Mặc dù mọi người chưa từng gặp qua Tiết Thanh nhưng ngoài ba cô gái kia, những cô gái ngồi ở đây cũng đã từng nghe qua cái tên này rồi. Bởi vì người này chính là “chồng chưa cưới” mà Quách Hoài Xuân đã hứa hôn cho Quách Bảo Nhi.
Đối với những chuyện về hôn nhân hay tình yêu nam nữ, mặc dù các cô gái 12, 13 tuổi còn chưa hiểu rõ nó là cái gì, thế nhưng về cơ bản họ cũng biết được một vài điều... chẳng hạn như biết thích những công tử đẹp trai, đa tình.
Thế nhưng đối với các cô gái, Tiết Thanh không có điểm gì liên quan đến “người tình trong mộng” của bọn họ cả.
Loại người nghèo khổ thế này mà cũng có thể được hứa hôn với một tiểu thư giàu có, được nuông chiều từ nhỏ như Quách Bảo Nhi, khiến tất cả các cô gái trong thành Trường An đều rất khiếp sợ. Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người chế giễu, cũng có người đồng tình, lo lắng... Nghe nói ở thành Trường An có rất nhiều cô gái chạy đi hỏi phụ mẫu, người thân của mình xem có thiếu nợ ân tình của ai mà chưa trả hay không.
Nghe tiếng hô của nha đầu kia, đám con gái không ngồi yên nữa mà ồn ào đứng lên, có một vài người còn chạy ra trước lều để xem.
“Nhanh lên, mau ra đây xem, Tiết Thanh là ai?”
“Kia kìa...”
Tiếng hỏi, tiếng cười, còn có tiếng thét chói tai vang lên trong lều khiến những người xung quanh nhìn qua, họ thắc mắc không biết các cô gái bên kia đang làm cái gì bên đó mà la lối ồn ào như vậy.
Quách Bảo Nhi tái mặt ngồi yên, hai nha đầu kia vội rụt đầu, sợ hãi đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Người đó thật sự là Tiết Thanh sao?”
Hai tỷ muội Tần gia đang ngồi bên cạnh nhìn về phía giữa sân, vừa chỉ Tiết Thanh vừa cười nói.
“Nhìn cũng không đến nỗi nào mà.”
Quách Bảo Nhi nhìn về phía hai cô gái nói.
“Không đến nỗi nào? Vậy tặng cho hai người nhé?”
Hai tỷ muội Tần gia nghe vậy liền cười hì hì... Đương nhiên là họ không thể nhận rồi.
Quách Bảo Nhi nhìn về phía giữa sân, trong đám thiếu niên đang chạy kia, vóc dáng nhỏ gầy của Tiết Thanh không thu hút cho lắm. nàng vốn tính đến đây để chê cười cái tên chó ghẻ kia, lại thật không ngờ bị tên đó liên lụy theo, làm nàng mất mặt. Vì vậy nàng lại càng oán hận Tiết Thanh hơn.
“Ta cũng cảm thấy Tiết thiếu gia này rất tốt đó chứ.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Quách Bảo Nhi quay đầu nhìn lại, thấy đám người Liễu Ngũ Nhi đang đi tới, người vừa mới cất tiếng chính là nàng ta.
Liễu Ngũ Nhi không nhìn Quách Bảo Nhi mà đang khẽ cười nhìn về phía giữa sân.
“Mặc dù sinh ra trong gia đình nghèo hèn.” Nàng nhìn Quách Bảo Nhi nói tiếp: “Nhưng ngày xưa cha ngươi và người thân của ông ấy cũng xuất thân giống như Tiết Thanh đấy thôi. Xem ra hai người cũng rất môn đăng hộ đối (1) đó chứ.”
Mấy cô gái bên cạnh Liễu Ngũ Nhi nghe vậy liền bật cười.
Quách Bảo Nhi lạnh lùng hừ một tiếng hăm dọa.
“Liễu Ngũ Nhi, ngươi có tin ta sẽ đánh ngươi liền hay không hả?”
Liễu Ngũ Nhi không sợ hãi mà phe phẩy cây quạt trong tay.
“Dựa vào nắm đấm, đánh đánh giết giết thì có gì hay cơ chứ, ta cũng không biết võ công. Nếu ngươi có đánh ta thì cũng chẳng có gì tài giỏi để đắc ý cả. Không bằng chúng ta cá cược với nhau còn hơn.”
Quách Bảo Nhi nhìn nàng, không nói chuyện.
“Bảo Nhi, đừng cá với nàng ta, không tốt đâu.” Tần Tố Lan đến gần, nhỏ giọng nói vào lỗ tai nàng.
“Ngươi yên tâm, không cá cược cái khác đâu, vẫn là cá...” Liễu Ngũ Nhi cười, cầm quạt chỉ về phía sân đấu: “Thắng thua của trận đấu.”
Thắng thua của trận đấu thì có gì hay để cá cơ chứ, Quách Bảo Nhi xì miệng. Ai cũng biết tỉ lệ thắng của xã Ngũ Lăng là lớn hơn, mặc dù biểu huynh nàng là thành viên của xã Trường Lạc, thế nhưng nàng cũng không phải là dạng người bị tình thân làm mù quáng đâu.
“Nói không chừng...” Liễu Ngũ Nhi nhìn các thiếu niên đang chạy trong sân nói: “Ta thấy Tiết thiếu gia rất tốt, người cũng có chí cầu tiến. Vì Bảo Nhi ngươi mà cậu ta muốn thi đỗ Trạng Nguyên. Hiện tại tham gia thi xúc cúc chắc cũng vì ngươi mà sẽ cố gắng giành chiến thắng thôi. Sao ngươi lại không biết coi trọng cậu ta chứ?”
Mấy cô gái xung quanh lại cười lên lần nữa.
“Nếu ta là ngươi thì chắc chắn ta sẽ cược đội xã Trường Lạc thắng.” Liễu Ngũ Nhi nói tiếp.
“Được.” Quách Bảo Nhi đứng lên, cắt ngang lời nàng: “Cược thì cược.”
Nàng nhìn Liễu Ngũ Nhi nói: “Ta cược xã Trường Lạc thắng.”
Cái này còn cần cược nữa sao? Quách Bảo Nhi bị chọc tức đến ngu người luôn rồi hả? Tần Tố Lan giơ tay kéo ống tay áo của Quách Bảo Nhi.
Liễu Ngũ Nhi nghe vậy liền mỉm cười.
“Được thôi. Nếu ngươi thua thì phải múa võ cho ta xem đấy.”
Chắc chắn “tiền cá cược” không chỉ đơn giản như lời nàng ta nói. Không chừng đến lúc đó Liễu Ngũ Nhi còn kêu đám con gái toàn thành đến xem Quách Bảo Nhi như xem khỉ làm xiếc thì sao? Tần Tố Lan nghĩ vậy nên vội vàng giật mạnh ống tay áo Quách Bảo Nhi thế nhưng nàng vẫn không chịu đổi ý.
“Được.” Quách Bảo Nhi hất cằm đáp: “Nếu ngươi thua, vậy ngươi phải lấy “chồng chưa cưới” của ta đấy nhé.”
Cái gì? Mấy cô gái ở đây trừng mắt vì kinh ngạc, cái này mà là “tiền đặt cược” ư?
Liễu Ngũ Nhi cũng bất ngờ không nói gì.
“Có dám hay không hả?” Quách Bảo Nhi khiêu khích: “Không phải ngươi nói Tiết Thanh rất tốt sao? Tốt như vậy thì ngươi lấy đi.”
Liễu Ngũ Nhi cười.
“Được.” Nàng gật đầu chỉ cây quạt về phía Quách Bảo Nhi: “Ta cược.”
Quách Bảo Nhi cầm cây quạt của mình gõ mạnh lên cây quạt của nàng, sau đó hừ một tiếng, nhanh chân chạy ra đằng trước.
“Đi mau, đứng phía trước thấy rõ hơn.” Nàng nói.
Hai nha đầu và tỷ muội Tần gia thấy vậy liền vội vã đuổi theo.
“Bảo Nhi, ngươi thật ngốc mà.” Tần Tố Lan kéo cánh tay Quách Bảo Nhi trách liên tục: “Xã Trường Lạc sao có thể thắng được chứ...”
Ở bên kia, Liễu Ngũ Nhi cũng đang bị các cô gái còn lại vây quanh.
“Ngũ Nhi à, đặt cược cái này cũng quá mạo hiểm rồi đó.” Một cô gái lo lắng nói.
Liễu Ngũ Nhi cười đáp: “Ngươi thật ngu ngốc! Mạo hiểm cái gì kia chứ, xã Trường Lạc làm sao có thể thắng được? Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”
Nàng cầm quạt chỉ về phía Tiết Thanh.
“Dựa vào “chồng chưa cưới” của Quách Bảo Nhi sao?”
...............
Tiết Thanh không biết rằng chỉ vì nàng ra sân mà dẫn tới một trận cá cược giữa các cô gái, hơn nữa bản thân nàng cũng trở thành “tiền đặt cược” của bọn họ.
Chơi xúc cúc với các thiếu niên xã Ngũ Lăng khác hẳn chơi xúc cúc với các thiếu niên xã Trường Lạc lúc trước, thế nên động tác của Tiết Thanh vẫn còn chưa thuần thục lắm. Chưa kịp chạm vào bóng thì đã bị một thiếu niên mặc áo trắng quần xanh chạy nhanh qua cướp đi.
Thiếu niên kia còn nhìn nàng cười nhạo.
“Cậu có đá được không vậy hả?” Sở Minh Huy sốt ruột, đứng từ đằng xa hét lớn.
Nhưng Tiết Thanh chưa kịp trả lời thì Trương Song Đồng đã mở miệng.
“Được rồi, chỉ cần có thể chạy theo kịp là đã tốt lắm rồi.” Cậu nói xong lại chạy nhanh đuổi theo.
Mọi người trên sân vẫn tiếp tục chạy đuổi theo quả bóng, thế nhưng có lẽ bởi vì lúc trước nhìn thấy Quách Tử An bị thương và khí thế hung hăng của các thiếu niên xã Ngũ Lăng nên các thiếu niên xã Trường Lạc vẫn còn khá sợ hãi mà chưa phát huy được hết sức lực của mình.
Quách Tử An ngồi trên ghế tức giận đến nỗi tự đấm vào chân mình.
“Huynh, hay là huynh đừng xem nữa.” Quách Tử Khiêm ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Đều tại đệ.” Quách Tử An quát.
Quách Tử Khiêm hơi sợ hãi, vội cúi đầu nhìn bàn tay bị thương đang được băng vải của mình. Quách Tử An rất không hài lòng về hành vi của cậu. Quách Tử Khiêm cũng biết vậy nên cảm thấy rất xấu hổ. Bởi vì cậu sợ gặp Tiết Thanh thế nên... đợi đến lúc Tiết Thanh bắt đầu ra sân thi đấu, cậu mới dám lặng lẽ đi đến bên cạnh Quách Tử An.
“Lấy được bóng rồi.” Hai thiếu niên dự bị đứng bên cạnh chợt hô lớn.
Quách Tử An và Quách Tử Khiêm vội vã quay lại nhìn, bọn họ nhìn thấy Trương Liên Đường đã cướp được bóng. Các thiếu niên của xã Trường Lạc cũng đang mạnh mẽ xông về phía khung thành của đội đối phương, động tác liền mạch và nhanh chóng.
“Lần này có hi vọng rồi.” Quách Tử An hồi hộp nắm chặt tay.
Trương Liên Đường không thể đi một chặng dài dẫn bóng được, thế nên chỉ sau một phút bất cẩn, quả bóng đã được được chuyền đến dưới chân Tiết Thanh.
“Bên này, bên này...”
“Mau chuyền bóng đi...”
Hai bên đều có các thiếu niên của xã Trường Lạc chạy vội theo chờ chuyền bóng nhưng Tiết Thanh lại giống như không nghe thấy tiếng họ nói, vẫn một mình dẫn bóng xông thẳng về phía trước.
“Cái tên khốn này.”
Quách Tử An không để ý đến cái chân đau của mình nữa mà đứng lên hét lớn: “Đây không phải lúc để ngươi chơi nổi đâu.”
Nhìn thấy hành động của Tiết Thanh, các thiếu niên của đội xã Trường Lạc vô cùng sốt ruột. Ngược lại, các thiếu niên của xã Ngũ Lăng thì cười lớn.
Liễu Xuân Dương cũng hét to.
“Cậu bé đáng thương, làm người ta không đành lòng chút nào.” Hắn nói xong liền cười giơ tay ra hiệu: “Tiễn nó đi đi.”
Nhìn thấy động tác của hắn, số lượng người chạy về phía Tiết Thanh ngày càng gia tăng.
“Cái tên ngu ngốc này.” Sở Minh Huy đang chạy phía trước vừa lo lắng vừa tức giận quay đầu hét lên: “Mau chuyền bóng cho tớ.”
Tiết Thanh vẫn im lặng như cũ, không chuyền bóng cho ai hết mà vẫn tự mình dẫn bóng chạy về phía trước.
Trương Song Đồng đang chạy liền giảm tốc độ.
“Ta mặc kệ. Tự mình làm thì tự mình chịu đi.” Cậu nói.
Trương Liên Đường cũng chạy chậm lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tiết Thanh. Các thiếu niên áo trắng ngày càng nhiều, ngăn cản tầm mắt và bước chân của bọn họ.
Có tiếng bước chân và tiếng gió từ đằng sau truyền tới, hơn nữa còn có cả tiếng la đầy khiếp sợ.
Bước chân của Tiết Thanh chậm lại, lảo đảo như sắp ngã về phía trước.
....................
“Đồ ngu!” Quách Tử An mắng.
Đám con gái đang ở trong lều nhỏ giọng hô. Ở một lều khác, Tri phủ đại nhân đang chăm chú thưởng thức con dấu làm bằng đá Huyết Kê trong tay Liễu tam gia cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía giữa sân.
Ông đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng: “Mau nhìn kìa.”
Có gì đáng xem đâu chứ... Liễu tam gia dừng lại, cũng nhìn về phía giữa sân, chỉ thấy một cậu thiếu niên gầy yếu mặc quần đen áo đỏ đang lảo đảo trước khung thành. Phía sau cậu ta có một thiếu niên áo trắng quần xanh vừa ngã xuống.
Vừa nhìn tình huống này thì ai cũng hiểu... Cậu thiếu niên gầy yếu kia vừa bị người vừa té ngã đụng trúng nên lảo đảo.
Việc nhỏ thôi... chỉ là đụng ngã một người, có gì mà phải ngạc nhiên dữ vậy? Liễu tam gia khẽ cười. Nhưng thật không ngờ cậu thiếu niên nhỏ gầy kia lại không ngã lăn ra đất, mà là đúng lúc chạm mặt với một thiếu niên khác của xã Ngũ Lăng đang xông tới. Trái bóng dưới chân chợt dừng một chút sau đó lăn về phía thiếu niên bị ngã đằng sau.
Vốn dĩ thiếu niên đó đang tính đứng dậy sau khi đã ngáng chân Tiết Thanh, thế nhưng chưa kịp đứng vững đã đạp trúng quả bóng đang lăn đến. Vì vậy hắn bị ngã về phía trước, mà thiếu niên đang xông về phía Tiết Thanh cũng đụng phải hắn. Sau một hồi lảo đảo, cả hai đều ngã xuống đất.
Tất cả mọi việc đều chỉ diễn ra trong nháy mắt. Những người đứng gần đó chỉ kịp nhìn thấy hai bóng người chạy tới, còn chưa thấy rõ đã nghe được một tiếng “bịch” thật lớn, tiếp theo là một tiếng hét thảm vang lên.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Các thiếu niên đang chạy ngạc nhiên dừng lại, người đang đứng la mắng nãy giờ - Quách Tử An cũng kinh ngạc há to mồm, các thiếu nữ ở lều bên ngoài thì giơ tay che miệng để không phát ra tiếng la, Liễu tam gia cũng vội đứng lên.
“Chân của ta!”
“Chân của ta!”
Tiếng kêu rên vang lên, làm các thiếu niên đang sửng sốt trong sân lấy lại tinh thần.
Không phải một người mà là hai người. Hai thiếu niên xã Ngũ Lăng sau khi đụng trúng nhau đều ôm chân thét lớn kêu đau.
Vậy là do cả hai người cùng đội đụng trúng nhau nên mới bị thương sao?
Mọi người vội vã nhìn về phía trước, cậu thiếu niên vừa lảo đảo khi nãy đã đứng vững đằng trước, đang bình tĩnh quay đầu nhìn hai thiếu niên đang kêu rên kia.
..............
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ? Sao cả hai người đều bị thương vậy? Liễu tam gia đứng lên tính gọi người nhưng lúc đó Tri phủ đại nhân đột nhiên xoay đầu nói.
“Vậy mà không tiếc cả thân mình... Đúng là những chàng trai đầy nhiệt huyết, thật đáng khen.”
Đáng khen... cái quỷ gì? Sắc mặt Liễu tam gia cứng đờ.
***
(1) Môn đăng hộ đối: Nhà gái và nhà trai có địa vị xã hội và của cải tương xứng nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...