Tiết Thanh cũng không ra ngoài nữa.
Từ hôm đó trở về mãi đến tận ngày mùng tám tháng năm, tuyên bố đóng cửa đọc sách với bên ngoài, ngay cả Trần Thịnh muốn gặp nàng đều bị cự tuyệt. Trần Thịnh chỉ đành đợi đến ngày mùng tám tháng năm, nhân dịp các thí sinh thi hội nộp công cứ cho lễ bộ mà gặp một lần.
Tùy theo quê quán mà chia thời gian nộp thành ba ngày, lễ bộ dừng lại tất cả công việc hàng ngày để tập trung giúp các thí sinh xác nhận thân phận. Thế nhưng mỗi ngày tiếp hơn một ngàn thí sinh cũng làm cho lễ bộ xưa nay vốn nước chảy vào không lọt trở nên ồn ào, huyên náo.
Khang Đại đứng bên trong, cách hai cái cửa sổ vẫn có thể nghe được bên ngoài các thí sinh nghị luận. Thanh âm hỗn tạp, nội dung nghị luận cũng hỗn tạp, từ tiến độ vụ án cái chết của Thanh Hà tiên sinh đến lai lịch của tân chủ khảo, phó chủ khảo của kỳ thi hội rồi năm nay đề thi có thể là gì, trong sự phức tạp như vậy, còn kèm theo nhắc tới tên Tiết Thanh.
Thiếu niên nhà nghèo, ăn nhờ ở đậu, thần đồng thơ ca, không sợ cường quyền, thi quân tử đứng đầu bảng, bây giờ lại được xưng muốn đỗ liền Tam nguyên - thi hương, thi hội, thi đình liên tiếp giành được các chức giải nguyên, hội nguyên và trạng nguyên.
Chuyện Tiết Thanh muốn đỗ trạng nguyên mọi người đều biết nhưng khi đó chỉ cho là lời nói đùa của thiếu niên, người đọc sách đều không thèm để ý. Bây giờ nói đỗ hội nguyên nhưng lại bị người đọc sách nghị luận. Đây cũng tính là hắn được người đọc sách đồng ý rồi, tuy rằng còn không phải là khâm phục.
"Ta xem qua bài văn hắn viết ở Quốc Tử Giám, rất hay."
"Nhưng hắn chỉ tham gia qua một lần thi huyện, làm sao có thể so với bọn ta."
"Hắn không có kinh nghiệm thi phủ thi hương, thi quân tử như vậy cũng không là gì, nói trắng ra là chỉ tham gia một lần thi huyện, ta cũng không tin hắn có thể đạt được hội nguyên."
"… Bây giờ giám khảo không phải là tiên sinh của hắn."
"… Nghe nói Tiết Thanh này đóng cửa đọc sách không ra ngoài, thề muốn đỗ đầu Tam nguyên liên tiếp giành được các chức giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên để an ủi tiên sinh."
"… Thôi đi, túc trực bên linh cữu Thanh Hà tiên sinh với việc hắn đọc sách làm gì có ảnh hưởng, chỉ là không muốn đi thôi."
"… Đi thanh lâu làm thơ, đến chỗ Tây Lương thái tử bên kia uống rượu sao không chậm trễ?"
"… Nhân phẩm như vậy cho dù có tài hoa cũng khó làm quân tử."
Nghe bên này nghị luận, một đám thiếu niên đang đi tới dừng bước, tầm mắt đều rơi vào một người người thiếu niên trong đó.
"Cảm giác như thế nào a? Áp lực lớn sao? Tiết thiếu gia." Trương Song Đồng nói.
Tiết Thanh nói: "Không sao cả."
Trương Song Đồng vỗ tay nói: "Vậy thì chúc ngươi thành công." Lại ngẩng đầu nói: "Bạn mới của ngươi đến rồi."
Tiết Thanh nhìn lại, bên kia Tác Thịnh Huyền chờ các thiếu niên Tây Lương đi ra, bọn họ không cần chờ xếp hàng đã xong xuôi, cũng nhìn thấy Tiết Thanh, vui vẻ vẫy tay gọi Thanh Tử thiếu gia.
Người trong sân liếc mắt nhìn.
Tiết Thanh hờ hững đi tới, phía sau Liễu Xuân Dương chần chờ một khắc cũng đi nhưng không theo nàng đi về phía Tác Thịnh Huyền mà là chào hỏi với mấy người đọc sách đứng cách Tác Thịnh Huyền không xa.
"Ơ, Liễu Xuân Dương đến kinh thành đóng cửa đọc sách cũng kết giao không ít bằng hữu a." Trương Song Đồng nói, tầm mắt lại rơi trên người Tiết Thanh đang nói chuyện với Tác Thịnh Huyền: "Xem kìa, hình ảnh đẹp biết bao."
Trương Liên Đường nói: "Không nên gây loạn, áp lực của hắn rất lớn."
Trương Song Đồng nói: "Thật là nhìn không ra."
Trương Liên Đường nói: "Nếu có thể bị người nhìn ra cũng không phải là hắn, lúc trước hắn làm chuyện các ngươi ai có thể nhìn ra? Bắt đầu từ lúc chơi xúc cúc, không, bắt đầu từ lúc hắn cùng với huynh muội Quách gia cược đấu võ."
Trương Song Đồng lặng lẽ, nhớ lại lúc thiếu niên gầy yếu này ở trong ngõ hẻm chỉ với ba quyền đã đánh ngã ba huynh muội Quách gia vốn tập võ từ nhỏ, nghĩ đến người thiếu niên trước khi ra sân còn chưa từng chơi xúc cúc nhưng chỉ xem ba lần đã có thể ở trong cuộc thi đấu trở thành cầu đầu dẫn dắt bọn họ giành thắng lợi. Nhớ đến thiếu niên này bên trong thảo đường âm thầm chỉ đạo từ học sinh đến tất cả người Trường An đối kháng với hoạn quan lạm quyền…
"Vậy lần này chúng ta vẫn có thể tin hắn sao?" Hắn nói.
Nhưng lần này Thanh Hà tiên sinh chết rồi, mặc dù nói đại lý tự xét án nhưng không biết lúc nào mới có thể ra kết quả, mà kết quả cũng không nhất định sẽ là thứ bọn họ chờ mong. Triều đình cũng không thể làm được chuyện gì, hắn có thể sao?
"Nếu như không tin hắn, thế giới này cũng không có gì có thể tin rồi." Trương Liên Đường nói, nhìn về phía mọi người: "Ta biết mọi người áp lực đều rất lớn, tâm tình cũng không tốt, cũng không cần nội bộ đấu đá lẫn nhau, hãy đem sự bi thống hờn dỗi phát tiết trên kỳ thi hội để lấy được kết quả tốt đi."
Các thiếu niên đồng thanh “ừ”, lại nhìn Tiết Thanh ở bên kia đang thi lễ cáo từ với Tác Thịnh Huyền.
"… Ngươi vẫn chưa nộp sao? Người nhiều quá…" Tác Thịnh Huyền nói.
Tiết Thanh nói: "Ta trước tiên đi gặp Trần tướng gia đã."
Tác Thịnh Huyền đã hiểu. Đây ý là cũng không cần chờ đợi xếp hàng như các thí sinh khác, bèn hì hì cười: "Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Tử thiếu gia cũng không cần giống người khác."
Tiết Thanh cười cười.
Tác Thịnh Huyền lại ghé lỗ tai hạ thấp giọng, đôi mắt sáng lên nói: "Thất Nương làm việc thì Thanh Tử thiếu gia có thể yên tâm."
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu, nói: "Ta biết." Lần thứ hai thi lễ cáo từ rồi đi vào phía bên trong.
Tác Thịnh Huyền nhìn bóng lưng của nàng, vui mừng than thở: "Thanh Tử thiếu gia đúng là lợi hại, gian lận, quay cóp xem nhẹ như mây gió không hề để ý."
……
Khang Đại tự tay đóng cửa lại, ầm ĩ bên ngoài đã biến thành tiếng ong ong.
"Quá nhiều người." Hắn cười nói với Tiết Thanh.
Tiết Thanh nhìn hắn cười gật gù: "Đây là đại sự quốc gia ba năm một lần, là thịnh yến của người đọc sách trong thiên hạ."
Trần Thịnh nói: "Bên ngoài nghị luận thế nào người đã nghe được chứ?"
Tiết Thanh trả lời nghe được rồi.
Khang Đại ở bên cạnh nói: "Tướng gia là lo lắng điện hạ bôi đen chính mình quá mức."
Tiết Thanh nói: "Tự bôi đen cũng là một loại dương danh, túc trực bên linh cữu nghiêm cẩn đau buồn bi ai là có thể giành được tiếng tốt nhưng sau đó cũng chỉ là như vậy, như bây giờ bị người nghi vấn, đợi đến thời điểm đạt được thành tích tốt lại kính tiên sư hiệu quả càng tốt hơn."
Trần Thịnh nói: "Như vậy còn được." Lại hỏi: "Người đi kết giao với Tác Thịnh Huyền cùng Tần Mai là vì cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Ta cùng bọn họ hòa giải."
Hòa giải?
Trần Thịnh cùng Khang Đại nhìn nàng.
"Tần Mai quyền thế lớn lại làm việc không có gì kiêng sợ, ở thi hội làm khó dễ ta là chuyện rất dễ dàng, các ngươi muốn ứng phó cũng chỉ sợ khó có thể chu toàn." Tiết Thanh nói tiếp.
Như vậy à, Khang Đại vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, điện hạ lo lắng rất đúng." Lại nhìn Trần Thịnh nói tiếp: "Tần Mai kia làm việc không theo quy củ, chúng ta phải hao phí tâm tư thời gian giao thiệp cũng rất phiền phức. Nếu điện hạ đã đứng ra, người trẻ tuổi tự giải quyết chuyện của người trẻ tuổi là hợp tình hợp lý, thật sự là quá tốt."
Trần Thịnh nhìn Tiết Thanh rồi nói: "Là vậy ư."
Tiết Thanh nói: "Phải, vì Thanh Hà tiên sinh, thi hội nhất định không thể xảy ra sơ suất." Luôn luôn bình tĩnh, thái độ không hề che giấu sự quật cường, là bi thống quật cường.
Liền biết đứa nhỏ này không đi túc trực bên linh cữu của Thanh Hà tiên sinh không phải là không đau buồn, mà là vì quá đau buồn mà tránh đi.
Khang Đại thở dài nói: "Điện hạ biết ân biết nghĩa, Thanh Hà tiên sinh dưới suối vàng có biết cũng vui mừng."
Trần Thịnh biểu hiện nhu hòa, nói: "Không nên nghĩ nhiều quá, ta vẫn là câu nói trước kia, người bây giờ chính là học sinh, hãy làm chuyện mà học sinh nên làm. Thi hội không cần lo lắng, vụ án của Thanh Hà tiên sinh chúng ta cũng sẽ tận tâm, tương lai ngày điện hạ lên đại bảo cũng chính là lúc chân tướng chuyện Thanh Hà tiên sinh được phơi bày và báo được thù."
Tiết Thanh ừm một tiếng rồi gật đầu.
Khang Đại đưa tay ra nói: "Điện hạ, ta đến giúp điện hạ làm tốt chuyện thi cử, người hãy trở về nghỉ ngơi dưỡng sức." Lại nói cho nàng biết phòng thi chỗ ngồi an bài ở đâu, đề thi tuy rằng hiện giờ không lấy được nhưng không cần lo lắng: "Thứ tự tất nhiên là thích hợp nhất."
Tiết Thanh yên tĩnh nghe gật đầu, chuyện nộp công cứ cứ giao cho hắn, nói: "Khang đại nhân, ngươi cũng cực khổ rồi." Biểu hiện chân thành, giọng mũi đầy tình cảm.
Đứa nhỏ này đối xử với mọi người luôn luôn nho nhã lễ độ không thể soi mói, nhưng kiểu chân tình còn lộ ra mấy phần ỷ lại như thế này thì đây là lần đầu tiên, chí ít ở trước mặt hắn là lần đầu tiên. Khang Đại được sủng mà đâm lo, vui mừng không ngớt. Đối với thiếu niên, mất đi một người thân cận, sẽ càng thêm quý trọng ỷ lại người ở bên cạnh…
"Điện hạ nói như vậy là làm thần tổn thọ rồi." Khang Đại nói, cung kính tiếp nhận công cứ: "Điện hạ yên tâm."
Tiết Thanh gật gù với hắn, lại nhìn Trần Thịnh: "Lão sư, vậy ta đi trước, sau thi hội gặp lại."
Lão sư a, Trần Thịnh cũng gật gù, nói: "Thi tốt nhé." Giọng nói êm dịu: "Không chỉ là vì tương lai đại nghiệp, tiên sinh người cũng hi vọng người trở thành một người đọc sách chân chính."
Tiết Thanh nở nụ cười, nói: "Được, ta nhớ rồi."
Nhìn thiếu niên này đi ra ngoài, tầm mắt Trần Thịnh cũng hoan hỉ nhìn theo.
Khang Đại nói: "Điện hạ thực sự rất hiểu chuyện, là phúc của chúng ta."
Trần Thịnh nhìn bóng lưng thiếu niên kia dần dần đi xa, muốn nói cái gì lại dừng lại: "Thi hội lần này quan sát kỹ chút đi, ta vẫn cảm thấy có chút bất an."
Khang Đại nói: "Tướng gia yên tâm, Tần Đàm Công, Vương Liệt Dương bên kia chúng ta đều theo dõi kỹ rồi."
Trần Thịnh định mở miệng lại dừng lại.
Khang Đại không hiểu nói: "Tướng gia còn điều gì muốn dặn dò?" Nên quan sát cũng là hai phe nhân mã này mà thôi.
Ừm… Khó nói, tại sao lão cảm thấy vẫn muốn quan sát kỹ Tiết Thanh vậy? Trần Thịnh thu tầm mắt lại nói: "Không sao rồi, ngươi đi đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...