Đại Đế Cơ

"Cha ngươi tốt với ngươi thật đấy."

Sáng sớm, khi chợ đêm đang thu đồ trở về, phố xá sầm uất ban ngày thì chưa bắt đầu, tiếng móng ngựa lộp cộp trên mặt đường yên tĩnh lại càng trở nên vang dội. Tác Thịnh Huyền khoác áo choàng trắng, theo động tác ngựa chạy liền lộ ra trang phục màu đen của các giám sinh. Hiện tại, các thiếu niên của Tây Lương khi ra vào chỉ được mặc trang phục của các giám sinh.

Bên trong một đám thiếu niên cao lớn mặc y phục màu đen đang cưỡi ngưạ, Tần Mai trong trang phục màu trắng trước sau như một lại càng trở nên bắt mắt hơn. 

"Cha ta chỉ biết mắng ta thôi, không cho phép ta làm cái này, cũng không cho phép ta làm cái kia." Tác Thịnh Huyền thở dài nói.

Tần Mai nói: "Cha đương nhiên rất tốt với ta rồi. Ông ấy hiện tại thì tốt rồi, không hiểu sao lại tự nhiên cao hứng chạy tới đây, làm người sao lại phải tự làm khổ mình vậy chứ."

Tác Thịnh Huyền cười khì khì: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đi tìm cha ngươi chứ." 

Tần Mai cũng cười, đầu lông mày hơi nhướng lên: "Vì sao ta lại không đi tìm?"

Tác Thịnh Huyền cười hì hì hai tiếng: "Ngươi có thể dựa vào chính mình thu phục những giám sinh kia sao?" Nắm nắm bàn tay, đây chính là loại tranh đấu giữa những kẻ đọc sách mà mọi người hay nói, nghe nói cuộc tranh luận giữa những nhà nho lớn thì lại càng kịch liệt hơn…

Tần Mai nghiêng đầu qua liếc hắn: "Ta đây dựa vào chính mình đó. Bản thân ta chính là con trai của Tần Đàm Công mà." 

Tác Thịnh Huyền nở nụ cười, nói: "Nhưng ta nghĩ ngươi cũng nên đuổi tên Tiết Thanh đi đi. Hoặc là nói cho cha ngươi biết."

Tần Mai cười lạnh nhạt: "Ngươi có tin hay không, nếu như ta thật sự làm như vậy, rất có thể sẽ rơi vào bẫy của hắn."

Hở? Bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám? Tiết Thanh sao? Làm sao có thể?... Tác Thịnh Huyền cảm thấy khó hiểu, thật sự là nghĩ mãi mà không ra... Vậy thì thôi không nghĩ nữa, dù sao thì Thất Nương nói gì cũng đúng. 

"Trong khoảng thời gian này Tiết Thanh là một người khá khiêm tốn". Hắn nói: "Hôm nay ra tay thật đúng là bất ngờ."

Tần Mai nói: "Cho nên đối với loại tiểu nhân này, ta sẽ tự mình ra tay, tự mình sắp đặt, nếu không sẽ rơi ngay vào cái bẫy của hắn."


Trước mắt mặc kệ là có bẫy gì hay không, Tác Thịnh Huyền liền hào hứng bừng bừng nói: "Chúng ta có thể vào ở trong Quốc Tử Giám rồi, hôm nay chuyển vào đi thôi." Lại thêm vài phần buồn rầu: "Ta nói rồi, đừng có coi ta là thái tử Tây Lương mà đối đãi, giống các giám sinh khác là được rồi, không cần phải cố sức thu thu dọn dọn cái gì gì đó, mọi người ở như thế nào thì ta ở như thế." 

Tần Mai nhìn về phía trước, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ hào hứng, giọng nói đầy bình tĩnh và thanh thúy vang lên: "Giống những giám sinh khác? Ngươi cho rằng các giám sinh khác ở đây đều giống nhau sao? Tất cả đều không giống nhau đâu, đủ loại khác biệt. Tên tiểu nhân kia, ngươi cho rằng ở Quốc Tử Giám hắn cũng giống như các giám sinh khác sao?"

"Không giống nhau?" Tác Thịnh Huyền nháy mắt hỏi.

Tần Mai nói: "Đương nhiên không giống nhau rồi, ngươi không phải đã nói rồi sao? Tiết Thanh chọn một căn phòng rất bình thường." Cười hờ hững: "Các ngươi chỉ thấy nó bình thường thôi sao, tại sao lại không thấy được chuyện chọn phòng? Hắn lại có thể tự chọn phòng cho mình." 

Tác Thịnh Huyền a một tiếng, rồi lại cười hì hì nói: "Hắn có thể được chọn phòng hay vẫn là chuyện chọn phòng bình thường nhất đây?" Chẳng phải rất quân tử sao?

