lại.
"Nguyện cược nguyện thua." Hắn nói.
Tần Mai nhíu đôi mày dài, khuôn mặt trắng nõn kia đỏ sẫm, giơ tay chỉ vào Tiết Thanh, kẻ vẫn đang ngồi cầm tách trà: "Tiểu nhân! Nói là giết người, lại làm cái việc xấu xa bỉ ổi, đi cởi xiêm y người khác!"
Tiết Thanh nhìn hắn qua lớp hơi nóng bốc lên từ tách trà, nói: "Đó là ta chưa kịp giết người chứ. Sau khi lột đồ xong là định giết rồi. Nếu ngươi không tin, thử lại lần nữa xem."
Tần Mai nói: "Được."
Tác Thịnh Huyền mắt sáng ngời, nhưng lại nói, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Giờ không được. Dù ai trong các ngươi bị treo lên cổng thành, lần này ta không cứu được."
Giờ khắp kinh thành đều có quan binh. Tần Mai là con của nghịch tặc, bị lùng bắt và tiêu diệt tại chỗ. Còn Tiết Thanh...
"Thanh Tử... tiểu thư, ngươi sao lại thành nghịch tặc? Đã xảy ra chuyện gì?"
......
"Ta biết ngươi trở thành nữ nhi của Tống đại nhân, còn nữ nhi của Tống đại nhân thành đế cơ. Triều đình đã thông báo cho ta rồi, chờ đế cơ đăng cơ rồi sẽ chính thức gặp mặt." Tác Thịnh Huyền nói: "Nhưng sao mới có vài ngày mà ngươi đã thành nghịch tặc?"
Tiết Thanh nhấp một ngụm trà sữa, khẽ thở dài một cái rồi mới nói: "Thật ra ta cũng không biết là có chuyện gì. Chuyện lúc trước không nói nữa, đêm nay ta chỉ ra ngoài ngắm tuyết, lúc về liền thành đồng đảng của thích khách rồi."
Tần Mai hứ một tiếng: "Ngắm cái quỷ."
Tiết Thanh không để ý tới hắn, cười với Tác Thịnh Huyền: "Được rồi, ta không đi ngắm tuyết. Quả thật ta có quen tên thích khách đêm nay, gặp mặt nói chuyện với hắn một lát. Nhưng ta không liên quan gì tới cuộc ám sát này, tên thích khách này vốn luôn muốn ám sát Tống Nguyên. Ta vừa ra ngoài đã bị Tống Nguyên phát hiện, cứ khăng khăng bảo ta là thích khách. Cũng xui xẻo là lại gặp Hắc Giáp vệ tới ám sát Tống Nguyên, lập tức coi ta là nghịch tặc."
Tác Thịnh Huyền gật đầu, nói: "Ta nghe được động tĩnh bên ngoài, có người ám sát Tống Nguyên." Nhìn Tần Mai: "Sau đó phát hiện Hắc Giáp vệ xuất hiện nên Thất Nương đi ra xem có chuyện gì."
Cũng chính như những gì Tần Mai nói ban nãy, hắn không triệu tập Hắc Giáp vệ tới nên chỉ có thể là Tần Đàm Công.
Tiết Thanh im lặng, quả nhiên giống những gì nàng phân tích.
Hắc Giáp vệ không nhắm tới Tống Nguyên, vì có ám sát Tống Nguyên cũng không có tác dụng gì với tình thế hiện giờ cả.
Không đi giải quyết Bảo Chương đế cơ, kẻ có thể quyết định sự sống chết của hắn, mà tới gây họa cho nhân vật nhỏ như nàng làm gì. Không phải là giết mấy tên thuộc hạ của hắn sao, đây có phải lúc báo thù đâu.
Hơn nữa còn muốn thể hiện rằng trên đời này không còn chuyện nào tuyệt vọng hơn là chết trong tay người cùng phe à?
Tên Tần Đàm Công này cũng là kẻ biến thái.
"Thanh Tử tiểu thư định làm thế nào?" Tác Thịnh Huyền ân cần hỏi han.
Tần Mai cười nhạo, nói: "Cha của mình còn muốn giết, có gì đáng để sống nữa."
Tiết Thanh nhìn hắn, từ trên xuống dưới...
Tần Mai lập tức nổi giận: "Ngươi nhìn gì thế! Nghĩ gì thế!"
Tiết Thanh nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không nghĩ tới chuyện lột sạch ngươi..."
Tần Mai không nhảy lên, mà tay chống đất, giơ chân đá tới...
Tiết Thanh cũng bất động, giơ một tay vỗ xuống chiếc bàn trước mặt...
Một tiếng trầm đục vang lên trong phòng. Hai bóng người va chạm giữa không trung, sau đó lại tách ra...
Tần Mai hạ xuống, vẫn ngồi nghiêng như trước. Chiếc bàn mà Tiết Thanh giơ lên vẫn hoàn hảo, không bị làm sao...
Tác Thịnh Huyền nói: "Các ngươi đánh tới đánh lui như vậy mà chẳng ai giết được ai thì có ý nghĩa gì." Đứng dậy khuyên can: "Chi bằng ngày khác đánh một trận cho đã."
Tiết Thanh nói: "Được thôi, giờ ta mà giết Tần thiếu gia, kẻ vui mừng nhất lại là người khác. Thật quá đáng tiếc."
Tần Mai cười khẩy: "Ta không ngại, chỉ cần ngươi giết được ta."
Tiết Thanh trịnh trọng nói: "Ta để ý."
Tác Thịnh Huyền mắt sáng ngời: "Anh hùng tương tích chính là thế này."
Tần Mai hứ một tiếng: "Tiếc cái rắm." Trở thành nữ nhi rồi lại càng vô lại.
Tiết Thanh không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Tác Thịnh Huyền: "Là Tống Nguyên nổi điên, không thể bỏ qua như vậy. Chờ trời sáng ta sẽ đi tìm đám người Trần Thịnh để nói chuyện."
Tác Thịnh Huyền gật đầu: "Đúng, Thanh Tử tiểu thư không thể nhận tiếng xấu này được. Thanh Tử tiểu thư mà muốn giết ai thì còn cần phải cấu kết người khác sao?"
Tiết Thanh cười ha ha, giơ tách trà trong tay lên với Tác Thịnh Huyền, nói: "Thật không ngờ trong kinh thành rộng lớn thế này, chỉ có chỗ của Tác thái tử là nơi ta có thể tạm thời an tâm ở lại. Đây có lẽ là giao tình quân tử mà." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Đây là giao tình quân tử mà! Tác Thịnh Huyền vui mừng giơ chén rượu lên, nói: "Đương nhiên, ta với Thanh Tử thiếu gia chính là giao tình quân tử." Hình như nói sai rồi, phải là Thanh Tử tiểu thư mới đúng...
Nhưng dù sao đều là Tiết Thanh, thiếu gia hay tiểu thư thì đều vậy cả. Quân tử không để ý mấy cái tiểu tiết này, nên hắn không sửa lời, cũng một hơi uống cạn chén rượu, lại gọi người tới.
"Rót rượu!"
Đám tỳ nữ yên lặng lui trong góc lập tức ào tới, bày rượu ngon, trà thơm và tảng thịt lớn ra. Tiết Thanh và Tác Thịnh Huyền được đám tỳ nữ vây quanh. Uống rượu, ăn thịt, tùy ý trong đêm tuyết, không hề có cái vẻ nhếch nhác đau buồn và tức giận vì vừa bị đuổi giết.
"Giao tình quân tử cái rắm." Tần Mai ném chén rượu đi: "Chẳng qua là vì ở lại chỗ này nên mới cố ý tỏ ra hợp ý, đồ tiểu nhân."
......
Bóng đêm dần lui, rượu hết, người cũng dần rời đi. Tác Thịnh Huyền ôm hai tỳ nữ ngủ trên nệm dày.
Tần Mai vẫn dựa người ra sau, mắt rũ xuống, không nhìn rõ là tỉnh hay ngủ.
Bước chân mà không phát ra tiếng động, Tiết Thanh đi mở cửa, ánh sáng mênh mông đập vào mắt.
"Định đi chịu chết nữa à?"
Giọng Tần Mai vang lên sau lưng.
Tiết Thanh quay đầu, lại nhìn hắn... Nhưng lúc này đây nàng mở miệng trước khi Tần Mai giận quá nhảy dựng lên.
"Ta sẽ sống." Nàng nói, mỉm cười: "Tần thiếu gia có thể sống, mà sống rất tốt thì ta cũng có thể làm được."
Nói xong cất bước đi ra. Cửa được đóng lại, chặn tầm mắt Tần Mai.
Nàng đang trả lời câu nói trước kia.
"Cha của mình cũng muốn giết mình, còn gì để sống nữa."
Cha Tiết Thanh muốn giết Tiết Thanh, cha của Tần Mai sao không phải cũng muốn giết Tần Mai. Hơn mười năm trước, ném một đứa trẻ vào Tây Lương, cũng coi như là người chết rồi.
Nhưng Tần Mai vẫn sống, còn sống rất tốt.
Tần Mai nắm chén rượu, vang lên tiếng kẹt kẹt.
"Ngươi xứng so với ta sao!" Hắn nói: "Ta xem ngươi sống như thế nào."
......
"Ta muốn nó chết."
Trong nhà của Tống gia, đèn đuốc trở nên tối đi trong ánh sáng sớm mênh mông. Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng có phần không thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Nghe được câu này, Trần Thịnh không khỏi đứng lên.
"Ngươi điên rồi." Ông ta nói: "Nàng ta vốn không phải thích khách, càng không cấu kết với Tần Đàm Công."
Vẻ mặt Tống Nguyên không còn vẻ phẫn nộ đêm qua nữa, mà lạnh nhạt không chút thay đổi. Hắn nói: "Ta biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...