Đại Đế Cơ

Bốn là một con số, là số lượng hoặc vị trí.

Trong chùa miếu của hoàng gia có bốn vị hòa thượng, hay là vị hòa thượng thứ tư? Tiết Thanh im lặng, tò mò liếc xung quanh, không ai tò mò như nàng, xem ra mọi người đều biết vị đại sư này.

"Việc này không cần phải nói cho ngươi." Giọng Tống Anh vang lên: "Còn về phần Thủ Thư, Tần Đàm Công, nhiều năm nay ngươi không lấy được, chẳng lẽ vẫn chưa rõ sao?" 

Tống Nguyên cũng nói: "Tần Đàm Công, ngươi mang hoàng đế giả của ngươi quấn lấy Tứ đại sư đã nhiều năm, mà Tứ đại sư không chịu nhận làm đồ đệ, còn không cho cả ngủ lại, càng không nói tới đặt bút đề chữ lên Thủ Thư để chứng thực thân phận hoàng đế thiên tử. Có thể thấy được Hoàng Tự biết ngươi lòng muông dạ thú, cũng biết tiểu hoàng đế là giả."

Ban đầu vốn cho rằng vì tiểu hoàng đế còn nhỏ nên Hoàng Tự Tứ đại sư không nhận làm đồ đệ, đương nhiên cũng sẽ không đưa Thủ Thư, giờ nghĩ lại mới thấy hoàn toàn không phải. Rất rõ ràng, Hoàng Tự không chấp nhận vị tiểu hoàng đế này.

Tiếng bàn tán ong ong vang lên khắp phòng giam. 

Tiết Thanh dựng lỗ tai lên nghe được đại khái, cảm thán rằng hóa ra còn cái thủ tục đó nữa, lại cảm thán rằng nhiều người biết như vậy mà chỉ có mình không biết.

Tần Đàm Công nói: "Hoàng Tự biết là giả, vì sao không lật tẩy?"

Tống Anh nói: "Ngươi không phải châm ngòi khiến quả nhân nghi ngờ Hoàng Tự và Tứ đại sư. Phụ hoàng nói rồi, Hoàng Tự không tham gia vào việc của hoàng gia, chỉ bàng quan nơi thế ngoại. Tứ đại sư không chấp nhận kẻ giả mạo chính là phụ chính rồi." Lạnh nhạt nhìn Tần Đàm Công: "Còn nữa, quả nhân có thể nói cho ngươi biết, quả nhân đã nhận được câu trả lời của Tứ đại sư, sẽ gặp vào mười lăm tháng này." 

Người ở đây không biết tin này, nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng.

Trần Thịnh hỏi: "Khi vào vậy?"

Tống Anh nói: "Đêm qua, lúc quả nhân đang định đi nghỉ, Quý Trọng cầm tờ giấy tiến vào." 

Tống Nguyên nói: "Thật là Tứ đại sư à?"

Tống Anh cười nói: "Ngoài Tứ đại sư, ai có thể tự do ra vào. Ngay cả Quý Trọng cũng không thấy bóng dáng, chỉ nhận được một tờ giấy."

Hoàng Tự luôn thần bí. Vị Tứ đại sư có thể dạy cho tiên đế được võ công giỏi như vậy tất nhiên cũng không bình thường. Người ở đây đều gật đầu. Mà bên kia, Tiết Thanh cũng gật đầu theo, miệng rầm rì, không rõ phụ họa cái gì. 

"Quả nhân tìm dấu vết mà Tứ đại sư để lại cho phụ hoàng năm đó, đối chiếu, quả thực không sai." Tống Anh nói.

Tống Nguyên nhìn Tần Đàm Công, nói: "Còn có gì để nói không? Bọn ngươi đi mười năm, Tứ đại sư đều không thèm quan tâm. Đế cơ điện hạ mới về triều, Tứ đại sư đã tự mình tới gặp. Điều này cho thấy Hoàng Tự luôn ở đây, Tứ đại sư vẫn luôn theo dõi, biết ai thật ai giả."

Tần Đàm Công gật đầu, nói: "Đúng vậy. Mười năm, bọn ta làm nhiều chuyện như vậy, ra là công dã tràng." Nói xong thì cười, lắc đầu. Xích sắt vung lên, vang ra tiếng loang choang. Lồng sắt cũng lắc lư theo. Người đứng hai bên lập tức lùi ra sau. 

Tống Anh cũng được người ta vây lại. Quý Trọng canh giữ bên người nàng. Đám thị vệ của Hoàng Thành ty tiến lên, chĩa trường đao về phía lồng sắt.

Tống Anh vẫn đứng im như trước, nhìn Tần Đàm Công trong lồng sắt, nói: "Tại sao ngươi muốn giết phụ hoàng? Giết phụ hoàng rồi, ngươi không làm hoàng đế được. Chuyện này cũng sẽ không thể lừa được thiên hạ mãi. Phụ hoàng và mẫu hậu đều nói ngươi là người thông minh. Tại sao người thông minh lại đi làm chuyện này?"

Thiên tử chính thống, Đại Chu cha truyền con nối. Cho dù Tần Đàm Công nắm quyền, cũng không dám gánh cái danh mưu nghịch, vẫn phải kèm thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ mà vẫn bị văn thần chèn ép. Hơn nữa đám văn thần này không bị tiểu hoàng đế kìm hãm. Đâm ra Tần Đàm Công không quyền to và tự tại như khi tiên đế còn sống. 


Tần Đàm Công nói, ánh mắt đầy bình tĩnh: "Bởi vì hắn đáng chết. Chiến công hiển hách của ba mươi vạn đại quân, hắn nói định tội là sẽ định tội, nói là tướng ra ngoài không nhận quân lệnh, kết quả thì sao? Bọn ta đánh lui người Tây Lương, hắn lại dùng cái vi phạm thánh lệnh mà phạt bọn ta, mục đích là an ủi người Tây Lương để thuận lợi nghị hòa."

Nói tới đây, hắn chậm rãi đứng lên.

"Lẽ trời khó tha." 

Cùng với những lời này, xích sắt trói tay chân căng ra, vang lên những tiếng vang dữ dội. Sau đó hắn cất bước, xích sắt bên trái, bên phải và trên dưới đồng loạt lắc lư. Lồng sắt như nứt ra. Mặt đất rung chuyển.

Lúc này đây không có gì để nói. Tống Nguyên và đám quan viên che chở Tống Anh lùi ra sau. Đám thị vệ hô lên, đâm trường đao vào trong lồng sắt.

"Ngồi xuống!" 

Tần Đàm Công không ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh như trước, nói: "Chẳng qua là hắn muốn cướp quân quyền của ta, muốn uy hiếp ta giao binh mã ra. Dùng loại thủ đoạn này, không phải minh quân."

Trần Thịnh hất thị vệ ra, bước lên, giận dữ quát: "Tần Đàm Công, vì sao phải định tội ngươi, lòng ngươi không rõ à? Các ngươi lạm sát người vô tội nơi biên cảnh, đồ thôn diệt hộ, không phải hành vi của con người! Bệ hạ che giấu hành vi phạm tội thay các ngươi bằng cách nghị hòa, không ngại đối kháng sự phản đối của cả triều, áp những lời buộc tội ngươi xuống. Ngươi không biết ơn mà lại còn oán hận!"

Xiềng xích rầm rầm vang. Tần Đàm Công lại cất bước trong lồng sắt, đứng trước song sắt. 

Cả lồng sắt và xiềng xích đều kêu rầm rầm, nhưng hắn lại đứng rất ôn hòa và lạnh nhạt, nói: "Che giấu thay bọn ta? Vậy hành vi phạm tội đó là gì? Đám người sống ở biên cảnh kia đã sớm kết bè kết đảng, nhà nhà làm gian tế, vốn không xứng làm con dân Đại Chu ta. Không diệt trừ khối u ác tính đó, biên cảnh không yên."

Nói tới đây, nhìn mọi người qua lồng sắt và lớp xích sắt, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại mang theo vẻ lạnh lùng.

"Nếu đó là hành vi phạm tội, thì tội đó bọn ta phạm là vì hoàng đế, là vì biên giới bốn phương của hắn, vì nghiệp lớn phong công của hắn. Như vậy đây cũng là tội của hắn." 

Vương Liệt Dương cũng đứng ra, quát: "Tần Đàm Công, ngươi đừng có loạn ngôn. Ngươi bạo ngược, lạnh lùng, tham công bá quyền. Vì bệ hạ tước binh quyền mà ngươi mưu nghịch hành thích vua, tội ác tày trời!" Rồi cất cao giọng: "Lùi lại!"

Đám thị vệ cũng cùng hét lên: "Lùi lại!" Trường đao đâm vào lồng sắt, chi chít như rừng.

Máu chảy ra trên chiếc áo tù nhân màu trắng của Tần Đàm Công, cả trên lẫn dưới, cả trái cả phải. 

Hắn vẫn đứng vững nơi đó, không tránh không né, không buồn không giận không căm phẫn, dường như vô tri vô giác.

"Vì sao ta bạo ngược lạnh lùng? Vì sao ta tham công bá quyền? Ta làm vậy vì ta à? Là ta muốn như vậy à?"

"Ta vốn là một đứa con bình thường nhất của Tần gia. Nguyện vọng lớn nhất chính là làm thị vệ, kiếm ít gia sản, cưới vợ sinh con." 

"Là hắn muốn ta kiến công lập nghiệp, muốn ta phong hầu phong tước, muốn ta nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn ta không phụ sự coi trọng của hắn!"

Bởi vì trường đao đâm xuyên qua xích sắt vào trong lồng sắt, bốn phía ra sức khiến lồng sắt lắc lư, xích sắt vang lên tiếng động to như sấm. Cả nhà tù đều rung chuyển. Dường như lồng sắt sẽ văng lên, người bên trong sẽ bước ra.


Đám quan viên lui về phía sau. Tiết Thanh thì đã chạy tới chỗ cuối của đám người trước, chỉ chờ có kẻ dẫn đầu là sẽ căng chân bỏ chạy... Điện hạ chưa đi, ai dám đi trước. 

"Điện hạ, không cần hỏi nữa." Tống Nguyên khuyên nhủ.

"Đúng vậy, điện hạ, đây là kẻ vô cùng hung ác." Trần Thịnh cũng nói.

Tống Anh nhìn Tần Đàm Công. 

Tần Đàm Công cũng nhìn nàng.

"Ta giết hắn, là vì ta không phục." Hắn nói.

Tống Anh phất tay áo, quay người bước đi. Đám người Trần Thịnh, Tống Nguyên vây quanh Tống Anh cùng đi ra ngoài. Mọi người cuống lên vội đi theo. Lúc này tiếng của Tần Đàm Công vẫn còn tiếp tục vang lên. 

"Hắn muốn ta sống, ta sẽ sống. Hắn muốn ta chết, ta phải chết."

"Hắn nói ta có công, ta liền có công. Hắn nói ta có tội, ta liền có tội."

"Chỉ vì hắn là hoàng đế, tất cả mọi thứ hắn làm đều đúng." 

Giọng hắn vẫn ôn hòa như trước nhưng lại truyền vào tai mọi người rất rõ.

Tiết Thanh chen trong đám quan viên rối loạn ra ngoài, nhịn không được quay đầu nhìn. Tần Đàm Công chợt nhìn về phía nàng.

"Ta không phục." Hắn cười ôn hòa, nói. 

Tiếng bước chân vội vàng vang lên trong đường đi, càng lúc càng xa. Nhà tù bị quăng sau người. Tần Đàm Công biến mất khỏi tầm mắt. Tiết Thanh thu tầm mắt lại, quấn chặt áo choàng.

Ngươi không phục thì liên quan gì tới ta.

...... 

Gió lạnh thấu xương mang theo bông tuyết đập vào mặt. Mọi người không phòng bị nên không khỏi rùng mình, cảm thấy khó mà thở được.

Tiết Thanh kia nói đúng, phòng giam ấm áp thật.

Mọi người không khỏi nghĩ tới điều này nhưng sau đó lại vội lắc đầu. Hoang đường, nhà tù có ấm áp đến mấy cũng không bằng tự do trong gió lạnh được. 

Đám thái giám cố gắng giương dù che gió tuyết cho Tống Anh. Tống Anh bước đi rất nhanh, có thể thấy kích động như thế nào. Mọi người đều hiểu nên yên lặng đi theo sau. Mãi cho tới khi một giọng nói vang lên.


"Này, này…"

Ai? Gọi ai vậy? Mọi người dừng lại, nhìn theo tiếng nói, thấy Tiết Thanh, kẻ bọc áo choàng chỉ để lộ đôi mắt, đứng ở đằng sau. 

"Gọi gì vậy!" Tống Nguyên cau mày, nói.

Tiết Thanh nói: "Ta muốn hỏi là có gì cần dặn dò nữa không?"

Tống Anh đang bước nhanh đi dừng chân, quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nói: "Ta thất thố rồi." 

Tiết Thanh cười khì, lại vội ngừng, nói: "Còn chuyện gì khác không?"

Tống Anh nói: "Hết rồi. Nhưng ngươi cũng có thể cùng vào triều." Lại mỉm cười: "Hôm nay triều đình thương nghị phong hiệu của ngươi."

Tống Nguyên đã nói với nàng là sẽ phong Tiết Thanh làm công chúa. 

Tiết Thanh nói: "Thôi để khi khác. Ta vừa đưa tang xong, không thích hợp."

Tống Nguyên nói: "Vậy ngươi về đi."

Tống Anh nhìn nàng, nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Nhà cũng có nhiều chuyện cần làm. Chuyện phong hiệu để ta quyết định cho." 

Tống Nguyên nói: "Chuyện này để điện hạ quyết định là được rồi."

Tiết Thanh nói: "Vậy ta về trước." Nói xong quay người đi ra ngoài.

Hai tên thái giám lấy lại tinh thần, vội vàng chạy theo. Áo choàng phất phới trong gió tuyết, người lắc lư nhanh chóng đi xa. 

Tống Anh đứng đó nhìn theo, bởi dù không che hết được nên một bên áo choàng của nàng ta phủ kín tuyết, vẻ mặt sững sờ.

Hẳn là đang nhớ lại cảnh tượng khi tiên đế gặp nạn. Tuy đã biết từ trước là ngài bị hại nhưng chính tai nghe được chi tiết cụ thể vẫn khó chấp nhận được.

Đám quan viên đứng hầu hai bên, không ai giục cả. 

Sau một khắc, Trần Thịnh tiến lên, nói: "Điện hạ, tội danh của Tần Đàm Công đã rõ ràng, hãy về triều rồi tuyên cáo thôi."

Triều đình còn nhiều việc phải làm, không có thời gian, cũng không có tư cách để đau lòng. Tống Anh gật đầu với Trần Thịnh, nói: "Vào triều thôi." Quay người đi tới phía đại điện. Đám quan viên đi theo.

Bước chân đã nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. 

Tần Đàm Công đã nhận tội, chân tướng năm đó đã rõ ràng. Gian tặc mưu nghịch phải tru di cửu tộc, cho dù từng nắm quân quyền, có nhiều trung binh lương tướng cũng không phải lo.

Sau đó Hoàng Thành ty sẽ tuyên cáo thiên hạ tội ác của Tần Đàm Công. Rồi Bảo Chương đế cơ đăng cơ. Trước khi đăng cơ còn phải gặp Hoàng Tự Tứ đại sư. Luận công ban thưởng. Chỉnh đốn triều đình và hậu cung... Còn rất nhiều việc.

Bước chân của mọi người lại vội vàng lên. 


......

Gió tuyết quần cả một ngày trời, tới đêm mới ngừng. Trên đất, trên nóc nhà phủ một lớp tuyết thật dày. Bóng đêm bao trùm trời đất. Ánh đèn chiếu sáng một mảng trắng lóa. Trông cả tòa phủ đệ hệt như một bức tranh thủy mặc, yên tĩnh.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." 

Mãi cho tới khi tiếng kêu phá tan sự yên tĩnh này.

Tiết Thanh có phần tức giận, thò đầu nhìn xuống dưới, nói: "Gọi cái gì mà gọi!"

Dưới lầu, Tống Hổ Tử ngửa đầu lên nhìn, xung quanh là bảy tám gã sai vặt. Tiết Thanh thò đầu xuống, níu đèn lồng bên người qua, để cho Tống Hổ Tử thấy khuôn mặt không kiên nhẫn của nàng. 

Tống Hổ Tử cười khi khì, giơ tay áo lau mũi, nói: "Tỷ tỷ."

Tiết Thanh cau mày, nói: "Ta đang ngắm tuyết, ngươi đi ngủ trước đi."

Tống Hổ Tử không kêu la ầm lên, có lẽ tin rằng tỷ tỷ sẽ không bỏ đi nên vui mừng vâng một tiếng, rồi dẫn bọn sai vặt chạy đi. 

Tiết Thanh thu người lại, vứt đèn lồng sang một bên, nhìn về phía trước. Phủ đệ Tống gia rất lớn, trong tối ngoài sáng đều có tầng tầng hộ vệ canh giác. Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài, những kẻ đó không thành vấn đề. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu, Tiết Thanh giơ chân, người lướt qua bên kia, theo mái hiên lướt tới đỉnh một tòa lầu khác. Tuyết bay lên trong bóng đêm. Nhưng không hề có dấu chân nào được để lại trên lớp tuyết đọng trên mái nhà.

Lên lên xuống xuống, nhanh chóng đến chỗ cổng lớn nhà họ Tống. Tiết Thanh dừng lại trên mái cong ở cửa lầu.

Đi ra hay không đi. Từ trước tới nay không phải do nhà cửa. 

Cho dù hiện giờ nàng đi, thì có thể đi nơi nào?

Tiết Thanh nhìn đường phố phía xa. Vì cấm đi lại trong đêm, trong tuyết lớn như thế này, kinh thành càng thêm yên lặng. Đằng xa, ánh sáng lóng lánh. Sau đó tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới. Tống Nguyên về rồi. Hôm nay Tần Đàm Công nhận tội nên những vị đại nhân này bận bịu vô cùng.

Tiết Thanh lười biếng không động đậy, nhìn đội người ngựa như một con rồng lửa đang tới gần. Từng tầng thị vệ như lá chắn. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy Tống Nguyên đi ở trong đó. 

Áo choàng đen sì, che kín đầu. Thân mình nắm dây cương khẽ lắc lư. Đầu cũng động theo, hệt như quá buồn ngủ, đang gà gật.

Bọn họ nhanh chóng tới trước cổng. Đám thị vệ đứng xung quanh cánh cổng đóng kín kia tản ra hai bên. Cửa được mở ra, đám thị vệ bên trong trào ra đón...

Tản ra, đón chào, một mảng đất trống xuất hiện... 

Tuyết đọng thật dày ở một góc tường trước cửa khẽ rung như do vó ngựa chấn động... Một tảng đá đen sì bắn tới, lao thẳng vào Tống Nguyên, kẻ đang được một thị vệ đỡ xuống ngựa.

......

Mẹ kiếp! 

Đôi mắt đang híp lại của Tiết Thanh lập tức trợn tròn.

Hoàng Cư, cái tên khốn nạn này! Lợi hại đấy, thậm chí cả nàng còn không phát hiện ra!

Đây là muốn chết mà! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui