Đại Đế Cơ

Khi Tiết Thanh về đến nhà, Tiết mẫu thân đang bưng nồi cá hầm từ phòng bếp bước ra.

“Món cá hầm mà còn thích đã xong rồi đây.” Bà mỉm cười nói: “Con đi tắm nhanh đi rồi ra ăn cơm.”

Tiết Thanh đáp “dạ” một tiếng, Noãn Noãn thấy vậy vội vàng chạy qua.

“Thiếu gia, để tôi nấu nước nóng cho cậu tắm.”

“Thiếu gia, lần này để tôi chà lưng cho cậu đi.”

Tiết Thanh cười ha ha ngăn cô bé ngoài cửa phòng tắm.

“Noãn Noãn, lại ăn cơm nè.” Tiết mẫu thân cười gọi Noãn Noãn, hai mẹ con bà từ trước đến nay chưa từng xem Noãn Noãn là người hầu. Noãn Noãn nghe vậy cũng không ngại mà vui vẻ chạy đến bưng chén cơm của mình lên ăn ngon lành.

Tiết mẫu thân đang định đi lấy thêm đồ ăn thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân và tiếng phụ nữ vừa khóc vừa mắng.

Trong phòng tắm, Tiết Thanh đã cởi hết quần áo, vừa mới gội đầu được một lát thì chợt dừng lại, tiếng ồn đó có lẽ là từ người nhà của Quách Tử Khiêm.

Trong sân trở nên ồn ào hơn.

Nên đi ra ngoài đó hay không? Chuyện do mình gây ra thì cũng nên do chính mình...

“Tam phu nhân, bà nói gì vậy? Thanh Nhi sao có thể đánh người được? Hay là có hiểu lầm gì đó?”

Tiếng Tiết mẫu thân từ bên ngoài truyền vào. Mặc dù giọng nói bà vẫn nhẹ nhàng như thường ngày, thế nhưng không hề có chút sợ hãi nào.


Tiết Thanh bỏ cái chậu xuống, ngồi vào thùng tắm, hơi nước bốc lên từ thùng tắm khiến cảnh vật trước mắt nàng trở nên mơ hồ, cũng làm cho thanh âm bên ngoài trở nên không rõ ràng.

“Mọi người đều nhìn thấy là do Tiết Thanh đánh, chị dâu Tiết, chị chưa biết đấy thôi, bàn tay Tử Khiêm nhà tôi bị thương nặng đến nỗi xương cốt bên trong cũng lòi ra ngoài luôn rồi...”

Giọng nói vừa nghẹn ngào vừa nghiêm khắc này chắc chắn là của Quách tam phu nhân, thân mẫu của Quách Tử Khiêm.

Làm gì có chuyện lòi xương ra ngoài, đúng là mấy bà mẹ thường hay phóng đại mà. Tiết Thanh tựa đầu lên trên thùng gỗ, hé miệng cười một tiếng. Mặc dù có thể nàng đã làm Quách Tử Khiêm bị thương đến xương cốt, thế nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ, không đáng để nàng ra tay độc ác như vậy. Mặc dù cách làm của mấy đứa trẻ này rất khó ưa nhưng nàng nghĩ chỉ cần cảnh cáo cậu ta một chút là được rồi, chắc chắn về sau cậu ta cũng không dám làm như vậy nữa đâu.

Tiếng nói chuyện trong sân vẫn còn, Tiết mẫu thân cũng không có bị Quách tam phu nhân hù dọa. Dù sao người bị thương cũng không phải là con của mình, vì vậy lúc này Tiết mẫu thân vẫn bình tĩnh hơn Quách tam phu nhân rất nhiều.

“Không phải là đánh nhau đâu, Thanh Tử làm sao biết đánh nhau chứ? Bà nên hỏi rõ ràng xem là chúng chơi giỡn với nhau hay là đấu võ đây?”

“Hỏi thì hỏi, con tôi cũng đã bị thương thành thế này rồi còn có thể lừa chị sao? Không tin chị cứ đi xem nó là sẽ biết ngay thôi.”

Tam phu nhân khóc lớn.

Tiết mẫu thân cũng không cam lòng khóc theo.

“Tam phu nhân bà đừng lo lắng quá, tôi rất hiểu tâm trạng của bà, lúc trước khi Thanh Tử bị hai vị thiếu gia đánh bị thương tôi cũng rất lo lắng...”

“Thiếu gia sẽ không đánh nhau đâu! Dù thiếu gia có đánh người đi nữa thì đó cũng là điều dĩ nhiên, ai biểu lúc trước bọn họ đã đánh thiếu gia chứ!”

Tiếng la của Noãn Noãn xen lẫn tiếng ồn ào ngoài sân.


Tiết mẫu thân tuy nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối, thế nhưng nếu suy nghĩ kỹ, một người phụ nữ có thể một mình nuôi con khôn lớn, lại còn có thể một mình dẫn con đi một đoạn đường xa như vậy để tìm đến Quách gia xin giúp đỡ. Hơn nữa còn có thể lừa gạt cả Quách Hoài Xuân, khiến ông mở miệng muốn gả con gái của mình đi để báo ân. Tất cả những điều đó đã chứng minh, bà không phải là một người phụ nữ yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình. Khi chịu thiệt thòi phải làm gì, khi nhờ vả phải cư xử ra sao, bà hiểu rất rõ về điều đó.

Cảm giác có mẫu thân che chở thật tốt, Tiết Thanh ngụp đầu xuống nước, bên trên mặt nước nổi lên vài cái bong bóng, hiện tại nàng không còn nghe thấy tiếng ồn ào ngoài kia nữa.

................

Tiết Thanh rửa mặt, thay bộ quần áo thường mặc ở nhà sau đó đi ra ngoài. Tiết mẫu thân và Quách tam phu nhân đã bị Quách đại lão gia gọi đi.

Ngoài sân vẫn còn náo nhiệt như cũ. Lúc Quách tam phu nhân đến đây náo loạn thì tất cả người ở tạp viện đều chạy ra để xem, chính vì vậy ai ai cũng biết đến chuyện Tiết Thanh đã đánh Quách Tử Khiêm.

“Tiết Thanh, ngươi thật lợi hại nha, dám đánh cả Tử Khiêm thiếu gia.”

“Không chỉ đánh Tử Khiêm thiếu gia thôi đâu, còn có Tử An thiếu gia và Bảo Nhi tiểu thư nữa đó... Con trai thứ ba nhà tôi tận mắt thấy cảnh đó đấy.”

Mấy người đàn ông lớn tuổi bưng bát cơm ngồi chồm hổm ngoài cửa vừa ăn vừa nói. Mặc dù cũng không còn nhỏ tuổi gì nhưng dù sao đi nữa cũng là đàn ông trai tráng, họ rất hăng hái và tò mò khi nghe được mấy chuyện đánh nhau thế này.

“Cái này coi bộ càng khiến cho Quách Tử Khiêm thù hận Tiết Thanh thêm thôi, thật không tốt chút nào.” Ngược lại, mấy người phụ nữ thì lo lắng nói: “Dù sao cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà ngươi ta.”

“Tiết Thanh ca ca là người lợi hại nhất.” Đây là tiếng reo hò của đám trẻ.

Tiết Thanh vừa cười với bọn trẻ vừa nói.

“Không phải đánh nhau... chỉ là đấu võ thôi.”


“Sẽ không có thù hận gì đâu, chỉ là không thể thân thiết chơi chung với nhau được thôi...”

Không bao lâu sau, Tiết mẫu thân đã trở về, cũng nói ra lời kết luận cuối cùng của Quách đại lão gia.

“Đó là do cái cọc gỗ ở chỗ luyện võ bị hư, khi luyện võ bọn trẻ lại không cẩn thận đụng vào đó, vậy nên Tử Khiêm thiếu gia mới bị thương.” Bà nói với vẻ mặt đầy lo lắng: “Chỉ mới luyện võ bằng cọc gỗ đã gặp nguy hiểm, có lẽ Thanh Tử không nên đi học thì tốt hơn.

Không đợi Tiết Thanh nói chuyện, đa số những người hàng xóm xung quanh đã lên tiếng phản đối.

“Đã học võ thì không nên sợ nguy hiểm.” Bọn họ nói xong lại cố gắng khuyên nhủ Tiết mẫu thân rất nhiều, họ sợ bà sẽ hủy đi mong ước của con mình.

“Công phu Quách gia rất nổi tiếng, bà nên để cho Tiết Thanh học tiếp, để tương lai nó có thi rớt Trạng Nguyên đi nữa thì vẫn còn kỹ năng riêng để tự bảo vệ chính mình...”

“Hoặc đi làm người giao hàng cũng có thể nuôi sống được gia đình rồi.”

Thiền Y đang đứng sau lưng đám người kia, vẻ mặt nàng vô cùng kích động. Ngay khi Quách tam phu nhân chạy đến đây náo loạn thì nàng đã nhanh chân chạy đến Quách gia để nghe ngóng nên nàng biết rất rõ sự thật của việc này là gì.

Quách thiếu gia và Quách tiểu thư đều không làm hại được Tiết Thanh mà ngược lại còn bị Tiết Thanh đánh một trận. Tiết Thanh thật lợi hại, giống như thần tiên vậy đó!

..................

Tiết Thanh không để ý đến lời bàn tán, khen ngợi của mọi người. Đối với nàng đó chỉ là chuyện nhỏ, vì mấy đứa trẻ kia quá đáng ghét nên nàng mới dạy dỗ chúng thôi, để sau này bọn nó không dám đến làm phiền việc học của nàng nữa.

Tương lai mấy đứa trẻ kia đâu cần phải lo đời sống cơm áo gạo tiền, nhưng nàng thì khác, nàng không rảnh để quậy phá, náo loạn với bọn nó.

Qua chạng vạng tối hôm sau khi nàng đến võ đài thì đã không thấy mấy đứa trẻ Quách gia nữa, hơn nữa vị Chu võ sư dạy nàng cũng đã bị đổi thành người khác, nghe nói đó là người mà Quách đại lão gia tự chọn cho nàng.

Động tác của vị võ sư mới này rất dứt khoát và lưu loát, ông đang bắt đầu dạy nàng công phu quyền cước. Tiết Thanh thử dò xét vị võ sư này thì phát hiện ra trình độ của ông cao hơn Chu võ sư rất nhiều. Mặc dù không biết Quách Hoài Xuân có ý gì, nhưng có ông thầy giỏi như vậy, nàng cũng không ngại mà học hỏi thêm một vài kỹ năng, tuy bản thân nàng cũng rất lợi hại rồi.


Sau vụ việc đó, mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng như lúc ban đầu. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong mấy ngày này Tiết Thanh đã có thể tự cầm dây thừng leo lên núi Lục Tuyền. Mặc dù nàng vẫn còn thở hổn hển như cũ, tốc độ cũng không nhanh, nhưng dù sao hiện tại nàng đã không cần Tứ Hạt tiên sinh phải kéo lên nữa.

Cái này tất nhiên vẫn chưa đủ, kết quả cuối cùng mà nàng muốn đạt được đó là tay không leo núi giống như Tứ Hạt tiên sinh. Tuy nhiên điều đó không phải là chuyện có thể thực hiện được chỉ mới sau một, hai tháng luyện tập.

Nhìn đỉnh núi trước mặt, Tiết Thanh cố gắng dùng sức trên cánh tay đã tê dại vì mỏi của mình, nàng thuần thục đạp lên một khối đá lồi ra, sau đó xoay người nhảy lên.

Nhưng ngay lúc Tiết Thanh đang muốn nhảy xuống mặt đất thì chợt nghe thấy tiếng chân tới gần đây.

Có người đến!

Tiết Thanh bị trượt chân ngã ngồi xuống đất.

Có tiếng cười vang lên.

Bấy giờ Tiết Thanh mới nhận ra, cách đây không xa có người đang đứng nhìn lại đây, hình như hắn ta cũng đang tính đi về hướng này thì phải.

Đó là một thanh niên trẻ tuổi chỉ tầm mười bảy, mười tám, hắn ta mặc chiếc áo dài xanh quen thuộc mà nàng vẫn thường thấy ở đây. Dáng người hắn ta cao gầy, tuy gương mặt không phải thuộc dạng cực kỳ xinh đẹp, thế nhưng hắn ta có một đôi mắt to và sáng trông rất thu hút. Lúc này hắn ta đang cười rất tươi, nụ cười ấm áp như những tia nắng đang tỏa sáng trong khu rừng.

Người này thật thu hút, Tiết Thanh thầm nghĩ.

Người thiếu niên kia đang cầm một con sáo, nhìn thấy Tiết Thanh ngồi dưới đất, vẻ mặt ngơ ngác, trên trán thì lấm tấm mồ hôi, hắn ta mỉm cười nói.

“Trốn học hả? Đúng là to gan mà.” Giọng nói thật trong trẻo.

Ánh mắt Tiết Thanh sáng lên, nàng không nhịn được vội đứng dậy.

Giọng nói này chính là tiếng ca mà nàng nghe được trong lần đầu tiên tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui