Cảnh náo nhiệt về đêm mới bắt đầu, chợ đêm trên các con đường liền bị quan binh đến giải tán.
......
"Đám quan quyền cao chức trọng này vẻ ngoài một mặt trang nghiêm nhưng bên trong ăn chơi rượu chè, dạo thanh lâu tạp kỹ..."
Lần theo tiếng bước chân vội vã, âm thanh của Tống Nguyên càng giận dữ kích động.
"Tống đại nhân, đừng nên nói mấy lời vô nghĩa này. " Tề Tu nói, vẻ mặt phẫn nộ: "Thính Vũ lâu bây giờ như thế nào? Ngươi đã bắt hết tất cả những người ở đó chưa? "
Tống Nguyên nói: "Vẫn chưa, ta cũng biết làm sao đấu lại tâm kế với đám quan văn đó nên liền lập tức chạy qua đây thương lượng với mọi người. "
"Còn đám người Tưởng Hiển thì sao?" Lại một quan viên khác hỏi.
Mọi người đều mặc thường phục, ngay cả mũ vành để che cũng không đội có thể thấy đến đây có bao nhiêu phần vội vàng.
"Hắn muốn ta thỉnh thánh chỉ ta liền nói đi thỉnh thánh chỉ." Tống Nguyên nói: "Để người canh giữ Thính Vũ lâu, mọi người yên tâm, bọn họ đều là văn sĩ nhu nhược, để ám vệ canh giữ ở đó một người cũng chạy không thoát."
"Ngươi cũng nói bọn chúng là văn sĩ nhu nhược, vậy sao có thể là hung thủ?" Có âm thanh từ bên cạnh vang lên.
Lúc này một người chậm rãi bước lên bậc thềm tiến vào phòng khách rộng lớn sáng rực ánh đèn, nghe thấy âm thanh này đều dừng lại cúi đầu thi lễ.
"Công gia."
Tần Đàm Công đi tới, tự mình đi trước một bước, ngồi vào ghế giữa, dĩ nhiên là chiếc ghế ngay trong nhà có lót đệm bằng da hổ trắng.
Tống Nguyên chờ người bước vào cũng theo sát phía sau.
Tống Nguyên vội vàng nói: "Bọn họ nhu nhược không thể giết người nhưng có thể thao túng người khác giết, không thể thả bọn họ đi."
Tần Đàm Công hỏi: "Đoàn Sơn chết như thế nào?"
Tống Nguyên nói: "Bị người cắt mất đầu..."
Tần Đàm Công cắt lời hắn: "Ta đang hỏi là hắn gần đây đang làm những gì mà tự gây ra họa sát thân?"
.....
Đoàn Sơn không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở Thính Vũ lâu, người trong phòng đều nhìn về phía Tống Nguyên.
Tống Nguyên thở một hơi nói: "Hắn gần đây đang điều tra hung thủ làm hại đến tiểu công gia, hắn hoài nghi cái tên học sinh ở Quốc Tử Giám cùng tiểu công gia bất hòa, tên Tiết Thanh."
Trong phòng đột nhiên yên lặng.
Tống Nguyên nói tiếp: "Đêm hôm nay tên học sinh Tiết Thanh đó lại có cuộc gặp mặt ở Thính Vũ lâu."
"Thế nên hắn là bị tên học sinh đó giết rồi?" Một tên nam nhân hỏi.
Trong phòng lại tiếp tục yên lặng, sau đó có người nhịn không được hì hì cười lớn, cũng có người không cười.
"Tống đại nhân, đừng có hồ đồ như vậy." Tề Tu càng thêm tức giận: "Đoàn Sơn không phải là ngươi, tại sao có thể làm những chuyện vô công rảnh rỗi không chút lợi ích vậy chứ."
Tống Nguyên cũng có chút xấu hổ: "Đây sao có thể là chuyện rảnh rỗi được."
Lại có một nam nhân khác cười một cái nói: "Tống đại nhân, tên học sinh kia với tiểu công gia bất hòa nhưng hắn là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh, lại đứng đầu bảng kỳ thi quân tử, phía sau còn có Vương Liệt Dương, Trần Thịnh làm chỗ dựa. Không đụng được nên muốn dựa trên danh nghĩa hắn chính là thích khách mà xử lý, để tiểu công gia vui lòng, như vậy thật không được." Sau đó vỗ vai Tống Nguyên: "Làm như vậy cũng chỉ có thể biểu hiện một chút tâm ý thôi."
Tống Nguyên khổ não nói: "Nói bậy bạ cái gì vậy, thật nghe không hiểu các người đang muốn nói cái gì."
Tề Tu nói: "Ngươi cũng đừng nên nói bậy bạ nữa, Đoàn Sơn rõ ràng là đang điều tra Đế Cơ đảng." Quay đầu lại nhìn Tần Đàm Công: "Công gia, lúc trước ở Huỳnh Sa Đạo Đoàn Sơn đã hoài nghi bên trong kỳ thi quân tử có đồng mưu của Đế Cơ đảng, hắn vẫn luôn tiếp tục điều tra chuyện này, thần nghĩ hắn nhất định đã điều tra ra chuyện gì nên mới đột nhiên bị diệt khẩu."
Tống Nguyên à một tiếng, liền xen vào nói: "Không sai mà, cái tên Tiết Thanh kia chính là khảo sinh của kỳ thi quân tử..."
Tề Tu quay đầu lại nói: "Vậy ngươi đi nói Tiết Thanh kia đã giết chết Đoàn Sơn xem thử có ai tin không."
Một tên học sinh...
Tống Nguyên chắc cũng cảm thấy đã đuối lý, nói: "Bắt lại tra khảo là biết có phải hay không, dù gì Đoàn Sơn cũng chết ở đó, ai ai cũng có thể là nghi phạm, bị bắt cũng là hợp tình hợp lý."
Đàm Tần Công hả một tiếng, nói: "Ai ai cũng có thể là nghi phạm, câu nói này đã nghe qua ở đâu vậy?"
.....
"Vậy chúng ta bây giờ cũng xem như là nghi phạm rồi?"
Sở Minh Huy quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh nói.
Lúc này bên trong Thính Vũ lâu rất hỗn loạn, tuy rằng Tống Nguyên đã quay đầu rời đi nhưng bầu không khí lại càng khẩn trương, tiếng khóc cũng ngày càng nhiều hơn.
Bị bắt vào hình bộ đại lao, e là không còn đường sống để về.
Đám thiếu niên không khóc cũng không sợ hãi nhưng không giống mấy nam nhân trưởng thành, vẻ mặt nghiêm trọng thì thầm, sự hưng phấn ban đầu đã qua đi, bọn họ có chút biếng nhác buồn chán.
Vì quan binh vẫn không cho phép mọi người tự do hoạt động, đứng lâu cũng mệt, đám thiếu niên liền ngồi ngay giữa lối đi của lầu.
"Nên làm như vậy." Tiết Thanh gật đầu nói: "Đoàn Sơn chết ở đây, tất cả chúng ta đều ở hiện trường, hung thủ có khả năng là một trong chúng ta."
Sở Minh Huy hì một tiếng, đưa tay chỉ về phía nàng nói: "Hung thủ chính là ngươi."
Tiết Thanh làm ra vẻ mặt sợ hãi, hướng về phía sau Bùi Yên Tử trốn, nói: "Không, không, không phải ta, Yên Tử thiếu gia, ngươi phải làm chứng cho ta."
Bùi Yên Tử nói: "Ta làm chứng lúc chuyện này xảy ra ngươi không ở chỗ chúng ta."
Trương Song Đồng cười ha hả: "Sai rồi, Tam Lang, ngươi phải tìm biểu cữu làm chứng."
Tiết Thanh nói: "Phải, tuy nhiên các ngươi không thể làm chứng cho ta nói ta cũng ở đây hay sao? Mọi người đều là huynh đệ tốt trong tình cảnh này nói sự thật như vậy có được không?"
Cả đám thiếu niên hi hi ha ha cười rộ lên, thu hút những người xung quanh đều nhìn sang, quan binh hai bên chú ý, biểu hiện chợt thay đổi, đã là lúc nào rồi, đám thiếu niên này đúng là.....
Đám thiếu niên ở bên này huyên náo, phía dưới lầu cũng có một trận ồn ào. Thì ra là có người không kiềm nén được sự sợ hãi, tinh thần suy sụp chạy ra phía ngoài.
"Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà." Hắn ta lớn tiếng la hét.
Đám quan binh không hề nể nang mà dùng binh khí đánh khiến người này lăn xuống dưới đất phát ra tiếng kêu thảm. Thính Vũ lâu nhất thời trở nên hỗn loạn, đám thiếu niên đang ngồi cũng đột nhiên nhảy lên.
"Dừng tay." Một giọng nói vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy nhóm người Tưởng Hiển trầm ngâm đi ra.
Thân phận của họ đám quan binh đều biết, thu lại gậy gộc nhưng không tránh ra.
"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không rời khỏi, cũng không chạy trốn." Tưởng Hiển nói: "Chúng ta sẽ ngồi ngay trong phòng khách này, nếu Tống đại nhân muốn bắt người thì cứ bắt ta đầu tiên."
Trong Thính Vũ lâu vang ra tiếng ồn ào xen lẫn tiếng khóc thút thít lại càng có tiếng kêu đại nhân, đại nhân.
"Đại nhân xin hãy cứu chúng tôi đi."
"Đại nhân xin hãy làm chủ cho chúng tôi ạ."
Tưởng Hiển nhìn xung quanh rồi nói: "Ta tuy là đại nhân nhưng hiện nay là nghi phạm theo lời của Tống đại nhân." Lại nhăn mày: "Tuy nhiên, chúng ta dẫu là nghi phạm cũng không phải Tống Nguyên hắn muốn bắt là bắt, Đại Chu này cũng không phải Đại Chu của một mình Tống Nguyên hắn." Nói xong liền phất áo ngồi xuống.
Theo đó đám quan viên cũng lập tức ngồi xuống, trong đám đông cũng có không ít nam nhân bước ra nói.
"Chúng ta thân là quan, muốn bắt cứ bắt chúng ta trước."
"Mọi người không cần sợ."
Nhất thời trở nên hỗn loạn.
Sở Minh Huy hả một tiếng nói: "Im lặng ngồi sao, chuyện này chúng ta đều quen thuộc." Huơ tay đạp chân liền muốn xuống lầu, bị đám thiếu niên Tưởng gia vội vàng ngăn lại.
"Đừng gây chuyện."
"Đừng gây loạn thêm."
"Im lặng quan sát tùy cơ ứng biến."
Bị ngăn cản không cho xuống phía dưới, Sở Minh Huy rất tụt hứng.
"Các người không nên ngăn ta lại, năm đó ở Trường An phủ, Liêu Thừa đều xem chúng ta là nghi phạm, chúng ta có sợ không? Không hề sợ nha." Hắn chống tay ngang hông nói.
Chuyện xảy ra ở Trường An phủ năm đó đám thiếu niên Tưởng gia dĩ nhiên cũng có nghe qua. Thế nhưng được nghe người có mặt tham gia ở trong đó tường thuật lại cảm giác nhất định không giống, liền lập tức vây quanh Sở Minh Huy.
"Nghe nói lúc đó ở..."
.....
"Ở Trường An phủ."
Thấy Đàm Tần Công đột nhiên chất vấn, người trong phòng đều ngẩn ra, có một nam nhân phản ứng nhanh trả lời.
"Vì lúc Liêu Thừa gây loạn đã nói ra những lời này, Liêu Thừa bảo tất cả những người ở Trường An phủ ai ai cũng đều là nghi phạm khiến dân chúng phẫn nộ."
Đàm Tần Công nói: "Liêu Thừa lần đó và Đoàn Sơn hai người khác nhau." Lại cười một cái: "Câu nói này lần trước là do Liêu Thừa nhưng lần này ngược lại là vì Đoàn Sơn, mỗi người một lần, có phải là rất thú vị?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...