Đại Đế Cơ

Nhìn nhau cười là xong chuyện. Tiểu lại đã nhấc chân bước đi, chân hạ xuống, ý cười tan.

Tiết Thanh nhìn hắn. Hắn không thèm để ý tầm mắt của Tiết Thanh, dừng lại ngay cạnh bên người một thí sinh Tây Lương, rót trà, tầm mắt thì nhìn bàn của thí sinh kia... Hắn khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục bước đi... Tuần tra từng thí sinh Tây Lương một rồi rời đi.

Người này tồn tại chỉ vì thí sinh Tây Lương. Không biết đám thí sinh Tây Lương làm bài thế nào. Tiết Thanh liếc mắt nhìn hai người bên cạnh... Lúc này Tác Thịnh Huyền không ngồi bên cạnh nàng nữa, mà ở cách khá xa. Người ngồi gần nàng nhất là hai thiếu niên Tây Lương khác. Một người bên trái, một người ở phía sau. Hai thiếu niên đều cúi đầu viết rất nghiêm túc, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra tâm tư nhưng theo tốc độ viết, có thể thấy làm bài không thuận lợi cho lắm.

Tiết Thanh nhìn về phía bên kia, Bùi Yên Tử vẫn như vậy, xem ra là gặp phải vấn đề. Ở đằng xa hơn, Trương Song Đồng và Lâm tú tài, một người thì thoải mái tùy ý, một người thì chau mày... Đều có vấn đề.

Có văn lại đi qua từ một bên, Tiết Thanh giơ tay, nhỏ giọng nói: "Xin cho ta thêm một tờ giấy nháp nữa."

Thì ra là cần giấy nháp, cứ hết nhìn đông lại nhìn tây... Văn lại gật đầu, lấy cho nàng hai tờ giấy nháp. Tiết Thanh gật đầu, thi lễ lại rồi nói lời cảm ơn, tiếp tục ngồi ngay ngắn nghiêm túc vẽ tranh đếm số trên giấy nháp.

...

Số thí sinh nộp bài ngày càng nhiều. Số bài thi đưa đến trước mặt giám khảo ở trắc điện cũng tăng dần lên. Các giám khảo vốn đang nói chuyện phiếm bắt đầu chia bài ra xem. Thanh Hà tiên sinh cũng nằm trong số đó. Mặc dù nổi tiếng là một vị đại nho dạy học nhưng năm đó hắn từng quản lý việc tu sửa thủy lợi, đến nay nơi đó còn lập đền thờ sống hắn mà.

"Không được, còn chưa trả lời được mấy..."

"Bài này viết không ít... Hừm... Gần như sai hết..."

"Liêu tiên sinh, tờ này thí sinh chỉ trả lời phong thủy... Ông chấm đi này."

"Vị thí sinh này làm bài số học không tệ..."

Các giám khảo mỗi người ngồi một nơi. So với lễ và nhạc khoa, lần số học này giám khảo nhiều hơn hẳn, đều tự kiểm tra đề mục mà mình phụ trách. Thi thoảng vang lên tiếng đọc. Việc chấm điểm số học là đơn giản nhất, đúng là đúng, sai là sai, rất rõ ràng. Các giám khảo tùy ý thoải mái xem bài thi, còn uống trà với cười nói.

Thanh Hà tiên sinh có vẻ khá nghiêm túc, số bài thi trước mặt hắn không nhiều... Đề về thủy lợi tưới tiêu không nhiều, số người trả lời được lại càng không có mấy. Tầm mắt hắn chăm chú nhìn qua số báo danh. Mặc dù đã dán tên lại, chỉ chừa số báo danh nhưng trên đời nào có chuyện tuyệt đối, hắn đương nhiên biết Tiết Thanh là số mấy.

Trong số bài thi trước mắt không hề có bài của Tiết Thanh.

"Còn bao nhiêu thí sinh nữa?" Thanh Hà tiên sinh hỏi.

Có giám khảo đứng lên, đi ra cửa trắc điện nhìn sang chính điện nói: "Không nhiều lắm, còn hơn ba mươi người." Rồi quay đầu cười với mọi người: "Xem ra đều là người tài cao cả."

Một vị giám khảo bưng chén trà, a một tiếng, nói: "Đổng Cốc của Định Châu chắc chắn ở trong số đó rồi."

Nhắc tới người này, các giám khảo càng hào hứng bàn tán.

