Đại Đế Cơ

Khang Đại vội vàng đi tới, quan lại bốn phía cũng xôn xao tỏ vẻ đồng tình.

“Lần này Quốc Tử Giám cũng không dễ dàng.”

“Trước đây thì các thí sinh thi hội nơm nớp lo sợ, còn lần này thì thí sinh khoa tay múa chân, Quốc Tử Giám lại đứng ngồi không yên.” 

“Khang Vân Cẩm là bị đuổi từ Quốc Tử Giám, giờ thì coi như có được cơ hội báo thù rồi.”

“Khang đại nhân vất vả rồi.”

Khang Đại chào hỏi các quan lại, thấp giọng nói: “Mọi người đều vất vả, đều vất vả rồi.” Nghe bẩm báo xong, chỉnh lại áo mũ rồi đi vào. 

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, trong phòng vẫn chưa thắp đèn, Trần Thịnh ngồi một mình trước bàn như một ngọn núi.

“Tướng gia, thắp đèn đi, coi chừng hại mắt đó.” Khang Đại nói, bước tới muốn thắp đèn.

Trần Thịnh nói: “Lúc đó sao ngươi lại muốn nói cho điện hạ biết và dẫn điện hạ ra ngoài?” 

Khang Đại dừng tay lại, ngẩng đầu trong bóng chiều, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Tướng gia!” Rồi lập tức lùi về sau cúi người: “Tướng gia, hạ quan có tội, để điện hạ gặp nguy hiểm.”

Mọi người đều không còn là trẻ nhỏ nữa, một câu nói có nghĩa gì đều có thể hiểu ngay lập tức.

Trần Thịnh nói: “Hôm qua ngươi nói là muốn nói cho điện hạ biết chuyện thân phận bị tiết lộ nên mới cùng điện hạ đến gặp ta.” Dừng lại một lúc: “Ngươi thật sự chỉ muốn cùng điện hạ đến gặp ta?” 

Khang Đại nói: “Hạ quan thật sự nghĩ như vậy mà tướng gia.” Giọng nghẹn ngào: “Hạ quan thật sự không biết Tề Tu sẽ bắt người ngay lúc đó, khiến điện hạ rơi vào cảnh nguy hiểm như vậy, hạ quan hổ thẹn muốn chết.” Nâng tay áo che mặt.

Trong phòng bỗng yên lặng trong giây lát.

Trần Thịnh nói: “Thật ra không phải ta hỏi chuyện này.” 

Khang Đại ngẩng đầu lên, giọng nói khó hiểu: “Vậy ý của tướng gia là gì?”


Trần Thịnh nói: “Ta cảm thấy có lẽ Thanh Hà tiên sinh vẫn chưa muốn chết.”

Khang Đại tiến lên một bước nói: “Tướng gia, Thanh Hà tiên sinh tính tình cao thượng, chưa từng sợ hãi tử nạn, vì lẽ phải không tiếc thân mình…” 

Trần Thịnh giơ tay lên cắt lời hắn, nói: “Ta cũng không phải có ý này, ý ta là có phải Thanh Hà tiên sinh tình cờ nhìn thấy Tiết Thanh đi qua, sợ gây nguy hiểm cho nàng ấy nên mới kiên quyết nhảy lầu.” Nhìn Khang Đại.

Khang Đại kinh hãi tiến thêm một bước nữa: “Tướng gia, nếu là như vậy thì điện hạ sẽ đau lòng chết mất.” Nói xong giơ tay đánh chính mình một bạt tai: “Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết.” Quỳ xuống đất nức nở.

Trần Thịnh nói: “Đúng vậy, nếu thật sự là vì sự trùng hợp như thế thì điện hạ sẽ đau lòng lắm, đó là ân sư thụ nghiệp của nàng mà.” 

Khang Đại ngẩng đầu nghẹn ngào: “Một lần nữa giơ tay đánh mặt mình: “Là lỗi của thần, là lỗi của thần, thần đáng chết.”

Trần Thịnh giơ tay ngăn lại: “Được rồi, việc đã đến nước này.” Tiện tay thắp đèn lên, bóng tối trong phòng bị xua tan, ánh nến lay động, nhìn Khang Đại đang quỳ dưới đất  mặt đỏ bừng nâng tay áo lau nước mắt: “Vậy nên, cũng chỉ có chúng ta nghĩ như vậy thôi, cho dù thế nào cũng không thể để điện hạ nghĩ đến điều này.”

Khang Đại nức nở gật đầu: “Điện hạ quá là vô tội, quá là vô tội mà, điện hạ lại trọng tình nghĩa như vậy.” 

Trần Thịnh nói: “Đứng dậy đi.”

Khang Đại lau nước mắt đứng dậy, nói: “Tướng gia, Thanh Hà tiên sinh thật sự vì như vậy…”

Trần Thịnh cắt lời hắn: “Chuyện này không được nhắc đến nữa, Thanh Hà tiên sinh là không chịu lạm dụng uy quyền cùng Tần đảng, không muốn liên lụy đến chúng ta, kiên quyết lấy thân tuẫn đạo để cảnh báo người đời.” 

Khang Đại đáp vâng.

Trần Thịnh nói: “Về thành tích thi hội của Tiết Thanh các ngươi hãy châm chước cho một thứ hạng thích hợp, vừa không chướng mắt vừa có thể an ủi được Thanh Hà tiên sinh khiến người đời hài lòng.”

Khang Đại lại đáp vâng, Trần Thịnh nói: “Đi làm việc đi.” Nhìn Khang Đại khom người thi lễ rồi quay người rời đi, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, ánh nến trong phòng càng sáng hơn, hắn thở dài một cái, cúi đầu dựa bàn bận rộn. 

Đi ra khỏi ngự phố đèn đuốc sáng trưng, nhìn sắc đêm trải khắp mặt đất, Khang Đại thở dài thườn thượt, tùy tùng dắt xe ngựa đến nhưng Khang Đại không ngồi, mà rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó xuất hiện trước một căn nhà.


Trong nhà có một thư phòng giản dị sáng ngọn đèn dầu, một tiểu đồng bưng trà vào gọi một tiếng tiên sinh, hỏi có cần pha trà không.

Nhuận Trạch tiên sinh mặc đạo bào màu xanh ngồi sau kỷ án khoát tay, tiểu đồng lui ra ngoài đóng cửa lại. 

“Nhuận Trạch huynh, tướng gia nghi ngờ rồi.” Khang Đại lau mồ hôi trên trán thấp giọng nói, trong mắt mang theo nỗi hoảng sợ nhìn người đàn ông này: “Đệ đã nói là quá nguy hiểm rồi mà, điện hạ bị liên lụy thật rồi.”

Nhuận Trạch tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, pha trà nói: “Thế nào gọi là nguy hiểm? Điện hạ vẫn luôn ở trong nguy hiểm mà.” Lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Tần Đàm Công đã biết thân phận học trò, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được điện hạ thôi, bây giờ phe phái Tần Đàm Công không thể bắt điện hạ, ngược lại xóa bỏ được hiểm nguy, hóa bị động thành chủ động, đây lẽ nào không phải chuyện tốt sao?”

Tình hình bây giờ đúng là rất tốt, Khang Đại gật gật đầu, thân phận học trò Tiết Thanh của Thanh Hà tiên sinh có ầm ĩ đến mấy, rêu rao khắp nơi, cũng không ai nghi ngờ, ngược lại là điều đương nhiên, còn bên phía Tần Đàm Công cũng không dễ có hành động gì quá đáng với nàng. 

Nhuận Trạch tiên sinh đưa chén trà qua, nói: “Uống trà.”

Khang Đại nhận lấy uống một hớp, giật mình một cái, không phải bị bỏng, hắn nói: “Không phải, không phải, ý đệ không phải cái này…” Nhìn Nhuận Trạch tiên sinh: “Nếu không phải cố ý dụ điện hạ đến thì Thanh Hà tiên sinh sẽ không chết như vậy đâu. Vậy Thanh Hà tiên sinh có tính là do chúng ta giết không? Thật ra là tướng gia nghi ngờ điều này.”

Nhuận Trạch tiên sinh vẫn giữ nguyên biểu cảm, rót trà từ trên cao xuống, nói: “Sẽ không chết như vậy, mà còn chết kiểu khác nữa, đều là chết cả, không lẽ không nên chọn một cách chết thích hợp nhất? Cho dù tướng gia cũng biết thì cứ để ngài ấy nghi ngờ, ngài ấy cũng đâu có nói gì? Tướng gia không làm được kẻ ác thì để ta làm, cũng phải có người làm kẻ ác chứ.” 

Khang Đại ừ một tiếng, cầm chén trà gật gật đầu, sau đó thở dài đánh thượt: “Thanh Hà tiên sinh thật là thành tâm đối với điện hạ.” Cho đến bây giờ mới dám hồi tưởng lại cảnh tượng đó, tim vẫn còn run rẩy.

Nhuận Trạch tiên sinh nói: “Đúng vậy, Thanh Hà tiên sinh chết một cách không sợ hãi lại còn cam tâm tình nguyện, nếu vào lao ngục thì chắc chắn điện hạ sẽ bị liên lụy, phải nghĩ cách cứu ông ấy ra, rồi sẽ đưa mình vào chốn nguy hiểm, nếu không cứu được thì sẽ đau lòng tự trách… Kết quả như vậy, chắc chắn không phải điều Thanh Hà tiên sinh mong muốn.”

Đúng vậy, đúng vậy, Khang Đại gật đầu: “Dù sao Thanh Hà tiên sinh cũng là ân sư thụ nghiệp của điện hạ, điện hạ vẫn còn nhỏ mà lại là một nữ hài tử.” 

Nữ hài tử luôn đa tình trọng nghĩa, hành sự không quyết đoán, ngược lại còn bị rối thêm.

Nhuận Trạch tiên sinh cười cười nói: “Bây giờ như vậy điện hạ sẽ ghi nhớ sự dũng cảm của Thanh Hà tiên sinh. Đời này sẽ không quên việc mình trùng đăng đại bảo là con đường gian nan nhuốm đầy máu.” Lại rót trà cho Khang Đại, ngước mắt nói từng câu từng chữ: “Biết gian nan, biết có được không dễ dàng thì mới có thể biết cảm ơn.”

Khang Đại đưa chén trà cho y nhìn y châm thêm trà rồi ừ một tiếng. 

Nước trà khẽ vang, hơi nóng bốc lên, khuôn mặt của Nhuận Trạch tiên sinh mơ hồ đi vài phần.


“Huống hồ, để Thanh Hà tiên sinh sống trong lòng điện hạ, luôn tốt hơn sống trước mắt nàng ấy.”

“Không, Thanh Hà tiên sinh đã định sẵn là phải chết. Đây không phải việc do chúng ta quyết định mà là Tần Đàm Công.” 

Hai người nhìn nhau qua một màn sương, dường như đang nói chuyện lại dường như đang im lặng, giây tiếp theo hơi nóng tản đi, Nhuận Trạch tiên sinh giơ chén trà trong tay lên, Khang Đại cũng giơ lên.

“Kính Thanh Hà tiên sinh.”

Bọn họ nói xong đổ trà xuống đất, làm ướt nền đất lát đá xanh. 

Ánh đèn sáng tỏ đong đưa nhuộm dần trong bóng đêm nhưng chỉ có thể làm sáng một vùng, bốn phía vẫn là một mảng đen kịt.

Tiết Thanh đứng trong bóng đêm ở đầu hẻm đã lâu lắm rồi, nhìn người ra vào ngôi nhà của Thanh Hà tiên sinh, mọi người đều nhíu chặt mày, bận rộn bàn bạc phân công cụ thể và chuyên tâm làm việc mình phải làm, đau buồn đã không phải là chuyện quan trọng nữa rồi. Người không thể sống lại được, dù sao vẫn phải tiếp tục sống, thời gian vô tình như thế đấy, không ai có thể khiến nó dừng lại.

Tiết Thanh quay người rời đi. 



Gió đêm đầu hạ hiu hiu, Tứ Hạt tiên sinh nằm trên ghế nhắm mắt kẽo kẹt lắc lư, bỗng giơ tay bắt một cái hạt không biết là quả gì đập lên cửa sổ trong bóng đêm.

Trong bóng tối vang lên tiếng động nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. 

“Hoàng Cư, đi, đi làm ít đồ nhắm.” Tứ Hạt tiên sinh giận dữ nói: “Từ sáng đến tối trông ngươi cứ như hòn đá thì có tác dụng gì.”

Hoàng Cư ngồi xổm trên bệ cửa sổ trong bóng tối không hề nhúc nhích.

“Kêu ngươi cũng như không à.” Tứ Hạt tiên sinh đập vào lan can một cái rõ đau, bỗng lỗ tai giật giật, rồi không nói nữa. 

Cửa được mở ra trong lúc này, Tiết Thanh đi vào.

Tứ Hạt tiên sinh nhìn cái đã thấy nàng… Tay cầm vò rượu, nhảy ra khỏi ghế.

“Ôi đồ đệ ngoan của ta.” Y thích thú lại an ủi: “Chẳng trách người ta nói thầy trò hiểu nhau, trong lòng ta đang muốn uống rượu thì con đã mang đồ nhắm về, không uổng công nuôi…” 


Tiết Thanh đi vòng qua y, ném vò rượu sang tay kia, né tránh bàn tay của y, nói: “Hoàng Cư, đến uống rượu.”

Bóng đen bên cửa sổ vẫn bất động.

“Không.” Hoàng Cư nói. 

Tiết Thanh cũng không nói gì thêm, sải bước vào trong phòng.

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Hai người uống đủ rồi, kệ hắn đi.” Cười hi hi với Tiết Thanh, bỗng lại ngây người, than một tiếng: “Không đúng, sao con lại quay về rồi? Không phải con nên canh linh cữu cho Thanh Hà tiên sinh sao?”

Tiết Thanh ngồi xuống, đặt vò rượu lên bàn rồi mở ra nói: “Người bên đó đông, không cần đến con.” 

Tứ Hạt tiên sinh không biết lấy đâu ra một cái bát, giật lấy vò rượu trong tay Tiết Thanh rót vào trong bát: “Mượn rượu tiêu sầu là chuyện không vẻ vang gì, học trò đừng có chơi trò này, tiên sinh không biết an ủi người khác đâu.”

Tiết Thanh nói: “Tiên sinh yên tâm, con không phải loại người đó đâu, ngược lại con còn giỏi giúp người khác tiêu sầu nữa cơ.” Bưng bát rượu lên uống một hớp.

Tứ Hạt tiên sinh thở phào rồi lại thích thú cầm vò rượu lên uống một hớp, vô cùng hài lòng nói: “Phải đó, phải đó, học trò nghĩ như vậy là đúng rồi.” 

Tiết Thanh bưng bát rượu lên, nói: “Tiên sinh, có một chuyện…”

Tứ Hạt tiên sinh cắt lời nàng: “Đừng nhắc đến chuyện giết Tần Đàm Công báo thù cho tiên sinh của con.” Mang theo cảnh giác: “Sau này ta chết rồi cũng không cần con báo thù thay ta.”

Tiết Thanh nhìn y nói: “Tiên sinh, làm thầy người ta, bảo thầy làm chút chuyện mà khó đến vậy sao?” 

Tứ Hạt tiên sinh do dự nói: “Chỉ cần không giết người.”

Tiết Thanh nói: “Không cần thầy giết người, thầy đi điều tra xem Thanh Hà tiên sinh chết như thế nào thôi.”

Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt nói: “Chuyện đó cần gì phải điều tra, có gì không rõ cứ hỏi đám Trần Thịnh là được rồi, đừng lãng phí năng lực của ta như vậy.” 

Tiết Thanh uống một hớp rượu, nói: “Trần tướng gia đang nói dối con, chắc chắn ngài ấy đã biết Thanh Hà tiên sinh sắp chết từ lâu rồi.”

Tứ Hạt tiên sinh hiếu kỳ nói: “Tại sao? Vì hắn không buồn rầu sao?” Lại cười: “Học trò à, mấy người có tuổi trước giờ không có buồn đối với cái chết đâu.”

Tiết Thanh nói: “Không, không phải vì ngài ấy không buồn, mà là vì không thấy tiếc thương.” Cầm chặt bát rượu, dường như đây là chuyện đã biết từ lâu rồi vậy. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui