Đại Đế Cơ

Đêm đã khuya, dân chúng bình thường đã dần đi về, số còn lại thì chạy tới thanh lâu các ngõ yên hoa, hoặc xong việc đi ăn khuya, cùng với đám say rượu lảo đảo bước đi và kêu to...

"Đừng ngủ ở đây, lạnh chết đấy."

Một người đàn ông say nằm vật ra ở đầu cầu bị người đi đường đá cho tỉnh. 

Người đàn ông này say tới mức mắt lờ đờ, đèn đuốc mơ màng, dường như thấy người kia mặc áo choàng, giọng có vẻ còn trẻ... Lại khá khỏe, đá một cú đau đớn, hắn kêu một tiếng, định nhảy dựng lên, miệng cũng mắng.

"Đừng xen vào việc kẻ khác, đi đi."

Kẻ say cảm thấy hoa mắt, một bóng đen xuất hiện. Người mặc áo choàng đã bước đi, có người đi bên cạnh. 

Tiết Thanh quấn chặt áo choàng, nghiêng đầu nhìn kẻ say. Kẻ say đã đứng lên, tuy lảo đảo nhưng kiểu gì thì cũng không ngủ tiếp mà nghiêng ngả đi về phía trước.

"Thế nào? Người không đuổi kịp? Sao chậm vậy?" Nàng thu hồi tầm mắt nhìn Tứ Hạt tiên sinh nói.

Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh nhạt: "Ha, tiên sinh ta khiến học sinh con sốt ruột rồi." 

iết Thanh nói: "Đừng nói đùa nữa, tiên sinh, chúng ta nói việc chính đi."

Tứ Hạt tiên sinh hứ một cái: "Không đúng tí nào, ta tới làm tiên sinh cho con, vì sao bị con sai bảo như chân chạy việc vặt?"

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, đó đều là văn nhân thư sinh, không phải chém giết, không gặp nguy hiểm. Đối với người mà nói thì như tản bộ tiêu thực, ăn nhiều đồ ở Quốc Tử Giám như vậy. Con còn phải tìm cách xin cơm cho người đó." 

Tứ Hạt tiên sinh có phần xấu hổ: "Có nói việc chính không?"

...

"Người này đi thẳng rồi quẹo vào một ngõ nhỏ, vào một nhà, gặp một người..." 


"Sau đó hai người đi ra, ngồi xe đi tới một quán trà trên phố..."

"Không lâu sau, hai người nữa lại tới..."

"Bọn họ gọi bốn bát canh thịt bò... Hai bánh rán..." 

Tiết Thanh dừng chân, cắt ngang lời lải nhải của Tứ Hạt tiên sinh: "Tiên sinh đang đùa con à? Cái gì mà một người rồi lại hai người... Người nào chứ?"

Tứ Hạt tiên sinh tức giận: "Ta sao mà biết được là ai!"

"Bọn họ xưng hô như thế nào?" Tiết Thanh hỏi. 

"Xưng huynh gọi đệ chứ sao." Tứ Hạt tiên sinh nói, đếm ngón tay: "Một Viễn Chi huynh, một Nhuận Trạch đệ, một Đại Trừng huynh..."

Cũng đúng... Nơi này không phải phủ Trường An, chỉ có một vị quan và mười mấy tiểu lại... Mình và Tứ Hạt tiên sinh đều là người xứ khác... Tiết Thanh vỗ trán: "Vậy tướng mạo thì sao? Nếu gặp lại ngài có nhận ra bọn họ không?"

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Có thể, thật ra thì có thể. Nhưng con đừng hòng để ta nhìn đám quan viên vào triều..." Rồi hừ hừ tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa: "Để ta miêu tả cho con, chờ con thi hội thi đình rồi tiến cung vào triều tự mình mà nhận ra." 

Tiết Thanh tức giận: "Vậy cần người làm cái gì nữa! Uổng cho con cả đêm lạnh lẽo khổ sở! Con còn bị thương đây này!"

Tứ Hạt tiên sinh tức giận nói: "Con ngốc à? Com biết bọn họ là ai để làm gì, biết bọn họ nói chuyện gì không được sao?"

Tiết Thanh cười, giơ tay cầm bờ vai Tứ Hạt tiên sinh: "Tiên sinh, học sinh từng được học xoa bóp, người có muốn thử không? Thư thái lắm." 

Tứ Hạt tiên sinh cười khẩy.

...


Xe ngựa lắc lư chạy trên đường. Đêm qua, chẳng còn mấy ai lui tới Quốc Tử Giám. Gã nô bộc vung roi tạo nên âm thanh khá lớn nên không bao lâu thì cổng của Quốc Tử Giám được mở ra. 

"Đại nhân đã về rồi." Người gác cổng cung kính nói, nhìn xe ngựa đi vào trong, xoa xoa đôi tay lạnh lẽo, đóng cổng lại rồi đi về.

Khang Đại bước vào phòng, rất là ấm áp, ông ta thoải mái thở ra một hơi.

"Đại nhân, mọi việc thuận lợi chứ?" Một lão bộc nhân mặc áo choàng khẽ hỏi. 

Khang Đại ngồi xuống ghế, cầm chén trà làm ấm bàn tay, nói: "Thuận lợi! Cho nên mới nói phải nhận người tới bên mình mới được. Nếu không phải nàng tự mình nói ra, làm sao chúng ta biết nàng và tên con cháu Tần gia kia biết nhau, thậm chí còn không hợp? Cái gì cũng phải chờ Lâm Việt nói cho chúng ta biết sao?" Lắc đầu khẽ cười: "Chỉ sợ là muộn."

Lão bộc nói: "Có lẽ Thanh Hà tiên sinh không biết?"

Khang Đại nói: "Sao không biết được. Hắn làm tiên sinh và làm giám sát toàn bộ hành trình ở Huỳnh Sa Đạo cơ mà." 

Lão bộc nói: "Có lẽ là chưa kịp nói. Dù sao tên con cháu Tần gia kia không đến Quốc Tử Giám mà." Không tiện nhiều lời ở đề tài này, ông ta lập tức chuyển hướng: "Vậy mọi người đồng ý cho nàng ta dọn ra ngoài?"

Khang Đại vuốt rau nói: "Điện hạ nói rằng có lẽ Tần Mai sẽ đến Quốc Tử Giám... Chúng ta bàn bạc một chút, rằng nếu người kia thật sự muốn đến Quốc Tử Giám, không ai ngăn cản được." Lại nhíu mày: "Như hôm nay, hắn đến mà ta còn không biết."

Từ khi Tiết Thanh vào Quốc Tử Giám, việc ra vào nơi này rất là nghiêm ngặt. Nhưng Tần Mai nghênh ngang bước vào, mọi người lại không hề phát hiện. 

"Tay của Tần Đàm Công nếu cứ tiếp tục thế này, thật sự sẽ che trời." Lão bộc cảm thán.

Khang Đại nói: "May là điện hạ còn sống, hơn nữa còn trưởng thành rồi."

Lão bộc cũng tỏ ra kích động: "Có thể thấy được chân mệnh thiên tử mà." 


Khang Đại lại cười nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi xin chỉ thị đại nhân để xử lý xong xuôi việc này cho nàng. Chúng ta bố trí người sẵn, sẽ không khác gì lúc nàng ở Quốc Tử Giám này."

Lão bộc cười nói: "Nàng chắc chắn sẽ rất vui."

Khang Đại vuốt râu, khó nén được vẻ đắc chí, nói: "Việc nhỏ mà thôi, thần tử vốn nên tận trung và phân ưu cho hoàng đế mà." Lại hỏi: "Bên phía điện hạ..." 

Lão bộc vội nói: "Đại nhân yên tâm, đã có người bảo vệ rất tốt, không để đám giám sinh người Tây Lương tới gần." Lại cười: "Điện hạ nhạy bén lắm, hôm nay nghỉ sớm, như vậy sẽ không có người không biết xấu hổ tới quấy rầy."

Khang Đại hài lòng gật đầu: "Điện hạ đoan chính điềm tĩnh, khiến người ta rất an tâm."

...

Một tiếng phụp nhỏ vang lên, lớp bùn đóng kín vò rượu bị đẩy ra, mùi rượu tỏa ra bốn phía.

Tiết Thanh hít vào một hơi thật sâu, nói: "Đây là rượu trộm từ nhà tế tửu đại nhân à?" Lại nhíu mày: "Tiên sinh phải chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, sao còn phân tâm đi tìm rượu?"

Tứ Hạt tiên sinh cười lạnh lùng: "Tìm rượu sao coi là phân tâm? Vừa vào cửa ta đã ngửi thấy rượu ở bên đó, tiện tay mà thôi." 

Tiết Thanh à à hai tiếng: "Tiên sinh lợi hại... Canh thịt bò không tiện trộm, chắc lấy bánh rán rồi chứ?" Rồi giơ tay ra.

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng, không tình nguyện lấy ra một bọc giấy. Bánh rán vẫn còn bốc hơi nóng.

Tiết Thanh giơ tay cầm lấy một cái bánh, vừa ăn vừa nói: "Thật không ngờ bọn họ lại muốn xa lánh Thanh Hà tiên sinh." 

Tứ Hạt tiên sinh giơ vò rượu lên uống một hớp lớn, nói: "Con không nghĩ tới điều này à? Con không nghĩ đến việc không trực tiếp bảo thẳng con chuyển ra khỏi Quốc Tử Giám, tự mình ở? Làm cho người ta hiểu lầm con muốn về chỗ Thanh Hà tiên sinh."

Tiết Thanh cười, giơ tay cầm chén trà đưa tới trước mặt Tứ Hạt tiên sinh: "Rót một ít nào." Lại nói: "Tiên sinh, con không có nghĩ nhiều như người, con làm vậy là lễ phép, khi nói chuyện không để lộ quyết định của mình trước, tránh cho đối phương nghe xong sẽ khó xử."

Tứ Hạt tiên sinh khẽ nghiêng vò rượu. Rượu trong suốt như nước suối chảy xuống dưới ánh đèn mờ mờ, lại như sợi chỉ bị cắt đứt, rơi vào trong chén trà, không đến miệng chén, không rơi giọt nào. 

Tiết Thanh chậc một tiếng: "Tiên sinh đưa con thử xem nào." Giơ tay đòi vò rượu.

Tứ Hạt tiên sinh cầm rượu tránh né: "Đừng hòng làm hỏng rượu của ta."


Tiết Thanh cười, nhấp một ngụm rượu, lại xé một miếng bánh bỏ vào miệng nhai, nói: "Con biết đám đại nhân này và đám người Đốc đại thúc không tin tưởng nhau, điều này có thể hiểu được. Con chỉ không nghĩ rằng giữa các vị đại nhân mà còn có ý nghĩ riêng của mình." 

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Có gì mà không nghĩ, tất cả mọi người tập trung lại thành một phe phái vì con, nhưng tất nhiên cũng vì con mà tranh đoạt lợi ích. Ai nói cùng làm một chuyện thì phải tương thân tương ái?"

Tiết Thanh lại uống một hớp rượu, xê dịch tới gần Tứ Hạt tiên sinh... Hai bóng người lay lắt dưới ánh đèn mờ trên mặt đất. Ký túc xá này cái gì cũng tốt, chỉ là cửa sổ quá thấp, ngồi nói chuyện sẽ dễ bị phát hiện.

"Con biết, nhưng những người này hình như quá nóng vội?" Nàng nói: "Mâu thuẫn bên ngoài còn chưa giải quyết mà mâu thuẫn nội bộ đã nảy sinh." 

Tứ Hạt tiên sinh cười khà khà như vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Nhóc ạ, những người này không dễ lừa như đám người Đốc, con cứ hưởng thụ đi."

Tiết Thanh nhìn chén rượu trong tay, nói: "Con nhớ tới một câu nói khi còn làm thần tiên."

Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi: "Lại là cái lời quỷ quái gì vậy?" 

Tiết Thanh nói: "Thế giới chưa bao giờ đơn giản, lịch sử sao sẽ dịu dàng." Rồi ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn lại.

...

Lúc này, trong một gian phòng ở chốn thâm cung vẫn còn chưa ngủ, có lẽ là do đêm đã khuya, ánh đèn cũng êm dịu hẳn đi. 

"Công gia, tiểu công gia không nói gì, chỉ bảo là muốn vào Quốc Tử Giám. Còn đưa cho danh sách này bảo là đuổi những giám sinh này ra khỏi Quốc Tử Giám."

Một người đàn ông khẽ bảo.

"Hạ quan nghe ngóng rồi, bên Quốc Tử Giám chỉ nói là đám giám sinh cãi vã với nhau." 

Tần Đàm Công ừ một tiếng, nhìn sổ sách bày trên bàn, nói: "Vậy đuổi đi đi." Không có ý định mở ra xem.

Người đàn ông dạ một tiếng, vẻ mặt chần chờ: "Công gia, không hỏi tiểu công gia bị va chạm như nào ạ?" Lại vội nói: "Ý của hạ quan là ngoài đám giám sinh này, cũng nên gõ cái đám gia tộc sau lưng bọn chúng nữa."

Tần Đàm Công nói: "Không cần, nó cần thì đã nói, không muốn nói chỉ làm là được, mấy việc nhỏ." Lại mỉm cười, mày rậm trở nên nhạt, khuôn mặt cương nghị mềm mại đi dưới ánh đèn: "Vui vẻ là được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui