Đại Đế Cơ

Nến đỏ nhảy múa chiếu rọi gương mặt thiếu niên, khuôn mặt thiếu niên vẫn như mọi khi mang theo chút xấu hổ, lại không giống mọi khi, khóe mắt vương chút ý say, ngẩng đầu lên mở to mắt như muốn nhìn kỹ người trước mặt.

"Không cần rượu nữa." Thiếu niên lắc tay: "Ta phải đi về rồi."

Xuân Hiểu khẽ vươn eo, kéo trang phục trễ nải lên che lại cơ thể trần trụi, biểu hiện kinh ngạc lại vui vẻ. 

"Chao ôi! Là Song Đồng thiếu gia! Ôi! Liên Đường thiếu gia! Các ngài đều tới đây cả." Nàng kêu lên, một bước ngồi bên cạnh thiếu niên, lay động bờ vai ngả nghiêng của chàng: "Thanh Tử thiếu gia, là Liên Đường thiếu gia." Lại nhoẻn miệng cười một cái: "Sao đều lại đây hết, người còn bảo là không được nói cho bọn họ biết."

Thanh Tử cũng nhìn rõ người ở bên ngoài cửa, có chút bất ngờ mà đứng dậy, nói: "Song Đồng ca, Liên Đường ca các người đều đến rồi." Lại nói: "Ta đến đây để..." nhìn trái nhìn phải: "Giúp Xuân Hiểu làm một bài thơ." Nhìn bừa một hồi thấy trên bàn trang điểm có vứt một tờ giấy, vội vàng lấy lên: "Làm một bài thơ."

Xuân Hiểu ngồi cười hì hì, lại nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, ta mời Thanh Tử thiếu gia qua giúp ta viết một bài thơ, Thanh Tử thiếu gia gần đây viết thơ lại nổi tiếng nữa rồi." 

Đám thiếu niên không bước vào, cũng không giống như trước đây thấy nam nữ thiếu niên ở chung một chỗ mà đưa mắt chau mày trêu chọc cười nhạo, bọn họ đứng chen bên ngoài biểu hiện kì lạ, chẳng vui chẳng buồn.

Trương Song Đồng nói: "Tam Lang, sắp phải thi rồi, ngươi không phải nói muốn thi trạng nguyên sao? Bọn ta không thi trạng nguyên còn phải học ngày học đêm thế này, ngươi ngược lại còn chạy tới thanh lâu uống rượu hoa." Biểu hiện trịnh trọng không đùa giỡn như mọi ngày.

Tiết Thanh cười nói: "Bởi vì ta không cần phải học ngày học đêm mà." 

Đó đều là những lời nói đùa mà nàng thường hay giỡn với đám thiếu niên nhưng lần này Trương Song Đồng không kêu lên kì quái, Sở Minh Huy cũng không cười lớn, đám thiếu niên cũng im lặng không nói.

Tiết Thanh thu lại nụ cười, nhìn đám thiếu niên họ, tầm nhìn rơi vào một tên Hắc Giáp vệ đang đứng chung, thái độ nghiêm túc lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Xuân Hiểu cũng thu lại nụ cười ở phía sau nàng thăm dò, đem váy áo buộc chặt lại. 

Trương Song Đồng muốn nói điều gì, Trương Liên Đường ở phía sau bước tới, nói: "Viết thơ gì vậy?"

Tiết Thanh đem tờ giấy trên tay lên nhìn, nói: "Không có gì, chỉ là một bài ứng với tỳ bà khúc." Chậm rãi đưa qua cho Trương Liên Đường.

Trương Liên Đường nhận lấy, đọc ra: 

“Đa tình đa cảm nhưng đa bệnh

Đa cảnh lâu trung

Tôn tửu tương phùng

Lạc sự hồi đầu nhất tiếu không

Đình bôi thả thính tỳ bà ngữ

Tế nhiễu khinh lung

Tửu kiểm xuân dung

Tà chiếu giang biên nhất mạt hồng.” (*)

Đọc xong bên ngoài có chút xao động, ồn vang tiếng tán dương thơ hay, động tĩnh bên này đã thu hút rất nhiều người ở Túy Tiên lâu vây xem.


Trương Liên Đường gật gật đầu, nói: "Thơ hay." Ngẩng đầu lên nhìn Tiết Thanh: "Thanh Hà tiên sinh qua đời rồi." 

Lời vừa cất ra, ồn ào bên ngoài bỗng im lặng, bên trong ngược lại vang ra âm thanh càng lớn hơn.

"Hắn nói cái gì?"

"Thanh Hà tiên sinh?" 

"Thanh Hà tiên sinh nào?"

"Phí lời, còn Thanh Hà tiên sinh nào khác nữa!"

Thanh âm huyên náo hỗn tạp càng ngày càng lớn, thiếu niên vượt qua đám người Hắc Giáp vệ bên trong hành lang chật chội, chen qua cánh cửa, ùa vào bên trong căn phòng chật hẹp. 

Tiết Thanh nhìn Trương Liên Đường, rồi cười, lại thay đổi gương mặt nói: "Liên Đường ca, cái này không thể nói đùa được."

Trương Liên Đường giơ tay lên vỗ bả vai hắn một cái, không nói gì.

Tiết Thanh đẩy tay hắn ra, lui về phía sau một bước, chân mày nhíu lên, lần nữa nói: "Cái này không thể đem ra nói đùa được." 

Sở Minh Huy đẩy đám thiếu niên đứng ngoài cửa ra chen vào trong, siết quả đấm trợn mắt, thở hổn hển, hô lớn: "Ai nói đùa với ngươi! Chỉ có ngươi biết tiên sinh không thể nói đùa sao!" Muốn nói gì lại tựa hồ không nói ra được, chỉ trực khàn giọng, "Tiên sinh chết rồi! Tiên sinh chết rồi!"

Ngoài Trương Song Đồng ra thì ra giọng nói của Sở Minh Huy cũng lớn đến như vậy.

Trong phòng tiếng ong ong vang khắp màng tai. 

Cơn say trên khóe mắt Tiết Thanh cuối cùng cũng tan, người đứng thẳng tắp, Xuân Hiểu dựa ở sau lưng nàng cũng đứng thẳng người, vẻ mặt kinh hãi lại mờ mịt.

"Tiên sinh, sao lại chết vậy?" Tiết Thanh nói, thanh âm cùng gương mặt vẫn rất bình tĩnh, tầm mắt vượt qua Sở Minh Huy, nhìn về phía các Hắc Giáp vệ đang đứng cạnh đám thiếu niên ở ngoài cửa.

Tên cầm đầu Hắc Giáp vệ cũng đang nhìn nàng: "Tiết Thanh, ngươi đến đây từ lúc nào?" 

…..

"Thanh lâu sao?"

Trần Thịnh nói, gật đầu một cái. 

Những người khác không giống hắn giữ bình tĩnh như vậy, trong phòng thở dài thật thấp.

"Thông minh."

"Nhanh trí." 

"Không hổ là điện hạ."


Trần Thịnh nói: "Vậy trước tiên yên lặng theo dõi diễn biến." Vừa nhìn về phía người đến: "Túy Tiên lâu bên kia đã có sắp xếp?"

Người vừa đến đáp lại một tiếng phải. 

"Những thứ này không quan trọng." Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Bây giờ bọn họ muốn bắt người cũng không dễ dàng như vậy, Tần Đàm Công không cần thiên hạ này, Vương tướng gia vẫn còn cần mà, sự việc có thể loạn, thiên hạ này không thể loạn."

…..

"Tiết Thanh!" 

Trương Liên Đường vừa đưa tay vừa gọi nhưng vẫn là chưa ngăn cản được, thiếu niên gầy yếu kia đã vượt qua hắn xông về đám Hắc Giáp vệ.

"Ngươi hỏi ta lời này có ý gì?" Tiết Thanh đứng ở trước mặt Hắc Giáp vệ, gần sát mặt hắn, từng chữ từng chữ một: "Ngươi hỏi ta lời này có ý gì?"

Hắc Giáp vệ nhìn thiếu niên gần sát bên cạnh, nói: "Câu hỏi chính là câu hỏi, ngươi chỉ cần trả lời." 

Tiết Thanh nói: "Không." Nhìn Hắc Giáp vệ, vẻ mặt bình tĩnh không sợ hãi: "Ta không trả lời, ngươi muốn bắt ta sao? Hoặc là ngươi cũng muốn giết ta sao?"

Hắc Giáp vệ cũng không sợ hãi nói: "Chưa chắc là không thể."

Tiết Thanh chợt giơ tay lên, Hắc Giáp vệ kia cũng lập tức giơ tay lên, người đứng gần chỉ nghe “phanh” một tiếng, hai người đã đánh nhau, đụng vào trên cửa, cửa không chịu sức nặng mà đổ xuống đất phát ra âm thanh lớn, trong hành lang đám người chen lấn nhất thời liền rối loạn. 

"Động thủ rồi!"

"Con mẹ nó sống không nổi nữa!"

Các thiếu niên xông lên, đám Hắc Giáp vệ đương nhiên không thể nào đứng yên chịu đánh. 

"Hắc Giáp vệ giết người rồi."

"Thanh Hà tiên sinh bị giết, bây giờ muốn giết học sinh của người."

Tiếng mắng tiếng va chạm tiếng đàn bà thét chói tai tiếng khóc như muốn lật cả Túy Tiên lâu, có người trốn ra bên ngoài nhưng lại có nhiều người muốn xông vào, những người này đem so sánh cùng Hắc Giáp vệ một cái chính là thư sinh yếu đuối, thậm chí còn có người già ốm yếu, đi bộ cũng đi không vững cũng đi giơ quả đấm lên, theo đám người la hét hốt hoảng chảy ra khỏi Túy Tiên lâu. Trên đường càng có nhiều người ùa vào Túy Tiên lâu hơn. 

Đứng ở chỗ cao nhìn mười mấy tên Hắc Giáp vệ dần dần bị dòng người vây lại.

"Muốn lấy mạng rồi." Đứng ở trên đài cao nhìn tất cả, Lý Hội Tiên sắc mặt tái xanh giống như đánh ba lớp phấn, bàn tay vịn lan can đến gãy cả móng:

"Đánh nhau cùng Hắc Giáp vệ, Hắc Giáp vệ cũng không phải là dễ đụng đến, Túy Tiên lâu của ta sắp phải máu chảy thành sông rồi!" 

Nhưng cảnh tượng này không xuất hiện vì rất nhanh đã có quân lính tràn vào, tách hai bên đang đánh nhau ra.

Ngoài trừ bên trong Túy Tiên lâu, lúc này trong thành cổng thành bốn phía đều mở rộng từng đội binh lính kéo nhau đi vào, cửa thành sau đó đóng lại.

Tiếng bước chân cũng làm rối loạn hoàng thành. 


Bên trong một cung điện nhỏ hơn so với đại triều hội một chút đèn đuốc sáng trưng, từ trên giường tiểu hoàng tử được gọi dậy mặc long bào ngồi ở trên ghế bị tiếng hét lớn trong điện dọa sợ đến không còn buồn ngủ.

"Tần Đàm Công! Ngươi là muốn thiên hạ đại loạn sao?"

"Ngươi là muốn giết sạch người có học trên thiên hạ sao?" 

Dưới ánh đèn sáng rọi, Vương Liệt Dương trước giờ vẫn luôn ôn hòa trợn mắt quát to.

Tần Đàm Công vẻ mặt vẫn như mọi khi nói: "Dĩ nhiên là không."

Tống Nguyên ở một bên tức giận nói: "Vương tướng gia người không nên ngậm máu phun người, đây cũng không phải là chúng ta gây ra." 

Vương Liệt Dương nói: "Không phải các ngươi? Vậy hình bộ kia đang làm gì? Hắc Giáp vệ lại đang làm gì?" Lần nữa cất cao giọng: "Thanh Hà tiên sinh lại là chết như thế nào!"

Tống Nguyên nói: "Ta đã nói qua rồi, có người tố cáo Phòng Lãm nhận hối lộ kì thi hội, còn Phòng Lãm khai ra Thanh Hà tiên sinh có tham gia ở trong đó nên chúng ta mới phải mời Thanh Hà tiên sinh tới hỏi thử. Ai biết được hắn vừa nghe xong liền tự mình nhảy lầu chứ." Hừ một cái, vung tay áo lên: "Ta xem là do sợ tội nên tự vẫn."

Tưởng Hiển bước lên một bước, trợn mày nói: "Thanh Hà tiên sinh sợ tội tự vẫn, Tống Nguyên, ngươi đem lời này đi nói cùng người trong thiên hạ thử xem có ai tin?" 

Tống Nguyên hừ một tiếng nói: "Hắn bây giờ chết rồi, chết không có đối chứng, các ngươi nói thế nào đều là các ngươi đúng cả."

Một tên quan viên hờ hững nói: "Tống đại nhân, ngươi bây giờ cũng đi nhảy lầu, cũng đi chết không có đối chứng, xem thử người trong thiên hạ có tin ngươi cũng là oan uổng hay không."

Tống Nguyên nhìn hắn hứ một tiếng: "Có lời thì dùng lời mà nói, mắng ai vậy, mắng ai vậy?" 

Trên triều đình hai người nhất thời lao vào nhau.

"Được rồi, bên ngoài đang đánh nhau, triều đình giờ cũng phải đánh nhau sao." Trần Thịnh vẫn luôn trầm mặc bỗng cất giọng: "Trong mắt các ngươi có còn bệ hạ hay không?"

Tiếng ồn ào trong triều đình bỗng dưng yên tĩnh lại, mọi người xoay người khom lưng cùng hô to thần có tội. 

Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ trong mắt đầy hứng thú nhìn về phía bọn họ, chờ đợi tiếp tục nói tiếp, lại có người chết nữa, lần này còn có pháo trúc không?

"Hình bộ các ngươi phải tra án là không có sai, nhưng mà Tống đại nhân, Thanh Hà tiên sinh chết ở trong tay các ngươi, lại chỉ có các ngươi có mặt ở hiện trường, điểm này các ngươi không thể phủ nhận."

Trần Thịnh nói: "Làm sao cũng phải cho người trong thiên hạ một câu trả lời, nhất là thi hội cũng sắp bắt đầu, Thanh Hà tiên sinh lại là chủ khảo nữa." 

Tống Nguyên nói: "Chính bởi vì hắn là chủ khảo chúng ta mới phải điều tra. Đây cũng là trách nhiệm đối với kì thi hội."

"Cái này mà các ngươi gọi là tra sao?" Vương Liệt Dương nhăn mày quát lên: "Tra một người chết một người? Các ngươi thế này gọi là giết người!" Hắn tiến lên một bước, nhìn Tần Đàm Công: "Còn nữa, giết một hai người còn chưa đủ, còn phải cho Hắc Giáp vệ bắt học sinh của Thanh Hà tiên sinh, Tần công gia, chủ khảo nhận hối lộ có thể để qua một bên, học sinh thì sao?"

Tống Nguyên nói: "Học sinh có thể hối lộ nha." 

Vương Liệt Dương cười hờ hững một tiếng: "Tống đại nhân, không bằng trước hết để đại lý tự điều tra một chút xem hình bộ các ngươi có nhận hối lộ hay không, như vậy các ngươi có bức tử thêm quan viên học sinh nào nữa thì cũng tránh bị cho là oan uổng."

Có nội thị từ bên ngoài vội vã đi vào.

"Bệ hạ, các đại nhân, không xong rồi, bên ngoài muốn mang quan tài đi diễu hành." Hắn thấp giọng nói: "Bọn học sinh của Thanh Hà tiên sinh, còn có các thí sinh đều tới, quá nhiều người, không cản nổi nữa." 

Những đám văn nhân này kéo đến gây chuyện, chẳng lẽ quân lính thật phải động binh đao sao? Nếu vậy thì… Thật loạn rồi.

Triều đình bên trong huyên náo nghị luận.

Trần Thịnh nói: "Việc cấp bách bây giờ là trấn an các thí sinh, nếu không kì thi hội năm nay xong rồi." 


Vương Liệt Dương liếc nhìn Tần Đàm Công lạnh lùng nói: "Đã xong rồi, Tần công gia hủy cơ nghiệp triều đình Đại Chu ta có phải là vui vẻ lắm đúng không?"

Tần Đàm Công nói: "Trước tiên trấn an thí sinh đã, đây vốn là chuyện không liên quan đến bọn họ."

….. 

Đám người chật kín ngay trước cửa Vọng Tinh lâu, bức tường người kín đến không thể phá bỗng tách ra, một đám người đi vào, khác xa với lúc trước chỉnh tề gọn gàng, bây giờ các thiếu niên hình dáng chật vật, áo quần xé rách tóc mai tán loạn không ít người trên mặt còn bị thương, nhìn qua rất là dọa người.

Bị thương nặng nhất là thiếu niên gầy nhỏ đi ngay phía trước, khóe mắt của hắn bị đánh vỡ, máu ở trên miệng trên mũi đã được lau qua nhưng thỉnh thoảng vẫn chảy xuống, sau đó hắn giơ tay lên lau đi, ở trên mặt lưu lại từng đường dấu vết.

Một tấm vải trắng bị Trương Song Đồng ném đi, có một cơn gió thổi qua rơi xuống mặt đất, Tiết Thanh khom người nhặt lên, nghiêm túc buộc chặt vào bên hông, nhìn về phía quan tài trước mặt. 

Thi thể Thanh Hà tiên sinh đã dời vào bên trong quan quách, quan quách vẫn chưa đậy lại.

"Nhìn tiên sinh thêm một lần nữa đi." Một người đàn ông lớn tuổi nói, thanh âm lại nghẹn ngào: "Không được dễ nhìn cho lắm."

Tiết Thanh đột nhiên cười. 

Cái người học sinh của Thanh Hà tiên sinh tại sao không giống như những học sinh khác khóc lớn, ngược lại còn cười? Người xung quanh không khỏi nhìn về hắn.

Trương Liên Đường biết hắn tại sao cười, vận mệnh thật là thú vị.

Ban đầu Tiết Thanh lần đầu tiên vào núi Lục Đạo Tuyền bái sư bị yêu cầu làm văn chương, tiểu đồng ra đề hỏi là nhận thấy Thanh Hà tiên sinh thế nào, lúc ấy Tiết Thanh đáp chính là vẻ ngoài rất dễ nhìn, bây giờ nhìn Thanh Hà tiên sinh một lần cuối, kết quả là rất khó coi, Trương Liên Đường quay đầu ra nhìn sang một bên, khói trên cây đuốc khói dày đặc cay mắt. 

Tiết Thanh không tiến lên nói: "Vậy thì không nhìn."

Không nhìn sao? Người đàn ông lớn tuổi ngẩn ra, tuổi còn nhỏ sợ thấy cảnh này sao? Người nhảy lầu mà chết chắn chắn là rất dọa người.

"Ngươi không nhìn tiên sinh, vậy để cho tiên sinh nhìn ngươi một chút, nhìn cái tên học sinh giỏi nhà ngươi có thể ở thanh lâu ngâm thơ làm từ." Trương Song Đồng ở một bên lạnh lùng nói. 

Tiết Thanh không nổi nóng cũng không phản bác nói: "Không cần nhìn bây giờ, chờ thời điểm ta đậu trạng nguyên, ta lại để cho tiên sinh nhìn." Dứt lời tiến lên đứng ở quan tài phía trước, quay lưng cúi người đưa hai tay nắm lấy đáy quan tài, nhìn về phía trước.

"Mang quan đi." Nàng nói.

***

(*) Bài từ Thái Tang Tử, dịch nghĩa:

Đa tình đa cảm còn đa bệnh

Đa cảnh lầu trong 

Nâng chén tương phùng

Ngoảnh lại ngày vui thấy rỗng không

Rượu ngưng hãy lắng cung đàn đạo 

Bấm nắn căng chùng

Mặt đỏ xuân dung

Tà chiếu bên song một vệt hồng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui