Đại Đế Cơ

Tuy rằng dân chúng thích xem náo nhiệt nhưng nếu thật sự phát sinh náo loạn ở bên người vẫn là chuyện rất đáng sợ.

"Ta còn nhớ trước đây..." Một người đàn ông ở bàn khác nghe được quay đầu lại nhỏ giọng nói: " Lúc tiên đế mới vừa băng hà, kinh thành đã  rối loạn một khoảng thời gian đấy, mỗi ngày đều có người bị bắt, trên đường cũng thường thấy xác chết, đúng rồi còn có các ngươi…" Hắn giơ tay chỉ vào quán trà: "Quán trà tửu lâu ven đường trong thành đều không hiểu sao lại có một đám người xông tới đánh giết, sau đó bị liên lụy… Chết vô tội."

Người phụ nhân trong quán trà giống như bị giật mình, khuôn mặt vốn đã yếu ớt giờ trở nên trắng bệch, miệng lầm bầm phải làm sao bây giờ, như thế này thì sống sao được nữa. 

"Ngươi không cần dọa đại thẩm nữa." Một người đàn ông khác ở bàn đó không thể tiếp tục nhìn được nữa, rướn người ra cười nói: "Qua nương tử, không có đáng sợ đến như vậy, bây giờ có thiên tử ở đây, không loạn được."

Bên này cười nói, lại có người đi tới, bộp một tiếng vứt một dây cỏ lên bàn, bên trên vẫn còn treo mấy con cá đang giãy.

"Ài, hôm nay hai vợ chồng các ngươi cần cá không? Mới vừa đánh xong đó." Giọng nữ vang lên. 

Mấy nam nhân ngồi bàn bên cạnh đều cười lên: "Miêu gia nương tử, thái độ bán cá của ngươi cũng tốt một chút rồi đó." Hiển nhiên đều là quen biết.

Phụ nhân kia dỡ túi phía sau lưng xuống, cười với mấy người kia: "Qua đại tỷ cũng sẽ không so đo cái này với ta."

Phụ nhân trong quán trà quả nhiên chỉ cười cười, nhấc cá lên nói ta đi lấy tiền cho ngươi rồi bước vào phía bên cạnh bếp. Còn ở bên này phụ nhân bán cá dựa góc bàn cùng mấy nam nhân kia huơ tay nói chuyện. 

"… Trời ngày càng lạnh rồi, bắt cá cũng không dễ nữa." Nàng thở dài nói: "Hôm nay mệt mỏi một ngày, vẫn chưa được uống hớp canh nóng nào đâu."

Liền có một người đàn ông giương giọng với phụ nhân đang bận rộn bên bếp: "Qua đại thẩm, cho bát canh dê." Lại hì hì cười nhìn phụ nhân đang dựa góc bàn: "Thêm cái bánh nướng nhé?"

Phụ nhân gật gật đầu với hắn: "Bánh nhân thịt." 

Nam nhân cười khà khà giương giọng lần thứ hai, bên kia Qua nương tử đáp một tiếng.

"Miêu gia nương tử nhanh ngồi xuống." Các nam nhân cười hì hì mời.

Phụ nhân cũng không từ chối, đặt mông ngồi xuống. 

"Ai da, nhìn đánh cá đến nỗi tay đều thô ráp hết cả rồi."

"Miêu gia nương tử ngày ngày bán cá, thế mà trên người lại không có chút mùi tanh nào cả…"

Trong hoàng hôn, bên cạnh bàn đơn sơ dựng ven đường, đám dân quê thô lỗ cười nói thêm chút niềm vui cho cuộc sống thô tục, người qua đường cũng không thấy kỳ lạ. 

Hoàng hôn dần dần đẩy đi bóng đêm, chiếc đèn lồng được quán trà đốt sáng đang chập chờn ở trong gió cuối thu, khách nhân trong ngoài quán trà đều tản đi, cửa thành đóng cũng không còn ai chạy vào thành nữa, trong quán trà chỉ còn lại mấy người khách.

Phụ nhân bán cá tay chống đầu vừa cắn hạt dưa, vừa nhìn về phía bếp: "Đại ca, không cần bận rộn nữa, lại đây ngồi một chút đi."

Bên bếp có bóng đen lay động, rồi một người đứng lên, hóa ra ngoại trừ phụ nhân còn có một nam nhân đang làm việc. 


Nam nhân đi tới.

"Bốn phía binh mã điều động." Một nam nhân ở bàn khác đứng trên đống củi mở miệng nói trước: "Hắc Giáp vệ chặn giết không ít người."

Nam nhân ở bên cạnh hắn ngồi xuống, chắc là bị bếp hun mặt đen vô cùng, chỉ còn một đôi mắt trong đêm tối lóe sáng, nói: "Tần Đàm Công bị giam giữ, chuyện này không phải kết thúc mà là bắt đầu." 

Phụ nhân đứng ở một bên nắm chặt tay: "Vậy Thanh Tử nàng có phải rất nguy hiểm không?"

"Qua tỷ, Thanh Tử thiếu gia ở bên kia được rất nhiều người che chở, ta hằng ngày đều không tới gần được, ngươi yên tâm đi." Người bán hàng rong nói.

Qua Xuyên thở ra một hơi. 

Diệu Diệu lắc eo một bước vượt qua đến chỗ này ngồi xuống, nói: "Đốc đại nhân, chúng ta phải làm gì? Tất cả mọi người đã tập kết chuẩn bị kỹ càng, đi hỗ trợ đối kháng Hắc Giáp vệ sao?"

Đốc lắc đầu nói: "Đương nhiên không, chúng ta vào thành."

Vào thành. 

Người khác vẫn còn được, Qua Xuyên đứng dưới đèn mắt sáng lên, tiến lên một bước.

"Vào lúc này chúng ta tiếp cận Thanh Tử thiếu gia, nếu như bị phát hiện, sẽ rước lấy phiền phức cho nàng ấy." Người bán hàng rong thấp giọng nói, bằng không bọn họ cũng sẽ không vẫn ở ngoài thành, cách rất xa Tiết Thanh, thân phận Ngũ Đố quân của bọn họ đối với Tần Đàm Công những người kia mà nói đã quá quen thuộc.

Đốc nói: "Hiện tại trong thành rối loạn, trái lại sẽ thuận tiện." Nhìn về phía mấy người: "Chúng ta không tới gần chỗ bọn hộ vệ tướng gia, thủ đoạn của Hắc Giáp vệ chúng ta càng quen thuộc hơn." 

Nhóm người của người bán hàng rong đối với quyết định của hắn không có dị nghị đều đáp vâng.

Qua Xuyên càng là khó nén sự kích động lẩm bẩm: "Quá tốt rồi."

Diệu Diệu tỷ che miệng cười: "Qua tỷ rất nhớ Thanh Tử thiếu gia phải không, sắp một năm không gặp rồi đó." 

Qua Xuyên cười đôi mắt sáng trưng, nói: "Đúng vậy đó." Lại thở dài: "Một năm này chịu không biết bao nhiêu khổ sở, Tiểu Khang ca không phải nói nàng thường đi vào nhà bếp tửu lâu ăn vụng sao."

Diệu Diệu cười khanh khách: "Ai u, Qua tỷ của ta, cái này tính là chuyện quan trọng gì chứ, thế mà ngươi lại đi ghi nhớ cái này."

Qua Xuyên nói: "Tuy ăn uống là chuyện nhỏ nhưng cũng rất quan trọng đấy, từng ngày từng ngày trải qua gian nan, có thể ăn được nhiều thì sẽ thoái mái." 

Khang Niên khoát tay nói: "Đám nữ nhân các ngươi, lúc nào cũng ăn với mặc, ta đi trước đây." Dứt lời nhấc bó củi lên bước nhanh, biến mất ở trong bóng đêm.

Diệu Diệu tỷ thở dài, vung vung tay: "Hai vợ chồng các ngươi thu dọn sạp đi, ta cũng đi đây." Vẫy vẫy tay bèn cất bước.


Đốc gọi nàng lại. 

Diệu Diệu tỷ vui vẻ xoay người lại, nói: "Ai da, ta cũng phải lưu lại sao?"

Đốc chỉ cái túi bên cạnh bàn: "Quên đồ rồi, Diệu Diệu, ngươi làm việc phải cẩn thận, tỉ mỉ chứ."

Qua Xuyên đã nhấc túi lên, Diệu Diệu đưa tay cúi người để cho nàng đặt ở trên lưng, lần thứ hai khoát tay nói: "Biết rồi… biết rồi." 

Qua Xuyên lấy đèn lồng treo lơ lửng trên quán trà xuống đưa cho nàng.

"Ta còn dùng… Ôi làm dáng một chút ta lại quên rồi." Diệu Diệu cười nói, đón lấy đèn lồng cất bước, đèn lồng chao đảo ở trong màn đêm đi xa.

Đốc nói: "Chúng ta cũng thu dọn đi." 

Qua Xuyên đồng ý.

Vài tiếng động nhỏ vang lên, nhà bếp tắt, quán trà sạp hàng ven đường tức thì chìm vào màn đêm.

Trong bóng đêm trên đường lớn đèn lồng chao đảo, chiếu dưới chân một mảnh ánh sáng, bước nhỏ đột nhiên dừng một chút, sau đó liền lại tiếp tục lên trước, còn có khúc nhạc chiều ngâm nga lên, chắc là vì sợ tối nên âm thanh run rẩy, bài hát cũng biến thành run run rẩy rẩy nghe rất là dọa người. 

Có bóng đen giống như một ngọn tháp đen từ ven đường sượt nhảy ra, thanh âm run rẩy đang hát đột nhiên cất tiếng kêu rít lên một tiếng, chợt lại biến mất.

"Đứng lại." Giọng nói hung ác quát lên, nắm lấy bả vai phụ nhân, đèn lồng trong tay phụ nhân chiếu rọi xuống sáng lấp lóa, một cây đao cũng đưa tới đặt ở trên người phụ nhân: "Đem… ơ?"

Nói còn chưa dứt lời, cúi đầu xem trong tay, đã trống trơn. 

Đao đâu?

Đèn lồng chiếu rọi xuống, đao đúng là vẫn lòe lòe hàn quang nhưng không rơi vào người phụ nhân mà là nằm trong tay nàng.

Trong bóng đêm yên lặng một hồi. 

Thông thường cướp đoạt đều phải nói đem tiền giao ra đây, lần này chẳng lẽ lại phải nói đem đao giao ra đây?

Ý nghĩ lướt qua, đao lại bị nhét trở về trong tay, đồng thời còn có phụ nhân ngượng ngùng cười.

"Ngại quá, quên mất, nhất thời thuận tay." Nàng nói: "Ngươi cứ tiếp tục đi." 


Cái gì, cái quỷ gì vậy! Đại hán chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cách xua tan choáng váng chính là… "Hừ! Giao tiền ra đây." Hắn hung ác quát lên, nắm chặt đao trong tay chặn trên cổ phụ nhân.

Diệu Diệu ngước đầu về phía sau trốn, nói: "Đại ca, ta chỉ là một người bán cá, làm gì có tiền chứ… Ngươi xem giỏ của ta đều trống không đây này."

Giọng nữ sợ hãi, cầm lấy bả vai đẫy đà trơn mềm… Không có tiền ư, đại hán ánh mắt lòe lòe, trên khóe miệng hiện lên tiếng cười gằn. 

"Không có tiền cũng được, vậy thì theo đại gia…" Hắn cười dâm đãng nói.

Tiếng nói vừa dứt thì tay của phụ nhân đã đè trên tay hắn, người cũng đứng thẳng, cơ hồ ghì sát mặt hắn, mùi thơm đập vào mặt, đồng thời lên tiếng.

"Vậy cũng không được." 

Không được? Đấy không phải do ngươi! Đại hán hung ác muốn đưa tay ra nhưng đột nhiên cái cổ mát lạnh, chuyện gì vậy chứ, hắn cúi đầu nhìn, qua ánh sáng của chiếc đèn lồng còn cầm trên tay phụ nhân kia nhìn thấy bản đao vẫn ở nguyên trong tay mình giờ đang ở trong tay của nàng, hơn nữa còn đang đâm vào cổ của hắn, lại hướng về phía dưới vạch một cái…

Đại hán phát ra một tiếng khô khốc ạch ạch, trợn tròn mắt tức thì không còn thở, người ngã về đằng sau.

Diệu Diệu vứt đao, ghét bỏ vẩy ống tay áo. 

"Thực sự là phiền phức quá, bây giờ thế đạo lại loạn như vậy." Nàng than thở oán giận: "Đốc đại nhân hay nói ta không tỉ mỉ, ngươi lại cứ ép ta phải giết ngươi, đây không phải là thêm phiền hà sao, còn phải xử lý xác chết của ngươi… Qua tỷ bây giờ lại không chịu bán bánh bao thịt người…"

Lầm bầm than thở rồi khom người ôm xác chết lên, bóng đêm chiếu rọi xuống thân hình phụ nhân càng hiện ra sự nhỏ nhắn, trên lưng mang cái túi, một tay mang theo đèn lồng một tay mang theo một nam nhân nằm ngang còn lớn hơn nàng, nhẹ nhàng lắc lư tiến về phía trước.

Đi được mấy bước nàng cũng cảm thấy dáng dấp như vậy quá không ổn, tay vung lên, đèn lồng liền vụt tắt. 

Bóng đêm che giấu tất cả.

……

Tuy rằng ra vào cửa thành thẩm tra nghiêm khắ, nhưng cũng không thể ngăn cản mọi người xuất hành, ở dưới ánh mặt trời cuối thu, một đám sĩ tử ở cửa thành nói lời từ biệt. 

Giống như lúc trước từng nói, triều đình đã xảy ra chuyện lớn đó là chỉ tội Tần Đàm Công và Tần Đàm Công đóng cửa tự biện. Nhưng đây là đại sự của đại nhân vật, đối với những tiểu nhân vật như tân khoa tiến sĩ này mà nói thì an toàn hoàn thành cuộc thi, phân phối đến lục bộ nha môn cũng là chuyện diễn ra như thường. Liên tục có người được phân phối đi các châu phủ khác làm quan. Các tiến sĩ rời khỏi kinh thành, ngày thu từ giã, tuy hiu quạnh nhưng lại hăng hái.

Tự nhiên không thiếu được việc đối thơ, lần sau được tụ hội náo nhiệt như vậy không biết là lúc nào, mối quan hệ của những người cùng khoa trong chốn quan trường là rất thân thiết.

"A, Tiết trạng nguyên đến rồi." 

Theo tiếng hô này, không khí càng thêm náo nhiệt.

"Phải gọi là Hàn Lâm lão gia."

"Tiết hàn lâm, hiếm thấy, hiếm thấy." 

Tiết Thanh không mặc quan phục, tung người xuống ngựa, nhìn qua dáng vẻ vội vã, chủ động bưng một chén rượu lên, cung kính nói với mấy vị cùng khoa rời kinh: "Lên đường thuận lợi."

Mọi người vội vàng đều cùng nhau uống rượu.


"Tiết hàn lâm, có thể làm một bài thơ không?" Có người nói. 

Nghe nói như thế Tiết Thanh cùng với đám người được tiễn đưa đều lộ ra thần sắc kỳ lạ, làm thơ ư.

Chia tay làm thơ là thường thấy nhất, thế nhưng…

"Việc này gần đây không hay lắm? Ta vẫn muốn đi Đại Lý Tự một chuyến." Tiết Thanh trên mặt mang theo vẻ xin lỗi nói. 

Mọi người lấy lại tinh thần. Đúng vậy, bây giờ Tần Đàm Công đóng cửa tự biện, vụ án Thanh Hà tiên sinh bị hại càng chắc chắc mấy phần, Tiết Thanh làm học sinh tự nhiên sẽ bận rộn những thứ này…

"Tiết hàn lâm cứ tự nhiên." Mọi người vội vàng nói.

Mấy người được tiễn đưa kia cũng đều thở một hơi, lại nghiêm mặt nói: "Chuyện của Thanh Hà tiên sinh là chuyện của chúng ta, mặc dù chúng ta phải đi nơi khác nhưng nếu có gì giúp được, Tiết Thanh, ngươi nhất định phải nói, chúng ta tất nhiên có cùng chung mối thù." 

Mọi người cũng phụ họa theo, Tiết Thanh cũng không hề từ chối, lần nữa rót đầy rượu, uống một hơi cạn sạch. Tất cả đều đặt ở trong rượu, mọi người cũng kích động cùng uống.

"Ta cáo từ trước đây." Tiết Thanh áy náy nói.

Mọi người rất hiểu, giục nàng đi nhanh, nhìn theo thiếu niên xoay người lên ngựa đi vội vã, thực sự là đến đi đều vội vã… 

"Tiết trạng nguyên bận rộn như vậy lại còn đến để tiễn đưa, thật là có tình có nghĩa." Không ít người cảm thán, thiếu niên này quả thật không có chút gì là kiêu căng.

Con ngựa của thiếu niên đi xuyên qua các con phố, tuy rằng vội vã nhưng cẩn thận né tránh người đi đường, cũng không gây ra bao nhiêu chú ý. Thiếu niên kia cũng biểu hiện chăm chú nhìn về phía phía trước, không chú ý tới một người trong ngõ hẻm đi ra đang giơ tay…

Còn chưa kịp hô, Thiền Y bèn thả tay xuống, lời ra đến khóe miệng cũng nuốt trở lại, nhìn thiếu niên lướt qua, thực sự là rất bận bịu, sau này đã là quan lão gia rồi. 

Thiền Y đứng ở đầu phố, vừa hay ven đường cũng có một khối ngựa đá, không khỏi nhớ đến ban đầu ở Trường An phủ, sóng vai ngồi cùng thiếu niên kia, khi đó cũng không ngờ hắn thật có thể đỗ trạng nguyên, lên làm quan lão gia, mới mười lăm mười sáu tuổi mà thôi…

Thiền Y hé miệng nở nụ cười, xách hòm thuốc nhìn xem bốn phía, xác định một phương hướng liền cất bước đi, xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, đi tới ngự phố bên này, dưới sự quan sát nghiêm ngặt của quan binh đứng ở cửa nách của Tống trạch.

"Là Huệ Cô à. Sư phụ ngươi đã đi rồi." Người mở cửa khách khí nói. 

Thiền Y gật gù, nói: “Đúng vậy, sư phụ đi Thái Y viện, bảo ta đưa thuốc đến." Dứt lời mở ra hòm thuốc lấy ra một đơn thuốc: "Đưa cho Lý đại phu."

Môn nhân "à" lên một tiếng, tiếp nhận, nói: "Ngươi chờ chút."

Cổng lớn Tống gia không phải nói tiến vào là có thể tiến vào, cũng không phải đến rồi là có thể tùy ý đi ra. Thiền Y theo Dương Tĩnh Xương tới hai lần rồi nên biết quy củ này, vâng một tiếng liền ở cạnh cửa yên tĩnh chờ đợi. 

Chỉ chốc lát sau môn nhân lại trở về, trong tay đã không còn cầm đơn thuốc, nói: "Lý đại phu xem rồi, đúng là cần cái này."

Thiền Y mỉm cười nói vâng, liền muốn xin cáo lui, người sai vặt gọi nàng lại.

"Huệ Cô khoan đi, Lý đại phu nói có loại thuốc mà sư phụ ngươi đã từng làm, bây giờ cần dùng gấp, ngươi xem giúp một chút để tránh phạm sai lầm." Hắn nói: "Ta đã bẩm cáo rồi, ngươi vào đây đi." 

Thiền Y nói vâng bước vào, sau đó cửa liền đóng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui