Trương Liên Đường không nói gì, tỳ nữ chải đầu cười hì hì nói:
"Thanh Tử thiếu gia uống say rồi, làm sao ra khỏi cửa được." Nàng nói, đỡ lấy đầu Tiết Thanh: "Thanh Tử thiếu gia đừng nhúc nhích."
Tiết Thanh lại quay đầu nhìn gương.
Trương Liên Đường nói: "Tối hôm qua trong phủ của Vương tướng gia có người thắt cổ tự vẫn."
Tiết Thanh a lên một tiếng quay đầu lại, bị tỳ nữ kéo tóc giật giật hai cái, nàng khoát tay, hai cái tỳ nữ vội lui ra ngoài. Tiết Thanh tự mình cột tóc đơn giản nói: "Sao lại thế này? Là ai?" Mắt lại nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nghiêm trọng hạ giọng: "Có quan hệ với người của chúng ta sao?"
Trương Liên Đường nói: "Xem ra là không có."
Xem ra? Tiết Thanh ngồi xuống, kéo ghế đến trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn và đợi.
Nắng sớm chiếu lên gương mặt của thiếu niên, mặt nho nhỏ, cằm đầy, lông mày hơi lộn xộn mà mảnh mai, yếu ớt xanh xao, đôi môi khô sáp…
Trương Liên Đường thuận tay bưng trà tỳ nữ dâng lên đưa qua, Tiết Thanh không khách khí tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, nhếch miệng nhìn về phía hắn.
"Người chết là một nội quan, trên lụa trắng thắt cổ viết đúng là Tần Đàm Công hành thích vua." Trương Liên Đường nói, kể sơ lại tình huống lúc đó.
Tiết Thanh ngồi thẳng người nói: "Hành thích vua a, thế nên chuyện người đời lén nghị luận năm đó hoàng đế, hoàng hậu và đế cơ trước sau gặp nạn xem ra đã sắp được bày ra ánh sang rồi.” Vuốt ve đầu gối nói tiếp: "Ta nghĩ tới Hoàng Y."
Lúc trước bọn họ đề cập tới chuyện tiên đế, hoàng hậu, đế cơ cũng chính là vào lúc này.
Trương Liên Đường nói: "Ta cũng nghĩ đến Hoàng Y, Hoàng Y khi đó chỉ tội Tống Nguyên, kỳ thật cũng là chỉ chuyện hoàng hậu và đế cơ năm đó đúng là do người làm, ta không biết Lương Phượng này cùng Hoàng Y kia có quan hệ hay không, nhưng những chuyện đã làm thoạt nhìn là có quan hệ."
Tiết Thanh gật đầu.
"Còn nữa, Lương Phượng lấy cái chết chỉ tội Tần Đàm Công." Trương Liên Đường nói rồi nhìn Tiết Thanh: "Thanh Hà tiên sinh và ngươi cũng đều ngầm chỉ tội Tần Đàm Công thế nên ta không thể xác định có phải có quan hệ gì với người của chúng ta không."
Thật là thông minh, trong mắt Tiết Thanh hiện lên ý cười, nói: "Đúng vậy, dù không có quan hệ gì nhưng làm những chuyện này thì coi như là đã có quan hệ, khoảng thời gian này mọi người cần cẩn thận một chút."
Trương Liên Đường gật đầu, vỗ cây quạt ở trong tay vỗ nói: "Chẳng cần biết bọn họ là người của ai, chỉ cần cuối cùng có thể hỏi tội Tần Đàm Công, báo thù cho Thanh Hà tiên sinh thì có cùng mục đích với chúng ta." Lại cảm thán: "Chuyện tranh đấu triều đình thật đúng là chém giết không thấy máu."
Tiết Thanh ừ: "Một sống một chết."
Hai người đều im lặng, trong phòng trầm lặng một chút.
"Ngươi ăn điểm tâm chưa?"
Hai người đồng thời mở miệng, lời ra khỏi miệng, nhìn nhau, cũng đều nở nụ cười, một người mới tỉnh dậy chưa ăn gì, một người mới sáng sớm đã đến nhà người ta đương nhiên là vẫn chưa ăn cơm.
Tiết Thanh hướng ra bên ngoài lớn tiếng gọi bày cơm, có tỳ nữ nũng nịu vâng một tiếng, lập tức bưng đồ ăn tiến vào, dĩ nhiên là đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Tiết Thanh cùng Trương Liên Đường ăn ngay tại bàn, dùng cơm xong Trương Liên Đường liền cáo từ rời khỏi. Tiết Thanh đứng ở cạnh cửa đưa tiễn, nhìn bóng lưng của người thanh niên trẻ khuất dần trong ngõ hẻm, nàng khẽ thở dài một cái.
Tối hôm qua gặp mặt, hắn quả nhiên hoài nghi thế nhưng hắn không có hỏi lại. Thế nhưng không hỏi cũng không phải là không nghi ngờ, chỉ là không hỏi mà thôi.
Trương Liên Đường ở đầu ngõ nhẹ nhàng giậm chân, vội vàng tránh ra phía sau vài sạp hàng quay đầu lại nhìn, trước cửa đã không còn thân ảnh của thiếu niên kia, khẽ thở dài một cái.
Hắn lần đầu tiên không trả lời câu hỏi của mình mà lại hỏi ngược lại.
Hỏi ngược lại chứ không phản bác, chỉ là không muốn trả lời hoặc là không thể trả lời, Trương Liên Đường nắm chặt chiếc quạt trong tay, làm sao có thể chứ? Tại sao lại như vậy? Nắng sớm chiếu vào bức tường ánh lên thân thể người thiếu niên tuổi trẻ.
Trong ngõ hẻm một thân ảnh tránh đi ánh nắng sáng sớm lách vào nhà Tiết Thanh.
Tiết Thanh đang đứng ở hành lang cùng cùng hai tỳ nữ tưới hoa, nhìn thiếu niên đi tới nói: "Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình Liên Đường ca là lo lắng ta say rượu."
Không thể nói câu nào đứng đắn sao, Liễu Xuân Dương vẻ mặt buồn bực.
Tiết Thanh nói với bọn tỳ nữ: "Đi gọi Âu Dương tiên sinh thức dậy, suốt ngày ăn ăn, ngủ ngủ."
Hai nữ cười đùa nói vâng lui ra, Tiết Thanh ngoắc Liễu Xuân Dương, dưới ánh nắng sớm mắt cười cong cong nói: "Liên Đường ca mới vừa đi."
Liễu Xuân Dương đi qua, nói: "Ta biết."
Tiết Thanh nói: "Hóa ra ngươi cũng đến đây sớm như vậy? Còn đặc biệt tránh hắn đi?"
Hơi nhiều lời rồi… Liễu Xuân Dương nói: "Vậy chuyện tối ngày hôm qua ngươi đã biết rồi?"
Tiết Thanh gật đầu nói: "Đã biết." Lại cười: "Ta tận mắt thấy rồi." Vừa nói xong quả nhiên thấy thiếu niên trước mặt hoảng sợ ngẩng đầu, mắt hạnh trợn tròn.
Chính mắt!
Cũng là nói…!
Tiết Thanh nháy mắt với hắn, đè thấp giọng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là như ngươi đang nghĩ."
Liễu Xuân Dương thở ra một hơi, chỉ biết nàng sẽ không vô cớ uống say, hóa ra, cũng không biết là làm sao đi vào, núp ở chỗ nào, vì sao phải trốn tránh, còn… Chết người! Liễu Xuân Dương lại hít vào một hơi, trợn tròn mắt nhìn thiếu niên trước mắt, không thể nào, tên yêu quái này… Trong nháy mắt có vô số ý nghĩ chạy qua trong đầu hắn nhưng lại thận trọng một câu cũng không hỏi.
Tiết Thanh cười ha ha rồi nói: "Đến đây dùng cơm đi." Xoay người hướng vào phía trong.
Liễu Xuân Dương nói: "Ngươi đã ăn rồi."
Tiết Thanh quay đầu lại liếc hắn một cái, nói: "Ngươi chưa ăn, ta là muốn ngươi ăn, Xuân Dương thiếu gia, ngươi phải nhìn thấy sự khổ tâm của người khác chứ? Sắp làm quan rồi, nếu không thấy được thì tệ quá đấy!"
Cái gì đây, Liễu Xuân Dương trợn mắt nói: "Ai cần ngươi lo."
Lời tuy như thế nhưng nhìn thấy Tiết Thanh xoay người cất bước, chân của hắn cũng xoay đi theo, vào trong nhà, trên bàn đã bày xong đồ ăn, hiển nhiên đã biết hắn ở bên ngoài, cũng không thấy có gì kỳ quái, yêu quái mà, cái gì không biết chứ.
"Ta không quản ngươi, ta là sợ gia gia ngươi a."
"Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng trốn không thoát."
Yêu quái này cũng quá dài dòng đi thôi, lúc trước mới quen nàng cũng như vậy sao? Liễu Xuân Dương hồi tưởng lại, nhớ không rõ rồi… Chỉ nhớ là chẳng hiểu vì sao lại nhìn mình cười, sau đó lén lút đả thương người. Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ tới cái này, hắn tới là muốn hỏi về chuyện say rượu, hỏi về chuyện tối qua, nhưng chuyện này lại không cần hỏi rồi, vậy Lương Phượng thắt cổ kia... Cũng không còn gì để hỏi, bị yêu quái giết người tự nhiên cũng là yêu quái, giống như Tông Chu, ừm, cũng là thái giám.
"Ngươi tìm được chỗ dựa hay chưa? Được phân đến chỗ nào rồi? Vào Hàn Lâm viện hay ra ngoài bổ sung vào những chỗ còn thiếu?"
Thiếu niên dong dài vẫn còn tiếp tục nói huyên thuyên.
Liễu Xuân Dương nói: "Quan tâm chính mình đi."
Tiết Thanh nói: "Chuyện của ta đương nhiên không thành vấn đề, ta là trạng nguyên a." Nhìn Liễu Xuân Dương ở phía đối diện đang bưng lên bát đũa lên: "Ta còn nghe nói, Lại bộ đến lúc điều phối cũng gây khó khăn ít nhiều, ngươi sớm đưa tiền đến một chút đi." Rồi lại nhắc đến các thiếu niên khác.
Liễu Xuân Dương vừa ăn vừa nghe nàng nói.
Đối với nhóm thiếu niên bọn họ hay các tân khoa tiến sĩ, việc tiểu nhân vật Lương Phượng treo cổ ở Vương gia không có quan hệ gì đến họ. Chuyện Tần Đàm Công bị chỉ tội cũng quá xa vời, trước mắt điều bọn họ cần chú ý là tiền đồ của mình, ít nhất phải ổn định vị trí ở chốn quan trường rồi mới có thể tham dự vào chuyện đại sự của những đại nhân vật kia đi.
Nhưng đối với một vài tiểu nhân vật, đại sự của đại nhân vật cũng có thể tham dự.
Tiếng rào rào lúc sáng sớm trong trạch viện Lâm gia nghe rất rõ, hầu hết người của Lâm gia đã đi rồi, hạ nhân vốn là không nhiều lắm lại bị phân phát nên sáng sớm ai nấy cũng đều rất bận rộn. Hai người cháu lưu lại kinh thành đi tới nhìn thấy lão bộc đã quét sân sạch sẽ đang xách thùng nước gỗ vẩy nước trước sân.
"Phúc bá, ngươi làm sao vậy?"
Lão bộc xoay người, mái tóc hoa râm đã chải chỉnh tề, chòm râu cũng đã sửa sang lại, quần áo sạch sẽ, tinh thần phơi phới, tựa hồ trong vòng một đêm nếp nhăn trên mặt đều biến mất rồi, nhớ lại vẻ mặt đờ đẫn, tiều tụy lúc trước, hai chất tử của Lâm gia lại bị dọa sợ.
Hồi quang phản chiếu? Không phải muốn tự sát đi theo Thanh Hà tiên sinh chứ?
"Các ngươi nghe nói chưa? Tối hôm qua nhà Vương tướng gia có một người thắt cổ." Phúc bá nói.
Chất tử Lâm gia liếc nhau, đối với bọn họ, mọi thay đổi ở kinh thành đều chú ý thì chuyện ầm ĩ tối qua tự nhiên cũng sẽ biết. Nhưng chuyện này mặc dù giống với bọn họ cùng chỉ tội một người, nhưng tội danh thì lại khác biệt rất lớn.
"Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến vụ án của chúng ta." Một thiếu gia thở dài, tội danh này nếu làm lớn lên, chỉ sợ sẽ không còn ai chú ý tới Thanh Hà tiên sinh nữa.
Phúc bá nói: "Không đâu." Gật đầu buông thùng gỗ, hạ tay áo xuống, sửa sang lại quần áo: "Hai vị thiếu gia, ta ra ngoài một chuyến."
Sáng sớm như vậy muốn đi đâu? Bọn họ rất là kính trọng lão bộc này, Thanh Hà tiên sinh mất là đả kích rất lớn với lão, hi vọng lão có thể sớm với đi nỗi đau.
"Phúc bá, ngươi đi đi." Một vị thiếu gia gật đầu nói: "Lấy thêm chút tiền, muốn mua gì thì mua."
Phúc bá cười ha ha nhìn hắn gật gật đầu giống như ngày trước.
Thiếu gia kia càng lo lắng, tiến lên một bước nói:
"Phúc bá, chuyện của cha ta, ngươi phải nghĩ thoáng một chút." Tuyệt đối không nên tự sát, Lâm gia bọn họ và cả Thanh Hà tiên sinh đều không hy vọng nhìn thấy kiểu trung bộc này, không phải đạo của người quân tử.
Phúc bá lại cười nói: "Ta nghĩ thông rồi." Vừa nói xong mũi liền chua xót, trong đôi mắt khô khốc kia lại có nước, cúi đầu hít vào che giấu nói: "Ta nghĩ thông rồi, trên đời này có công đạo."
Kì kì quái quái, con cháu Lâm gia liếc nhau đều thấy lo lắng.
Phúc bá đã muốn xoay người đi ra ngoài, đi vài bước lại dừng lại quay đầu nói: "Thiếu gia, các ngươi phải nhớ cái người gọi là Tiết Thanh kia."
Tiết Thanh? Cũng không xa lạ gì a, không chỉ là người Trường An phủ mà còn là cao đồ của Thanh Hà tiên sinh, lại lấy thân phận trạng nguyên đánh đổi công đạo cho Thanh Hà tiên sinh, con cháu Lâm gia gật gật đầu: "Nhớ rồi, hắn rất tốt."
Phúc bá gật đầu: "Nàng rất tốt." Xoay người đi ra ngoài, vẫn gật đầu: "Nàng rất tốt, rất tốt, ta không ngờ nàng lại tốt như vậy." Nâng tay áo xoa xoa khóe mắt, cúi thân hình thẳng thắn đi ra ngoài.
Quân không phụ thần, thần định không phụ quân.
Sáng sớm, người đi trên đường dần dần nhiều lên, bốn phía cũng bắt đầu ồn ào.
"Nghe nói không? Tối hôm qua nhà Vương tướng gia đã xảy ra chuyện."
"Một tên thái giám thắt cổ, không chừng năm đó tiên đế không phải bệnh chết mà là bị làm hại..."
"Quả nhiên là bị hại sao? A... Ta không có nói gì nha."
"Nói nhanh lên, tên thái giám đó nói cái gì?"
Đầu đường cuối ngõ, tửu lâu trà quán cũng dần dần vang lên tiếng nói thầm, nhiều người nói nhỏ lại thành huyên náo. Bọn quan viên vẻ mặt phức tạp cùng nhau đi vào triều, có âm trầm có đờ đẫn có mắt lóe sáng, từ bốn phương tám hướng tụ tập đến ngự phố, đi vào cửa cung. Hai bên lục bộ nha môn cũng mở cửa sớm so với ngày xưa, trong ngoài thỉnh thoảng cũng có quan lại lén lút nói nhỏ.
Hành thích vua a.
Lúc trước cũng có người nói qua nhưng rất nhanh đã bị áp chế, không ngờ mười năm sau lại xuất hiện, vả lại còn dùng cách này làm cho người ta sợ hãi.
"Bệnh án trong cung đã niêm phong, Trần tướng Gia, Vương tướng gia nửa đêm đã tiến cung."
"Vậy thì sao? Bệnh án ghi chép mà thôi."
"Bệnh án có thể nói không rõ, không phải bệnh cũ, cũng có khả năng là bệnh nặng a, nếu như đại phu có thể quyết định sự sống chết của con người, há chẳng phải là thần tiên sao."
Cùng với những lời nghị luận này, đám người chậm rãi tụ tập đến trước cửa cung, chợt trong đám người có người phủ phục quỳ xuống.
Động tác đột nhiên này dọa người xung quanh giật mình, đúng ngay lúc tinh thần căng thẳng nhất.
Không đợi thấy rõ là ai đang quỳ xuống, người kia đã giơ một quyển sách cao lên.
"Lão nô thay Thanh Hà tiên sinh kêu oan, Thanh Hà tiên sinh vì điều tra tội hành thích vua của Tần Đàm Công nên bị Tần Đàm Công hãm hại, phải nhảy lầu mà chết."
"Ta có bằng chứng! Ta có chứng cớ Thanh Hà tiên sinh ghi lại!"
Ôi!
Bốn phía nhất thời trống đi một khoảng, lộ ra hình ảnh lão bộc quỳ xuống đất trước mặt mọi người.
Thanh Hà tiên sinh chết, hóa ra cũng là bởi vì chuyện này a!
Nắng sớm tan đi, rang trời trong nháy mắt chiếu vào trên cửa cung, cửa cung mở rộng ra chói mắt.
Bắt đầu rồi, vả lại lúc này đây thế tới ầm ầm, trước cửa cung chúng quan đông đúc đứng lớp lớp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...