"Đổng Cốc kia đương nhiên không thành vấn đề... Ta từng nhìn thấy đại diễn cầu số rồi."

"Còn cả thiên văn lịch pháp thủy văn, hắn cũng tinh thông..."

"Như vậy về số nghệ này hắn sẽ được điểm tối đa à?"

Nghe câu ấy, các vị giám khảo đều im lặng, rồi lại cười.

"Mười điểm à..." Một giám khảo lắc đầu, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm: "Tuy chúng ta không dám nói mình có tài như thế nào nhưng muốn đạt điểm tối đa của bài số nghệ này, ước chừng chỉ có một người làm được... Hứa Hầu tiên sinh."

Thanh Hà tiên sinh mặt mày nghiêm nghị, dáng ngồi ngay ngắn.

"Hứa Hầu tiên sinh à!" Một giám khảo nói, giọng buồn bã: "Đã lâu chưa nghe thấy cái tên này."

"Nghe nói Hứa Hầu tiên sinh đi tìm kiếm thần tích Đại Vũ trị thủy thời cổ, không biết kết quả thế nào."

"Ta nghe nói là bất hạnh rơi xuống nước..."

"Hứa Hầu tiên sinh có rơi xuống nước sẽ không bất hạnh... Hứa Hầu tiên sinh từng trôi nổi trên sông ba ngày mà vẫn nhàn nhã tự tại đấy!"


"Nghe nói Hứa Hầu tiên sinh là người văn thành võ công, thiên hạ đệ nhất?"

"Còn phải nghe nói, đúng rồi còn gì."

"Nhắc mới nhớ... Thanh Hà tiên sinh là học trò của Hứa Hầu tiên sinh nhỉ."

Ánh mắt trong điện đều tập trung vào Thanh Hà tiên sinh. Thanh Hà tiên sinh gật đầu nói: "Ta từng may mắn được nghe Hứa Hầu tiên sinh giảng bài ba tháng, học được ngũ hành luận mới có thể trị được lũ lụt vùng núi Vân Đài."

Ba tháng mà đã được như thế, có thể thấy Thanh Hà tiên sinh trí tuệ như thế nào, cũng có thể thấy Hứa Hầu tiên sinh tài giỏi ra sao. Đám giám khảo càng thêm buồn bã.

"Tiếc rằng thế gian đã không gặp Hứa Hầu tiên sinh sắp mười năm rồi..."

"Năm đó tiên đế còn muốn phong ông ấy làm hầu..."

"Noi theo Tần Đàm Công sao?"

Có người cười nói nhưng không ai phụ họa, mà lại tỏ ra tức giận, tầm mắt như mũi tên nhọn bắn tới người vừa nói xong.

"Há có thể đùa cợt Hứa Hầu tiên sinh." Có người còn mở miệng quát to.

Người kia mặt đỏ bừng, ngượng ngùng xin lỗi.

"Dân chúng giờ nhiều người còn không biết Hứa Hầu, người đọc sách chúng ta sao có thể không biết. Hứa Hầu tiên sinh ở ẩn không xuất thế, lại giải thích ý nghĩa của bao nhiêu kinh văn sách truyện. Chúng ta tuy không được gặp mặt nhưng cũng được lợi không ít." Một giám khảo nói.

Thanh Hà tiên sinh nói: "Hứa Hầu tiên sinh không thích nói, không thích ngồi đối diện với người, lúc ấy khi giảng bài có treo mành, ngồi cách xa. Lại dùng vẽ tranh để thay cho nói... Tranh chữ của ông còn rung động lòng ngươi hơn cả ngôn ngữ."

"Đúng đúng. Ta đã thấy chữ và tranh của Hứa Hầu tiên sinh... Lấy tranh chữ giảng giải... Quả là khó tin."

"Ta còn thấy cờ phổ của ông..."

Ngay lập tức mọi người hào hứng bàn tán. Những tiếng ấy xuyên qua trắc điện, rơi vào trong chính điện. Có thí sinh khó hiểu, mắt dáo dác nhìn xung quanh, bị lễ quan trừng mắt một cái để cảnh cáo, bản thân lễ quan thì đi tới trắc điện.

"Các vị, các vị, bên kia còn đang thi." Hắn nhắc nhở.

Các vị giám khảo nghe thế mới yên tĩnh lại, còn có vẻ ngượng ngùng, hỏi: "Đã xem xong rồi, còn ai nộp bài không?" Lập tức chuyển hướng câu chuyện.

...

Nộp bài thi à.... Xem ra thí sinh Tây Lương đã trả lời được hết. Ừm, thực sự lợi hại vậy sao? Tiết Thanh nắm bắt, im lặng, nhìn Trương Song Đồng ngồi ngay ngắn, một tay chấp bút, tay kia thì gõ, gõ một lần viết một lần... Bật cười, thật là xưa nay giống nhau.

Tiếng bước chân quen thuộc lại truyền tới. Tiết Thanh khẽ híp mắt, nhìn tiểu lại mang theo ấm nước lại xuất hiện. Tiểu lại dường như không phát hiện tầm mắt của nàng, chỉ chậm rãi đi dọc theo các bàn thi... Khi đi qua trước mặt các thí sinh khác, tầm mắt hắn không chút thay đổi, chỉ ngừng ở bên người thí sinh Tây Lương, ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh, nâng cằm, đôi mắt dài nhỏ nhếch lên... Kiêu ngạo không chút che giấu không chút kiêng kỵ.

Tiết Thanh mỉm cười với hắn.

Tiểu lại nhìn nàng, một tay xách ấm trà, tay kia nhấc chén trà của thí sinh lên. Trong lúc đó, một ngón tay hơi nhếch lên...

Tiết Thanh ngưng mắt nhìn, bên tai tựa như nghe thấy tiếng bộp nhỏ bé. Một cục giấy bị vo tròn theo ngón tay hắn lướt qua chén trà, rơi xuống bàn của thí sinh. Thí sinh cầm bút thấm mực, dùng tay áo che lại, đến lúc thu tay về thì không thấy cục giấy đâu nữa.

Ồ... Gian lận kìa. Tiết Thanh nhìn tiểu lại, quả nhiên là tiểu nhân.

Tiểu lại đặt chén trà xuống, lại cười với Tiết Thanh.

Gian lận thì gian lận đi, còn cười, thật quá kiêu ngạo mà.

Tiết Thanh cười với hắn, rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục chăm chú nhìn bài thi trống của mình... Biết ngay người Tây Lương thật đúng là nóng lòng muốn thắng. Mình có thể thắng thì thắng, không thắng được thì dùng thủ đoạn cũng phải thắng. Đợi lâu như vậy mới chờ được thủ đoạn của bọn họ, ừm, thoạt nhìn người này sẽ không để ý tới việc nàng nhìn.

Cũng vì chắc chắn nàng sẽ không giơ tay lên kiện cáo? Người này cũng thật thú vị.


Tiếng bước chân vang lên trong đại điện. Không chỉ một mình hắn, mà lễ quan ngồi xuống đài cao, văn lại phụ trách giám sát tuần tra trong điện. Số lượng thí sinh đã không còn nhiều, ngồi rải rác trong điện. Hơn mười người giám thị hơn ba mươi thí sinh, quá thoải mái, chẳng có gì để giám thị cả. Thi số nghệ cũng không dễ mang tài liệu vào.

Bước chân giao nhau, thân hình lướt qua nhau. Văn lại đi qua đi lại trong đám thí sinh, tiểu lại đi qua văn lại, thoải mái mà tùy ý... Kiêu ngạo, đưa cục giấy cho đám thí sinh Tây Lương... Tiết Thanh giơ tay lên, văn lại đi lại bốn phía đều nhìn nàng, tầm mắt xung quanh ngưng tụ. Tiểu lại vừa đứng bên người thí sinh Tây Lương bên cạnh nàng lập tức cúi mình, khẽ dừng lại.

"Cho ta một tờ giấy làm bài nữa... Giấy cũ ta mang ra tính toán rồi." Tiết Thanh nói với vị văn lại đang bước đến.

Số nghệ thôi, đây là điều khó tránh. Văn lại gật gật đầu, quay người đi lấy.

"Ta cũng cần." Trương Song Đồng cũng giơ tay.

Văn lại đang đi bên cạnh hắn cúi đầu nhìn bài làm của hắn, nhíu mày, bài làm đã viết được không ít... Nhưng viết cái gì thế này không biết?

"Ta kiểm tra thì thấy sai một bài." Trương Song Đồng nói, nhân tiện xoa bóp ngón tay.

Văn lại trừng hắn một cái. Trả lời đúng sai là do các vị giám khảo quyết định, một kẻ giám sát như hắn không thể lấy đây là lý do để đuổi thí sinh. Dù sao tên nhóc này vẫn ngồi im và làm bài rất nghiêm túc, thế là đi lấy một cuốn giấy tới.

Văn lại đi lại, tiểu lại rót trà không thể đứng lâu bên người thí sinh Tây Lương nên rót xong hắn đi luôn. Hắn không bước về phía trước, mà sải bước tới trước bàn của Tiết Thanh, từ trên cao nhìn xuống. Tiết Thanh cũng nhìn hắn, cười.

"Ta không cần trà!" Nàng nói.

Tiểu lại cười với nàng: "Được thôi!" Giọng vẫn trong trẻo dễ nghe như trước.

Hắn tiếp tục cất bước sang bên phải, một bước rồi hai bước, đứng ở bên cạnh thí sinh bên phải Tiết Thanh, cúi người định rót trà, tay vừa nhấc ống tay áo lên... Một cục giấy như gió lướt qua đỉnh đầu Tiết Thanh, tới chỗ tên thí sinh Tây Lương... Tiết Thanh chợt giơ tay.

"Ôi, làm phiền ngài cho ta thêm một tờ giấy nháp nữa." Nàng nói với tên văn lại vốn đang đi tới, mặt đầy vẻ có lỗi: "Ta thấy choáng váng quá, đâm ra quên."

Vị thiếu niên văn nhược và thanh tú xin lỗi đầy chân thành, vẻ mặt rất bất an. Thi số nghệ này chỉ đọc đề thôi đã muốn ngất rồi, càng đừng nói làm bài lâu như vậy. Văn lại gật đầu, quay người về cầm thêm một tờ giấy nháp nữa đến.

Tiết Thanh giơ tay lên nhận lấy. Bàn của nàng tán loạn giấy thi. Trên mỗi một tờ giấy đều chi chít chữ viết hoặc các loại đường thẳng đường cong... Làm được rất nhiều. Văn lại hài lòng, gật đầu bước đi.

Tiết Thanh gom đám giấy trên bàn lại, xếp lại, gấp ngang, gấp dọc, sửa sang lại, sau đó mở tờ bài làm ra, lật một xấp giấy nháp rồi nhấc bút. Có tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh nàng, tầm mắt như đao... Tiết Thanh chăm chú nhìn tờ giấy nháp, liếc mắt nhìn rồi viết đáp án, hết sức chăm chú như quên đi tất cả, không biết những tầm mắt xung quanh. Không biết tiếng bước chân bên người đã quay lại. Cắm đầu viết một mạch, xong mới ngẩng đầu lên. Lúc này nhiều thí sinh đã rời khỏi điện. Lâm tú tài cũng đứng dậy đi ra ngoài, Trương Song Đồng thì đang nháy nháy mắt với Lâm tú tài...

Tiết Thanh giơ tay hắt xì một cái. Trương Song Đồng quay sang nhìn. Tiết Thanh đứng dậy: "Ta làm xong rồi."

Văn lại gần đó gật đầu với nàng. Tiết Thanh thu dọn giấy nháp, cầm bài làm đi tới phía lễ quan. Lúc đi qua chỗ Trương Song Đồng thì trượt chân lảo đảo, giấy nháp giấy thi rơi đầy dưới đất. Nàng khẽ kêu "ôi chao".

Tầm mắt bốn phía đều nhìn qua đây. Tiết Thanh vội ngồi xổm xuống nhặt... Bên cạnh, Trương Song Đồng cũng vội giơ tay ra hỗ trợ.

"Tam Lang, ngươi cẩn thận một chút." Hắn nói: "Ta cũng sắp làm xong rồi, ngươi nhớ chờ ta bên ngoài."

Văn lại hai bên đi tới, nghe vậy quát to: "Đừng có nói chuyện, ngồi xuống." Cái gì mà làm xong rồi, đúng là chỉ có tên này dám to mồm như vậy.

Tiết Thanh đè tay Trương Song Đồng nói: "Không cần, ta tự nhặt là được rồi... Ngươi mau làm bài đi."

Trương Song Đồng ngẩn ra, chợt ha một tiếng, phất tay áo rồi rụt tay lại: "Khách khí quá, thôi ngươi đi mau đi." Nói xong ngồi xếp bằng trở lại.

Văn lại đã đi tới, nhặt những thứ còn rơi dưới đất lên. Tiết Thanh hổ thẹn nói lời cảm ơn, rồi đưa cuộn giấy cho văn lại, bản thân mình thì thoái lui, dọc theo bên sườn chính điện mà đi ra ngoài. Vừa mới giơ chân lên định bước ra cửa, một chân thò ra từ sau cây cột... Tiết Thanh giơ chân giẫm lên... Không giẫm được, mà hai giày chặn nhau.

Giày sai dịch có vẻ đã cũ, giày vải hơi bụi, mũi giày đều nhọn.

Tiểu lại dựa vào cây cột nghiêng người sang bên, khóe miệng cong cong: "Thanh Tử thiếu gia thật có bản lĩnh."

Tiết Thanh cười: "Giống nhau, giống nhau thôi."


Tiểu lại nói: "Thanh Tử thiếu gia, lá gan không nhỏ đấy, lấy được dám dùng luôn?"

Tiết Thanh gật đầu, nhìn hắn, nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Tiểu lại nhìn nàng, nói: "Thanh Tử thiếu gia thật vô liêm sỉ nhỉ."

Tiết Thanh nói: "Múa rìu trước cửa Lỗ Ban, múa rìu trước cửa Lỗ Ban!"

Hai người nhỏ giọng qua lại hai ba câu, bên trong điện vang lên tiếng Trương Song Đồng.

"Cho ta một tờ giấy thi nữa..."

"Không phải vừa cho ngươi một tờ sao?"

"Ta kiểm tra lại thì thấy làm sai... Đại nhân, ta rất nghiêm túc làm bài mà..."

"Câm mồm... Không được gây ồn ào..."

Tiếng nói nhỏ biến mất, bên trong yên tĩnh lại.

Tiết Thanh quay đầu nhìn vào trong. Tiểu lại cũng nghiêng người nhìn. Hai người đầu sát đầu. Tiểu lại chậc chậc hai tiếng, hơi thở phất qua mặt nàng.

"Đất nơi nào nuôi người nơi ấy nhỉ!" Hắn nói.

Tiết Thanh nói: "Bản thân ta cảm thấy gần mực thì đen, gần đèn thì rạng có vẻ chính xác hơn."

Tiểu lại nhìn nàng, mắt híp lại. Tiết Thanh cũng nhìn hắn, miệng mỉm cười. Có tiếng bước chân từ trong đi đến.

"Thất... Ơ?"

Giọng và bước chân đều dừng lại.

Tiết Thanh và tiểu lại nhìn sang, thấy Tác Thịnh Huyền đang đứng ở cửa, vẻ mặt rất vui mừng.

"Thanh Tử thiếu gia, ngươi thật lợi hại, còn trả lời xong sớm hơn cả ta." Hắn nhìn Tiết Thanh nói.

Tiết Thanh cười với hắn: "Còn tạm, cũng không quá khó."

Ha, tiểu lại quay đầu, phỉ nhổ một tiếng.

Tác Thịnh Huyền lập tức bất an, nhìn tiểu lại như muốn nói lại thôi. Tiết Thanh cười với hắn: "Ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút." Chủ động bước đi.

Nhìn thiếu niên kia chậm rãi bước đi trong ánh mặt trời giữa trưa, Tác Thịnh Huyền bước một bước tới đứng bên cạnh tiểu lại, hớn ha hớn hở: "Thất Nương, các ngươi vừa nói gì vậy? Ta thấy cả hai vui vẻ lắm... Ngươi tự giới thiệu chưa? Các người kết giao chưa? Ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiểu lại cười gằn: "Ta cảm thấy ta chưa từng gặp cái loại người nào vô liêm sỉ như vậy. Thật quá vinh hạnh!"

...

Lễ quan mang bài thi cuối cùng tới.

"Được rồi, cuộc thi hôm nay đến đây là kết thúc." Hắn nói: "Thí sinh cuối cùng đã nộp bài."

Các giám khảo gật đầu cười, đều nói là không tệ.

"Không ngờ có nhiều người kiên trì tới cuối như vậy."

"Chưa cần biết đúng sai, hơn ba mươi bài này đều trả lời đầy đủ."

"Thật không ngờ là lại có nhiều thí sinh tinh thông số nghệ đấy vậy..."

"Đây... Hai mươi người là thí sinh Tây Lương..."

Lời này khiến tiếng cười nói tắt lịm... Đây... Đây...

"Trả lời hết cũng không có gì, phải xem trả lời như thế nào ấy." Một giám khảo cười điều hòa không khí.


Các vị giám khảo dừng việc cười nói, bắt đầu tập trung chấm bài thi. Những bài ban nãy đã chấm xong rồi, còn hơn ba mươi bài này mới là chính. Không ngừng có giám khảo truyền đọc, tự phê duyệt đề mục mà mình phụ trách. Xen lẫn tiếng đọc là tiếng than thở, ngạc nhiên, hoặc cảm thấy đương nhiên, cũng có cả nuối tiếc. Ánh nắng dần ngả về chiều, bản thống kê thành tích cuối cùng đã ra.

"Có ba mươi người được điểm cao." Lễ quan nói.

Từ sáu trở nên là điểm cao. Số nghệ khác với những cái khác, làm được như này đã là tốt lắm rồi.

"Có hai mươi mốt người được điểm tối đa." Lễ quan nói tiếp.

Bởi vì chấm các phần khác nhau, các vị giám khảo không rõ cuối cùng bài kiểm tra mà mình chấm được bao nhiêu, lúc này nghe xong thì kinh ngạc.

"Nhiều như vậy à?"

"Thật bất ngờ, quá bất ngờ!"

"Không tệ, không tệ!"

Trong kinh ngạc có vui sướng, có giục giã.

"Mau công bố tên đi, xem là những vị anh tài nào?"

Lễ quan đối chiếu số báo danh và tên, vẻ mặt phức tạp, ngẩng đầu lên nói: "Trong đó có mười chín thí sinh Tây Lương."

Không khí trong trắc điện lại đình trệ. Các vị giám khảo khiếp sợ, vẻ mặt phức tạp.

"Xem ra thí sinh Tây Lương đã bỏ rất nhiều công sức." Một giám khảo nói, nâng tay: "Bái phục, bái phục."

"Không biết bọn họ mời vị danh sư nào?" Có giám khảo tò mò: "Số nghệ này không phải là thế mạnh của người đọc sách." Dù sao tới khoa cử không thi cái này nên người đọc sách chỉ đọc lướt qua đã là không tệ, có thể điểm tối đa ở môn số nghệ bao hàm cả thiên văn địa lý này, không chăm chỉ cố gắng thì không làm được.

Nhưng câu hỏi này, không ai có thể trả lời.

"Bất kể thế nào, Tây Lương yêu thích số nghệ của Đại Chu ta, cũng là vinh quang cho Nho gia chúng ta."

"Công sức mà thánh nhân dạy học khai hóa."

Mọi người nhao nhao nói, xua tan đi không khí xấu hổ ban nãy.

"Ô, mười chín người, thế còn hai người khác thì sao?" Có người nhớ ra.

Tất cả mọi người nhìn lễ quan. Lễ quan nhìn giấy, đọc: "Tiết Thanh, Trương Song Đồng."

Nói xong, một tiếng "ơ" vang lên.

"Sao lại..." Thanh Hà tiên sinh bật thốt lên, lời vừa nói ra thì phát hiện mình thất lễ, vội ngừng lại.

Mọi người nhìn hắn. Có người kịp phản ứng, giơ tay chỉ vào Thanh Hà tiên sinh, nói: "A, đó là thí sinh phủ Trường An, là học trò của Thanh Hà tiên sinh!"

Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra là đã hiểu.

"Ra là học trò của Thanh Hà tiên sinh!"

"Trách không được, trách không được."

"Ta có thể nói gì? Chỉ có thể nói trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy đây mà."

Tiếng thán phục, vui mừng lấn át đi sự náo nhiệt vì gần như toàn bộ thí sinh Tây Lương đều được điểm tối đa.

Thanh Hà tiên sinh nhìn mọi người chúc mừng và khen ngợi, vẻ mặt cổ quái, muốn nói lại thôi. Sao có thể như vậy được! Chính vì là học sinh của hắn nên hắn mới biết được rằng làm sao hai người này có thể đạt được điểm tối đa trên số nghệ được!

Thật là gặp quỷ rồi! Rốt cuộc có chuyện gì?

...

Đằng trước một tấm bảng bên ngoài quan nha, một tiếng cười to vang lên, như muốn xé rách màng tai.

"Đây là... phần mộ tổ tiên Trương gia ta bốc khói xanh rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui