Khắp nơi yên tĩnh tới đáng sợ. Rồi ầm ầm lên.
"Ngươi làm cái gì thế!" Trương Song Đồng thét lên, giơ tay kéo Tiết Thanh ra sau người.
Đám thí sinh xung quanh không tháo chạy mà vây lại.
"Chuyện gì thế này?"
"Sao lại động đao?"
"Trời, định giết người trên phố kìa?"
"Giữa ban ngày ban mặt! Có còn vương pháp hay không!"
Tiếng kinh hãi, tiếng chất vấn, tiếng phẫn nộ lập tức vang lên bốn phía.
Đoàn Sơn thờ ơ nhìn gậy trúc gãy kia. Đây là một cây gậy cũ, gãy rơi dưới đất, bên trong trống không. Hắn nói: "Thiếu niên thanh xuân, học ông già chống gậy làm cái gì."
Bàng An phẫn nộ: "Có phạm vào vương pháp không?"
"Mấy ngày trước Tiết Thanh còn hộc máu khi đang thi, sao không được chống gậy?"
"Quá hoang đường! Còn muốn quản cả việc có được chống gậy hay không à?"
Các thí sinh khác cũng tức giận chất vấn.
Tiết Thanh đã bình tĩnh trở lại, không phẫn nộ, cũng không sợ hãi, còn cười với Đoàn Sơn: "Đại nhân nói phải, ta chắc chắn sẽ rèn luyện thân thể cho thật tốt."
Đoàn Sơn không nói gì, quay người bước đi, xoay thân nhảy lên ngựa rồi giục ngựa đi.
"Ê, còn chưa giải thích gì mà."
Không ít thí sinh xúm lại định kéo tới, Đoàn Sơn coi như không thấy, Tiết Thanh thì thi lễ với đám thí sinh nói: "Khiến mọi người sợ hãi, kỳ thật không phải vô duyên vô cớ, ta với vị đại nhân này từng có chút đụng chạm trước đây."
Từng có đụng chạm? Các thí sinh dừng lại, tò mò.
Trương Song Đồng đặt tay lên... vai Liễu Xuân Dương nói: "Vị đại nhân này là Đoàn Sơn Đoàn đại nhân, đến từ nhà tù của hình bộ ở kinh thành, lúc trước á, còn cùng đại thái giám Liêu Thừa tới phủ Trường An bọn ta tra xét vụ án Tông Chu, chậc chậc chậc..." Còn lại không nói, ý vị sâu xa.
Đám thí sinh bốn phía đa phần là giật mình hiểu ra. Vì vụ án Tông Chu, đại thái giám Liêu Thừa đã khiến cả thành Trường An đình công nghỉ học, suýt nữa thì gây ra loạn dân, vì thế mà bị hoạch tội. Mà tất cả đều là do đám học sinh phủ Trường An gây ra. Nhất là Liêu Thừa, vì một bài thơ mà bị Vương tướng gia định tội. Bài thơ ấy do Tiết Thanh viết.
Thì ra lúc ấy Đoàn Sơn đã ở đó, như vậy không có gì lạ...
Tiếng bàn tán lại vang lên, những kẻ không biết thì hỏi, người biết thì kể lại.
"Các vị, các vị, không nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta mau đi thi thôi." Tiết Thanh cất cao giọng nói, rồi chắp tay với mọi người: "Đây là chuyện riêng của ta, đừng để quấy nhiễu mọi người."
Có thí sinh nói to: "Tiết thiếu gia, đây sao có thể là chuyện riêng của ngươi được! Vì dân thỉnh mệnh, trừ gian diệt ác là chuyện mà tất cả người đọc sách chúng ta phải làm."
Lời này khiến mọi người đều đồng ý. Quần chúng đang rất là phẫn nộ. Còn có thí sinh bước tới tạp hóa bên đường mua một cây quải trượng tặng cho Tiết Thanh. Tiết Thanh cảm ơn liên tục. Cả đám náo nhiệt bước đi.
Đã đi được một đoạn, Đoàn Sơn quay đầu nhìn, hắn đương nhiên nghe được lời bàn tán của đám thí sinh.
"Đại nhân quả thật có thù oán với Tiết Thanh này?" Một Hắc Giáp vệ khẽ hỏi.
Đoàn Sơn thu hồi tầm mắt, nói: "Không."
Không? Vì sao lại chém gậy trúc của hắn? Không quen việc người trẻ tuổi đi chống gậy? Làm sao có thể thế được. Đoàn Sơn đâu có rảnh rỗi như vậy.
Đoàn Sơn nói: "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy... Trông hắn rất khả nghi."
Khả nghi? Khả nghi như thế nào? Chẳng lẽ là hung đồ của Ngũ Đố quân? Hắc Giáp vệ rất kinh ngạc, cũng quay đầu nhìn. Đám thí sinh đã đi xa, người thiếu niên kia xen lẫn trong đó, không nhìn thấy... Thiếu niên gầy yếu đó là hung đồ? Hung ở chỗ nào?
Đoàn Sơn cũng quay đầu nhìn lại, mày khẽ cau, dường như cũng cảm thấy kinh ngạc với cái suy nghĩ đó của mình, nói: "Ta không nói được. Chỉ là hắn lúc nào cũng chống cây gậy trúc này... Mang theo bên người. Thường xuyên mang theo sẽ là thứ không thể thiếu. Hắn còn trẻ, quải trượng sao có thể là thứ không thể thiếu được... Ta đột nhiên nghi ngờ, liệu bên trong có cất giấu cái gì không, ví dụ như binh khí."
Là vậy à. Trực giác này thật đúng là... tùy tiện. Hắc Giáp vệ nói: "Bây giờ nhìn ra bên trong không hề cất giấu binh khí, đây chỉ là một cây gậy trúc bình thường. Hơn nữa trông Tiết Thanh này không giống người có võ công... Vừa rồi lúc đại nhân vung đao, hắn còn không kịp phản ứng." Phàm là người có võ công, nếu đột nhiên bị người ta vung đao chém tới, theo bản năng luyện võ kẻ đó sẽ tức thì phản ứng. Tiết Thanh kia lại giống các thí sinh khác, ngây ra như phỗng. "Hơn nữa Tiết Thanh này quả thực không được khỏe, mấy hôm trước liều mạng đánh cờ với thái tử Tây Lương, còn hộc máu."
Đoàn Sơn im lặng một khắc rồi nói: "Là ta nghĩ nhiều." Giục ngựa đi, rồi lại quay đầu nhìn: "Nhưng lại thân thể không khỏe."
Hắc Giáp vệ không hiểu: "Lại?"
Đoàn Sơn nhíu mày, nói: "Lúc ấy khi chúng ta tra vụ án Tông Chu ở phủ Trường An, hắn cũng không khỏe. Ừm, là bị thương khi đánh nhau với một tên thiếu niên khác..."
Hắc Giáp vệ nói: "Chuyện này ấy à, thiếu niên đánh nhau là chuyện bình thường, trùng hợp mà thôi."
Đoàn Sơn gật đầu: "Đúng là trùng hợp." Lại nhíu lông mày lại: "Ta cảm thấy ta vừa nghĩ tới cái gì đó nhưng giờ nghĩ không ra..."
Đây là ý gì? Là nghĩ ra hay nghĩ không ra?
Đoàn Sơn ngẫm nghĩ, dường như có thứ gì đó hiện lên trong đầu, nhưng hắn không thể nói rõ đó là cái gì... Kỳ quái, chẳng biết tại sao... Có lẽ là dạo này ngủ không đủ, lại nghĩ quá nhiều, nói: "Không có gì, làm việc thôi."
Đại khái là trực giác. Trực giác... Kỳ thật là sinh ra từ trong những lần tra tấn hỏi cung... Không có việc gì cũng có thể nghĩ là có việc. Chỉ cần có là có. Hắc Giáp vệ không hỏi nữa, giục ngựa tiến lên.
...
Hắc Giáp vệ trải khắp thành nhưng không tra kiểu gà bay chó sủa như cấm quân lúc trước, dường như không tồn tại, lặng lẽ không tiếng động nhưng lại có mặt ở khắp nơi.
Có người cúi đầu đi qua cửa khách sạn, lúc ngẩng đầu lên thấy Hắc Giáp vệ đứng trước mặt, sợ tới run rẩy toàn thân. Hắc Giáp vệ không tra hỏi hắn, liếc mắt cái rồi đi ra.
Người nọ vỗ ngực, kinh hồn bạt vía nhìn Hắc Giáp vệ đi vào trong khách sạn. Hắc Giáp vệ nhanh chóng dừng bước, nhìn về một phía. Bên kia là một tòa nhà ba tầng lầu, là phòng hảo hạng của khách sạn. Thí sinh đã đi thi rồi nên lúc này rất yên tĩnh. Một người đứng trong hành lang, đang cúi đầu quét tước, là tạp dịch của khách sạn thôi. Tên tạp dịch cúi đầu quét tước đó đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén chống lại tầm mắt của Hắc Giáp vệ.
Đây không phải là phản ứng nên có của tạp dịch. Hắc Giáp vệ nhấc chân bước tới bên này. Nhưng chưa tới gần, một tên tạp dịch khác xuất hiện, quơ quơ cái gì đó với Hắc Giáp vệ. Hắc Giáp vệ kia lập tức thu tầm mắt, quay người rời đi.
Tạp dịch trên lầu tiếp tục cúi đầu quét tước, tựa như chưa bao giờ ngẩng đầu lên.
"Quý Trọng."
Một giọng nữ truyền tới từ một gian phòng.
Tạp dịch lập tức vâng một tiếng rồi quay người đi trước một gian phòng, vươn tay đẩy cửa ra. Bên trong, Tống Anh quay lưng về phía cửa, đang tìm gì đó trên giá sách, không quay đầu lại mà chỉ hỏi: "Hôm nay thi số khoa à? Hẳn là bắt đầu rồi nhỉ?"
Quý Trọng vâng một tiếng, nói: "Tiểu thư muốn đi xem không?"
Tống Anh rút một cuốn sách ra, khẽ hoan hô một tiếng, hơi nhảy nhót, mép váy phất lên để lộ viền hoa phong lan bên dưới. Nàng xoay người, nói: "Không đi, không thuận tiện lắm." Rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Ngươi bảo người đi xem rồi nói cho ta biết. Số khoa, thật không đơn giản, là cái khó nhất... Lấy một tờ đề thi tới cho ta nữa."
Quý Trọng đáp một tiếng dạ, rồi quay người đi ra. Hắn ngoắc tay, một người đàn ông từ một bên xuất hiện, bước nhanh tới. Quý Trọng thì thầm vài câu, nghe xong người nọ lập tức đi.
Bên ngoài quan nha vẫn nhiều người như trước, chỉ là có vẻ nôn nóng hơn trước kia.
"Lần này thi như thế nào nhỉ? Sao lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức gì?"
"Là cùng một đề."
"Một đề thôi? Đơn giản thế à?"
"Đơn giản? Không đơn giản đâu, số khoa mà..."
Tiếng bàn tán chưa ngừng, cửa quan nha đã mở ra. Một vài người nâng một người chạy ra.
"Nhường đường, nhường đường."
Lại có người hộc máu ngất xỉu ư? Dân chúng xung quanh không những không nhường đường mà còn nháo nhào lên xem... Một thí sinh nằm trên ván cửa, tuổi chừng hai mươi, quần áo loang lổ vết máu, miệng vẫn còn chảy máu nhưng chưa hôn mê.
"Ta... Ta cũng hộc máu... Ta đã gắng hết sức..." Hắn nói, lại duỗi tay túm lấy sai dịch bên cạnh: "Ta có thể được điểm tối đa nhỉ."
Sai dịch tức giận, hừ một tiếng: "Ngươi hộc sớm quá! Đề còn chưa trả lời được một nửa, lấy cái gì mà tối đa."
Thí sinh kêu lên: "Ta... Ta có ngờ đâu.... Để ta vào, để ta thi tiếp..." Giãy giụa muốn xuống. Đám sai dịch đè hắn lại, nhanh chóng khiêng đi, để lại đám dân chúng đang chẳng hiểu cái gì.
Dường như tình huống không như bọn họ đoán.
"Người kia giả vờ hộc máu, đặt máu gà đã được chuẩn bị sẵn trong miệng... Kết quả là cắn sớm quá..."
Bên trong nhanh chóng truyền tin ra, dân chúng bốn phía “ồ” lên.
Chắc là thấy ba tên thí sinh hộc máu lúc trước, Tác Thịnh Huyền và Tiết Thanh được điểm tối đa, còn tên thí sinh đánh đàn tới hộc máu kia cũng được điểm cao nên có thí sinh tính giở trò... Đúng là điên rồi! Dân chúng vừa cười vừa mắng.
Quách Tử An đứng trong đám người, cũng nhịn không được mà cười. Tuy khuôn mặt hắn đầy vẻ lo lắng nhưng tâm tình đã tốt hơn ngày đó rất nhiều. Sau khi thí sinh giả vờ hộc máu bị khiêng ra, lục tục có thí sinh thi xong đi ra, vẻ mặt không khá hơn kẻ vừa hộc máu kia chút nào.
"Đề nhiều câu... Hỏi đủ mọi thứ... Quá khó."
"Có dịch kinh bát quái, có đo sức nước... Mấy thứ đó ta hoàn toàn không biết."
"Bắt tính thuế gạo của một huyện... Ta làm không được."
"Sửa đê đập... Đừng nói tính toán ra số vật liệu cần dùng, ngay cả đê đập nên sửa như thế nào ta cũng không biết..."
Các thí sinh đều lắc đầu, thở dài.
Hóa ra lại thi mấy thứ này à, thế thì khó thật đấy, dân chúng thán phục.
"Đây mới thực sự là Nho gia. Nho học không nhỉ rõ về lý, mà còn phải trị thế." Mấy ông già cảm thán. Đây không phải điều mà bất cứ một người đọc sách nào có thể học được nên quả nhiên số khoa chỉ ngồi im viết viết vẽ vẽ không hề dễ dàng, như vậy lần này liệu có ai đạt được điểm tối đa nữa không?
Có thể được điểm tối đa ở số khoa, như vậy hoàn toàn xứng đáng với từ thông minh.
...
Trong đại điện của quan nha, tiếng gõ thật mạnh vang lên.
"Yêu cầu làm bài nghiêm túc, không được gây chuyện nữa. Nếu không sẽ bị hủy tư cách thi, về nhà mà hộc máu." Lễ quan quát to.
Đám thí sinh ngồi trước những chiếc bàn trong đại điện đều im lặng. Có kẻ cúi đầu suy nghĩ, có kẻ tựa bàn múa bút thành văn. Chỉ có một thí sinh chăm chú nhìn lễ quan, nghe thế thì gật đầu ngay tức khắc.
"Dạ!" Hắn cao giọng đáp.
Trong điện, chỉ có giọng của hắn là vang dội, tuy trong trẻo dễ nghe nhưng vẫn khiến người ta giật hết mình. Thí sinh bốn phía đều trừng mắt.
Lễ quan không vui vẻ khi được thí sinh này đáp lời. Hắn vừa mới thấy thí sinh này vẫn để giấy trắng tinh, chưa viết được chữ nào, rảnh rỗi quá mà.
"Đừng nói nữa, làm bài đi." Lễ quan gõ thước, đứng trên đài cao.
Lúc này trên đài không có các giám khảo ngồi quan sát như các khoa khác, bởi vì không cần phải cho điểm ngay tại chỗ nên bọn họ đều sang trắc điện nghỉ ngơi, chờ thí sinh nộp bài rồi bình phán là được.
Trong điện, lễ quan đứng trên đài, bốn phía có mười tên văn lại khác giám sát rải rác. Thí sinh được xếp theo hàng, ngồi tách nhau ra, số báo danh cũng là bốc thăm mà có nên không phân biệt châu phủ, tất cả đều ngồi xen lẫn các châu phủ khác.
Gần Tiết Thanh nhất chỉ có Bùi Yên Tử, Trương Song Đồng và Lâm tú tài. Chỉ có bảy người của phủ Trường An tham gia số khoa, đã có hai người nộp bài đi ra.
Đại điện yên tĩnh trở lại. Trương Song Đồng ngồi khoanh chân, trông khá là rảnh rỗi, nhìn Tiết Thanh ở bên kia ngồi ngay ngắn, ánh mắt bình tĩnh, không ngừng viết... Chậc chậc, xem ra tên nhóc này cái gì cũng biết đây mà.
Tiết Thanh nắm bút, ngừng lại một lát, nhìn mấy đường cong trên giấy, lại xoay tờ giấy một chút, đường cong lập tức biến thành hình một con chuột... Ừm, còn thiếu một cái đuôi nữa. Tiết Thanh cầm bút vẽ một đường, lại ngừng bút rồi nhìn lên bài đề thi chi chít những chữ là chữ... Mà bài làm của nàng vẫn còn trống không.
Loại toán học viết kiểu chữ này là đề ứng dụng, nhiều cái đọc không hiểu.
Nàng chỉ đọc không hiểu đề, chứ không phải là không biết. Khả năng toán học của nàng vẫn khá tốt.
Tiết Thanh ngồi rất ngay ngắn, bàn tay dưới tay áo thì lại lười biếng vuốt ve cuốn giấy, im lặng đọc đề bài. Cái nào trả lời được, câu nào không đều được phân chia rõ rệt trong lòng. Bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc... Tên tiểu lại kia...
Tiết Thanh từ khóe mắt nhìn áo bào khẽ phất qua bên người. Một người đi qua, tay xách theo ấm trà như lúc trước. Như nhận ra ánh mắt của Tiết Thanh, hắn dừng lại, hơi nghiêng đầu, từ trên nhìn xuống.
"Muốn uống trà không?" Môi hắn khẽ động, dường như không tiếng động.
Tiết Thanh khẽ lắc đầu, cười. Tiểu lại nhìn xuống, cũng mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...