Lúc đó, nàng bị thương thần trí mơ hồ, nghe thấy tiếng gọi Qua đại nhân, nhà họ Quách chẳng có đại nhân này, mà quan viên phủ Trường An có giao thiệp với nhà họ Quách sẽ đến thăm cô chẳng có ai họ Qua cả.
Vậy Qua đại nhân là ai?
Tiết Thanh không nghĩ mình đã nghe lầm, dù khi đó ý thức mơ mơ hồ hồ nhưng Tiết mẫu đã nói không, có lẽ đây là một bí mật, cũng giống mới việc Tiết mẫu ra ngoài lúc nửa đêm.
Ừm, có lẽ là người mà Tiết mẫu hẹn gặp ban đêm rồi, nàng cũng chẳng để ý chuyện này nữa, có thể lúc đó có đến thăm mình, hẳn không có ác ý với cô đâu.
Trong tiếng thầm thì khe khẽ và sự vỗ về của Tiết mẫu, Tiết Thanh đã ngủ lúc nào không hay, giờ nàng cần phải ngủ nhiều hơn để lấy lại tinh thân, hai ngày sau Tứ Hạt tiên sinh lại đến giúp nàng thay thuốc, mười ngày sau Tiết Thanh có thể xuống giường đi lại.
Cuối tháng bảy, mặt trời oi bức, mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào, Tiết Thanh hơi lùi về sau, nheo mắt.
Nàng mặc trường sam không thắt dây lưng, tay cầm gậy chống.
Noãn Noãn giương dù chạy tới, cười hi hi:
“Thanh Tử thiếu gia biến thành ông già rồi.”
Tiết mẫu trách mắng:
“Đừng nói bậy… Thanh Tử vẫn còn yếu.”
Bà vừa đỡ vừa hỏi:
“Muốn đi ra ngoài sao? Không đi không được à?”
Tiết Thanh bảo:
“Con bị thương ở tay, không phải ở chân mà, nếu không đi thì sẽ mốc méo mất.”
Tiết mẫu nói:
“Nào có quá thế chứ!
Bà không ngăn cản nữa, chỉ dặn dò đừng đi xa, Noãn Noãn một tay giương dù, một tay kẹp tấm đệm đỡ Tiết Thanh ra ngoài.
Tiết Thanh ra sân hoạt động chút xíu, lại bảo Noãn Noãn đừng đỡ mình nữa, cũng đừng cố sức che dù ở trên đầu mình:
“Phơi nắng thân thể khỏe mạnh.”
Noãn Noãn liền che dù cho mình bảo:
“Thiếu gia không sợ đen.”
Tiết Thanh đáp:
“Ừ, thiếu gia ta là nam nhân không sợ đen… Noãn Noãn đừng phơi đen mình đó.”
Nàng từ từ bước đi, Noãn Noãn loạng choạng theo sau, dọc theo con hẻm đi đến tiền viện, bọn nhóc đang đùa thấy nàng liền ào ào chạy đến. Đồng thanh kêu:
“Thanh Tử ca ca, Thanh Tử ca ca.”
Noãn Noãn giống như gà mái phẩy miếng đệm và dù ngăn cản bọn trẻ đến gần Tiết Thanh, la lớn:
“Đừng đụng vào thiếu gia nhà ta…”
Bọn trẻ cười vui vẻ cẩn thận vây quanh Tiết Thanh một khoảng, quan tâm tò mò nhìn Tiết Thanh, ríu rít hỏi chuyện vết thương, bọn trẻ cũng không hỏi gì nhiều, nhiều nhất là câu khi nào có thể cùng chơi xúc cúc với tụi em.
Tiết Thanh nghiêm túc nghĩ:
“Chẳng là nửa tháng nữa… Hay là trước ngày mười lăm tháng tám, chúng ta lại đấu một trận, nếu thắng, ca sẽ cho mọi người bánh trung thu.”
Bọn trẻ cùng hoan hô reo hò.
Tiết Thanh mỉm cười nhìn bọn chúng, bảo:
“Cho nên, các em phải luyện tập chăm chỉ đó.”
Bánh trung thu quá mê người, bọn trẻ lập tức ồn ào chạy đi, bóng da đá bay loạn xạ.
Noãn Noãn sợ bóng đánh vào Tiết Thanh, giương dù cản, bảo:
“Thiếu gia thật hào phóng…”
Dù còn nhỏ cũng biết việc đấu thắng sẽ được bánh trung thu chắc chắn sẽ là chuyện ai ai cũng đều vui thích.
Tiết Thanh nói:
“Bọn chúng còn tặng cho ta nhiều táo chua đó.”
Những đứa trẻ này cũng tới thăm nàng, còn mang theo quà nữa… Hái táo chua còn chưa chín bên tường thành, chính là đồ ăn vặt ngon nhất của bọn nhỏ.
Noãn Noãn đặt đệm lót xuống tảng đá bên đường, đỡ Tiết Thanh ngồi xuống, còn mình ngồi xuống tảng đá cao hơn, chân thì kẹp dù không biết mệt, còn che nắng cho Tiết Thanh, lại có tay ăn đậu phộng rang.
Tiết Thanh chống gậy nhìn bọn trẻ chơi xúc cúc, lại ngửi thấy hương hoa nồng nồng, xoay người tìm kiếm thì thấy bụi cỏ dại mọc um tùm bên khe đá và tường, lúc này một bụi hoa phấn trắng đang hé nở dưới ánh mặt trời.
Đang ngơ ngác thì có tiếng ngoài cửa vọng vào.
“Thật là nhàn hạ mà.”
Tiết Thanh giật mình, thì ra là Nhạc Đình, nàng vội muốn đứng dậy, Nhạc Đình đã bước nhanh lại, giơ tay bảo ngồi.
Hắn đến gần ngồi xuống cạnh Tiết Thanh nói:
“Lúc này không cần phải chào gì cả. Lúc ta đi qua đây, nghe bọn nhỏ trong hẻm bảo ngươi đang chơi xúc cúc… giật cả mình.”
Quả thật lúc nãy có mấy cô nhóc vin cửa nhìn vào trong viện, đây là mấy nhóc thường ngày chơi bịt mắt bắt dê trong hẻm, chắc nghe bọn trẻ kêu Tử Thanh ca ca nhưng lại trốn đi rất nhanh.
Tiết Thanh cười bảo:
“Làm gì khỏe nhanh đến thế, đâu phải thần tiên đâu.”
Nhạc Đình nhìn kĩ đôi mắt nàng, nói:
“Thực tốt…”
Hắn lại lấy ra cái bao nhỏ, Noãn Noãn tò mò lập tức ngó nhìn, có gì ăn hả?
Nhạc Đình nói:
“… Đây là bài giảng của Đoạn tiên sinh, ta đã chép lại giúp ngươi.”Bạn đang. đọ.c truyệ.n tại iREA.D.vnNoãn Noãn bĩu môi ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn đậu phộng rang, Tiết Thanh cười cười.
Nhạc Đình thấy nàng cười, bảo:
“Có phải cảm thấy phiền không? Lại còn nhắc nhở ngươi làm bài nữa.”
Tiết Thanh nói:
“Lúc bị thương sắp chết, ta đã nghĩ trên đời này chẳng có gì quan trọng cả… Giờ tính mạng an toàn thì bài tập lại quan trọng.”
Nhạc Đình cười đặt bao nhỏ bên người, đứng dậy nói:
“Vậy ta đi trước đây, bài tập tuy quan trọng nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn, ngươi cứ từ từ thôi.
Hắn cản Tiết Thanh đang muốn đứng lên, vỗ nhẹ vai nàng:
“Được rồi, sau này rồi cảm ơn đi.”
Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh.
Tiết Thanh vâng lời nên không đứng dậy, nhìn bóng hắn đi ra cửa, Noãn Noãn tiện tay đút cho nàng mấy hạt đậu phộng, ngoài cửa lại có tiếng ồn ào.
“Thanh Tử thiếu gia có thể ra ngoài à?”
Noãn Noãn vui vẻ vỗ tay, kêu:
“Tiểu Khả ca ca.”
Tiết Thanh nhìn thằng nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi đang chạy tới, trong tay cầm theo hai bao giấy.
Thằng bé cười hì hì nói:
“Thiếu gia nhà ta bảo ta đến thăm huynh.”
Là thằng bé Tiểu Khả sai vặt của Liễu Xuân Dương, nghe nói Liễu Xuân Dương vẫn đang bị nhốt nên bảo Tiểu Khả vài ba bữa đến thăm nàng.
Noãn Noãn ôm dù giơ tay nhìn Tiểu Khả, Tiểu Khả liền đưa bao giấy cho nàng, bảo:
“Bánh sơn tra, kẹo thông, còn có há cảo tôm thịt đầu bếp mới làm…”
Tiết Thanh cười cám ơn, bảo Noãn Noãn đến lây, những thứ này nàng chẳng thể ăn ngay tức thì, phải cho Tiết mẫu nhìn qua mới được, Tiết mẫu đã nói phải nhớ kĩ để sau này trả lễ lại, Tiết Thanh đã từng tin như thế nhưng giờ lại nghĩ khác rồi.
Tiết mẫu chắc là cao thủ dùng dược nhưng nhìn thấy bà chẳng hề phát hiện chuyện mình đã đổi thuốc đại phu Dương Tĩnh Xương kê nên có lẽ bà chẳng hiểu nhiều về y dược, chỉ biết dùng độc thôi.
Cho nên kiểm tra kĩ càng và không cho nàng ăn thức ăn ngoài là phòng ngừa nàng trúng độc? Đề phòng ai? Quách đại lão gia? Đã hạ độc hại chết mẹ con họ?
Có nhiều chỗ không thể nói rõ… Tóm lại chẳng phải chỉ có điều này là bí mật, từ từ sẽ rõ.
Tiểu Khả hỏi mấy câu về vết thương của Tiết Thanh cho có lệ, Tiết Thanh cũng cười đáp lại, Tiểu Khả liền cáo từ tung tăng chạy đi, Tiểu Khả vừa mới đi thì ngoài cửa lại náo nhiệt ồn ào, là bọn Sở Minh Huy đang chạy vào.
“…Chúng ta vừa gặp Nhạc Đình… Bảo ngươi ra ngoài đi lại…”
Bọn thiếu niên bu quanh Tiết Thanh vừa nhìn vừa hỏi, trước đó họ cũng đã sai người tới tặng quà thăm hỏi, bởi sơ mình quấy rầy nàng dưỡng thương nên không có tự mình đến, lúc này thấy Tiết Thanh ngồi trên tảng đá thì vui vẻ chạy đến.
Noãn Noãn rất buồn bực, bởi bọn họ chẳng mang lễ gì đến cả, nhiều người ầm ĩ lại chen chúc vào cây dù của nàng, cũng may bọn Sở Minh Huy cũng biết Tiết Thanh mới khỏe hơn nên chỉ nói vài câu rồi cáo từ.
Sở Minh Huy nói:
“Hôm khác chúng ta lại đến thăm ngươi.”
Hắn định giơ tay đập vào vai Tiết Thanh giống hồi đó, cũng may kịp thời nhớ ra nên dừng lại đúng lúc, sờ sờ đầu cười he he đi về.
Sở Minh Huy vừa đi thì Quách Tử Khiêm lại đến, nói với Tiết Thanh:
“Thanh Tử ca ca, huynh đang nghỉ ngơi à, đệ nhìn một lúc..”
Hắn lại cười hì hì bảo:
“Mà nhân duyên của Thanh Tử ca ca thật tốt đó, lần trước đệ và ca ca đánh nhau bị thương, bọn Sở Minh Huy chẳng đến hỏi thăm gì cả.”
Tiết Thanh cười đáp:
“Là đúng lúc bọn họ đi ngang qua thôi.”
Quách Tử Khiêm nói:
“Thanh Tử ca ca đừng khiêm tốn thế…”
Hắn lại giơ tay đỡ nàng:
“Nhưng mà vẫn nên về thôi, Sở Minh Huy là tên lắm mồm, hắn mà biết thì người người đều biết hết, sẽ càng nhiều người đến thăm huynh… Hay là huynh vào phòng nằm nghỉ đi.”
Ngồi cả buổi quả thật cũng hơi mệt, Tiết Thanh liền vịn vào hắn đứng lên, Quách Tử Khiêm lấy dù trong tay Noãn Noãn che cho nàng, ba người đang muốn đi thì ngoài cửa lại có tiếng hỏi thăm:
“… Là Tiết Thanh, Tiết thiếu gia đúng không?”
Là giọng nũng nịu của con gái.
Ba người Tiết Thanh quay đầu nhìn thì thấy một cô gái trẻ tuổi dựa vào bên cửa, người thì núp núp sau đó, lại cầm quạt che nửa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh.
Tiết Thanh tạm thời chẳng nhận ra, đáp:
“Đúng thế.”
Đôi mắt to tròn tức thì cong cong lưỡi liềm, bước ra khỏi cửa, trong tay cầm một bao giấy lớn, thướt tha thi lễ nói:
“Tiết Thanh thiếu gia, ta đến thăm chàng.”
Cây quạt vẫn che nửa mặt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tiết Thanh híp mắt nhìn kĩ, Quách Tử Khiêm “ồ” một tiếng:
“… Là Xuân Hiểu cô nương của Lục Ý lâu!”
Hắn nói, vẻ mặt bất ngờ nhìn về Tiết Thanh bằng ánh mắt sùng bái:
“… Thanh Tử ca… Nhân duyên của huynh quả thật quá tốt…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...