Tần Mai hứ một tiếng: "Quân tử cái rắm, cái kia rõ ràng là vì để tiện cho làm việc xấu thì có, để cho những giám sinh kia không tìm thấy hắn, không bắt được hắn. Những tên giám sinh ăn hại kia bị hắn đùa giỡn như vậy mà cũng không biết." Đưa chiếc roi trong tay quất lên, ống tay áo cũng vung vẩy theo: “Còn muốn xem ta náo nhiệt, nghĩ ta sẽ mắc lừa sao? Bộ chỉ có hắn mới biết giả bộ sao? Chờ coi."

Chờ coi... Người lợi hại và người lợi hại đứng chung, mặc kệ làm gì thì đều đẹp mắt. Tác Thịnh Huyền cảm thấy tinh thần phấn chấn, gật đầu liên tục: "Đúng đúng, Thất Nương sao mắc mưu cho được. Hắn bỏ chạy thì cứ chạy đi, chúng ta đi là được." 

Tần Mai không nói gì, nhìn phía trước, mày lại giương lên. Tác Thịnh Huyền nhìn theo, một tòa nhà...

Sáng sớm, ít người lui tới ngõ nhỏ này, chỉ có mấy tên tôi tớ đang vẩy nước quét nhà quét sân. Nghe thấy tiếng vó ngựa, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy, ai nấy đều hoa hết mắt... Mãi cho đến khi mỹ thiếu niên giục ngựa lướt qua bọn họ, phất áo choàng giương tay, áo bào trắng chói mắt... Hắn giơ tay ra sau, làm động tác trông khá kỳ quái.

... Dường như sắp rút mũi tên ra... 

"A!" Một tên tôi tớ hét to lên, thùng nước trong tay rơi xuống đất: "Cái kẻ phóng hỏa kia!"

Kẻ phóng hỏa! Đám tôi tớ trước cửa đầy hoảng sợ. Trong tầm mắt, thiếu niên kia chỉ giơ tay ra sau làm động tác rút, chứ không hề có mũi tên. Nhưng hắn giơ tay kia lên, tạo động tác cầm cung, lắp mũi tên không khí lên cây cung không khí, nhướng mày nhếch cằm nhắm thẳng cửa của tòa nhà này.

"Rầm!" 


Thiếu niên kêu lên, đồng thời làm tư thế kéo cung bắn tên, rồi cười ha ha.

Cửa Lý gia lập tức hỗn loạn.

Sáng sớm yên tĩnh bị phá. Trong nhà người người nháo nhào lên. Lý chủ sự chỉ mặc áo lót, vội vã chạy ra. Các tiểu thư được nha hoàn và vú già hầu hạ trang điểm cũng được hộ tống đi ra. 

"Lại nữa hả?" Lý chủ sự run rẩy hỏi.

Trong quang cảnh khá hỗn loạn, quản gia tiến lên, vừa lau mồ hôi vừa nói: "Người đó ở ngoài cửa... Lão gia, chúng ta bắt hắn lại đi."

Đám tôi tớ cả già cả trẻ trong viện vừa hoảng sợ lại phẫn nộ, tay nắm chổi, đòn gánh, có người xách cả thùng nước với khoan sắt, chỉ chờ chủ nhà ra lệnh là xông ra bắt tên tặc kia. 

Lý chủ sự đảo mắt bốn phía, sắc mặt biến đổi, nói: "Hắn... Phóng hỏa rồi chưa?"

Quản gia giật mình, lắc đầu nói: "Không phóng."

Lý chủ sự nói luôn: "Vậy... Chờ một chút nữa." 

Chờ? Người nơi này đều sửng sốt, chờ cái gì? Đợi người ta phóng hỏa mới bắt? Chẳng phải là muộn?

"Lão gia..." Quản gia không hiểu.

Khí thế năm đó của lão gia đã chạy đi đâu rồi? Đối mặt với người như Thanh Hà Bá, nói bắt người là bắt người, sao nay lại... Vì lớn tuổi rồi ư? 

Trong viện, chủ tớ đứng nhìn nhau, không nói gì, không khí khá kỳ quái. Một tôi tớ chạy vào từ ngoài cửa.


"Lão gia, người đó đi rồi." Hắn hô.

Lý chủ sự thở phào một hơi, nói: "Đi là tốt rồi, đi là tốt rồi." Lại nhìn đám nô bộc đứng trong viện, cũng biết quá mất mặt, khoát tay nói: "Lui đi, bảo vệ cửa cho tốt." Rồi xoay người vào phòng. 

Quản gia đuổi đám nô bộc đi. Mọi người nhìn nhau, châu đầu ghé tai bàn tán.

"Nghe nói lai lịch lớn lắm... Phải bằng mười cái Thanh Hà Bá..."

"Mười Thanh Hà Bá? Chẳng phải là hoàng đế à?" 

"Suỵt..."

Bị quản gia quát, tiếng xì xào bàn tán trong sân ngưng lại, nhưng Lý chủ sự biết chuyện này vốn không ngăn cản được.

"Lão gia, rốt cuộc là có chuyện gì? Rốt cuộc hắn muốn như thế nào?" Lý phu nhân nghênh đón, cũng chỉ mặc áo lót, vẻ mặt lo âu và bất an: "Nếu thật sự coi trọng đứa con nào của chúng ta, cứ tới cầu hôn là được... Nay làm như vậy là có ý gì, chúng ta có làm gì chọc tới hắn đâu.' 

Lý chủ sự nói: "Ai biết được..." Ngồi xuống cau mày: "Ta hỏi rồi, tất cả mọi người đều bảo ta không nên hỏi, chỉ nói là sẽ không có việc gì." Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: "Thế này mà không có chuyện gì ư?"

Ai có thể chịu được việc tên nhóc ấy cứ ba năm ngày lại tới phóng một mồi lửa.

Lý phu nhân ngồi xuống bên cạnh, giận dữ nói: "Thật chẳng biết là đang xảy ra chuyện gì. Thật làm cho người ta lo lắng đề phòng." Cầm lấy phật châu trên bàn, niệm tiếng phật: "Bình an cả đời, tới bây giờ lại rước lấy tai họa không đâu." 

....

Đúng là trời giáng tai họa. Mười mấy tên giám sinh bên ngoài Quốc Tử Giám vừa phẫn nộ lại vừa hoảng sợ.

"Sao lại đuổi bọn ta ra?" 

"Phải cho chúng ta một lý do."


Bọn họ không mặc áo dài màu đen nữa mà đổi sang áo dài vải bông với đủ loại màu sắc, đều ào ào kêu la.

Khang Vân Cẩm cũng nằm trong số đó, sắc mặt phẫn nộ tới tái nhợt cả đi. 

Hai học chính Quốc Tử Giám nói với vẻ mặt đầy nghiêm trang: "Vì sao? Các ngươi khiêu khích chửi bới thí sinh Tây Lương, còn muốn ở lại Quốc Tử Giám?"

Khang Vân Cẩm tức giận nói: "Bọn ta nào có đánh thí sinh Tây Lương, cũng không mắng bọn họ. Bọn ta tranh cãi với tên Tần Mai kia... Mà hắn là người chửi bới trước... Chúng ta muốn tìm tế tửu đại nhân nói lý lẽ."

Các vị học chính lạnh lùng: "Tế tửu đại nhân không quyết định được, đây là quyết định của lễ bộ, không phục thì đi tìm lễ bộ mà cãi." Nói xong thì quăng một tờ văn thư ra, nghĩ tới gì lại nói tiếp: "Nhưng cũng đừng trách ta không nhắc các ngươi, nay các ngươi chỉ bị đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám, đừng gây chuyện để đến mức tư cách tham gia thi hội năm sau cũng không có." Phất tay áo quay người bỏ đi. 

Khang Vân Cẩm cầm văn thư này, những người khác đều thò đầu nhìn. Con dấu đỏ thẫm của lễ bộ trên đó trông thật chói mắt.

"Quả thực không có vương pháp rồi."

"Vì chúng ta đánh nhau, vì sao chỉ đuổi chúng ta, lại không đuổi người Tây Lương?" 

"Ta đường đường học sinh Đại Chu, vậy mà không bằng đám man di mọi rợ Tây Lương."

"Không, ta cảm thấy có lẽ không phải vì thí sinh Tây Lương, mà là vì thí sinh thi quân tử..."

Khang Vân Cẩm nói. Mọi người ngừng bàn tán, quay sang nhìn hắn. 

"Các vị, chúng ta không phục việc các thí sinh thi quân tử đầu cơ trục lợi, làm hỏng khoa cử. Các thí sinh kỳ thi quân tử tất nhiên cũng chột dạ, không tha cho chúng ta..." Hắn nói: "Nhất định là bọn họ mượn danh nghĩa người Tây Lương..." Lại cười lạnh: "Cái tên Tiết Thanh, Thanh Hà tiên sinh kia..."

Hắn còn chưa dứt lời, chợt có người kêu lên.

"Tiết Thanh." 

Tiết Thanh? Lời của Khang Vân Cẩm bị cắt ngang, mọi nhìn theo ngón tay của người kia.

Cổng Quốc Tử Giám lại được mở ra. Một thiếu niên mặc trang phục giám sinh rộng thùng thình đi ra, người đeo một gói hành lý thật to, thấy bọn họ thì lễ phép gật đầu nhưng tinh thần trông không được như xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui