Đại Đế Cơ

Tiết Thanh nghĩ, quả nhiên bữa tiệc lần này không cứ thế kết thúc, vẫn phải xảy ra chuyện gì đó ư? Lúc trước khi ở dịch trạm, bọn họ có báo thân phận của mình. Đám thí sinh Tây Lương dù không đuổi theo nhưng chắc chắn đã tra được thân phận của bọn họ. 

Tiết Thanh dừng lại. Liễu Xuân Dương cũng dừng lại theo. Bàng An nhìn thí sinh Tây Lương với vẻ mặt mang theo sự phẫn nộ của người bị hại, cũng dừng chân lại. Mà người khác không biết chuyện nên vẫn tiếp tục bước đi tới chỗ cầu thang. 

"Mất cái gì vậy?" Lâm tú tài có vẻ không vui, nhưng vẫn còn hỏi, nhìn trái nhìn phải, rồi dừng mắt trên người mấy thiếu niên Bùi Yên Tử, Trương Song Đồng: "Đừng hấp ta hấp tấp, vội vội vàng vàng chứ..." 

Trương Song Đồng vỗ vỗ người, nói: "Kỳ quái, tới dự tiệc mang miệng theo là được rồi... Các ngươi còn mang thứ gì nữa? Già rồi nên phải mang thuốc theo à?" 

Bên này đang cãi nhau, ở phía bên kia, đám quan viên đang đi ra cũng nghe thấy tiếng kêu, hỏi: "Mất cái gì?" 

Hai phe trên dưới chỉ hỏi, không ai trả lời. 

Lâm tú tài nhíu mày nhìn đám quan viên đi ra, nói: "Không phải các vị nói bọn ta đánh rơi đồ à?" 

Đám quan viên kia cũng nhíu mày, nhìn xung quanh, rồi hỏi tiểu lại người hầu: "Mất cái gì? Ai kêu?" 

Đám người hầu, tiểu lại đều lắc đầu. 

"Không có." 

"Không biết." 

"Mất gì cơ?" 

Cửa đại điện trở nên ồn ào náo loạn. Chỉ có đám thí sinh Tây Lương yên lặng nhìn cảnh này, nụ cười trên làn da trắng hơn người Đại Chu trở nên rực rỡ chói mắt. 


Bên kia, đã có văn lại chạy về trong điện xem xét, quay lại hồi bẩm: "Chỗ ngồi của phủ Trường An không có cái gì cả." 

Không có à? Đám người Lâm tú tài vừa khó hiểu, vừa tức giận. 

"Vậy chuyện gì xảy ra?" 

"Là ai bảo bọn ta rơi đồ?" 

Trong tiếng hỏi ồn ào, quan chức Quốc Tử Giám, Tống Nguyên và Thanh Hà tiên sinh cũng đi ra. Thấy đám thí sinh phủ Trường An, sắc mặt Thanh Hà tiên sinh lập tức sa sầm... Quả nhiên không thể chấm dứt như vậy được? Chuyện gì thế này? Hắn nhịn không được, liếc mắt nhìn Tiết Thanh. 

Vị thiếu niên kia không tiến lên mà đứng ở cuối cùng cùng với hai thiếu niên khác, vẻ mặt bất an và khó hiểu... Thoạt trông có vẻ không liên quan đến nàng. 

Tống Nguyên cũng đảo mắt nhìn qua thí sinh phủ Trường An, hỏi: "Làm sao vậy?" 

"Bọn họ nói là mất đồ." Một vị quan chức nói. 

Lâm tú tài lập tức nói: "Không phải, là bọn họ bảo chúng ta mất đồ." 

Bọn quan viên bên cạnh và đám thí sinh khác của phủ Trường An lập tức kể qua câu chuyện. Tống Nguyên nghe xong, nhíu mày, giơ tay ngăn lại nói: "Vậy rốt cuộc là có mất gì hay không?" 

Văn lại nhìn đám thí sinh Trường An. Đám thí sinh Trường An cũng nhìn nhau. 

"Không!" 

Mọi người cùng kêu lên. 


Thanh Hà tiên sinh nói: "Đã không mất thì còn ở lại đây làm cái gì! Giải tán đi!" 

Bốn phía vang lên tiếng cười nhạo. Sắc mặt đám người Lâm tú tài đỏ bừng. 

"Đúng là có người gọi chúng ta mà..." 

"Ai đáng ghét vậy chứ?" 

"Gọi vớ gọi vẩn!" 

Vừa oán giận vừa quay người bước đi. Tiếng cười bốn phía còn vang hơn nữa. Người ta nhìn về phía này, giơ tay chỉ chỏ. Không ngừng có tiếng "phủ Trường An" vang lên, cả tiếng cười nhạo khẽ truyền tới. 

"Ôi chao, trước kia chưa dự tiệc bao giờ... Uống nhiều quá nên đầu óc choáng váng hở?" 

"Chắc là ăn chưa đủ, không muốn đi ư?" 

Trương Song Đồng phất tay áo: "Không ngờ tới lúc kết thúc tiệc, phủ Trường An chúng ta lại nổi danh." Lại cảm thấy khó hiểu: "Rốt cuộc là sao, chúng ta mất gì à?" 

Tiết Thanh nói: "Mặt chứ gì!" 

Mặt? Trương Song Đồng, Liễu Xuân Dương và Bàng An đều quay sang nhìn nàng, vừa đi vừa thấy đám thi sính đi trước đi sau bọn họ không ngừng quay sang chỉ chỏ cười nói, đều gượng cười. Thật đúng là... mất mặt. 

Tiết Thanh cười cười, nhìn đám thí sinh Tây Lương vẫn còn đang đứng ở trước điện. Từ đầu đến cuối, bọn họ không nói gì... Không nhảy ra cười nhạo, không nhắc tới chuyện ngày đó, chỉ vui sướng nhìn đám thí sinh phủ Trường An xấu hổ. 


Tiếng kêu kia là bọn họ làm. 

Loại trả thù này, thật đúng là buồn cười mà làm cho người ta không làm gì được. Tiết Thanh đảo mắt qua, đột nhiên ngừng lại. Phía sau đám thí sinh Tây Lương có một tầm mắt, sắc bén mà lạnh lẽo, u ám. 

Nàng nheo mắt nhìn, chỉ thấy bóng người chợt lóe lên rồi biến mất. Đám thí sinh Tây Lương bắt đầu đi ra, phía sau bọn họ là đèn lồng sáng trưng, cấm quân mặc thiếp giáp đứng nghiêm trang và một kẻ mặc y phục tiểu lại đang đi tới bên kia hành lang. Kẻ này có vóc dáng cao gầy, vai rộng lưng gầy, hai tay như khoanh trước ngực, bước đi lắc lư... Giống như mang theo vẻ láu cá của một tiểu lại già nua nhưng thân hình này thì chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Dưới ánh đèn đong đưa, chỉ chớp mắt hắn đã quay vào một góc điện, biến mất khỏi tầm mắt. 

"Đi đi, còn nhìn cái gì nữa... Không mất gì cả." Đám người Lâm tú tài đã bắt kịp, tức giận nói, rồi lướt qua đám người Tiết Thanh, bước đi. 

Tiết Thanh cười, thu tầm mắt lại. Ván này, coi như bọn họ thắng. 

...

Đứng trước cửa điện cao cao nhìn đám thí sinh nối đuôi nhau đi dưới những ngọn đèn lồng, Tống Nguyên cười rất là vui mừng. 

"Lại có thêm cách mới để tuyển chọn người tài cho Đại Chu ta." Hắn nói: "Thi quân tử làm cho người trong thiên hạ biết thế nào là phong thái người quân tử, cũng là giáo hóa." 

Nói tới đây hắn chắp tay về phía kinh thành. 

"Bệ hạ thánh minh!" 

Đám quan chức và cả giám khảo đều chắp tay và hô "bệ hạ thánh minh" rồi cười nói rất vui vẻ. Thanh Hà tiên sinh cũng vui, bởi vì bình an vô sự. 

Nhưng không phải ai cũng vui vẻ, đám thí sinh tự dưng bị đùa cợt về tới khách sạn, tâm tình không tốt chút nào. 

"Thật là mất mặt." 

Mấy người lớn tuổi căm giận. 

"Nhất định phải tra xem tên tiểu lại nào kêu bừa như vậy." 


Bùi Yên Tử, cả đêm nay đều im lặng, nói: "Có gì mà mất mặt... Yến tiệc này có phải là thi quân tử đâu." 

Lâm tú tài nói: "Không liên quan tới cuộc thi nhưng mất đi phong thái." 

Bùi Yên Tử nói: "Phong thái à, đương nhiên có liên quan tới cuộc thi. Thắng mà thất lễ thì cũng chị bị coi là cuồng sinh, không biết kiềm chế. Nhưng thua thì có phong thái quân tử cũng chẳng ai quan tâm... Đừng để ý mấy cái việc nhỏ nhặt này." Nói xong, cứ thế bước đi. 

Mấy người Lâm tú tài lắc đầu, nói: "Há có thể chỉ bằng thắng thua mà định quân tử, người trẻ tuổi thật là..." Cảm thán thế hệ sau không bằng thế hệ trước. 

Quách Tử An tới đón không hiểu gì, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Hắn không có tư cách tham gia yến tiệc nên phải chờ ở khách sạn. 

Trương Song Đồng bực mình kể cho hắn nghe: "Không biết là ai đùa chúng ta." Thở phì phò đi tìm chủ quán định uống rượu. 

Quách Tử An nhìn Tiết Thanh. Lúc này bên cạnh Tiết Thanh chỉ còn Liễu Xuân Dương và Bàng An. 

Tiết Thanh nói: "Là người Tây Lương hô." 

Bàng An trừng mắt: "Lần này chúng ta không tiếp xúc với bọn họ, sao còn bắt nạt người ta như vậy?" 

Trước vốn đã tiếp xúc rồi mà. Liễu Xuân Dương và Quách Tử An hiểu rõ trong lòng, đã biết là người Tây Lương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chỉ là trò này... thực không còn lời nào để nói. 

Tiết Thanh nói: "Không cần để ý tới hành vi tiểu nhân này..." Rồi dặn Bàng An đừng nói cho mọi người: "Không có chứng cứ, cãi không rõ, rất vô nghĩa, lại khiến mọi người bị nhiễu loạn. Cứ như Yên Tử thiếu gia nói, an tâm mà chuẩn bị, đến lúc đó thắng bọn họ chính là ta đã bắt nạt lại rồi." 

Bàng An nói: "Không ngờ tới lại tham gia thi quân tử." Nghĩ tới phong thái của người Tây Lương trên yến tiệc, rồi nghĩ tới chuyện bọn họ làm, lắc đầu nói: "Làm gì có chút nào là quân tử." 

...

Trong một gian khách điếm cách khách sạn nơi các thí sinh phủ Trường An ở hai con đường, đám thí sinh trở về, ngồi xuống cười ầm lên. Trong phòng, đèn sáng tỏ. Bàn ghế đã bị cất đi mà thay vào đó là đệm vải hoa lệ. Mọi người ngồi trên đệm. Đám thị nữ mang các chén đĩa, làm từ vàng bạc, đựng trái cây, rượu và đồ ăn lên. 

Trong đám người, vị thiếu niên tuấn tú chói mắt nhất vịn đai ngọc, cười nói: "Đêm nay thấy rõ rồi, ra đám thí sinh phủ Trường An trông như vậy..." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui