Đại Đạo Vĩnh Hằng


-Có thể, chỉ cần các ngươi không rời ta, ta có thể bảo vệ các ngươi an toàn.

Trần Phong gật đầu nói.

-Đa tạ Trần huynh!!
Lăng Hư đại hỉ, gặp Trần Phong đáp ứng bảo vệ chu toàn, Lăng Hư liền kín đáo lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho Trần Phong.

Hắn cũng biết , trên thế giới này không ai tự nhiên tốt cả, Trần Phong nguyện ý giúp đỡ hai huynh muội thì tám chín phần mười cũng vì món bảo vật này.

Nhưng Lăng Hư hắn cũng biết được, Trần Phong đáng để tín nhiệm, càng không phải người xấu.

Trần Phong xuất hiện, Lăng Hư như thấy được một ngọn cỏ cứu mạng, hắn nhìn ra Trần Phong cường đại, coi Trần Phong thành cây cỏ cứu mạng cho hai huynh muội mình.

-Đây là gì?
Trần Phong cố ý dò hỏi.

-Là một tấm tàng bảo đồ, trước khi gia gia ta chết đã căn dặn phải bảo vệ nó thật kỹ, chờ sau này tu luyện thành cường giả thì dựa theo nó mà đi tìm lấy bảo tàng.

-Về phần lai lịch và bảo tàng có gì ta không được biết, cũng bởi vì cái này mà toàn gia ta bị diệt, ta thấy ta không đủ năng lực để đi tìm nó, chi bằng nhờ huynh hoàn thành.

Lăng Hư bi thương truyền âm nói.

-Yên tâm, từ đây tới Trung Châu ta sẽ bảo vệ hai người an toàn.

Trần Phong gật đầu nói.

Đúng lúc này, Trần Phong cảm nhận có một vài ánh mắt nhìn về phía này, Trần Phong ngước đầu nhìn lại thì gặp tên Cẩm bào nam tử đang cùng đám người lạ mặt đang nhìn hắn.

-Có chuyện gì sao?
Trần Phong không cảm xúc mà hỏi, hai huynh muội Lăng Hư , Lăng Thanh cảm thấy bất an, đứng sau lưng Trần Phong.

Đặt biệt là Lăng Thanh , nàng chỉ là tiểu hài tử, cho dù có ngốc , bị một số người nhìn chằm chằm liền sinh ra sợ hãi.

-Không có gì a , ta chỉ hiếu kỳ tại sao mọi người đều đưa lên Linh Thạch, mà ba người các ngươi chỉ nộp lên 2000 Linh Thạch.

Tên cẩm bảo nam tử mở miệng nói, hắn tên là Trình Khôn một đệ tử nội môn của Đan Tông , tu vi Hợp Thể sơ kỳ , lúc trước cũng chính tên này dẫn Trần Phong lên thuyền.

Trần Phong lắc đầu, hiện tại hắn không có thời gian nói nhảm với đám người này, hắn còn phải về nghiên cứu đồ vật trong tay.

Gặp Trần Phong không thèm để lời nói của mình vào trong tai, ý định xoay người bước đi, Trình Khôn sắc mặt liền đen xuống.


-Đứng lại , ngươi có ý gì ?
Trình Khôn trầm giọng quát để gần vạn người ở đây im lặng.

-Có ý gì ? các ngươi có ý gì ta liền có ý đó!!
Trần Phong dừng bước xoay người, ánh mắt đầy sát cơ khóa chặt đám người, hắn cũng nhịn mấy tên đệ tử Đan Tông này từ khi lên thuyền.

Tu luyện Đế Thiên Quyết , hắn không thể cho bất kỳ ai đè đầu cưỡi cổ , kiêu căng khó thuần là bản tính của hắn, dù có bỏ ra đại giới cũng phải diệt đối phương.

Với lại hắn muốn giết gà dọa khỉ, để cho đám người đánh chủ ý lên bọn họ phải thu lại vuốt chó.

.

-Ngươi cái này là muốn chết sao?
Trình Khôn sát cơ trong mắt phun trào, đối với Trần Phong, hắn tựa hồ cũng nhịn rất lâu, rốt cục sắp không nhịn được nữa, muốn động thủ giáo huấn tiểu tử này một trận.

Trước đó lúc Trần Phong giáo huấn tên đầu trọc hắn không có mặt ở đó nên cũng không biết Trần Phong có thực lực dạng gì, nên nhìn qua Trần Phong chỉ là Luyện Hư Kỳ , lại nhiều lần khiến hắn không vừa mắt, muốn làm thịt tiểu tử này.

-Đúng , đây chính là lời ta muốn nói với ngươi!!
Trần Phong hờ hững nói, sắc mặt lạnh xuống quát.

.

-Ngươi muốn chết sao ?
Trình Khôn nghe vậy, tức giận đến cái mũi đều muốn lệch , quá kiêu ngạo rồi, một con kiến hôi miệng còn hôi sữa mà dám hỏi hắn muốn chết hay sao.

Mà lại, ngay trên địa bàn của mình mở miệng uy hiếp mình, quá nhục nhã, nếu không bắt Trần Phong rút gân nhổ cốt, mặt mũi hắn xem như ném tới nhà bà nội rồi.

-Lên , ta muốn lột da tiểu tử cuồng ngạo không biết sống chết này.

.

!.

Vù vù vù!
Lời nói vừa dứt, vài tiếng xé gió vang lên, cùng lúc này xuất hiện mười mấy bóng người bao vây ba người Trần Phong vào giữa.

Trong đó có mấy người là do Trình Khôn mang tới , cũng là đệ tử Đan Tông , một vài người là mấy gương mặt lạ , một mực âm thầm chú ý hai huynh muội họ Lăng, tất cả đề tu vi Luyện Hư Kỳ trở lên, trong đó cũngtừng cái hung thần ác sát nhe răng cười cượt.

Lăng Thanh hốt hoảng hét lên, nhào vào lòng đại ca mình, thân hình nhỏ nhắn phát run, Lăng Hư cũng bị hù sợ , nhiều cường giả như vậy hắn sợ Trần Phong không ngăn cản được.

-Hắc hắc, muốn chết , hiện tại lão tử thành toàn ngươi!!
Trình Khôn nhe răng cười độc ác, dường như nắm chắc thế cuộc trong lòng bàn tay.


Đối mặt đám người cười cợt , Trần Phong mặt không cảm xúc , xoay người xoa đầu Lăng Thanh , nhẹ mỉm cười như gió xuân nói.

-Tiểu Thanh , ngươi mệt rồi nên đi ngủ một chút!!.

Nói rồi , một tia lực lượng truyền vào não hải Lăng Thanh , đầu nàng một trận u ám , hai mắt nhắm lại dựa vào đại ca mình ngủ thật sâu.

Trần Phong lúc này mới xoay người , nhìn về phía Trình Khôn cùng đám thuộc hạ , nụ cười chậm rãi biến mất, thay vào đó là sắc mặt lãnh lẽo như băng.

-Người vừa mới nói cái gì ?
Trần Phong hỏi.

.

-Ta nói, ngươi nếu là muốn chết, ta có thể thành toàn cho ngươi.

.

Trình Khôn nở nụ cười, nhắc lại lần nữa.

.



.

Oanh.

.

Hắn vừa mới nói xong , Trần Phong như thiểm điện biến mất tại chỗ , Khinh Vân Tế Nguyệt thi triển đến cực hạn , một cước như chớp giật đá vào lồng ngực Trình Khôn.

-A , sao có thể ?
Trình Khôn cảm thấy trước mắt hoa lên, lồng ngực truyền đến cảm giác như có ngàn cân lực lượng va chạm vào, khó tin hét thảm một tiếng , thân hình như là như đạn pháo bay ra, hung hăng đâm vào trên đại trận thủ hộ tạo ra từng tầng gợn sóng.

Trình Khôn rơi xuống mặt đất, liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, nội tạng đều muốn phun ra ngoài, lồng ngực bị lõm sâu xuống, đầu ngẹo sang một bên, cứ như vậy ngã trên mặt đất không động đậy, cũng không biết sống hay chết.

-Chết!!
Những tên cường giả còn lại giận dữ, bọn hắn không nghĩ tới Trần Phong cũng dám xuất thủ trước, cả đám nổi giận gầm lên một tiếng đồng thời xuất thủ.




.

Phốc phốc phốc phốc!.

.

Một đạo hàn quang kim sắc chói mắt bay qua, mười mấy khỏa đầu lâu vụt bay mà lên, kèm theo đó là những tiếng âm thanh ngã quỵ.

Mười tên Luyện Hư Kỳ , một vài tên Hợp Thể sơ kỳ đồng thời bị chém bay đầu, Nguyên Anh cũng đi theo mẫn diệt.

Mọi người đều sợ ngây người, bọn hắn một mặt hoảng sợ nhìn Trần Phong , tên này dám ở đây giết người, là lại là đệ tử Đan Tông, mà Trần Phong trong nháy mắt diệt sát hơn mười vị Luyện Hư Kỳ cường giả.

Tất cả định thần nhìn lại thì thấy Vô Cực Phá Thiên Kiếm sau lưng Trần Phong đã ra khỏi vỏ được hắn cất vào.

Lúc nãy trong đám người, tên đầu trọc lúc trước bị Trần Phong giáo huấn sau lưng đều chảy ra mồ hôi lạnh, may mắn hắn lúc trước thức thời, cảm thấy không ổn, nhẫn nhịn không có phát tác, nếu không hiện tại hắn sớm đã thành một cỗ thi thể.

Trần Phong mở ra lòng tàn tay, Trình Khôn sống chết không rõ đang nằm dưới đất bay lên, như có một sức mạnh lôi kéo, cái cổ liền bị Trần Phong nắm trong tay.

Trần Phong nhe răng cười, bắt lấy một cánh tay của Trình Khôn , tay phải dùng sức , lực lượng Đế Văn bộc phát , sống sờ sờ đem cánh tay Trình Khôn kéo xuống vứt trên mặt đất!
-AA! ngươi ngươi! !!
Trình Khôn ở vào trạng thái hôn mê bị đau đớn làm cho tỉnh lại, phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, nhưng tiếng kêu bị nghẹn lại vì bị Trần Phong bóp chặt yết hầu.

-Hừ , tiền của gia gia ngươi cũng dám hố, ta xem ngươi thật sự chán sống.

!!
Trần Phong nhìn xem Trình Khôn đau đớn khuôn mặt vặn vẹo , âm trầm rít qua kẽ răng.

-Ngươi.

.

ngươi dám cùng Đan Tông chúng ta đối nghịch, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!!
Trình Khôn thống khổ cắn răng gào thét.

.

Xùy! xuy.

.

Theo một tiếng trầm đục , một cánh tay khác của Trình Khôn cũng bị Trần Phong ngạnh sinh sinh kéo xuống.

Nhục thân cường giả Hợp Thể cực kỳ cường đại, nhưng trước mặt Trần Phong giống như là một tờ giấy, mỏng manh đến đáng thương.

--.


.

A! AA.

.

aa
Tiếp tục một tiếng kêu tan nát cõi lòng vang lên, truyền khắp cả khoang Thượng Tầng , đâm vào màng nhĩ mỗi người ở đây làm ai nấy cũng rùng mình , tay chân phát lạnh.

Lăng Hư nhìn xem một màn này bị dọa sợ ngồi bệch xuống đất , trong lòng vẫn còn ôm Lăng Thanh còn ngủ say.

Không riêng gì Lăng Hư, tất cả nhìn xem thiếu niên anh tuấn nho nhã kia mà người đầy mồ hôi.

Đây là tu tiên giới , giết người đổ máu là chuyện bình thường , nhưng độc ác tới mức này họ chưa từng nhìn thấy, mọi người nhìn Trần Phong trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi thật sâu.

-Làm sao? Ngươi không phải uy phong lắm sao? sao không tiếp tục?
Trần Phong trêu tức bóp lấy cổ Trình Khôn mà hỏi.

Trình Khôn ánh mắt đỏ ngầu, cắn răng không nói nữa chữ, hắn triệt để sợ, nếu mình tiếp tục uy hiếp thằng này , không chừng tiếp theo sẽ là hai chân , nghĩ vậy hắn im lặng không nói.

Hắn dùng ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Trần Phong, nếu ánh mắt có thể giết người chắc Trần Phong đã ngỏm vạn lần.

-Ánh mắt này của ngươi có ý gì? rất muốn giết ta sao?
-Ha hả, trong lòng muốn giết ta nhưng không làm gì được có phải tức giận lắm phải không?
-Tức không , ta hỏi ngươi có tức hay không ?
Trần Phong nở nụ cười như gió xuân, đối mắt với ánh mắt ác độc của Trình Khôn.

--Phụt!
Trình Khôn nghe vậy sắc mặt xanh trắng chuyển sang đỏ, tức giận công tâm phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

Hắn rất muốn nói, Tức cái mẹ ngươi , thử hỏi bị sống sờ sờ phế đi hai tay người ta.

Mà thằng này lại đi hỏi hắn có tức không, đương nhiên tức, tức giận đến nổi hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Phong cho hả dạ.

Nhưng Trình Khôn hắn không dám nói ra , sợ Trần Phong sẽ tiếp tục động thủ, đến lúc đó hắn thì cái mạng không còn để tức a.

-Dừng tay!!
Bỗng nhiên một tiếng quát chói tai truyền đến, một đám người xuất hiện, người cầm đầu là một lão già khuôn mặt uy nghiêm, hắn vừa xuất hiện, uy áp kinh khủng phóng thích, tất cả mọi người trong nháy mắt nằm sấp trên mặt đất, mọi người hoảng hốt.

.

-Chúng đệ tử bái kiến Lục Trưởng Lão cùng các vị chấp sự.

!!
Các đệ tử Đan Tông nhao nhao quỳ xuống hướng lão giả cùng đám người cung kính hành lễ.

-Cường giả Đại Thừa Kỳ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui