Mặc đồng phục trông rất đẹp? Trương Liên Đường cảm thấy buồn cười với ý nghĩ của mình.
Từ lúc nào mà một thiếu niên như hắn lại bắt đầu để ý đến bề ngoài của một cậu thiếu niên khác thế này, cậu ta cũng không phải là con gái, với lại xinh đẹp hay không cũng đâu có gì quan trọng.
“Cậu có sở trường ở vị trí nào?” Trương Liên Đường hỏi.
Tiết Thanh nhìn về phía một thiếu niên khác.
“Vậy để tôi thử xúc cúc ở vị trí Sở Minh Huy trước đi.”
Thông qua ba lần quan sát, nàng đã thấy rõ. Mặc dù nàng không biết quy tắc xúc cúc ở thời cổ đại này là gì nhưng cách chơi xúc cúc của những thiếu niên ở đây cũng gần giống với ở thời hiện đại, cũng là có hai đội đấu với nhau, chỉ là có nhiều khung thành hơn thôi.
Trong mỗi trận đấu đều có mười hai người được gọi là cầu đầu, tên gọi này cũng khá kỳ lạ nhưng nếu so sánh với bóng đá ở thời hiện đại thì có thể hiểu, “cầu đầu” chính là đối đầu.
Vị trí mà Sở Minh Huy đang giữ cũng chính là vị trí đối đầu này. Sở Minh Huy là một thiếu niên cao lớn, vừa nghe Tiết Thanh nói xong, cậu liền kinh ngạc.
“A, ở vị trí của ta rất mệt đấy... cậu có đủ sức để chạy không?” Sở Minh Huy chống nạnh nhìn thân hình gầy yếu của Tiết Thanh: “Người khác có thể đụng ngã cậu...”
Tiết Thanh cười.
“Tôi sẽ không để người khác đụng trúng đâu.” Nàng dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Nhưng mà nếu có bị đụng trúng cũng sẽ không ngã đâu.”
Rất tự tin đó nha, Sở Minh Huy ha ha cười, Quách Tử An không nhịn được bước tới.
“Đừng nói nhảm nữa, được hay không được chỉ cần ra sân đá trước một trận là biết.” Cậu trầm giọng nói.
Cái tên nhóc này là người không biết xấu hổ, chỉ thích tự khen bản thân, ai thèm nghe cậu ta nói mấy cái này làm gì.
Vậy cũng đúng, Trương Liên Đường vỗ vai Tiết Thanh.
“Sở Minh Huy, cậu chờ bên ngoài trước đi, để cậu ta thử trước xem sao.” Hắn nói.
Sở Minh Huy làm động tác đồng ý rồi lui ra phía sau.
“Đi thôi.” Trương Song Đồng xoa đầu Tiết Thanh nói: “Ta là đối thủ của cậu đấy nên có bị đụng trúng thì cũng đừng khóc à nha.”
Thấy động tác của Trương Liên Đường và Trương Song Đồng, mấy thiếu niên khác cũng ồn ào tiến đến vỗ vai hoặc xoa đầu Tiết Thanh một lát, sau đó mới cười thỏa mãn rời đi.
Đây là những hành động thể hiện tình bạn giữa các thiếu niên thôi, Tiết Thanh tự thuyết phục chính mình như vậy, cố gắng chịu đựng không trừng mắt lên nhìn bọn họ. Nàng đi theo bọn họ vào giữa sân, sau khi chia đội, trận đấu liền bắt đầu.
Trong sân, các thiếu niên chạy qua chạy lại, quả bóng cũng theo chân bọn họ mà bay qua bay lại khắp nơi. Trong lúc hai đội đang giành bóng với nhau, Tiết Thanh đã làm mất bóng, người cướp được bóng là Quách Tử An. Cậu ta nhanh chóng nhấc chân đá bóng vào khung thành, xung quanh liền vang lên tiếng cười cùng tiếng mắng.
Tiếng mắng tất nhiên là từ đồng đội của Tiết Thanh, còn tiếng cười dĩ nhiên là từ Quách Tử An.
“Cậu làm chúng tôi phải chạy lung tung lên hết rồi, không nên chạy loạn như vậy.” Một đồng đội tức giận hô.
“Này, cậu nhóc này nhìn là biết ngay không phải người biết chơi bóng rồi.” Một người khác lại nhíu mày nói.
Mọi người đều tín nhiệm Trương Liên Đường nên mới để hắn ta tìm người đến, nhưng bọn họ lại thật không ngờ Trương Liên Đường lại tìm một người không biết xúc cúc đến. Dù sao trận thi đấu cũng sắp tới rồi, mà biểu hiện của cậu bé này lại giống như người chưa từng thi đấu xúc cúc bao giờ. Mặc dù cậu ta chưa từng bối rối hay lo lắng nhưng họ vẫn nhìn ra được động tác của cậu ta vẫn chưa được lưu loát lắm.
Bởi vậy mới nói, giỏi hay dở gì thì chỉ cần chơi thử là biết ngay thôi, Quách Tử An đứng một bên cười đắc ý. Hừ, để coi ngươi làm sao, lúc trước bày đặt mạnh miệng lắm mà, kêu ngươi đến chơi bóng thì ngươi liền đến, đúng là loại người không biết xấu hổ.
Ngươi tưởng chỉ cần biết chơi bóng với đám trẻ con là có thể tham gia thi xúc cúc rồi sao? Quá tự tin rồi, đừng tưởng rằng ông đây không biết, cái tên nhóc nhà ngươi muốn nhân dịp này để nổi tiếng, hoặc là để làm quen với người Trương gia. Ngươi cho rằng muốn kết bạn với những công tử giàu có như hai công tử nhà họ Trương là điều rất dễ dàng sao?
Ngươi cứ đợi đó, chờ đến lúc Liên Đường không còn hứng thú với ngươi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi được nổi tiếng, để danh tiếng xấu xa của ngươi lan rộng khắp nơi.
Những thiếu niên kia cũng nhìn về phía Tiết Thanh với nhiều vẻ mặt khác nhau: tức giận, ngạc nhiên, nghi ngờ... Ngay cả Trương Liên Đường cũng khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi sao? Cậu ta thật sự không biết xúc cúc?
Tiết Thanh nhìn xung quanh, nàng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này.
“Cái này không có gì đâu. Chỉ do tôi vẫn chưa quen thôi.” Nàng nói.
A? Vẫn chưa quen? Đây là ý gì?
“Chỉ cần sau ba lần thử là sẽ đá tốt thôi.” Tiết Thanh nói tiếp.
Lại là ba lần sau, vẻ mặt các thiếu niên biến đổi.
“Nè, đừng nói ý cậu là chỉ cần sau ba lần, mặc kệ đó là cái gì, cậu cũng có thể học được nha?” Sở Minh Huy đứng bên cạnh chống nạnh nói.
Thật ra cũng không thể gọi là học được, bởi vì bản thân nàng cũng đã biết xúc cúc rồi, chỉ có điều chưa hiểu rõ quy tắc xúc cúc ở cổ đại, hơn nữa cơ thể hiện tại cũng không phải của mình, vì vậy khi ra sân có cảm giác khá lạ lẫm nên nàng cần một thời gian ngắn để thích nghi với nó.
“Có phải cậu không biết xúc cúc hay không?”
“Đây cũng không phải chuyện đùa đâu!”
“Liên Đường huynh, chuyện này là sao?”
Xung quanh vang lên rất nhiều lời nói và câu hỏi, các thiếu niên không chịu nổi nữa liền quay đầu hỏi Trương Liên Đường nhưng hắn còn chưa trả lời thì Trương Song Đồng đã cười cất tiếng.
“Thật thú vị.” Cậu nhìn Tiết Thanh, giơ hai ngón tay nói: “Vậy là còn hai lần nhé.”
Vừa dứt lời cậu liền nhặt quả bóng trên mặt đất, chạy đến giữa sân.
“Đi thôi, chúng ta cũng đá tiếp đi, không phải cậu ta đã nói là ba lần sao? Vậy chúng ta chơi với cậu ta xem thế nào, để coi sau ba lần cậu ta còn có thể nói cái gì được nữa.”
Các thiếu niên kêu gọi lẫn nhau, tiếp tục gia nhập trận bóng thêm lần nữa, chỉ là khi nhìn về Tiết Thanh đã không còn thái độ thân thiện như xưa.
“Nhóc con, ta sẽ cho ngươi biết tay.” Quách Tử An chạy qua, nhỏ giọng nói, lại giơ nắm đấm ra trước mặt Tiết Thanh để uy hiếp.
Tiết Thanh không để ý đến cậu, cũng không để ý đến thái độ của những người khác, nàng chuyên tâm chạy theo bọn họ giành bóng. Sở Minh Huy đang đứng ngoài sân cũng chau mày, chống nạnh nhìn Tiết Thanh. Trong sân, động tác của Tiết Thanh vẫn còn một chút lộn xộn, nhưng sau đó dần dần trở nên lưu loát hơn.
Bởi vì trong lòng nghi ngờ nên lần này không chỉ Quách Tử An mà còn có rất nhiều thiếu niên khác cố ý tấn công Tiết Thanh. Đứng ngoài sân, Sở Minh Huy nhìn thấy rất rõ ràng, cậu lo lắng nhìn Tiết Thanh.
Trong lúc bị vây quanh và tấn công, Tiết Thanh đã làm mất bóng lần nữa nhưng người cướp được bóng bên đội đối thủ vẫn chưa kịp chuyền bóng đi nên trận tranh tài vẫn còn tiếp tục. Quách Tử An vẫn không quên phất tay uy hiếp Tiết Thanh. Lúc này lông mày Sở Minh Huy mới giãn ra, mặc dù lại bị mất bóng thêm lần nữa nhưng trong trường hợp bị đối thủ vây quanh như ban nãy, ngay cả cậu cũng không thể giữ được bóng...
Trong sân, động tác của Tiết Thanh càng lúc càng lưu loát hơn. Bởi vì đồng đội của Tiết Thanh đã không còn ôm hi vọng gì với nàng nữa nên họ thờ ơ và không thèm chuyền bóng cho nàng. Nhưng Tiết Thanh vẫn bình tĩnh chạy theo bọn họ, không có bóng, cũng không có rối loạn như lúc trước. Trận đấu so với trước kia không có gì khác biệt.
Nhưng dù sao vị trí của Tiết Thanh vẫn rất dễ tiếp xúc với bóng, khi bóng tới gần nàng, Quách Tử An là người đầu tiên hung hăng xông đến... Sở Minh Huy hồi hộp nắm chặt tay nhưng chỉ một lát sau cậu liền “a” một tiếng, chăm chú nhìn Tiết Thanh vượt qua Quách Tử An, sau đó lại nhìn quả bóng đang chuyển động nhịp nhàng dưới chân nàng...
Ôi, không tệ nha, hình như là biết chơi rồi!
Không chỉ Sở Minh Huy mà ngoại trừ Quách Tử An, các thiếu niên khác trong sân cũng nghĩ như vậy, bọn họ nghi ngờ nhìn Tiết Thanh.
Quách Tử An đỏ mặt, oán hận đuổi theo phía sau Tiết Thanh... Nhưng cậu lại không thể cướp bóng dưới chân Tiết Thanh, Tiết Thanh nhanh chóng chuyền bóng cho đồng đội, vị trí của nàng thích hợp để chuyền bóng hơn là dẫn bóng.
Đồng đội của Tiết Thanh dễ dàng tiếp được bóng và đá vào khung thành. Tiếng hoan hô vang lên khắp sân, Tiết Thanh nhìn thấy vậy cũng vui vẻ cười theo.
Bởi vì chỉ mới đá vào một trái thôi nên dừng lại không bao lâu thì các thiếu niên đã bắt đầu chạy đi giành bóng tiếp.
Sở Minh Huy đứng trong sân, không biết từ lúc nào tư thế chống nạnh kia đã được đổi thành ôm hai tay trước người. Ngay từ đầu, mục đích của cậu là nhìn kỹ cách chơi của Tiết Thanh, nhưng theo chuyển động ổn định của quả bóng, cậu đã không tự chủ được mà mất đi cái nhìn chăm chú đó. Xúc cúc chính là như vậy, nếu chỉ cố thể hiện kỹ năng xúc cúc cao siêu của bản thân thì đó không còn là bóng đá nữa. Đây là một đội bóng, cần phải thể hiện ra được tinh thần tập thể, mỗi người đều phải cố gắng hòa mình vào tập thể, mới có thể tạo thành một đội ngũ lợi hại nhất, mạnh mẽ nhất.
Suy nghĩ này làm Sở Minh Huy giật mình. Nói như vậy chẳng lẽ Tiết Thanh đã có thể hòa nhập với tập thể bọn họ rồi sao? Theo bản năng, cậu nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Tiết Thanh, trận đấu ngày càng căng thẳng, biến đổi không ngừng nên trong phút chốc cậu vẫn chưa tìm ra được.
Ánh mắt cậu dừng lại trên người Quách Tử An. Bấy giờ, cậu ta đang dẫn bóng chạy đi rất nhanh. Quách Tử An không chỉ có thân thể khỏe mạnh mà tốc độ cũng rất nhanh, vì vậy dẫn bóng cũng rất tốt. Sở Minh Huy gật đầu, nhưng sau một khắc, cậu cảm thấy như mình bị hoa mắt, có một bóng người đột nhiên xông đến chỗ Quách Tử An, chỉ thoáng qua một lát, quả bóng dưới chân Quách Tử An đã không thấy đâu.
Cậu ngạc nhiên đứng thẳng người nhìn thật kỹ, Quách Tử An cũng ngớ người.
Hình như cậu bị hoa mắt rồi? Sao quả bóng dưới chân mình lại không thấy đâu?
Quả bóng kia không biến mất, mà hiện tại đang chuyển động dưới chân một người khác. Người dẫn bóng chính là Tiết Thanh, nàng quay đầu nhìn đồng đội của mình sau đó nhanh nhẹn đá bóng chuyền qua.
Mấy người trong sân lúc này mới kịp phản ứng lại, hóa ra quả bóng là do Tiết Thanh đá đi. Thật không ngờ cậu ta lại có thể cướp được bóng, hơn nữa còn là cướp bóng từ dưới chân Quách Tử An?
Quách Tử An đỏ mặt, trợn mắt nhìn Tiết Thanh đang đứng cách đó không xa.
Tiết Thanh bình tĩnh nhìn các thiếu niên, giơ ba ngón tay lên cao.
Đây là lần thứ ba mà họ chơi xúc cúc, Tiết Thanh không chỉ không làm mất bóng mà còn có thể cướp được bóng.
Ba lần.
Cậu ta nói được làm được.
Sở Minh Huy sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...