Đại Đế Cơ

Lúc này đang là giờ tan học, khắp rừng núi ồn ào náo nhiệt.

Bỗng nhiên bên ngoài trường có một người lao nhanh vào.

“Không hay rồi, không hay rồi.”

Đó là một học sinh còn trẻ tuổi, thần sắc của hắn ta vô cùng hoảng loạn. Trời cuối thu mà mồ hôi ướt đẫm cả áo, không biết là do chạy hay là do sợ hãi, hắn ta cứ men theo các bậc thang, lảo đảo bước lên.

“Trương Liên Đường bị bắt đi rồi!”

Trương Liên Đường xuất thân là con em của dòng họ Trương thị ở thành Trường An, mặc dù học thức không phải là xuất chúng cho lắm nhưng ở cái trường học này, mọi người đều biết hắn. Cho nên khi nghe thấy tiếng hô, ai nấy đều sững sờ.

Sao có thể như vậy được?

“Quan binh kinh thành đang bắt người… Trương Liên Đường bị bọn họ bắt ở trên đường rồi…” Vị đồng môn kia thở hổn hển nói.

“Binh lính bắt người… Quả nhiên là bọn chúng bắt cả học sinh rồi.”

“Bời vì chuyện của Trương Niện, bởi vì chúng ta là đồng môn của huynh ấy, là nghi phạm của nghi phạm…” Một người còn khá trẻ thét lên.

Câu nói này khiến con đường trên núi chỗ trường học nhất thời trở nên hỗn loạn, có người la hét, có người chạy loạn.

“Đừng ầm ĩ nữa!” Các tiên sinh cũng vội vàng chạy tới chỗ đám học trò, hiển nhiên cũng vừa mới biết tin tức này: “Người của trường cũng đi hỏi Thanh Hà tiên sinh rồi, mọi người bình tĩnh đừng nóng vội.”

Nhưng mà làm sao có thể bình tĩnh được. Việc Trương Niện bị bắt là do hắn ta có mặt ở gần Song Viên lúc đó, còn việc Trương Liên Đường bị bắt là một sự công kích quá lớn với bọn họ rồi.

“Chúng ta cũng đi xem xem.”

“Bị bắt đưa đi đâu rồi.”

Giữa rừng núi liền vang lên những tiếng dò hỏi. Vị học tử vừa báo tin ban nãy đứng thẳng người, nói: “Ta biết, đưa đến chỗ Song Viên.” Nói xong thì quay người chạy đi: “Mọi người đi theo ta.”


“Không được đi.” Các vị tiên sinh vội vàng ngăn cản.

“Đừng đi đến đó, sẽ bị bắt lại đấy.” Có vị học tử hét lên.

Nghe thấy thế thì có không ít người cảm thấy chùn bước, thế nhưng rất nhanh sau đó lại lên tiếng.

“Sợ gì chứ! Chúng ta không làm điều gì ác cả, có gì mà phải sợ!” Có người lớn tiếng nói, hơn nữa còn đang chạy xuống dưới núi: “Ta phải đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Đúng thế, bọn họ không có làm việc ác, sao phải sợ chứ, mang tiếng là đệ tử của Thánh nhân mà đến lòng dũng cảm cũng không có ư?

“Muốn bắt thì bắt hết chúng ta lại đi này!” Có người lên tiếng: “Để xem xem dưới thiên hạ này, thành Trường An này có còn vương pháp hay không.”

Nhất thời đều là những âm thanh hô hào hiển hách.

“Có còn vương pháp không vậy!”

“Muốn bắt thì bắt hết chúng ta đi!”

Mấy chục học sinh cùng nhau xuống núi, những vị giáo tập kia không thể nào ngăn cản nổi, chỉ có thể chạy theo bọn họ. Tất nhiên, không phải tất cả các học sinh đều đi đến chỗ Song Viên, có mấy người nhìn nhau, sau đó tách khỏi đám động, chạy quẹo vào một ngõ nhỏ chỗ cửa tiệm ven đường. Lúc này, trên đường phố đều là một khung cảnh hỗn loạn vì thế không có ai chú ý cũng không có ai để tâm đến bọn họ.

Noãn Noãn đang ngồi xổm trước cửa thảo đường nghịch dương quải thì thấy bọn họ đi đến, liền xích ra một chút, sau đó cẩn thận quan sát tứ phía. Đám người Sở Minh Huy bước vào trong phòng, Quách Tử Khiêm đóng cửa lại rồi đặt một bộ gõ lên bàn.

Mọi người cũng ngồi xúm lại.

“Chuyện gì vậy? Tại sao Liên Đường ca lại bị bắt đi rồi?” Sở Minh Huy vội vàng hỏi.

“Là ai đã để lộ cơ mật rồi ư?’ Một người cũng tức giận nói.

“Không thể nào, chúng ta hành sự rất cẩn thận, những tay sai cũng đều là những người thân tín nhất.” Một người khác giọng nói có chút run run.


Tiết Thanh vội trấn an: “Mọi người đừng hoảng, Liên Đường bị bắt không phải vì bị phát hiện ra đâu.” Nàng nói đến đây thì chợt dừng lại.

Sở Minh Huy hỏi: “Vậy thì vì điều gì?”

Tiết Thanh đáp: “Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là do hắn cố ý để bị bắt.”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu.

Tiết Thanh giải thích: “Hiện tại, các học tử ở trường đều thông cảm, tin tưởng Trương Niện cũng như ngày càng cảm thấy bất mãn với quan phủ. Người dân toàn thành cũng bắt đầu hoảng sợ, lo lắng. Lúc này chúng ta cần một mồi lửa để khiến sự bất mãn của mọi người vỡ ra. Tất nhiên, mồi lửa này rất nguy hiểm, ta đang nghĩ xem làm thế nào là an toàn nhất, không ngờ được Liên Đường huynh lại tự mình hành động rồi.

Thì ra là như vậy, Sở Minh Huy siết chặt nắm tay, nói: “Liên Đường ca trước giờ đều như vậy, dũng cảm, mưu trí, ngày trước có đánh nhau thì cũng tự mình dựa mình.”

Quách Tử Khiêm hỏi: “Liệu Liên Đường ca có gặp nguy hiểm không?”

Tiết Thanh đáp: “Vì huynh ấy là con cháu nhà Trương gia nên có lẽ tạm thời sẽ không có chuyện gì. Cho nên đây cũng là lí do vì sao huynh ấy lựa chọn cách này.”

Sở Minh Huy lên tiếng: “Nhưng mà lại rơi vào tay của Liêu Thừa, Đoàn Sơn. Bọn chúng lại đang muốn cả thành Trường An này phải khiếp sợ, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Một người chợt nói: “Cô phụ (1) của ta nhậm chức tại hình bộ có kể rằng thủ đoạn thẩm án của tên Đoàn Sơn vô cùng tàn nhẫn, khiến người ta sống không bằng chết, hầu hết các phạm nhân đều không chịu nổi mà phải khai ra chân tướng, chỉ xin được chết nhanh hơn… Liên Đường ca nếu phải chịu tội thì…”

Mọi người đều siết chặt tay lại, đại lao, cực hình đều là những thứ mà bọn họ chưa từng gặp phải và cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

Sở Minh Huy nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu ngừng học, không phải vì Trương Niện mà là vì Liên Đường ca.”“Vì thế chúng ta phải mau chóng cứu huynh ấy ra!” Tiết Thanh kết luận.

Quách Tử Khiêm bổ sung: “Vì Liên Đường càng có sức thuyết phục hơn là vì Trương Niện, nếu có thể cứu Liên Đường ca ra thì cũng sẽ cứu được cả Trương Niện.”

Sở Minh Huy giơ tay ra: “Bắt đầu thôi.”

Những người khác cũng không nói gì nữa, từng người lần lượt giơ tay ra, đặt lên tay hắn.


“Bắt đầu.”

Nắng chiều tà ngả dần về phía tây, sắc nắng rực như màu lửa. Chỗ gần Song Viên vốn ít người qua lại nay bỗng huyên náo tiếng người tiếng xe tiếng ngựa.

“Tam Lang đến rồi.”

“Thanh Tử thiếu gia.”

Nhìn thấy Tiết Thanh chống nạng bước đến, đám học sinh tranh nhau chào hỏi. Không hề né tránh như trước đây nữa mà ngược lại còn tăng thêm vài phần thân thiết cùng tin tưởng. Bởi vì bọn họ đều biết Tiết Thanh đã từng đối đầu với mấy tên quan binh hung ác.

Tiết Thanh mở lời: “Ta vừa mới ngủ dậy chuẩn bị về nhà, nghe nói xảy ra chuyện rồi… Liên Đường thiếu gia làm sao mà bị bắt vậy? Chẳng lẽ huynh ấy cũng là nghi phạm?”

Một người đôi mắt đỏ ké, phẫn nộ nói: “Thế nên mới nói là bắt người loạn lên, bọn chúng điên rồi.”

Những người khác cũng nhao nhao nói thêm vào, làm cho chỗ đó ầm ĩ lên một trận. Các giáo tập (2) lau mồ hôi, vội chen lên trấn an: “Đừng làm ầm lên nữa”. Lão gia của nhà họ Trương cùng người phía trường học là Thanh Hà tiên sinh đều đang ở bên trong rồi, rất nhanh thôi mọi việc sẽ được sáng tỏ, các trò bình tĩnh đừng kích động.” Sau đó còn chỉ về phía binh lính kinh thành đang đứng đầy ở trước cửa.

Tiết Thanh lên tiếng: “Vậy thì chúng ta hãy đợi đi, xem bọn họ sẽ làm thế nào. Thả người hay là bắt hết chúng ta lại.”

Sao lại có thể nói ra câu này chứ. Các giáo tập nghe vế trước thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến vế sau thì hít mạnh vào.

“Không phải, sẽ không phải là bắt bớ linh tinh…” Bọn họ vội vàng nói.

Các học sinh đã rất tức giận rồi: “Để xem bọn chúng muốn thế nào.” “Bắt hết chúng ta lại thì hay lắm.” Học sinh tụ tập lại đông hơn, có người phẫn nộ, có người sợ hãi, thế nhưng tất cả đều hô hoán lên khiến tiếng trấn an của các giáo tập bị chìm nghỉm.

Tiết Thanh giơ tay lên, nói: “Đừng làm ồn…”

Những học tử xung quanh dừng lại, nhìn nàng.

“Chúng ta đợi đã.”

Mọi người gật đầu, sau đó nhìn về phía trước chờ đợi. Các thầy thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, đứa nhỏ này biết điều nhưng cũng có thầy không nhịn được liếc nhìn Tiết Thanh. Nếu nhứ đứa nhỏ này không biết điều thì sẽ thế nào?

Bên ngoài Song Viên có mấy chục học sinh đứng đợi. Yên tĩnh nhưng không khí thì căng thẳng, còn bên trong Song Viên không khí lại vô cùng căng thẳng.

“Học trò này ta có thể đảm bảo không phải là người làm những chuyện đó.” Thanh Hà tiên sinh nói.


Liêu Thừa ngồi trên ghế, sắc mặt ôn hòa, mỉm cười đáp: “Lâm đại nhân lúc nào cũng kè kè bên cạnh vị học trò này sao? Nếu ngài nói như vậy thì ta cũng có thể đảm bảo rằng lính của ta không hề bắt nhầm người.” Vừa nói vừa chỉ về phía tên quan tướng đang đứng nghiêm trang bên cạnh.

Quan tướng bẩm báo: “Chúng thần tận mắt trông thấy tên đó mang theo những tờ giấy này trên người.”

Một vị tiên sinh ngồi bên cạnh Thanh Hà tiên sinh chợt đứng dậy, nói: “Cái này thì ta biết, Liên Đường quả thực có lấy ra mấy tờ giấy này nhưng đều là nhặt được, sau đó còn nhanh chóng giao nộp lại cho ta. Ta có nói với trò ấy là không được đi loan truyền. Trò ấy chắc chắn nhớ lời ta dặn nên khi nhặt được thì cất đi định mang về giao cho ta.” “Điều này thì những học trò của ta có thể làm chứng.”

Liêu Thừa cười cười: “Học trò sao… ngươi đang nói đến đám học trò đang đứng vây ngoài cửa phủ ta ư? Bọn chúng không đến làm chứng cho ngươi thì chả lẽ lại đến làm chứng cho ta sao?”

Sắc mặt Thanh Hà tiên sinh vô cùng nặng nề, ông tức giận đập bàn quát: “Liêu Thừa, làm người nên có chừng có mực.”

Liêu Thừa đứng dậy hành lễ với ông, nói: “Lâm đại nhân khẩu khí trước nay vẫn lớn như vậy nhỉ, chúng ta đây đã thất lễ rồi.”

Sau đó im lặng không nói thêm câu nào.

Đại lão gia của Trương gia vẫn luôn im lặng lúc này mới cất lời: “Không biết Liêu đại nhân muốn thế nào thì mới chịu thả người?”

Liêu Thừa đáp: “Cứ đợi sau khi Đoàn Sơn đại nhận tra hỏi rõ ràng xong sẽ thả thôi.”

Đoàn đại nhân tra hỏi sao? Sắc mặt Trương đại lão gia hơi tái lại, hai tay đặt trên đầu gối khẽ siết lại, vội đứng dậy hành lễ, hỏi: “Không biết có thể cho ta gặp tiểu nhi một lát được không?”

Liêu Thừa đáp: “Được chứ”, vừa nói vừa giơ tay ra lệnh: “Đến phòng giam hỏi Đoàn đại nhân xem đã thẩm vấn xong chưa?”

Nghe thấy hai chữ “được chứ”, đôi mắt Trương đại lão gia lóe lên một tia vui mừng nhưng ngay sau đó nghe thấy thẩm vấn thì tức khắc bị dập tắt, tay càng siết chặt hơn.

Đoàn đại nhân… thẩm vấn…

Nhà họ Trương mấy đời đều giàu có. Mặc dù không hề nuông chiều con cái, thế nhưng Trương Liên Đường từ bé đến nay ngoài ốm đau ra thì chưa bao giờ phải chịu khổ, luôn có kẻ hầu người hạ, trên người đến một vết xước cũng không có.

Thẩm vấn… ác quan kinh thành thẩm vấn… Trương đại lão gia trong nháy mắt hít thở không thông, con trai của ta…

***

(1) Cô phụ: chồng của cô

(2) Giáo tập (cách gọi thời xưa): giáo viên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui