Đại Đế Cơ

Nắng ban mai hôm nay tới đặc biệt muộn, khi thấy chân trời không còn là ánh lửa bùng cháy mà là ánh sáng trong suốt, trong sân Thiền Y nhẹ thở phào.

Nhưng bên ngoài tiếng huyên náo ồn ào cùng với tiếng vó ngựa nặng nề vẫn chưa từng ngừng lại.

Trong ngõ hẻm tiếng bàn tán thầm thì thật thấp cũng không ngừng truyền vào, tiếng bước chân hỗn loạn cũng trắng đêm không dứt, rất nhiều người cũng ra phố nhưng nàng lại không dám. 

Dĩ nhiên không phải sợ bị bắt, đến cả chết nàng còn không sợ nữa, nàng sợ chính là hậu quả mà thân phận thật sự của mình mang tới, càng đáng sợ hơn.

Cửa bị đẩy ra, Dương Tĩnh Xương đi vào.

"Sư phụ." Thiền Y bước lên trước vội vàng nói: "Bọn họ như thế nào rồi?" 

Dương Tĩnh Xương nói: "Yên tâm, quan binh vào thành đóng trại nhưng cũng không bắt người, hơn nữa còn ngăn chặn đám Hắc Giáp vệ, cũng không xua đuổi dân chúng, chẳng qua là duy trì phòng ngừa bạo loạn. Dân chúng cũng rất an tĩnh, chỉ đi theo quan tài của Thanh Hà tiên sinh dọc qua các con phố."

Thiền Y nước mắt tuôn ra, giơ tay lên qua loa lau chùi nói: "Hắn thì sao? Hắn như thế nào rồi?"

Hắn trong miệng Thiền Y chỉ có một người, Dương Tĩnh Xương nói: "Hắn nhìn vẫn còn ổn." Lại thở dài một cái: "Đứa nhỏ này sẽ không để cho người khác phải lo lắng." Nhìn bên ngoài sẽ mãi mãi không bao giờ nhìn ra nàng có ổn hay là không. 

Thiền Y lau nước mắt gật đầu.

"Cùng Hắc Giáp vệ đánh nhau ở Túy Tiên lâu bị thương một chút, đều là vết thương nhẹ không cần để ý, nàng ở phía trên nhất, nâng ở ngay giữa chính diện. Suốt đêm liền trái phải đổi tay qua mấy lần, nàng vẫn không buông tay."

"Bây giờ bọn họ ở trước hoàng cung, cũng không xông vào cửa cũng không ồn ào, chẳng qua là đứng không tiếng động." 

"Bây giờ trời đã sáng, cửa cung đã mở ra, các quan lớn tất cả đều đi ra."

Nghe Dương Tĩnh Xương nói tới chỗ này, Thiền Y mấy phần căng thẳng: "Những quan lớn muốn thế nào?"

Dương Tĩnh Xương nói: "Những quan lớn dĩ nhiên muốn ngày này trôi qua nhanh đi." 

….

"Người chết không thể sống lại, chuyện của Thanh Hà tiên sinh bệ hạ cũng rất bi thương."

"Chuyện này nhất định sẽ điều tra kỹ, cho Thanh Hà tiên sinh một câu trả lời, cho mọi người một câu trả lời." 

"Nhưng bây giờ việc mọi người phải làm đó là làm tốt kì thi hội, như vậy mới không phụ lòng Thanh Hà tiên sinh."

"Thanh Hà tiên sinh cũng nhất định không muốn thấy các ngươi như vậy."

Sáng sớm trong quán trà những người nhận được tin tức mới nhất đang lớn tiếng tường thuật lại, mặc dù rất nhiều người không sợ hãi mà đi theo diễu hành nhưng rốt cuộc còn có rất nhiều người vì sợ hãi mà tự bảo vệ lấy mình, không đi cũng không thể trách họ được. 

Bọn họ dùng phương thức khác để tiếp cận tiến triển sự việc.

Nghe đến chỗ này mọi người đều thở phào một hơi: "Mọi người đều được trấn an hết chưa?"

"Trấn an? Làm sao có thể! Đây chính là người có học." Người tường thuật lại cất cao giọng, giờ khắc này hoảng hốt vì mình cũng là người có học." Chuyện của người có học có thể tính như vậy thôi sao?" 

"Không hề có người rút lui."


"Rất nhiều người có học thể hiện sự lo lắng với kì thi hội lần này, có một giám sinh họ Khang không sợ hãi mà chỉ ra Tần Đàm Công muốn nhúng tay vào thi hội, Thanh Hà tiên sinh chính là bị hắn bức tử."

Người có học chính là lợi hại vậy, mới dám có lá gan như vậy chỉ trích Tần Đàm Công, đám đông lắng nghe vừa sợ hãi lại vừa kính phục. 

"Vương tướng gia cho biết những điều này đều là suy đoán, hết thảy phải kiểm chứng sau đó mới kết luận được nhưng vẫn là hỏi vị giám sinh này muốn như thế nào mới có thể tin tưởng kì thi hội không có vấn đề?"

"Khang giám sinh nói vậy những chủ khảo tuyển chọn như thế nào, quan chấm thi, quan điều hành hội thi cũng phải công bố, sắp sếp vị trí chỗ ngồi trong trường thi ra sao vân vân ta cũng nghe không hiểu lắm."

"Tóm lại trừ Khang giám sinh còn có rất nhiều người lên nói hỗn loạn, Vương tướng gia cùng Trần Tướng Gia đều giải đáp cả." 

"Còn cái tên Tề Tu cũng bị bắt, không phải giao cho hình bộ, lần này vụ án của Thanh Hà tiên sinh do đại lý tự cùng ngự sử đài điều tra, hơn nữa hình bộ cũng phải bị đại lý tự cùng ngự sử đài điều tra một lần."

Nghe xong những thứ này, người ở chỗ này thở phào lại rối rít gật đầu căm phẫn.

"Đáng bị như vậy, thật sự là quá đáng mà." 

"Con người Thanh Hà tiên sinh tốt như vậy lại bị ép phải nhảy lầu."

"Nhất định phải tra rõ."

"Vậy các thí sinh tất cả đều giải tán rồi sao?" 

Vấn đề này không cần hỏi lại, trên đường truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, liền vang lên giọng nói: "Tới rồi, tới rồi", mọi người trong quán trà cũng tràn ra, trong ánh nắng ban mai trên đường một đám người đi tới, đầu người đen nghẹt, dây lưng từng sợi màu trắng, một buổi sớm mai ảm đạm.

Phía trước nhất là một cỗ quan tài, có mười mấy người đang nâng lên, đa số là thiếu niên, trên mặt bọn họ hiện đầy sự tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng, thiếu niên giờ này không được xem là đẹp mắt. Nhưng người trên đường phố không hề dời đi tầm mắt, so với lúc bọn họ trang phục tinh tươm nhìn càng nghiêm túc chuyên chú hơn.

Đám người này im hơi lặng tiếng, không tiếng khóc than không lời bàn tán, chỉ trầm mặc đi, trên đường chỉ có vang lên tiếng bước chân đi qua, rầm rập bước đến rồi lại rầm rập đi xa dần. 

Cho đến khi đám người này đi xa rồi, những người đứng hai bên đường mới dám mở miệng nói.

Yên lặng có lúc so với ồn ào còn dọa người hơn.

"Muốn an táng Thanh Hà tiên sinh sao?" 

"An táng ở đây hay là trở về Trường An?"

"Người nhà Thanh Hà tiên sinh đều ở Trường An cả, bọn học sinh làm tang lễ."

"Nói đến học sinh, cái người đó chính là Tiết Thanh, thật là không ngờ…" 

Nghe được lời này người xung quanh đều nhìn về phía người đang nói chuyện, đây là một quản sự ở tửu lầu, lúc này vẻ mặt của hắn có chút cổ quái.

"Các ngươi không biết sao?" Hắn thấp giọng nói với người xung quanh: "Cái người tên Tiết Thanh đó, ngày hôm qua lại làm thơ nữa."

…… 

"Một bài thơ về đàn tỳ bà… Ở Túy Tiên lâu, ta vẫn chưa thấy…"

"Bất kể làm gì, hắn vừa làm thơ liền có người chết đã ứng nghiệm thật rồi…"


"Không nghĩ tới lần này ứng nghiệm lên trên người tiên sinh của hắn… Thiếu niên kia nhất định đau lòng dữ lắm." 

"Đáng thương…"

"Thanh Hà tiên sinh lúc xảy ra chuyện hắn ở Túy Tiên lâu uống rượu chứ đâu… Thiếu niên phong lưu mà…"

"Ta nghe nói không phải, cùng người nữ kỹ kia thân thiết với nhau, Xuân Hiểu đó là người Trường An…" 

"Đúng đúng, nghe nói lúc ở Trường An phủ đã thông đồng… Cho nên Xuân Hiểu kia là từ Trường An bị đuổi ra ngoài đó…"

"Tiết Thanh là con rể nhà người rồi, nhạc phụ Quách gia sao có thể để cho hắn cùng cô gái thanh lâu tư tình…"

"Không, vậy phải xem là nhạc phụ nào rồi, Liễu lão thái gia nhà chúng ta nói, đến lúc đó có thể để cho Xuân Hiểu vào cửa làm tiểu…" 

"Hả? Cái này… Tiết Thanh có mấy người nhạc phụ vậy?"

"… Không đúng, chúng ta không phải là đang nói về thơ từ sao? Tại sao nói đến cái này?"

Thơ từ là niềm hứng thú của các văn nhân nhưng đối với dân chúng mà nói vẫn là chuyện nam nữ nói vui hơn. Vì vậy ngoại trừ cái chết của Thanh Hà tiên sinh, chuyện tình khổ nạn của Tiết Thanh cùng nữ kỹ Xuân Hiểu ở Túy Tiên lâu cũng lan truyền ra, hơn nữa còn thêm vào đại tiểu thư Quách gia, cùng với một số người chủ động giới thiệu còn có Liễu gia tiểu thư, một nam ba nữ đây chính là một vở kịch dài, dân chúng vui vẻ nói. 

Ánh nắng đã sáng choang, trong tiểu viện của Thanh Hà tiên sinh đầu người nhốn nháo, vang ra tiếng nói thật nhỏ nhưng không có chút nào hỗn loạn, ngược lại mang theo sự an tĩnh khác lạ.

Quan quách được đặt ở trong chánh đường, tang sự có người của triều đình cùng với đám học sinh lớn tuổi lo liệu, cũng đã cho người đi thông báo cho người nhà Thanh Hà tiên sinh, các thiếu niên trong Trường An phủ lúc này ngược lại là rỗi rảnh nhất, ngồi túc trực ở trước quan quách.

Đám thiếu niên này không giống như ngày thường nói chuyện mà đều giữ yên lặng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ánh mắt có chút mờ mịt. 

Bọn họ không phải là không thấy qua cái chết nhưng so với cái chết của Đoàn Sơn ở Thính Vũ lâu hoàn toàn khác biệt.

Đây là người gần gũi thân thiết với mình, trở tay không kịp, cũng là khó mà hiểu được… Thì ra người tốt cũng sẽ chết vậy, cũng sẽ dễ dàng mà chết như vậy.

Một tiếng vang nhỏ có người đứng lên, các thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn. 

"Ta đi ra ngoài một chút." Tiết Thanh nói.

Trương Song Đồng ngẩng đầu lên nói: "Không cần lo lắng, Xuân Hiểu cô nương không bị bắt đi, chỉ trừ việc nàng lấy thân phận người Trường An đi theo diễu hành khóc tiễn tiên sinh, bây giờ không có quân lính nào dám bắt nàng nữa."

Lời nói này của hắn nghiêm túc trịnh trọng nhưng cũng vừa vặn như vậy mà tỏ ra hùng hổ dọa người. 

Liễu Xuân Dương nói: "Ngươi nói bớt lại một hai câu đi."

Trương Song Đồng quay đầu nhìn hắn: "Ta nói chuyện thì liên quan gì đến ngươi."

Không có kêu la om sòm lớn tiếng tranh cãi nhưng những lời bình tĩnh như vậy lại mang theo đằng đằng lửa giận. 

Trương Liên Đường nói: "Ở trước mặt tiên sinh không nên ồn ào nữa." Lại nhìn Tiết Thanh: "Ngươi muốn đi đâu?"


Tiết Thanh nói: "Ta đi phủ của Trần tướng gia, theo sát vụ án này."

Là người đứng đầu bảng của kỳ thi quân tử, lại tới kinh thành từ rất sớm, hắn ở kinh thành mạng lưới giao thiệp nếu so với những thiếu niên khác vẫn là rộng hơn một chút, làm những chuyện này cũng rất hợp lý, Trương Liên Đường gật đầu một cái. 

Bên kia Bùi Yên Tử cũng đứng lên, nói: "Ta đi chỗ biểu cữu bên đó xem thử sao."

Tưởng Hiển là người của Vương Liệt Dương, như vậy hai phe cũng có thể quan sát chu toàn hơn. Trương Liên Đường nhìn bọn họ, tầm mắt rơi vào trên người Tiết Thanh, muốn nói gì cuối cùng chỉ gật đầu một cái: "Đi đi."

Tiết Thanh cùng Bùi Yên Tử không nói gì thêm một trước một sau đi ra ngoài. 

Ánh nắng đã dần lụi tàn, trên đường vẫn còn quân lính lui tới, dân chúng tụ tập cùng nhau bàn luận sôi nổi. Tửu lầu quán trà mở cửa buôn bán cũng rất náo nhiệt, hàng rong mở cửa lại ở trên đường rao bán, tựa hồ cùng trước đây không có khác biệt gì.

Tiết Thanh giương mắt nhìn nắng chiều, cách có một ngày…

"Đi thôi." Bùi Yên Tử ở phía sau vỗ bả vai của hắn nói. 

Tiết Thanh thu hồi tầm mắt ừ một tiếng, hai người sóng vai dọc phố mà đi, sáu bộ nha môn ở chung một phương hướng, mặc dù gần chạng vạng tối lại thức trắng một đêm nhưng nha môn bên này không có ai rời đi vẫn bận rộn như cũ.

Tiết Thanh cùng một đội Hắc Giáp vệ lướt qua vai nhau, mắt không chớp mà đi qua hình bộ nha môn.

...

"Cái tên Tiết Thanh lúc ấy ở Túy Tiên lâu."

Trong phòng giam Tề Tu nói, trên người không còn quan phục nhưng quần áo trong tù chỉnh tề, mặt mũi bình tĩnh.

Mặc dù nơi này là phòng giam của đại lý tự nhưng cũng không thể đem Tần Đàm Công ngăn cách ở bên ngoài. 

"Lúc đó là lúc nào? Thanh Hà tiên sinh trước khi chết hay là sau khi chết?" Tống Nguyên hỏi.

"Kỹ nữ và cả mấy tên tiểu nhị của Túy Tiên lâu nói là đã tới từ rất sớm rồi." Tề Tu nói: "Người kỹ nữ kia cùng Tiết Thanh quen biết từ trước, nói không thể tin nhưng mấy tên tiểu nhị kia ngược lại là người của Túy Tiên lâu… Chỉ có điều…"

"Túy Tiên lâu là của lão già Vương Liệt Dương kia, người ở đó nói cũng không thể tin." Tống Nguyên khoát tay nói: "Dù sao cái tên Tiết Thanh kia rất khả nghi, vẫn là chúng ta tự mình điều tra mới đáng tin." 

Nhưng bây giờ cũng không thể bắt người, hiện giờ Tần Đàm Công bên này đã là đối tượng bị đả kích.

"Tên lão cẩu Vương Liệt Dương không đáng tin, để chúng ta đi đối phó Trần Thịnh, bây giờ hắn lại như chó điên cắn chúng ta, đúng là ngư ông đắc lợi rồi." Tống Nguyên chống nạnh mắng.

Tề Tu: "Là ta làm việc không tốt, không ngờ Thanh Hà tiên sinh sẽ tìm đến cái chết." 

Tần Đàm Công cười một tiếng, nói: "Cái này không trách ngươi, chắc Thanh Hà tiên sinh cũng không nghĩ mình sẽ tìm đến cái chết."

Cái này là ý gì? Tề Tu cùng Tống Nguyên không hiểu nhìn hắn.

Tần Đàm Công nói: "Từ sau phản ứng của chuyện này có thể nhìn thấy những người đó biết chúng ta theo dõi Thanh Hà tiên sinh nhưng Thanh Hà tiên sinh không biết." 

……

Tiết Thanh đi vào chỗ ở của Trần Thịnh, bên này các quan viên cùng Trần Thịnh cũng đang tập trung, thấy nàng tới không có ai kinh ngạc nghi ngờ, mà là mang theo mấy phần đồng tình hiển nhiên.

"Chuyện của Thanh Hà tiên sinh ngươi cứ yên tâm." Còn có người cố ý nói với nàng, vẻ mặt trấn an. 

Tiết Thanh thi lễ đa tạ cũng không nói thêm một lời, có văn sứ lại thông báo, rất nhanh Tiết Thanh liền được mời đi vào.

"Thiếu niên này là người đứng đầu bảng kỳ thi quân tử, hy vọng chuyện lần này không chịu ảnh hưởng gì."

"Không bị ảnh hưởng, làm sao có thể." 


Bên ngoài các quan viên nghị luận bàn tán thật nhỏ.

Trong phòng của Trần Thịnh, Tiết Thanh đứng ở tiền đường nhưng Trần Thịnh cũng không ngồi mà cũng đứng bồi theo.

"Cũng may, cũng may." Trần Thịnh nói: "Điện hạ nhanh trí." 

Tiết Thanh nói: "Cái này cũng không thể làm cho Tần Đàm Công bọn họ tin tưởng rằng ta không có mặt ở chỗ đó. Loại người như bọn họ chỉ có tự mình bắt được tự mình tra hỏi mới chịu tin, thấy được sẽ không tin."

Vào thời điểm này còn có thể giữ được lý trí như vậy, Trần Thịnh gật đầu một cái, nói: "Nhưng bây giờ bọn họ không thể bắt điện hạ người, mà qua thời cơ này chúng ta cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội này nữa, điện hạ yên tâm."

Tiết Thanh cười một tiếng, nhìn một cái ghế bên cạnh, đi tới ngồi xuống. 

Trần Thịnh không cảm thấy có gì không ổn, tiến lên bưng ly trà cho nàng, mình cũng ngồi xuống một bên, nhìn thiếu niên này nói: "Mệt lả rồi à."

Vết máu trên mặt thiếu niên đã được lau đi nhưng vết thương còn rất rõ ràng, sắc mặt tiều tụy hốc hác thấy rõ tơ đỏ trong mắt.

Tiết Thanh nhấp một hớp trà, nói: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?" 

Trần Thịnh nói: "Phòng Lãm là sai lầm của chúng ta, là Vương Liệt Dương tra được chuyện ta làm ở Huỳnh Sa Đạo, tưởng là ta lại muốn lật án cũ, cùng Tần Đàm Công đối nghịch nên bán cái nhân tình này cho Tần Đàm Công, mượn danh nghĩa ngự sử đài tra hỏi để lừa lọc chúng ta, trên thực tế là đem người giao cho hình bộ Tống Nguyên."

Tiết Thanh cầm ly trà ừ một tiếng, nói: "Nói như vậy, chuyện năm đó thật ra là đã sáng tỏ."

Trần Thịnh chậm rãi nói: "Chuyện lớn như vậy, mọi người trong lòng đều đã ít nhiều biết rõ. Những lời nói bên ngoài đó bất quá là để trấn an dân chúng thiên hạ thôi, lúc ấy chúng ta cũng không biết Tần phi mang thai là giả, mặc dù hoài nghi Tần Đàm Công có dã tâm lang sói nhưng vì ổn định giang sơn, mọi người liền quyết định che giấu tiếp, tránh cho chó cùng đường quay ngược lại cắn, thiên hạ đại loạn." 

Tiết Thanh gật đầu một cái, không tiếp tục đề tài này, nói: "Như vậy Phòng Lãm không khai ra ta mà là khai ra tiên sinh sao?" Lại lắc đầu: "Không đúng, hắn chắc đã  khai ra quan hệ học sinh của ta cùng tiên sinh."Nếu không tối nay Hắc Giáp vệ tại sao lại cố ý bắt học sinh.

Trần Thịnh nói: "Vẫn là chưa hoàn toàn khai ra hết nhưng có chỉ hướng các người, chưa kịp chỉ ra tên của người hắn đã chết, thật may."

Nói cách khác là muốn chỉ ra tên của nàng nhưng ngay trước lúc đó thì chết, vậy thật đúng lúc và quả là may mắn, Tiết Thanh cầm ly ồ lên một tiếng. 

Bên trong phòng an tĩnh một khắc, Trần Thịnh khẽ thở dài một cái.

"Chuyện này quá bất ngờ." Ông nói:  "Nhưng mà đây cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu, ngay từ ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu làm chuyện này mọi người đều đã chuẩn bị sẽ có ngày này xảy ra."

Tiết Thanh cúi đầu ừ một tiếng: "Phải, ta biết, cách mạng không phải mời khách đến ăn cơm, là phải đổ máu chết người, đã chết rất nhiều người rồi, tiên sinh chẳng qua là ta chính mắt nhìn thấy, những thứ mà ta không nhìn thấy còn có rất nhiều rất nhiều nữa." 

Cách mạng không phải mời khách ăn cơm? Thuyết pháp này thú vị, Trần Thịnh nói: "Điện hạ nén bi thương, người là người tốt, Thanh Hà tiên sinh dưới suối vàng cũng sẽ an lòng."

Tiết Thanh nói: "Ta sẽ thi kì thi hội thật tốt để an ủi tiên sinh."

An ủi Thanh Hà tiên sinh dĩ nhiên không phải là bằng kì thi hội, Trần Thịnh khẽ run nhưng chợt hiểu ra. Đúng vậy, đối với người đời mà nói Tiết Thanh thi đạt thành tích tốt mới chính xác là niềm an ủi đối với tiên sinh của mình. 

" Được." Hắn gật gật đầu nói: "Ta sẽ an bài."

Tiết Thanh đứng lên nói: "Vậy ta đi về trước."

Trần Thịnh cũng đứng dậy theo lên tiếng đáp lại được, Tiết Thanh lại dừng bước nghĩ đến cái gì liền nhìn hắn nói: "Thật ra thì cũng tại ta, không nên nghe được chuyện Phòng Lãm trước khi chết khai ra thân phận, còn tới gặp tướng gia, vẫn là nên ở nhà." 

Trần Thịnh cười, lắc đầu nói: "Điện hạ, người cho dù là ở nhà, bọn họ cũng vẫn sẽ hoài nghi thôi, đều giống nhau cả."

Tiết Thanh cũng cười nói: "Cũng đúng, đã điểm danh thân phận học sinh, làm thế nào cũng đều bị hoài nghi." Giơ tay lên nói: "Tướng gia dừng bước, ta đi trước."

Trần Thịnh dĩ nhiên sẽ không tiễn, đứng ở tiền đường gật đầu nhìn Tiết Thanh đi ra ngoài, sau đó sắc mặt của lão liền trầm xuống. 

"Kêu Khang Đại tới." Lão cất giọng nói vọng ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui