Trong lòng núi dung nham, hiện tại đám người chờ đợi Trần Phong từ dưới sông dung nham lên đã một ngày vẫn chưa có ai rời đi.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiển nhiên là phải chém được Trần Phong mới buông tha, nhưng đả trải qua một ngày mà Trần Phong còn chưa đi lên, làm cả đám cắn răng nghiến lợi.
-Có phải là hắn bị chết ở dưới rồi.
Một tên đệ tử suy đoán, lời này cũng được không ít người tán thành, dù gì chỉ là một võ giả, làm sao ở dưới dung nham một ngày mà còn không trồi lên, không chừng đã chết mất xác.
Đúng lúc này Nhạc Tử Phong lấy ra một cái ngọc giản đang phát sáng, hắn rót nguyên lực vào bên trong lắng tai nghe.
-Các vị sư huynh, chúng ta phát hiện một di tích, có thể bên trong có truyền thừa cùng bảo vật, nhanh tụ họp tại trung tâm bí cảnh..
Bên trong ngọc giản truyền tin vang lên một giọng nói rồi ngừng hẳn.
Gần hai mươi người ở đây hai mắt sáng rỡ, họ muốn ngay lập tức rời khỏi đây để đi tới trung tâm bí cảnh để tìm kiếm cơ duyên, còn hơn ngồi tại chỗ này chờ một người chết trồi lên.
Dù gì lần này đi vào bí cảnh chủ yếu là tìm kỳ ngộ trên con đường tu luyện của mình, còn chuyện thứ hai là diệt sát Trần Phong kiếm số lượng lớn linh thạch, nhưng hiện giờ Trần Phong ngay cả một cọng tóc cũng không có được thì ở đây làm gì.
-Vô Nhai, Vô Khuyết, hai người các ngươi cùng năm tên đệ tử ở lại đây, khi nào hắn xuất hiện hãy thông báo ta lập tức tiến tới.
Nhạc Tử Phong đôi mắt tỏa kim quang, trong đầu hắn cũng có suy nghĩ tương tự những người ở đây, cơ duyên của mình mới là trọng yêu, việc chém giết Trần Phong để sau cũng không muộn, cứ cho hắn tiếp tục sống lâu hơn một tý.
-Nhưng Nhạc sư huynh, không chừng hắn đã chết bên dưới, tại sao chúng ta còn canh ở chỗ này.
Huyền Vô Khuyết không phục nói, cơ duyên là của mỗi người, tại sao hai huynh đệ hắn lại phải ở chỗ này.
-Đây là lệnh, lần này do ta chỉ huy hay các ngươi? nhanh chóng tìm năm tên đệ tử rồi ngoan ngoãn ở đây, nếu có cơ duyên ta gọi các ngươi đi qua.
Nhạc Tử Phong âm thanh lạnh lẽo nói, một thân khí thế tỏa ra làm chấn nhếp toàn trường, cả đám không dám ho một tiếng, Huyền Vô Khuyết định phản bác nhưng đã bị đại ca cản lại.
Ở đây tên Nhạc Tử Phong này thực lực cao cường, nếu hai huynh đệ hắn liên thủ cũng chưa chắc cầm xuống Nhạc Tử Phong, huống gì còn là sư huynh đệ đồng môn, nội đấu sẽ không hay.
Hai huynh đệ họ Huyền cũng tức giận trong bụng, nhưng không nói gì thêm, chọn thêm năm tên đệ tử ở lại cạnh dòng dung nham chờ đợi con cá vào bẫy.
Nhạc Tử Phong âm nhu cười lạnh một tiếng khinh miệt, rồi cùng hơn mười tên đệ tử các môn phái còn lại bay lên trên, ly khai ngọn Hỏa Sơn này đi về trung tâm bí cảnh.
-----------
Trở lại với Trần Phong, lúc này hắn đang ôm thân thể mềm mại ấm áp của Tinh Linh Nữ Vương vào lòng say giấc nồng.
Nếu đế đám người chờ đợi Trần Phong biết, lúc nay hắn đang ôn hương nhuyễn ngọc, chắc chắn sẽ phun ra vài lít máu rồi thân tử đạo tiêu
Cả hai đều ấm ấp nằm ôm chặt lấy nhau không buông bỏ, ngay cả ánh sáng bình mình ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, cùng tiếng chim hót đón chào ngày mới cũng không làm hai người thoát khỏi mộng ảo.
Trần Phong một đêm này có thể nói là ngủ một giấc thật sâu, như là vứt bỏ hồng trần thế gian, chìm đắm vào thế giới của mình, nơi đó có những người hắn yêu thương, và những thứ hắn cần phải bảo vệ.
Tu sĩ từ khi tiến vào Kim Đan cũng đã không cần ăn uống, ngủ nghỉ mà vẫn thần thanh khí sảng, nhưng Trần Phong hiện tại cứ như một người bình thường cảm nhận chân thật một giấc mông an bình.
Tinh Linh Nữ Vương nằm trong ngực hắn vặn vẹo thân thể, mở mắt ra nhìn Trần Phong, trong lòng chạy qua một cảm giác khác thường, tuy không biết là gì nhưng nàng mong muốn thời gian vĩnh viễn sẽ dừng tại khoảnh khắc này.
Tinh Linh Nữ Vương đưa ra một bàn tay tinh xảo, chạm nhẹ lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm của hắn, như có vật gì đó dẫn dắt nàng, nàng dùng đôi môi mềm mại ngọt ngào của mình chạm nhẹ vào môi Trần Phong.
Trong lúc bốn cánh môi dán chặt vào nhau, Tinh Linh Nữ Vương có một cảm giác thỏa mãn dâng lên tận đầu, nhắm mắt mà chìm đắm, hai tay chăm chú quấn chặt Trần Phong để hai thân thể dính liền cùng một chỗ.
Trần Phong bừng tĩnh, thấy Tinh Linh Nữ Vương đang nhắm mắt cưỡng hôn hắn, Trần Phong thoáng ngây người chốc lát, liền ngậm lấy đôi môi nàng, nhẹ nhàng tách hai hàm răng ngọc ra.
Được đáp trả lại nụ hôn, Tinh Linh Nữ Vương mở bừng mắt, hai người chăm chú nhìn đối phương một hồi lâu, trong con ngươi lục sắc lấp lánh của Tinh Linh Nữ Vương xoay chuyển loại tình cảm khó diễn tả.
Trần Phong thì chăm chú nhìn nàng, trong mắt đều là nhu tình cùng yêu thương, đối với Tinh Linh Nữ Vương hắn là thích nàng từ sâu trong tâm, khác với những nữ nhân khác, hắn cũng thương yêu các nàng từ trong tâm, nhưng nhiều hơn là chiếm hữu về thể xác.
Còn Tinh Linh Nữ Vương, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhìn dung mạo tự nhiên tươi đẹp đó, trong lòng chỉ có yêu thương không có bất kì một tia dục niệm.
Tinh Linh Nữ Vương nhìn hắn hồi lâu rốt cuộc cũng mở ra hàm răng cắn chặt, Trần Phong nhân cơ hội đưa lưỡi đi vào mà khám phá hương tân ngọc dịch.
Hắn cảm nhận trong miệng nàng có một hương vị ngọt ngào như là đang nếm mật hoa, vừa thơm tho vừa ngọt ngào, đầu lưỡi như linh xà nhanh chóng cuốn lấy nhau, trao nhau từng mật ngọt chân ái.
-Dậy thôi Nữ Vương bệ hạ, ta muốn đi xem Sinh Mệnh Thần Thụ
Sau một nụ hôn sâu, Trần Phong cũng buông Tinh Linh Nữ Vương ra dìu nàng đứng dậy, hôm nay là ngày cuối cùng ở bí cảnh, hắn cũng muốn xem Sinh Mệnh Thần Thụ có bộ dáng gì mà có thể giúp Tinh Linh Tộc ở đây sinh sôi nảy nỡ.
Tinh Linh Nữ Vương nhu thuận đáp ứng, bộ dáng của nàng hiện giờ cứ như là một tiểu thê tử, Trần Phong nói gì liền nghe đó , đi làm theo không có một chút nào chần chừ.
Nàng đi lại một cái giá gỗ, lấy xuống bộ bộ cung trang lục sắc lộng lẫy, được đan từ vô số mảnh lá cây, cùng hoa khô.
Tinh Linh Nữ Vương nhanh chóng cởi sạch y phục trên người, nàng bên trong hoàn toàn không có mặc bất cứ thứ nội y nào, bộ cung trang trên người vừa rơi xuống, lộ ra một tấm thân cao gầy hoàn mỹ,
Hai trái cầu tuyết tròn tròn ngạo nghê vươn cao, điểm trên đó là hai hạt tiểu anh đào hông thắm, vòng eo mãnh mai như liễu, một đôi chân như dương chi bạch ngọc tạc thành, ở giữa hai chân là một vùng tam giác thần bí, điểm trên là một thảm cỏ xanh mượt mà.
Một mái tóc dài màu vàng chảy dài đến tận mông, bao phủ cả hai mảnh trăng non nọc ngà kia, Trần Phong nhìn từ đầu tới cuối, trong mắt đều là tán thưởng, như đang thưởng thức một tác phẩm của tạo hóa.
Tinh Linh Nữ Vương nhìn vào giữa hai chân Trần Phong, như muốn nhìn xuyên y phục hắn để xem bên trong có gì, rồi nhìn lại giữa hai chân mình, trong đầu không biết suy nghĩ gì.
Tinh Linh Nữ Vương cũng cầm lấy bộ cung trang mới, chậm rãi mặc vào, rồi tiến lại dựa sát vào Trần Phong hai tay vòng ra ôm lấy eo hắn.
Trần Phong cũng không từ chối, ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, hai người dựa sát vào nhau bước ra khỏi cung điên của Tinh Linh Nữ Vương, đi gặp Sinh Mệnh Thần Thụ.
Hai người tình tứ ôm nhau chầm chậm bước trên đường, vô số tộc nhân Tinh Linh Tộc quăng đến ánh mắt ngưỡng mộ, họ cảm thấy Nữ Vương trong lòng rất có cảm giác yên bình và an toàn, điều này cũng làm tâm hồn của bọn họ cũng như được lây nhiễm theo, cảm giác được sự hạnh phúc ấm áp đó.
Trần Phong cùng Tinh Linh Nữ Vương sau nữa giờ đi đường cũng đã tới một cây đại thụ chọc trời, tán cây rộng cũng tầm khoảng trăm thước, cành lá xum xêu tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Ở dưới gốc cây có một cái hồ nhỏ nhưng đã cạn nước, nhìn cây đại thụ kia tản ra sinh cơ bàng bạc, cảm nhận được hơi thở của tự nhiên, phảng phất cây đại thụ này ẩn chứa toàn bộ ý chí của phiến thiên địa này.
-Đây là Sinh Mệnh Thần Thụ.
Trần Phong nhìn đại thụ, trong lòng đã biết.
-Đúng, đây là Sinh Mệnh Thần Thụ của Tinh Linh Tộc chúng ta, chúng ta cùng nhau cuối bái, để tỏ lòng thành kính, nhờ Thần Thụ ban lại cho chúng ta sức mạnh của thiên nhiên.
Tinh Linh Nữ Vương nói xong, rồi quỳ xuống cuối đầu làm lễ, Trần Phong nhìn cây đại thụ này , chính là nó đã tạo ra vô số Tinh Linh, cũng coi như là một đấng tạo hóa, đáng để cho hắn thành kính mà quỳ bái.
-Các hạ không cần làm vậy, ta không nhận nổi.
Trần Phong vừa muốn quỳ xuống, thì có một tiếng nói văng vẳng bên tai, khiến cho người nghe như gió xuân ấm áp.
Đột nhiên trước mặt Trần Phong cùng Tinh Linh Nữ Vương xuất hiện một bóng người, là một mỹ nữ Tinh Linh, bạch y trăng xóa, mái tóc màu vàng tùy ý xỏa tung,cả người tỏa ra khí tức bễ ghễ chúng sinh, nhưng nhìn bóng nàng chỉ là hư ảo, cứ như một đạo hình chiếu.
-Sinh Mệnh Chi Thần.
-Nữ Vương đời thứ 989 của Tinh Linh Tộc, bái kiến Sinh Mệnh Chi Thần.
Tinh Linh Nữ Vương quỳ dưới đất, trông thấy hư ảnh nữ Tinh Linh bạch y, vội hô lên, đầu rạp xuống đất, nàng từng nghe qua cac tiền bối nói, Sinh Mệnh Thần Thụ chính là Sinh Mệnh Chi Thần biến thành, ngài là đấng tạo hóa, tạo ra vô số Tinh Linh, là thần của Tinh Linh Tộc.
-Ta không phải Sinh Mệnh Chi Thần, ta chỉ là một đạo tàn hồn, được cho làm Thụ Linh của Sinh Mệnh Thần Thụ.
Hư ảnh nữ Tinh Linh nói.
Trần Phong nhìn hư ảnh trước mặt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tại sao Thụ Linh này lại không dám nhận lễ bái của hắn, dù gì hắn cũng là một người bình thường mà thôi, nhưng rất nhanh có lời giải đáp.
-Rất lâu trước đây, có một người thần bí, dùng thần niệm báo cho ta là rất nhanh sẽ có người đến đây, trợ giúp Tinh Linh Tộc ở đây thoát khỏi hiểm cảnh, đi tới đỉnh cao.
-Và người dẫn dắt tộc của các nàng là ngươi.
Hư ảnh nữ Tinh Linh đôi mắt phát sáng, chăm chú nhìn Trần Phong khẳng định, dù Tinh Linh Tộc ở đây chỉ là một mạch nhỏ của Tinh Linh Thần Tộc, nhưng nàng được một người thần bí cho chỉ thị, nên mới dùng một đạo thần hồn nhập vào Sinh Mệnh Thần Thụ chờ đợi người hữu duyên.
-Tại sao ngươi lại tin tưởng ta là người đó.?
Trần Phong nghe nàng nói cũng ẩn ẩn biết được thần bí nhân kia là ai, một là người đã giúp đỡ hắn đến Thiên Nguyên Đại Lục, Đế Thiên Quân, người hai có lẽ là mẫu thân hắn, nhưng khả năng này rất thấp, dù gì nàng chỉ là Chân Tiên Cảnh.
-Bởi vì, Tinh Linh Thần Tộc chúng ta có khả năng soi rọi nội tâm con người, chỉ cần ngươi có sự sống, bản tâm của ngươi sẽ hiện rõ trong mắt chúng ta.
Hư ảnh nữ Tinh Linh nói, quả thật nàng nhìn thấy được nội tâm của Trần Phong, biết được hắn có ý định giúp Tinh Linh Tộc hiện tại thoát ra khỏi nơi này, cùng với lời nhắc nhở của cường giả vô thượng kia, nàng chân chính xác định đó là Trần Phong.
-Hiện tại ngươi đã được chúng ta chọn làm Hoàng của bộ tộc các nàng, hi vọng ngươi có thể giúp các nàng trở về Tinh Linh Thần Tộc.
-Sinh Mệnh Thần Thụ ở đây của quá lâu rồi, tiêu hao hết Thần Lực, ta sẽ dùng một ít cuối cùng để cho ngươi.
Hư ảnh nữ Tinh Linh vừa dứt lời, một luồng ánh sáng lục sắc bay thẳng vào người Trần Phong, không kịp cho hắn phản ứng làm ra tránh né, trước mặt Sinh Mệnh Thần Thụ cũng bắt đầu héo úa, cành lá tràn ngập sinh cơ từ từ trôi đi
Ánh sáng bay vào người làm Trần Phong, cảm giác trong cơ thể sinh mệnh lực không ngừng cuộn trào, từng căn cốt cách, huyết nhục như được tinh lọc, hắn nhanh chóng đắm chìm vào bên trong, mất đi ý thức, thân thể té ngã xuống đất,
Tinh Linh Nữ Vương đang quỳ dưới đất thấy Trần Phong ngã xuống, nàng vội vàng đỡ hắn dậy, khó hiểu nhìn vào hư ảnh nữ Tinh Linh.
-Đại nhân, hắn..
hắn bị làm sao?
Tinh Linh Nữ Vương lo lắng nhìn hư ảnh nữ Tinh Linh, nhìn thấy Trần Phong mềm nhũn ngã xuống, trong lòng nàng cảm giác đau khổ vô cùng, nói chuyện cũng nghẹn ngào.
-Yên tâm, đây là một hồi tạo hóa của hắn, cũng là của ngươi, từ nay trở đi hắn là Hoàng của các ngươi, tất cả những gì của các ngươi đều là của hắn, ta hi vọng một ngày có thể gặp lại các ngươi tại Tinh Linh Thần Tộc.
-Ngươi và hắn nhanh cùng nhau luyện hóa Mộc Chi Bản Nguyên, điều này đều có lợi cho các ngươi.
-Ta cũng đã xong nhiệm vụ ở đây, ta đi trước.
Hư ảnh nữ Tinh Linh vừa dứt lời một điểm sáng cũng bay vào người Tinh Linh Nữ Vương, nhanh chóng hư ảnh liền hóa thành từng điểm ánh sáng rồi tiêu tán vào trong thiên địa chỉ còn một gốc Sinh Mệnh Thần Thụ đã khô héo.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...