Sau khi thất thần qua đi, mọi người nhìn dáng vẻ đạo mạo liên tục nhận sai của Hắc Ám Tà Long, trong mắt họ là một tên đạo sĩ đê tiện, liền muốn chữi mẹ nó.
Mọi người nghĩ mãi không rõ, tên đạo sĩ này không thấy hổ thẹn một chút sao, giết người còn ra bộ dáng trách trời thương dân, thật sự là quá sô sỉ.
Mà lúc cảm thản đạo sĩ quá vô sỉ, vô số người càng thêm chấn kinh với thực lực của tên đạo sĩ thúi, vừa nói dứt lời trong nháy mắt tựu liền động thủ.
Tất cả đệ tử của Huyền Minh Tông đều không kịp phản ứng, họ cảm thấy một trận gió thổi qua, đồng bạn bên cạnh liền mất mạng một tiếng hét thảm cũng chưa kịp kêu lên, một thiên tài Hóa Thần hậu kỳ cứ vậy chết đi, không thể nói tên kia quá vô năng mà chỉ trách đạo sĩ này quá mạnh mẽ.
-Đạo sĩ, ngươi muốn chết, dám giết người Huyền Minh Tông ta.
Hai huynh đệ Huyền Vô Nhai giận dữ hét lớn, liên thủ một quyền đánh về phía Hắc Ám Tà Long.
Cứ trơ trơ nhìn một đệ tử đồng môn bị giết trước mặt mình, làm sao có thể không phẫn nộ, hai huynh đệ không do dự thề hôm nay phải đập chết đạo sĩ này.
Vẻ mặt Huyền Vô Khuyết đầy hung hãn, thân hình khẽ động, ánh kim quang chói lòa phát ra từ trong cơ thể hắn, ngay sau đó hắn đã xuất hiện trước mặt Hắc Ám Tà Long, cả cánh tay như được đúc từ vàng thật, kim quang chói lọi lan tỏa.
...Ầm!
Một quyền tung ra, không khí quanh đó mấy chục mét đều như bị chèn ép dưới nắm đấm của Huyền Vô Khuyết, nguyên lực cuồng bạo cuồn cuộn như thủy triều ập tới Hắc Ám Tà Long, bộc phát một thân tu vi liền đạt Hóa Thần viên mãn.
Cả người Tà Long phát ra hắc khí lượng lờ tuôn trào mà ra, tuy hắn chỉ là Hóa Thần trung kỳ nhưng dựa vào nền tảng vững chắc, thân thể cường hãn Tiên Khí cũng khó làm thương tổn được hắn, vì thế Hắc Ám Tà Long cũng nắm tay lại tung ra một quyền, toàn bộ nắm tay liền hóa thành một cái Long Trảo cực kỳ sắc bén.
...Ầm!
Hai cú đấm lao vào nhau, tiếng nổ trầm đục lập tức vang lên, năng lượng cuồng bạo trào dâng cuộn trào, khói bui mịt mù, những cường giả không liên quan cũng bị chấn động tản đi bay lên cao đứng giữa không trung.
-A...
ngươi..
ngươi là ma tu..?
Hai nắm đấm vừa chạm nhau đã bật ra, hai người đều lùi sau mấy bước, Huyền Vô Khuyết thì bị Long Trảo đánh cho cả cánh tay máu thịt be bét, từng cổ Hắc Ám lực lượng không ngừng ăn mòn cánh tay hắn, hắn nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm trực tiếp chặt bỏ cánh tay, rồi hét lên đau đớn.
Trong lúc giao thủ hắn, từ người tên đạo sĩ này hắn cảm thấy một khí tức tà ác, vô cùng đáng sợ hiển đó đó là lực lượng mà các ma tu , tà phái tu luyện.
Hắc Ám Tà Long cũng bị đánh lùi ra sau, tuy lực lượng thân thể hắn mạnh nhưng nguyên lực trong cơ thể không bằng, tuy vậy cũng đủ để ngược đám thiên tài này.
Cứ nghĩ đi, hắn là một con gián đánh mãi không chết, lâu lâu vùng dậy cắn cho mỗi người một phát, thì cuối cùng hắn cũng sẽ thắng lợi.
-Móa, hắn là người ma đạo , chứ cái gì là đạo sĩ, mọi người cùng nhau liên hợp chém giết hắn.
Mọi người ở đây đều thấy Hắc Ám Tà Long thi triển ra Hắc Ám lực lượng, liền cùng nhau xông lên nhất định phải diệt sát tên ma đầu giả danh đạo sĩ này, nhưng có một số kẻ không quan tâm đến cái gì là ma đạo, chính đạo chỉ chăm chăm vào Thiên Đạo Quả mặc kệ mọi thứ xảy ra.
-Aizz, Các ngươi đã chấp mê bất ngộ, bần đạo liền siêu độ các ngươi.
Hắc Ám Tà Long đến lúc này vẫn còn diễn vai của đạo sĩ, làm không ít người tức giận răng đều kẽo kẹt vang vọng, từ xưa tới nay người trong ma đạo đều như chuột chạy qua đường, mọi người hô đánh hô giết.
Vì bọn họ cực kỳ tà ác cùng tàn nhẫn, có tên thì giết người cướp của, có tên thì bắt người về thải bổ các loại, mà chủ yếu là tu luyện Hắc Ám Lực, đó là lý do các tu sĩ bình thường gặp người trong ma đạo phải diệt trừ cho bằng được.
-Hắc Sát Tà Long Chưởng.
Tà Long không nói nhiều, ánh mắt lóe sát cơ, một bước phóng ra, phất tay một cái, trên không trung hình thành một cự chưởng đen kịt, hướng mọi người áp xuống, đây đòn sát thủ mạnh nhất của Tà Long hiện giờ, cả đám người xông lên nếu bị cự chưởng đánh trúng, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Cự chưởng to lớn như một ngọn núi lớn áp xuống, nhanh chóng có vài tên thiên tài tu vi hơi yếu, thân thể trực tiếp bị đánh bạo hồn phi phách tán, tràng cảnh vô cùng huyết tinh, còn hơn cả những ma đầu khát máu.
Trần Phong đứng xa quan sát, sau lưng liền toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ tên Hắc Ám Tà Long kia trước giờ đều giở ra một mặt đê tiện vô sỉ, mà nay bộc phát hung tính, một tát đập chết tươi mấy người, làm Trần Phong phải sợ hãi than.
Những cường giả lao lên đều bị Hắc Ám Tà Long đánh cho chật vật không chịu nổi, miệng không ngừng thổ huyết, những cường giả Hóa Thần viên mãn tuy cũng có chút chật vật nhưng trong cơ thể khí huyết đảo lộn mà thôi, không có nguy hiểm gì.
Dù gì đây cũng là tuyệt chiêu công kích phạm vi rộng của Tà Long, nên lực sát thương được chia đều, mấy tên bị một chưởng cho oanh tạc đều có tu vi Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, nếu tu vi Tà Long cao hơn một tý thì mấy tên Hóa Thần viên mãn này cũng bị một tát đập chết lâu rồi.
-Các đạo hữu, nếu không còn ai lên thì một lát cây Thiên Đạo Quả này thuộc về bần đạo
Hắc Ám Tà Long mở miệng nói, thật sự là rất ăn nhập vai diễn, khiến không ít người như muốn phát điên.
-Đáng chết, tên đạo sĩ ma đạo, ngươi giết nhiều thiên tài chính đạo chúng ta như vậy, chờ tiếp lấy lửa giận của chúng ta đi, ngươi sẽ chết rất thảm.
Một tên Hóa Thần viên mãn đứng ra, nhìn chăm chú Hắc Ám Tà Long uy hiếp, những tên tu sĩ Hóa Thần viên mãn tại đây khi bị cự chưởng đánh xuống chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn mà thôi, bọn hắn cũng không tin tên đạo sĩ này làm gì được họ.
-Không sai, ngươi giết nhiều người Huyền Minh Tông, cứ chờ đó bị chém thành muôn mảnh đi.
Huyền Vô Khuyết một bên che cánh tay bị thương máu chảy đầm đìa, trên mặt lộ vẻ thống khổ nhưng vẫn hung hăng uy hiếp.
-Bần đạo không biết có thể bị chém thành muôn mảnh hay không, nhưng hiện ta bần đạo có thể đem các ngươi chém thành muôn mảnh.
-Các ngươi đúng là chấp mê bất ngộ, người ta nói quay đầu là bờ, mà các ngươi lại tiếp tục bơi ra, đây cũng không thể trách bần đạo không khuyên nhủ.
Hắc Ám Tà Long trong mắt toát ra hai đạo lệ mang, thấy thế mấy tên thiên tài tu vi hơi yêu liền lẳng tránh ra xa, không dám đứng gần tên ma đầu này, ai biết hắn còn tung ra một chiêu nào khác để đồ sát mọi người ở đây.
Trong lúc hiện trường căng thẳng, thì giữa hồ nước, cây Thiên Đạo Quả cũng dần dần mất hẳn màu xanh, biến thành màu vàng óng, Trần Phong thấy cảnh này biết đã tới thời cơ nhổ cây.
Hắn liền chui vào trong Cửu Tôn Tháp hóa thành một hạt bụi, từ từ di chuyển về cây Thiên Đạo Quả, truyền âm cho Hắc Ám Tà Long.
-Vĩ đại Tà Long đại nhân anh dũng vô song, chờ lúc Thiên Đạo Quả chín, ngươi nhanh chóng nhổ cả cây lên cho ta, sau này nếu có bảo vật nhất định sẽ nhường cho ngươi
Trần Phong truyền âm nói, hiện tại có chuyện muốn nhờ người, đành phải khách khí một chút, hắn biết con Rồng này rất thích được vuốt mông ngựa, nếu mà lời lẽ cứng rắn ra lệnh, không chừng nó nuốt cả cây Thiên Đạo Quả vào thì xong.
-Khà khà, câu này không tệ, coi như tiểu tử ngươi có mắt nhìn ra ta anh minh thần võ, không có việc gì cứ giao cho Bản Hoàng.
Hắc Ám Tà Long rất là hưởng thụ, đắc ý cười to truyền âm lại cho Trần Phong.
Thiên Đạo Quả ngày càng thành thục, không gian chung quanh đột nhiên cũng xuất hiện một cảm giác áp lực, vẻ mặt mọi người đều vô cùng ngưng trọng, thần kinh căng thẳng.
Ai cũng biết tuy rằng hiện tại có mặt hơn trăm người, không ai liên quan tới ai, thế nhưng chỉ một lúc nữa sẽ không ai khách khí với ai.
Thiên Đạo Quả kia lúc này đã bắt đầu chuyển thành một màu vàng tinh thuần, một mùi hương mê người tràn ngập chung quanh.
Trong Thiên Đạo Quả nho nhỏ này, người ta cảm giác có một cỗ sức mạnh thần kỳ khó mà lý giải được bên trong, làm cả đám cường giả liền bỏ qua Hắc Ám Tà Long mà nhìn chằm chằm vào Thiên Đạo Quả, đây là cơ duyên to lớn để dọ dễ dàng đột phá Luyện Hư Kỳ trong tương lai, không cần lĩnh ngộ một ít pháp tắc để đột phá.
Luyện Hư Kỳ là một cảnh giới đã bắt đầu tiếp xúc với pháp tắc thiên địa, nếu cảm nhận và lĩnh hội được dù chỉ một chút, thì sẽ tấn cấp Luyện Hư, còn về những người thiên phú thấp kém, không thể nào cảm nhận được pháp tắc tồn tại, thì chỉ mãi dừng chân tại Hóa Thần Kỳ.
Và còn có một cơ hội nữa đó là ăn vào Thiên Đạo Quả, dù tư chất có thấp đến đâu không thể cảm nhận được pháp tắc của vị diện, một khi ăn Thiên Đạo Quả vào cũng sẽ có cơ hội tiến lên Luyện Hư Kỳ.
Trong nháy mắt khi nghe được truyền âm của Trần Phong, Hắc Ám Tà Long liền trở lại đứng cạnh cây Thiên Đạo Quả, vừa lúc đó thì nó cũng đã hoàn toàn thành thục.
-Cút ngay, nó là của ta.
Khi thấy Thiên Đạo Quả đã ngừng hấp thu linh khí, các cường giả xung quanh đều đỏ mắt mà lao lên không quảng sống chết, tấn công về phía Hắc Ám Tà Long.
...Phanh phanh.
Từng âm thanh bạo liệt truyền tới.
Lúc này không một ai nhân nhượng nữa mà điên cuồng tấn công.
-Khặc Khặc, bần đạo đã sớm nói, cây Thiên Đạo Quả này là của bần đạo.
Hắc Ám Tà Long vừa nói , tay liền hóa thành Long Trảo to lớn cắm thẳng xuống mặt đất, nhanh chóng đào lên cả cây Thiên Đạo Quả, rồi trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại vài tiếng cười quái dị trong không khí.
...ẦM...ẦM...
Cả trăm tên cường giả cùng nhau công kích, làm nát cả cái tiểu đảo giữa hồ, nước trong hồ bắn lên cao tầm mười trượng, nhưng nhìn lại không thấy tên đạo sĩ đệ tiện và cây Thiên Đạo Quả đâu, chỉ còn là một mảnh phế tích.
Tất cả đều là kinh ngạc đứng lại chỗ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi nhìn qua mảnh chiến trường giữa hồ đã bị đánh thành một mảnh hỗn độn, có nhiều người à tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu, gào thét.
-Aaaa.aaaaaa Con mẹ nó, đạo sĩ thúi đừng để ta gặp lại ngươi, ta không cam lòng a.
Một tên thiên tài bị uất ức, hộc ra một ngụm máu, ngửa mặt lên trời gào thét, rồi lăn ra ngất xĩu.
-Hừ..
để xem hắn lần này có ra khỏi cửa Tây Mạc Bí Cảnh hay không, về sau chúng ta liền trở ra báo cáo cao tầng, chặn hắn tại cửa ra vào Bí Cảnh giết bất lận tội.
Những người khác đều là nghiến răng, nghiến lợi, tức giận đôi mắt đều đỏ, công sức chờ đợi cả một ngày trời, lại từ đâu chui ra một tên Ma tu sỉ nhục bọn họ, còn cướp cả cây Thiên Đạo Quả rồi vô thanh vô tức biến mất.
Ngay cả một hạt Thiên Đạo Quả còn không có, huống gì một quả mà để sau này đột phá Luyện Hư, nhìn lại chiến trường còn nằm lại vài cái thi thể còn chưa lạnh.
Tất cả mọi người trong lòng đều là tức giận đầu muốn nổ tung, chẳng những không bắt được gì, còn hi sinh những người chỉ mới đây thôi còn là chiến hữu vừa nói vừa cười với mình, chỉ bất đắc dĩ thở dài rồi dẫn người mình rời đi.
Bây giờ trong lòng họ chỉ có một ý niệm duy nhất là bắt được Hác Ám Tà Long, ăn từng mảnh thịt, uống từng giọt máu của hắn mới hả nổi giận trong lòng.
Trong lúc đám người nghĩ là Hắc Ám Tà Long đã dùng thủ đoạn nào đó để đào tẩu cùng cây Thiên Đạo Quả, thì hắn lại xuất hiện bên trong Cửu Tôn Tháp của Trần Phong.
Khi Hắc Ám Tà Long nhổ lên cây Thiên Đạo Quả, Trần Phong cũng đã nhanh chóng thu hắn vào trong Cửu Tôn Tháp, hóa thành hạt bụi rồi nhanh chóng nhẹ nhàng rời khỏi nơi thị phi.
Sau khi tiếp xúc một thời gian, Trần Phong cảm thấy con Rồng này tuy hơi đê tiện hèn mọn một tý nhưng đáng để kết giao, Trần Phong cũng tin tưởng Hắc Ám Tà Long nên cho nó vào bên trong luôn, không sợ nó làm ra chuyện gì khác người, huống hồ trong này Trần Phong là chúa tể.
-Chậc chậc, tiểu tử đây là nơi nào?
Hắc Ám Tà Long quan sát thế giới bên trong Cửu Tôn Tháp, non xanh nước biếc, đồng cỏ bao la, thác nước chảy dài, tiên vụ lượng lờ, không khác gì tiên cảnh, làm hắn không ngừng tạch lưỡi cảm thán.
Trần Phong im lặng không thèm để ý Hắc Ám Tà Long nhanh chóng cướp lấy cây Thiên Đạo Quả, rồi đi đến Dược Viên của mình trồng xuống.
Hắn nhanh chóng hái tất cả Thiên Đạo Quả trên cây, bỏ vào trong Cửu U Long Giới để sau này khi chúng nữ đột phát Luyện Hư dùng.
Thiên Đạo Quả mỗi khi thành thục, nếu không hái xuống thì sau vài ngày quả sẽ nhanh chóng bị cây hấp thu năng lượng trở về, một khi hái xuống cũng có thể bảo quản vài năm không bị hư hao, vì thế hắn lựa chọn nhổ cả cây về trồng đợi đợt ra quả tiếp theo rồi hái xuống đem bán cũng kiếm không ít Linh Thạch.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...