Đại Đế Cơ

Thú vị…

Có thể có rất nhiều cách lý giải nhưng chỉ có một kết quả, buồn cười hoặc là không buồn cười.

Còn bây giờ thì trong phòng không có ai cười nổi. 

Tề Tu nói: “Công gia, ta hiểu ý của ngài, lúc này không dễ bắt người của Thính Vũ lâu, người bên trong quá phức tạp, một chút sơ sẩy sẽ gây ra rối loạn.” Lại dừng lại giây lát: “Hoặc đây cũng là ý đồ của hung đồ, bọn chúng đang đứng một bên chờ thời cơ hành động, kích động dân ý.”

Giống như Liêu Thừa lần trước, thay vì nói là mất trong tay dân chúng phủ Trường An, chi bằng nói là mất trong tay phái Vương Liệt Dương trong triều.

Đoàn Sơn là người của bọn họ, đảng Vương Liệt Dương rất vui mừng tiễn hắn một đoạn, nhân tiện tiễn luôn một số người khác nữa càng tốt. 

Tống Nguyên đã hiểu ra, nói: “Vậy cũng không thể không bắt được, người thì đã chết rồi. Những người có mặt đương nhiên phải bị điều tra, hoàng tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, đây không phải là câu những văn quan ngự sử hay nói sao. Đến lượt mình thì không thể không nhận được, cho dù phải đến triều đình thì ta cũng phải nói cho ra lẽ, để xem Vương Liệt Dương nói thế nào.” Lại hung hăng nói:

“Nói không chừng nhân cơ hội này bắt luôn Vương Liệt Dương cũng nên.”

“Nếu mọi chuyện trên đời đều dễ dàng như Tống đại nhân nói thì tốt quá.” Tề Tu mỉa mai. 

Tống Nguyên cũng sốt ruột rồi, không còn kiêng dè văn quan như thường ngày nữa: “Ta không chỉ nói mà ta còn làm nữa, ta sẽ bắt người, không giống như các người không nói mà cũng không làm.”

Đoàn Sơn là con dao tốt nhất của Tống Nguyên, tra tấn bức cung tra án không ai sánh bằng, có Đoàn Sơn thì rất nhiều thời gian Tống Nguyên chỉ cần mấp máy cái miệng là được, nhẹ nhàng thoải mái, bây giờ mất con dao này rồi, hắn tức điên cũng là chuyện bình thường.

Tranh chấp trong sảnh khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Trong lòng mỗi người đều hỗn loạn, chuyện hôm nay thật sự quá đột ngột, bọn họ vẫn luôn cảm thấy dư sức qua cầu, không ngờ đột nhiên lại bị kẻ khác rút đao chém cho gãy răng. 

Tần Đàm Công nói: “Chuyện này không có gì để tranh luận cả, không bắt người, cũng không phải không tra hỏi, tra hỏi hết mấy người này rồi ghi nhớ, sau này nên bắt ai thì bắt người đó là được, đối phương có hố thì chúng ta bắt ván đi qua là được mà?”

Mọi người đều đáp lời đồng ý, Tống Nguyên và mấy người đàn ông vội vàng đi ra, chỉ còn lại Tề Tu. Tần Đàm Công đứng dậy, nghe bọn họ tranh chấp không ngừng lẩm bẩm, thỉnh thoảng cùng Tống Nguyên than thở một câu “Tức chết mất.”

Tề Tu nhìn Tần Đàm Công đứng dậy, do dự nói: “Công gia bớt giận…” 

Tần Đàm Công nói: “Ta không giận, chúng ta giết người, người giết chúng ta, không có gì để giận cả.” Rồi sải bước về phía trước.

Sắc mặt Tề Tu cũng nặng nề theo và nói: “Tuy Đoàn Sơn võ công không cao thâm bằng Phụ Tá Đắc Lực hay Tông Chu nhưng cách xử thế rất nhạy bén, có thể giết hắn mà không gây tiếng động, tên hung thủ này cực kỳ lợi hại. Tuy Tống Nguyên đã khống chế Thính Vũ lâu cũng không hẳn có thể bắt được hung thủ.”

Tần Đàm Công nói: “Bắt hung thủ chưa bao giờ là chuyện quan trọng nhất.” 

Hửm? Tề Tu nhìn về phía Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công bước qua bậc cửa, nhìn khoảnh sân nhỏ đèn đuốc sáng trưng như ban ngày nói: “Giống như Đoàn Sơn làm, nếu hắn muốn bắt hung thủ còn phải đợi đến bây giờ sao? Hung thủ chẳng qua chỉ là tay, chém đứt đầu rồi, tay nhiều đến mấy cũng vô dụng thôi.”

Tần Đàm Công đi về phía nhà sau, Tề Tu không đi theo mà đứng yên tại chỗ. 

Đầu là…

“Bảo Chương đế cơ sao?” Hắn nói, đập tay một cái, rồi lại lắc đầu: “Đoàn Sơn làm như thế… nếu bắt được người sớm hơn thì đã không bị kẻ khác chặt đầu, chết uổng rồi.”

Người nên bắt vẫn phải bắt! 

…..


Trong Thính Vũ lâu vô cùng hỗn loạn nhưng không hề có tiếng khóc than.

“Đừng có chen, tất cả đứng yên tại chỗ.” 

“Tra đến ai người đó hãy bước ra.”

“Nghi phạm giống nhau to gan dám đi lung tung.”

Từng đội quan binh tách đám người ra do người của hình bộ tiến hành tra hỏi, nhìn thấy người đã bị tra hỏi được thả ra ngoài, những người còn lại yên tâm hơn rất nhiều. 

“Tưởng đại nhân… ngài không cần soát người đâu.”

Một viên quan cười nói, giơ tay ra giữ chặt cánh tay đang định cởi đồ của Tưởng Hiển.

“Chỉ cần hỏi lúc đó ở đâu cùng với ai có ai làm chứng là được rồi.” 

Tưởng Hiển nói: “Hỏi vậy có đơn giản quá không? Không vào đại lao hỏi kỹ hơn sao?”

Tống Nguyên ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: “Nhiều người quá, trong đại lao không đủ chỗ.”

Tưởng Hiển lạnh lùng nhìn hắn, Tống Nguyên cũng không hề kiêng dè mà đanh mặt lại, viên quan kia ở một bên cười hòa giải nói: “Tưởng đại nhân, xin hãy thứ lỗi, chuyện này không hề nhỏ, mọi người cũng không còn cách nào.” 

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Tưởng Hiển dịu giọng: “Việc này đương nhiên là không nhỏ, bao nhiêu cặp mắt đổ vào những nơi phồn hoa dưới chân thiên tử, mệnh quan triều đình bị giết, nếu không điều tra nghiêm ngặt lòng dân sẽ khó yên.”

Viên quan trịnh trọng gật đầu nói: “Đại nhân nói đúng.”

Tưởng Hiển nói: “Nhưng cũng không thể bắt người lung tung được, khiến dân chúng hoảng loạn ngược lại hung đồ có thể sẽ nhân cơ hội đào thoát.” 

“Có Tưởng đại nhân ở đây ổn định tình hình, lòng dân sẽ được yên.” Viên quan trịnh trọng nói.

Tưởng Hiển nói: “Tra đi, muốn tra sao thì tra, bây giờ mọi người đều như nhau cả.” Nhìn quan lại hình bộ đứng bên cạnh: “Hôm nay ta và Khang Đại…” vừa nói vừa chỉ về phía mấy người đàn ông đằng sau không biết đến từ lúc nào và những kỹ nữ ngồi trong gian phòng đó nói rõ rành mạch tên từng người.

Viên quan lùi về một bên, quan lại hình bộ im lặng ghi chép, thỉnh thoảng hỏi vài ba câu. 

“Còn nữa, đằng kia là biểu nhi của ta.” Tưởng Hiển lại nói: “Còn mấy người đó là học trò của phủ Trường An, ừm và mấy vị thi xúc cúc với người Tây Lương, các ngươi cũng đều biết cả rồi. Thi xúc cúc thắng, dưỡng thương nhiều ngày, hôm nay bọn họ tụ tập cùng nhau ăn bữa cơm, để đám thiếu niên bọn họ ở tửu lâu tìm vui ta cũng không yên tâm nên bảo họ đến trước mắt mình.”

Quan lại hình bộ gật gật đầu, nhìn mười mấy thiếu niên đã đứng dậy, có người đi đăng ký tên của họ, hỏi họ lúc đó đang ở đâu làm gì, có mặt ở hiện trường hay không, các thiếu niên trả lời từng câu một, cũng có người hầu bàn làm chứng, chỉ là…

“Lúc xảy ra chuyện người kia không có mặt.” Người hầu bàn run rẩy nói, đưa tay chỉ một thiếu niên. 

Là hầu bàn của một tửu lâu ở kinh thành, thấy nhiều biết rộng biết rõ sự lợi hại của hình bộ khi hỏi án, không dám lừa dối đám quan dùng cực hình đó. Nếu có một chút sai sót thì dù có vô tội cũng có thể bị mất mạng.

“Ngươi tên gì?” Quan văn cảnh giác, nhìn về phía thiếu niên kia.

“Tiết Thanh.” Thiếu niên kia trả lời. 

…..

“Tiết Thanh!”


Tống Nguyên đứng ở đằng kia lập tức đi vòng tới, kêu lên một tiếng. 

“Quả nhiên ngươi…”

Hắn vẫn chưa nói xong thì Tưởng Hiển nói: “Lúc xảy ra chuyện hắn ở cùng với bọn ta.”

Khang Đại ra hiệu cho Tiết Thanh đi tới, nói: “Đúng vậy, ta đi gọi hắn đến, mọi người muốn nghe hắn làm thơ.” 

Viên quan đằng trước ngăn Tống Nguyên đang muốn nói lại, nhìn Tiết Thanh đang đi tới, nói: “Làm thơ sao? Không biết là làm thơ gì vậy?”

Một người bên phía Tưởng Hiển nói: “Thơ về Tết thượng nguyên, tiếc là mới chỉ có một câu đã bị chuyện này làm gián đoạn.” Biểu cảm tiếc nuối lại thêm vài phần phẫn nộ, dường như đang trách Đoàn Sơn chết không đúng lúc vậy.

Một người hầu bàn ở bên cạnh thấp giọng làm chứng, khi hắn kéo cửa mời bọn họ xem biểu diễn thì thiếu niên này đang đọc thơ, thậm chí hắn còn nhớ là câu thơ gì. 

“Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở.” Người hầu bàn lẩm bẩm, tuy hắn không có hứng thú với thơ từ nhưng không biết sao lại nhớ kỹ câu thơ này như vậy, đại khái là vì lúc nghe thấy câu thơ này, cảnh tượng hắn quay đầu lại nhìn thấy một cái đầu người rơi xuống đất máu tươi phun đầy để lại ấn tượng quá sâu sắc.

Giây phút đó thật sự giống như là một cái cây bỗng nhiên nở rất nhiều hoa, rực rỡ đến chói mắt.

Viên quan phụ trách tra hỏi nào có cảm xúc như vậy, chỉ ghi chép lại đơn giản là làm thơ khi Đoàn Sơn rơi đầu. Lúc đó có những ai và người hầu bàn làm chứng cho ai, viết đến đây thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn đám người Tưởng Hiển, nói: “Vậy từ đầu chí cuối các người đều ở cùng nhau, không có ai rời khỏi?” 

Đám người Tưởng Hiển đều gật đầu.

Đi nhà xí không tính, còn có một người tự lẩm bẩm trong lòng, thời gian đi nhà xí ngắn như vậy sao có thể giết người được chứ, rồi lại tự cười mình, đây không phải là vấn đề thời gian ngắn hay dài…

Mấy quan văn đối chiếu lại ghi chép rồi nói với Tống Nguyên đã tra hỏi xong: “Không có vấn đề gì.” 

Tống Nguyên chỉ giả vờ không nghe thấy, viên quan trước đó đọc kỹ lại ghi chép một lượt, mỉm cười nói: “Tưởng đại nhân, mọi người có thể đi được rồi.”

Tưởng Hiển nói: “Tra xong rồi à? Phải tra cho kỹ, nếu không bọn ta đi rồi mà còn đến hỏi thì không có dễ như vậy nữa đâu.”

Viên quan cười nói: “Đại nhân nói đùa rồi.” Nhưng không hứa là sẽ không tra hỏi nữa, sau này có tra hỏi nữa hay không ắt sẽ có cách của sau này. 

Tưởng Hiển cũng không quan tâm đến ý nghĩa câu chữ của hắn, sau này có tra hỏi nữa ắt sẽ có cách ứng phó của sau này, phẩy tay áo nói: “Đi thôi.”

Một đám người đi ra ngoài, các thiếu niên tất nhiên là đi theo.

“Hôm nay thật là mất hứng, không ngờ lại gặp phải chuyện này…” 

“Đâu có, chuyện này có cầu cũng không gặp được, hiếm có lắm đó…”

Các thiếu niên thấp giọng cười nói, Tiết Thanh quay đầu nhìn, trong giếng trời vẫn còn vài ngỗ tác khám xét hiện trường, một cọng cỏ một cành cây một tấc đất đều không bỏ qua, thủ cấp của Đoàn Sơn được che lại đang chuẩn bị được khiêng đi.

“Tam Lang, đuổi theo.” Sở Minh Huy nói. 

Tiết Thanh đáp lời, thu lại tầm mắt bước qua bậc cửa.

Bước ra khỏi Thính Vũ lâu huyên náo đèn đuốc sáng trưng, giống như đi tới một vùng đất khác, phố thị phồn hoa ban đầu ngoài quan binh khắp nơi thì không còn ai, các cửa tiệm đều đóng cửa chỉ còn lại màn đêm đen kịt.


Lúc này, không chỉ con phố này mà cả kinh thành đều bị giới nghiêm. Tiếng vó ngựa tiếng bước chân rầm rập, những ngọn đuốc xuyên suốt khắp kinh thành. 

Nhưng có thể bắt được người không thì không một ai nắm chắc, mấy tên lính đứng trên phố nhìn người đã thông qua kiểm tra không ngừng đi ra rồi vội vàng đi xa.

“Tên hung đồ này không dễ bắt đâu.” Một tên lính nói.

“Vì người chết là Đoàn đại nhân.” Một tên lính khác nói theo. 

Tống Nguyên đang đi ra, nghe thấy thì khó chịu nói: “Đoàn đại nhân thì sao? Đoàn Sơn chết thì không phải là chết sao?”

Lại thêm một tên lính ho khẽ rồi nói: “Không sao cả… Chỉ là, có hơi khó nói.”

Hơi khó nói là sao? Tống Nguyên phẫn nộ. 

…..

Sắc đêm bị tiếng vó ngựa giẫm nát dần dần tan đi, ánh sáng chậm rãi xuất hiện.

Qua một đêm ngoại trừ Thính Vũ lâu đóng cửa thì những cửa hàng khác vẫn mở cửa kinh doanh như thường ngày, các tiểu buôn cũng tiếp tục nhìn đông ngó tây rao hàng bán như trước đây. Người trên phố dần đông hơn tuy thái độ có hơi dè dặt nhưng trông vẫn giống như mọi ngày. 

Nhưng vẫn có cái gì đó khác đi.

Tiếng pháo hoa bỗng vang lên từ một hướng, trong sáng sớm yên tĩnh mà căng thẳng thật đáng sợ.

“Có chuyện gì vậy?” 

“Đã sắp tháng ba rồi mà còn đốt pháo hoa?”

Không ít người tự hỏi rồi nhanh chóng nhìn về một hướng.

Đó là cửa nhà phố đối diện, một bà lão khom người đứng cạnh cửa, một que xác pháo rơi xuống dưới đất, trong tay bà ta vẫn còn cầm mấy que, đang nghiêm túc tập trung ném từng que xuống đất. 

Người già mà sao lại thích chơi pháo hoa giống trẻ nhỏ vậy nhỉ?

Huống hồ vào lúc này đâu có hay, pháo hoa chỉ được dùng khi có hỉ sự để thể hiện tâm trạng vui mừng mà…

“Vui quá đi.” Bà lão đó nói, rồi ném một que pháo ra ngoài, cất cao giọng nói: “Đại cát đại lợi! Hỉ thiên hỉ địa!” 

Theo tiếng hét của bà ta là tiếng pháo nổ vang giòn.

Đại cát đại lợi vui mừng gì chứ… Dân chúng trên phố lấy làm ngạc nhiên, không lẽ bà lão này điên rồi chắc? Có người muốn bước tới chất vấn nhưng lại bị người khác ngăn cản.

“Suỵt… Là Tề lão thái thái đó…” 

Tề lão thái thái nào?

“Mẹ ông chủ Tề của Đại Thành Phường.”

Đại Thành phường à. 

Cửa tiệm ở kinh thành nhiều vô số kể, Đại Thành phường cũng không phải tên tuổi vang dội, một cửa hiệu mấy đời kinh doanh nuôi một nhà già trẻ sống sung túc. Thời gian trước từng đóng cửa, cửa hiệu ở kinh thành mở rồi đóng cũng nhiều, những việc này đều không đủ để gây sóng gió trong mảnh đất kinh thành giang hồ này nhưng Đại Thành phường lại được mọi người quan tâm biết rõ.

“Ông chủ Tề bị Đoàn Sơn bắt… Nói là cấu kết với thích khách…”

“… Thảm lắm luôn, chân bị chặt đứt, về nhà được ba ngày thì chết…” 

Theo tiếng bàn tán nho nhỏ, dân chúng vây xem trên phố lại nhìn bà lão với vẻ thương hại.


Bà lão đó đã đốt xong pháo nhưng vẫn chưa rời đi mà lại lấy ra một đống vàng mã đốt tiếp.

“Con ơi, đại cát đại lợi, hỉ thiên hỉ địa!” Bà ta lại cao giọng hét một lần nữa: “Ông trời có mắt, đại thù được báo.” 

Ầm ĩ… Nghe thấy câu này thì dân chúng trên phố không nhịn được nữa mà vội chạy tới.

“Bà Tề, bà đừng như vậy mà.”

“Bà Tề, làm vậy nguy hiểm lắm, vẫn còn đang truy tìm hung thủ mà…” 

Mọi người khuyên bảo, tiếng vó ngựa từ đầu phố truyền đến, một đội quan binh xuất hiện, những người ở đây nhất thời hoảng sợ lùi về sau theo bản năng, nhưng bà cụ Tề thì cứ như không nhìn hay nghe thấy gì, vẫn ngồi xuống đất đốt từng xâu vàng mã, còn dùng gậy của mình khều cho lửa cháy cao hơn, giấy cháy thành tro bay tứ tung.

“Làm gì đó?” Mấy quan binh đã đến gần lập tức quở trách.

Bà cụ Tề vui vẻ nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, nói: “Đoàn Sơn chết rồi, Đoàn Sơn chết rồi, đúng là hỉ sự, đại hỉ sự.” 

Cái gì? Không khí trên phố bỗng chốc ngưng đọng, vẻ mặt của các quan binh càng thêm lạnh lùng.

“Bà…” Quan binh dẫn đầu hét lên.

Chưa nói xong đã bị bà lão cắt ngang, trên khuôn mặt nhăn nheo của bà ta là một thần thái quắc thước, đưa tay chỉ vào mình: “Ta đây, ta là hung thủ đây, ta chính là hung thủ đây.” Bà ta ném gậy xuống, loạng choạng đi tới phía đám quan binh: “Bắt ta đi, bắt ta đi, ta là hung thủ đây.” 

Dân chúng trên phố đều ngây người, đám quan binh cũng cau mày, có một quan binh thì thầm vài câu vào tai quan binh dẫn đầu, chỉ chỉ cửa hiệu bên này, quan binh dẫn đầu hiểu ra, sắc mặt thêm vài phần phẫn nộ.

“Cút đi!” Hắn quát lên, quất một roi trong tay.

Bà lão đang nhào tới bị quất té xuống đất, dân chúng bốn phía kêu lên kinh ngạc, tuy sợ quan binh nhưng vẫn có người xông ra đỡ lấy và che chở cho bà lão. 

May mà quan binh không đánh thêm nữa, cũng không có ý xuống ngựa bắt người, ném lại một câu “mụ điên” rồi thúc ngựa chạy dọc theo con phố.

“Đừng đi mà, bắt ta đi, ta là hung thủ đây.” Bà cụ Tề không màng đứng dậy bò theo hét.

Dân chúng kéo tới vây quanh đỡ lấy và an ủi bà. 

“Sao bà phải khổ như vậy chứ.”

“Đừng như vậy, bà vẫn còn con cháu cần chăm sóc nữa…”

Bà cụ Tề vùng vẫy nói: “Đoàn Sơn chết rồi, Đoàn Sơn chết rồi.” Cười lớn rồi lại khóc to: “Đây là chuyện đại hỉ mà, đây là ông trời có mắt, đây là ân nhân.” Bà ta bò tới phía trước, nhìn về hướng đám quan binh đang chạy vẫy tay: “Bắt ta đi, bắt ta đi chứ, ta là hung thủ, ta vô dụng không giết được Đoàn Sơn, hãy để ta đi chết thay ân nhân.” 

Hàng xóm láng giềng đứng bên cạnh đã hiểu, đúng vậy, đối với bà cụ Tề mà nói, người giết Đoàn Sơn chính là ân nhân.

Rốt cuộc bà cụ Tề cũng không bò nổi nữa, cuối cùng nằm sấp xuống mặt đất, cười lớn rồi lại khóc to dập đầu cạch cạch.

“Ân nhân ơi, ân nhân à, ân nhân phải sống đấy nhé, ân nhân phải sống đấy, bà già này nguyện dùng mạng để đổi lấy.” 

Dân chúng tập trung trên phố ngày càng nhiều, nhìn cảnh này mà tâm trạng phức tạp, bỗng nhiên lại có tiếng pháo nổ, không phải chứ? Không lẽ lại có… Người trên phố nhìn theo tiếng động nhưng không tìm ra phương hướng âm thanh, lại có tiếng pháo nổ vang lên, càng ngày càng nhiều, khắp nơi liên tiếp không ngừng.

Dân chúng trên phố ngẩn người, da đầu lập tức tê rần.

… 

“Chuyện kể rằng năm xưa sau khi Lai Tuấn Thần chết, kẻ thù đã ăn sạch thịt của Lai Tuấn Thần trong chốc lát. Người dân vui vẻ, chúc mừng rôm rả rồi mới có được hôm nay.” Trần Thịnh nói.

Trong ánh nắng mai, hắn không cầm cuốc đứng trong vườn rau như thường ngày mà mặc triều phục đứng trong đại sảnh, trước mặt là đám người Khang Đại đứng nghiêm trang.

“Đoàn Sơn chết rồi, Vương tướng gia và Tần Đàm Công chắc chắn sẽ cãi nhau làm cho hoàng đế bệ hạ đau đầu, hôm nay ta thượng triều để chia nỗi âu lo với bệ hạ.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui