Thời gian Tiết Thanh đến ở nơi này vẫn chưa lâu lắm… Dù có ở lâu thì Tiết Thanh cũng chẳng nhận ra ai vì Tiết Thanh bây giờ đã không phải là Tiết Thanh xưa kia nữa rồi.
Chàng trai này tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ trường bào (1) màu xanh thường gặp, khuôn mặt ưa nhìn, khóe mắt có một nốt ruồi đen. Tất cả những thứ ấy làm cho người khác không thể nào rời mắt khỏi hắn, cũng vì thế mà có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt và dáng vẻ bình dị, gần gũi của hắn.
Tiết Thanh không hề cảm thấy lúng túng vì vốn dĩ nàng đá cầu rất khá. Nàng gật đầu cười xem như chào hỏi hắn ta.
Mấy đứa nhóc bên kia nhặt cầu lên rồi bắt đầu chơi trò đuổi bắt, tiếng cười đùa vang lên không ngừng.
Tiết Thanh đi vào phía trong, chàng trai kia cũng từ trong hẻm đi về phía bên này.
“Chắc cậu chơi xúc cúc cũng khá chứ nhỉ?” Hắn ta đứng phía sau nàng hỏi.
Đây là một câu hỏi, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn hắn ta. Dáng vẻ chàng trai kia rất hòa nhã.
Nàng đáp: “Cũng tàm tạm thôi.”
Dù sao thì cách đá cầu vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống như một người mới học xúc cúc có thể đá được. Nếu bảo là không tốt thì có vẻ giả dối quá. Nhưng nếu nói là tốt thì… nói cho cùng, xúc cúc và đá cầu cũng không giống nhau nên nàng cũng không dám khoe mẽ.
Chàng trai kia cười một tiếng.
“Câu trả lời này rất hay.” Hắn ta nói: “Nói đúng thì không hẳn đúng mà bảo sai thì lại chưa chắc. Một câu trả lời khéo léo.”
Bị hắn ta nhìn thấu suy nghĩ của mình, Tiết Thanh chỉ cười và tiếp tục đi vào trong.
Chàng trai kia cũng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa, cứ thong dong đi ở phía sau.
Mới đi chưa được mấy bước thì nàng nhìn thấy một nha đầu lạ mặt không ngừng ngó nghiêng trái phải đi tới. Khi nàng ta nhìn thấy Tiết Thanh thì hai mắt sáng lên.
“Tiết thiếu gia.” Nàng ta vẫy tay nói: “Mẹ của người đang tìm Noãn Noãn kìa.”
Tiết Thanh “ừm” một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Nàng hỏi.
Nha đầu kia hình như đang rất vội, lời nói có chút không kiên nhẫn.
“Tôi cũng không biết nữa. Hình như là dọn quần áo gì đó. Mà Noãn Noãn lại chạy đi đâu không biết nữa.” Nàng ta nói xong cũng không chờ nàng hỏi tiếp đã xua tay: “Là Tống tẩu ở sau nhà người nhờ tôi chuyển lời hộ. Thôi, tôi đi trước.”
Nàng ta vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi.
Tiết Thanh “ừm” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước. Lúc này nàng đã ở gần cửa nhà mình.
Không có bóng dáng của Noãn Noãn ngồi gần cửa nghịch mấy ngọn cỏ. Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ nên khá ham chơi, trong nhà lại không có việc gì làm nên có thể cô bé đã chạy ra ngoài tìm mấy tiểu nha đầu khác để chơi cùng rồi.
Nàng biết nhà của Tống tẩu, nhà tẩu ấy ở ngay sau nhà nàng, đi vài bước là đến nơi. Thân là con cái, đi giúp mẹ mình một tay cũng là lẽ đương nhiên, dù không giúp được gì cũng phải cùng bà ấy nói cảm ơn người ta một tiếng cho phải phép.
Tiết Thanh cũng không gấp gáp qua nhà người ta, ngược lại nàng ngồi lên mấy khúc gỗ đang chất đống bên đường.
Lúc này, có hai người thanh niên vừa cười nói vừa đùa giỡn đi tới.
Hai người này là người ở đây, mấy hôm trước còn tới thăm Tiết Thanh. Mà quan hệ giữa nàng với những người ở đây không được tính là tốt đẹp cho lắm. Tiết Thanh và bọn họ đều là những người đến nương tựa nhà họ Quách nhưng chuyện Tiết Thanh được Quách đại lão gia coi trọng và được ông ấy hứa gả con gái cho đã làm bọn họ thèm muốn đến đỏ cả mắt. Cho nên khi Tiết Thanh bị đánh đến nằm liệt trên giường nhiều ngày, dù bọn họ có đến nhà nàng thăm bệnh nhưng trên mặt lại không giấu được vẻ vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
“Bản Đẳng, Thập Mạch.” Tiết Thanh gọi lớn tên hai người kia.
Hai người đang cười đùa kia nhìn qua, thấy là Tiết Thanh thì làm vẻ mặt ranh ma rồi đi về phía nàng.
“Thanh Tử khỏe chưa?” Bọn họ cười như không cười hỏi nàng.
Tiết Thanh lấy tay áo che miệng ho khan một tiếng.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nàng nói: “Vừa tiễn Dương đại phu ra cổng, mới đi được vài bước mà cơ thể đã không chịu nổi rồi.”
“Người không được đúng là không được mà.” Bản Đẳng cười lớn, câu nói lại mang hàm ý sâu xa khác.
Một đứa nhóc mười ba tuổi như Tiết Thanh đương nhiên là nghe không hiểu.
“Mẹ tôi đang ở nhà của Tống tẩu, cần nhờ người giúp dọn quần áo mà tôi đến chân còn nhấc không nổi thì làm sao có thể giúp được. Nhưng nếu không đi thì lại sợ mẹ tôi lo lắng.” Nàng nói: “Hai người có thể giúp tôi đi một chuyến được không?”
Bản Đẳng cùng Thập Mạch cười phá lên.
“Tiểu Thanh cậu thật có mặt mũi mà…”
“Xem bản thân thành cô gia (2) của người ta thật kìa…”
Bọn họ không chút kiêng nể gì mà chế giễu Tiết Thanh nhưng một lúc sau lại đột nhiên im bặt. Tiết Thanh cầm vài đồng tiền đưa tới trước mặt bọn họ.
“Bản thân tôi cũng thấy thật có lỗi khi làm phiền hai ca ca.” Nàng nói: “Nhưng tôi lại càng không muốn làm mẹ mình lo lắng nên mong hai ca ca giúp đỡ cho.”
Tuy rằng chỉ có ba, bốn đồng tiền nhưng đối với Bản Đẳng và Thập Mạch thì đây lại là một số tiền không nhỏ.
Tuy Tiết Thanh ở nơi này nhưng nàng lại có không ít tiền. Chuyện ăn uống đi lại của hai mẹ con nàng đều là do Quách đại lão gia chu cấp. Trận bệnh mấy hôm vừa rồi cũng có rất nhiều người đưa quà thăm bệnh tới.
Không lấy thì phí, dù sao cũng chỉ là chuyển mấy lời, cho dù là đến giúp dọn quần áo đi nữa cũng không đáng bao nhiêu.
“Đương nhiên, đương nhiên là được.” Hai người nói rồi vội vàng chộp lấy mấy đồng tiền. Bọn họ mặt mày hớn hở, xô qua đẩy lại mà tranh phần chia tiền và đi về phía nhà của Tống tẩu.
Tiết Thanh ngồi yên tĩnh trên mấy khúc gỗ. Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng liền quay đầu lại nhìn. Chàng trai khi nãy thế mà vẫn chưa rời đi.
“Cậu chính là Tiết Thanh?” Hắn ta cười tủm tỉm hỏi.
Tiết Thanh cũng biết bây giờ tên tuổi của bản thân được người ta bàn tán khắp nơi nên nàng chỉ cười mà không nói.
“Trái bóng lúc nãy không dùng lực là không đá nổi đâu.” Chàng trai kia cười nói.
Hắn ta đang nghi ngờ nàng giả vờ đau ốm, Tiết Thanh vẫn không để chuyện này ở trong lòng.
“Cho nên tôi đã dùng hết sức rồi.” Nàng nói.
Chàng trai kia cười, trong lòng nghĩ đến chuyện người nhà này nói rằng: Tiết Thanh vì là nhi tử độc nhất của nhà họ Tiết nên được mẹ Tiết chiều chuộng đến mức trở thành một kẻ ham ăn biếng làm và không biết điều. Bây giờ xem ra ngoài chuyện không biết điều vẫn còn chưa được sáng tỏ thì chuyện cậu ta ham ăn biếng làm là có thật. Rõ ràng bản thân còn sức, lại chẳng chịu đi giúp mẹ mình, còn dùng tiền sai khiến người khác. Cậu ta thật sự coi mình như kẻ bề trên sao?
Vì thấy cậu nhóc này chơi xúc cúc rất khá nên hắn mới nhịn không nổi sự tò mò mà đi theo. Không ngờ rằng cậu ta lại chính là Tiết Thanh. Thật là nhàm chán và vô vị mà!
Hắn định xoay người bỏ đi thì chợt nghe thấy tiếng thét chói tai và ầm ĩ của một cô gái vang lên.
Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn cảm thấy khá kinh ngạc, bất giác nhìn về phía Tiết Thanh.
Tiết Thanh ngồi trên mấy khúc gỗ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
............
Gia phong nhà họ Quách rất nghiêm, không bao giờ có chuyện nam là cường đạo hay nữ là ả đào lẳng lơ.
Tuy rằng chuyện phát sinh ở khu tạp cư phía bên này nhưng cũng ảnh hưởng tới mặt mũi của nhà họ Quách. Ngô quản gia vẻ mặt u ám nhìn ra đám người đang tụ tập nghe ngóng rất đông phía bên ngoài cánh cửa, rồi lại nhìn ba người đang quỳ bên trong viện.
Một nha đầu với mái tóc còn ướt đang khóc thút thít.
Hai tên nhóc choai choai đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.
“Xuân về, mấy con súc vật như con mèo hay con chó nó làm bậy làm bạ thì không nói đi, sao mấy đứa nhóc bọn bây lại góp vui làm gì hả?”
Ông ấy lạnh lùng nói: “Giờ tụi bây cũng thành súc sinh luôn rồi sao? Nhìn lén nữ nhi người ta tắm, tụi bây “hay” quá nhỉ!”
Bản Đẳng và Thập Mạch lập tức dập đầu không ngừng và luôn miệng kêu oan.
“Ngô đại gia, bọn cháu thật sự không hề nhìn thấy gì cả.”
“Bọn cháu không hề biết có người đang tắm ở trong đó.”
Bọn họ oan ức hô to.
“Bọn cháu chỉ tới đây tìm Tiết mẫu thôi.”
“Nếu không tin thì người có thể hỏi Tiết Thanh.”
Tiết mẫu? Sao chuyện này lại dính đến mẹ con nhà họ Tiết? Ngô quản gia nhíu mày, mắt nhìn ra cửa, mới liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiết Thanh đang đứng trong đám người kia nhìn vào trong này.
Lúc này, mọi ánh nhìn cũng tập trung vào Tiết Thanh.
“Đúng vậy ạ, mẹ cháu bảo đi dọn quần áo, đi cũng lâu rồi mà mãi vẫn chưa quay về. Cho nên cháu mới nhờ hai ca ca kia đến nhà Tống tẩu xem sao.” Tiết Thanh cũng có chút luống cuống nói: “Nhưng cháu không có bảo bọn họ nhìn lén người ta tắm.”
Đám người ngoài cửa nghe đến đây thì cười ra tiếng.
Đúng vậy, tìm người và nhìn lén người ta tắm là hai chuyện khác nhau nha.
“Tụi bây có nhìn lén người ta không hả?” Ngô quản gia nghiêm khắc quát.
Việc này… Biết một cô gái đang tắm ở bên trong, nếu bọn họ không nhìn một chút thì sao có thể xem là con trai được chứ. Sắc mặt của hai tên con trai bắt đầu hoảng loạn.
“Bọn cháu không biết ạ.” Bọn họ dập đầu oan ức nói: “Bọn cháu tưởng là Tiết mẫu và Tống tẩu đang nói chuyện với nhau ở trong phòng, ai ngờ được rằng là nàng ta đang tắm chứ.”
Nói rồi cả hai nhìn về phía cô gái kia. Chuyện xảy ra quá đột ngột nên đến tận bây giờ mọi người mới thấy rõ nàng ta là ai.
“A, đây chẳng phải là Văn Trúc hầu hạ trong nhà nhị lão gia sao? Làm sao lại chạy đến tắm rửa ở nhà Tống tẩu vậy!” Bọn họ hô to lên.
Đúng vậy, bọn nha đầu trong nhà đều có phòng ở riêng, sao lại chạy đến chỗ này rồi? Ngô quản gia nhìn nha đầu này, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.
“Cháu với Tống tẩu khá thân nhau, cháu… cháu… chỗ của cháu bị mấy tỷ tỷ kia chiếm rồi nên cháu mới đến đây.” Văn Trúc bụm mặt khóc lớn.
Cái này cũng coi như cho qua đi, bọn nha đầu trong nhà quá nhiều, Ngô quản gia thở dài.
“Đúng là đạo đức suy đồi.” Ông quát: “Dẫn đi cho ta.”
Dù Bản Đẳng và Thập Mạch có hô to oan uổng như thế nào thì vẫn bị người ta lôi đi. Nha đầu Văn Trúc xem như là người bị hại nên không bị phạt gì nhưng thể diện cũng bị mất sạch. Lúc này, nàng ta chỉ biết bụm mặt khóc lóc mà bỏ đi.
Những người hóng hớt xung quanh cũng bị Ngô quản gia quát mắng mà giải tán.
Tiết Thanh đứng dựa vào Noãn Noãn vì tò mò mà chạy tới hóng hớt.
Ngô quản gia liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt ông tràn đầy sự phức tạp, lời muốn nói ra lên đến cổ lại nuốt trở về.
“Xem ra bệnh tình của Tiết thiếu gia đã khá hơn rồi.” Ông ấy hỏi thăm nàng.
Tiết Thanh nói lời cảm ơn ông ấy, nàng cũng nhận ra ông ấy chính là Ngô quản gia. Mấy ngày bệnh nặng vừa qua, ông ấy chính là người thay Quách đại lão gia đến thăm hỏi nàng nhiều nhất.
“Mẹ cháu đã nói chuyện kia với ông chưa? Không biết khi nào thì cháu có thể gặp mặt Quách bá phụ.”
Hiển nhiên là ông ấy đã biết, nghe xong chỉ cười.
“Đại lão gia đã đi ra ngoài rồi, vẫn chưa rõ bao giờ ngài ấy trở về. Khi nào ngài ấy về, ta sẽ bẩm báo cho ngài ấy sau.” Ông nói.
Tiết Thanh cảm ơn ông ấy lần nữa. Lúc này, Ngô quản gia quay đi. Tiết Thanh đang tính dựa vào sự dìu đỡ của Noãn Noãn quay về nhà thì phía sau có người gọi nàng lại.
“Cậu đã sớm biết rồi, phải không?” Chàng trai kia hỏi.
Tiết Thanh quay đầu lại liếc hắn ta.
“Biết cái gì cơ?” Nàng hỏi.
Chàng trai kia lại dò xét Tiết Thanh vài lần.
“Nếu không tại sao cậu lại đột nhiên không có sức?” Hắn hỏi: “Lẽ ra người bước vào cái sân này chính là cậu.”
“Nếu không thì…” Tiết Thanh cười cười.
“Tôi bị bệnh mà, làm sao tôi biết được chứ.” Nàng nói: “Với lại, dù người bước vào đây có là tôi, tôi cũng sẽ không làm ra mấy chuyện bậy bạ như vậy.”
Cái đó cũng chưa chắc, lúc đó cũng khó mà nói trước được, không phải chỉ dựa vào chuyện cậu nói có hay không để xử lý đâu.
Chàng trai nghĩ như thế. Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, ánh mắt hắn ta nhìn tiết Thanh càng lúc càng phức tạp. Cho nên… mọi thứ mới như vậy? Không thể nào, có khi nào chỉ là một sự trùng hợp không? Là do hắn suy nghĩ quá nhiều chăng?
Khi nghe được Tiết Thanh vì bị bệnh mà cảm thấy vô lực, Noãn Noãn lập tức giục Tiết Thanh quay về. Tiết Thanh liền xoay người bước đi nhưng nàng vẫn cảm nhận được cặp mắt của chàng trai kia đang nhìn nàng.
Nàng thật sự không biết mà, mọi chuyện chỉ đơn giản là nàng không thích bị một người xa lạ sai bảo thôi.
Không nên nói chuyện cùng người lạ. Câu này cũng không phải là tự dưng mà có.
***
(1) Trường bào: áo có tà dài qua đầu gối, là một kiểu áo mà đàn ông thời phong kiến thường mặc.
(2) Cô gia: cách gọi chồng của tiểu thư nhà quyền quý ngày xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...