Đại Đạo Vĩnh Hằng


Cùng lúc này tại Hoàng gia.


Trong đại sảnh hội nghị của gia tộc, đã tụ tập vô số người, già có, trẻ có, nhưng có một điểm chung là người nào cũng có khí tức cường đại, uy áp trên thân tỏa ra làm người ta hít thở không thông.


–Minh Viễn ngươi xác định chứ.?

Một trung niên nhân chừng ngoài bốn mươi đang ngồi trên ghế thái sư nhìn về phía Hoàng Minh Viễn lạnh lùng hỏi.


–Hoàn toàn chắc chắn, đệ chính mắt nhìn thấy tên tiểu tử kia đi cùng với con gái của tên Lạc Hồng Hà kia.


Hoàng Minh Viễn thành thật trả lời, lúc trước tại bến tàu, hắn đã bị Trần Phong đã thương rồi uy hiếp, lúc này đây, sắc mặt hắn cũng không tốt xem.


Mà người ngồi trước mặt hắn không ai khác chính là phụ thân của tên Hoàng Kim Triết kia, gia chủ Hoàng gia gia hiện tại Hoàng Minh Hiên.


Nhưng mà đối với vị đại ca này từ sâu trong nội tâm của Hoàng Minh Viễn luôn có một sự sợ hãi, bởi vì một khi vị huynh trưởng này ra tay là vô cùng độc ác thậm chí là có chút biến thái.


Hơn nữa tâm cơ vô cùng sâu, từ việc con trai hắn bị giết chết, mà hắn vẫn không có chút biểu lộ ra bên ngoài đủ thấy bộ mặt âm trầm của hắn.


–Có điều tra được tu vi của hắn không?

Hoàng Minh Hiên lần nữa lên tiếng.


–Đệ đã mang theo hai vị trưởng lão, âm thầm quan sát nhưng vẫn không nhìn ra được tu vi của hắn.


Toàn đại sảnh nghị sự rơi vào trầm mặc, sau khi nghe xong câu trả lời của Hoàng Minh Viễn, kể cả Hoàng Minh Hiên cũng im lặng suy nghĩ, ngón tay gõ cộc cộc lên tay vịn chiếc ghế.


–Vậy còn ba cái nữ nhân bên cạnh hắn, có nhìn ra được gì không.?

Sau một lúc trầm mặc Hoàng Minh Hiên lần nữa lên tiếng.


–Cũng không có, nhưng…

–Nhưng cái gì?

Hoàng Minh Hiên nhìn biểu hiện của đệ đệ hơi nhíu mày sau đó hỏi.


-Theo như nhị vị trưởng lão phỏng đoán thì rất người có tu vi cao nhất chỉ là Luyện Hư viên mãn, nhưng tên tiểu tử kia có thể dùng hồn lực công kích khiến ta trọng thương, thì không tầm thường.


-Nói chung đám người là chắc chắn là hung thủ giết Thất trưởng lão cùng tiểu Triết.


Hoàng Minh Viễn hơi suy tư nói ra.


Nghe xong câu trả lời của Hoàng Minh Viễn , vị gia chủ đại nhân kia sắc mặt trở nên âm trầm, bàn tay nắm chặt, không ai biết hắn nghĩ gì.


–Hừ, Luyện Hư viên mãn thì sao, dám giết con trai ta, dù có là Hợp Thể viên mãn, ta nhất định bắt bọn hắn chết không toàn thây.



Hắn vỗ mạnh một cái khiến cho chiếc ghế thái sư thoáng cái thành một đống gỗ vụn, khuôn mặt âm trầm đến cực độ khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng có chút hạ xuống.


Mà Hoàng Minh Viễn cùng mọi người bên cạnh cũng phải rùng mình.


Ai cũng biết gia chủ Hoàng Minh Hiên này thực lực thâm sâu khó dò, không ai biết rõ thực lực của hắn, cả gia tộc từ trên xuống dưới đều nghe hắn chỉ huy.


May mắn sao có một đứa con trai kế thừa dòng dõi, dù hắn có phế vật đến đâu cũng là huyết mạch của Hoàng Minh Hiên hắn, không phải ai nói giết là có thể giết.


Mọi người nhìn thấy gia chủ nổi giận đều là im lặng như chết, cả đại sảnh lặng ngắt, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.


Lúc này, từ phía sau Hoàng Minh Hiên đi ra một thiếu nữ, để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, nàng nhìn vào Hoàng Minh Viễn nói.


-Nhị thúc, người ngươi nói có phải sau lưng đeo kiếm còn dẫn theo ba cái nữ nhân?

Thiếu nữ thận trọng hỏi, nàng một thân y phục lam sắc ôm sát người lộ ra những đường cong mượt mà, nhan sắc thì cũng xinh đẹp vô song, nàng không ai khác chính là Hoàng Tĩnh Di đã gặp Trần Phong trong tửu lâu.


Hoàng Minh Hiên có bốn người con, ba nữ một nam, trong đó có Hoàng Tĩnh Di là xếp thứ ba, hai vị tỷ tỷ đã đi vào Thiên Nguyên Học Viện, chỉ còn lại nàng và Hoàng Kim Triết ở lại Nam Hải.


Khi nàng nghe mọi người nghị luận về một nam, ba nữ là hung thủ giết đệ đệ, nàng liền nghĩ ngay tới người kia.


-Không sai, hắn khoác một bộ bạch y, sau lưng có đeo một thanh kiếm dài tới chân, còn dắt theo ba cái nữ nhân.


-Tĩnh Di không lẽ , ngươi đã gặp qua hắn?

Hoàng Minh Viễn khẳng định, miêu tả thướng mạo hình dáng của bốn người kia, làm cho hình dàng của bốn người hiện rõ trước mặt mọi người có trong đại sảnh.


-Vâng, ta đã gặp qua hắn, có một chút xung đột.


-Vì chướng mắt hắn, ta đã thuê một Bạch Ngân Cấp sát thủ của Ảnh Sát Lâu đi làm thịt hắn.


Hoàng Tĩnh Di không che giấu chút gì, kể ra mọi chuyện từ đầu tới cuối.


Nàng là thiên chi kiêu nữ, mà lúc trước Trần Phong lại không để nàng vào mắt, điều này làm nàng phi thường tức giận, không ai có thể trái ý nàng, vì vậy nàng muốn Trần Phong phải chết.


Có thể nói nữ nhân này là một người hung ác phát ra từ sâu trong nội tâm, chỉ vì một việc nhỏ đã muốn lấy mạng người ta, không phải cái loại bị ảnh hưởng từ môi trường xung quanh như Trần Phong vẫn nghĩ.


-Nếu là Bạch Ngân Cấp, đến bây giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì có lẽ hắn đã thất bại, một là tự hủy nhiệm vụ hai là đã bỏ mạng.


Hoàng Minh Hiên mặt không đổi sắc, nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.


Hắn biết Bạch Ngân Cấp sát thủ là những cường giả tu vi Hợp Thể Kỳ trở lên, đều được huấn luyện kĩ năng ám sát vô cùng cao thâm, vượt cấp ám sát cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.


Nhưng mà giờ phút này, sát thủ mà nữ nhi phái đi vẫn chưa trở lại trả nhiệm vụ nhận thù lao, có nghĩa là hắn đã thất bại.



Điều này đại biểu cho bốn người Trần Phong có cường giả bảo hộ, hoặc là thực lực đối phương thâm sâu khó dò.


-Đám người này chưa tra rõ chân tướng, chúng ta không vội làm ra cử động, để cho hai nhà kia đục nước béo cò.


-Bốn người này từ ngoài đến, ta không tin bọn hắn có thể ở mãi Hải Âu Đảo không đi, một khi bọn hắn rời đi đích thân ta sẽ động thủ.


-Người của Hoàng gia không dễ giết như vậy.


Hoàng Minh Hiên hại tay chắp sau lưng, một luồng khí thế thượng vị giả tràn ra, một thân tu vi không hề thua kém Huyền Minh lão tổ, cũng đó nghĩa Hoàng Minh Hiên thực thực đã vượt ra khỏi phạm trù Hợp Thể hậu kỳ.


..


..


Trần Phong thì lại không hề hay biết, mà dù có biết hắn cũng cười khẩy khinh thường, có một lão ca là Đại Thừa Kỳ, muốn đến tìm hắn gậy phiền phức thì chỉ gần gọi một tiếng, một tát đập chết là được.


Sau khi một chiêu diệt sát tên sát thủ của Ảnh Sát Lâu, Trần Phong cùng chúng nữ trở lại Cửu Tôn Tháp hồi phục thương thế cùng Hồn lực tiêu hao.


-Hoàng gia, chờ đó, nếu còn dám đi trêu chọc ta, ta không ngại đi thăm Hoàng gia một chuyến.


Vài canh giờ khôi phục thực lực,Trần Phong ngồi trên giường Ôn Hồn Ngọc, mở ra đôi mắt lạnh lẽo lầm bầm, sau đó cùng tam nữ trở về tửu lâu.


Sáng hôm sau, một ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ của tửu lâu.


Trần Phong đang trong phòng ôm ấp tam nữ say giấc, các nàng đều nhận định hắn là phu quân, và sẽ đi theo cả cuộc đời nên cùng nhau bốn người trên một chiếc giường, nhưng không làm ra chuyện gì quá đáng.


Nhan Như Ngọc thì khỏi nói, nàng cùng Trần Phong đã có phu thê chi thực, lúc này đang cuộn tròn nằm trong lòng hắn.


Hai nữ Sở Diệu Y cùng Hồ Ngọc Mị thì hơi rụt rè, giản ra một khoảng cách với cặp nam nữ đang ôm nhau thắm thiết kia.


Bỗng Truyền Tống Không Gian Trận Pháp bên trong Cửu Tôn Tháp chấn động, Trần Phong giật mình, nhìn lại là một bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên trong.


-Là nàng!

Trần Phong hớn hỡ rời khỏi trái ôm phải ấp, đứng dậy triệu hồi ra bóng hình kia.


Nàng một thân y phục hoàng kim sang trọng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, ngũ quan xinh xắn phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ , trước ngực nàng là bộ ngực cao ngất.


Cái eo thon cùng với kiều đồn rắn chắc mang theo một nóng bỏng vũ mị, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng làm cho nam nhân huyết mạch sôi sục.



-A, tiểu phu quân, Kim nhi nhớ ngươi muốn chết!

Nàng xuất hiện bên cạnh Trần Phong, vừa nhìn thấy hắn liền bổ nhào lên người hắn, tứ chi ôm chặt lấy hắn vui mừng hớn hỡ.


-Hừm, ta tưởng Vạn tiểu thư đùa bỡn rồi vứt bỏ ta rồi chứ!

...
Bốp..
Bốp....


Trần Phong ôm nàng đặt lên trên đùi, để cho bờ mông tròn căng sau lớp y phục nhô cao lên, một tay dùng lực đánh vào, tạo ra từng mảnh sóng cả mãnh liệt.


Nàng này cũng không ai khác là Vạn Thiên Kim, lúc trước nàng nói sau khi xong Tây Mạc Bí Cảnh nàng sẽ ở bên cạnh hắn, vậy mà lâu như vậy mới xuất hiện, hắn phải trừng phạt nàng một phen.


-Ưm, người ta có công việc mà, đừng đánh nữa!

Vạn Thiên Kim bị đánh vào cặp mông, ngượng ngùng không chịu được cầu xin tha thứ, nhưng cũng có khoái cảm khác thường, cơ thể bắt đầu nóng lên.


-Tha cho nàng lần này!

Trần Phong không đánh nữa chuyển thành xoa bóp, đôi mắt Vạn Thiên Kim bắt đầu mê ly, trong mũi phát ra những tiếng hừ nhẹ, bên dưới xuân thủy cũng bắt đầu lan tràn.


-Phu quân, Kim nhi muốn!~

Vạn Thiên Kim mị nhãn mông lung, ngước đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn tình lang, chờ đợi được ban ân.


-Cung kính không bằng tuân mệnh, hôm nay nàng phải bồi thường ta.


Trần Phong cũng là dục hỏa dâng trào, buổi sàng lại là lúc dương khí thịnh nhất, làm sao không nổi lên phản ứng.


-Sắc lang, là chàng phải bồi thường ta!

Vạn Kim Thiên phụng phịu đôi má, nhìn xem ba nữ nhân trên giường, u oán nhìn hắn, tên này ngày ngày trái ôm phải ấp làm gì có nhớ tới nàng.


-Được, hôm nay ta phải bù đắp trống vắng cho tiểu lão bà.!!

Trần Phong cười hắc hắc, ôm lấy Vạn Thiên Kim tiến nhập Cửu Tôn Tháp, mở ra thời gian gia tốc, bắt đầu cùng nàng phiên vân phúc vũ.


Vừa vào bên trong, hai người liền không nhịn được, lao vào nhau xé bỏ quần áo đối phương.


Vạn Thiên Kim chỉ có một lần ân ái ngắn ngũi cùng Trần Phong làm sao nhịn được, lại xa cách hơn nửa tháng, nỗi nhớ nhung da diết cũng làm nàng không thể kìm chế.


Bởi vậy, nàng lại tràn ngập hưng phấn, làm cho toàn thân nàng tựa hồ muốn nổ tung, trên mặt đẹp hiển hiện lấy rặng mây đỏ vô cùng mỹ lệ.


-Nàng nói, sau khi xong bí cảnh sẽ ở bên cạnh ta, vậy mà nhiều ngày như vậy mới tìm đến, có nên phạt hay không?

Trần Phong đem Vạn Thiên Kim thoát sạch không còn mảnh vãi, đặt nàng quỳ trên mặt đất, bờ mông tròn trịa cao cao nhếch lên, hình dạng như mật đào, dụ người phạm tội.


-A, Kim nhi không tốt, xin phu quân, ngươi trách phạt ta a!

Vạn Thiên Kim yêu kiều ỷ ôi, mắt đẹp như tơ, bên khóe miệng chảy ra một đạo nước miếng, tựa như ảo mộng, tràn ngập phong tình đãng người.


...Ba!

Trần Phong hất tay lên, đối với bờ mông của nàng là một cái tát đập đi qua, làm cho bờ mông căng cứng của nàng tạo nên một hồi mông sóng, trên làn da trắng mịn tạo ra năm dấu tay đỏ rực.



-Đương nhiên phải hảo hảo trừng phạt!

Trần Phong ba ba ba đập vào bờ mông Vạn Thiên Kim, cảnh tượng mông sóng kia tung bay mê người để cho hắn miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa thẳng thăng.


Vạn Thiên Kim không ngừng lắc lư lấy bờ mông, mắt đẹp càng ngày càng lộ ra mê ly, hàm răng cắn môi dưới, bộ dáng rất dùng sức, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại lấy cái gì.


-Ah …

Toàn thân nàng đột nhiên một hồi kinh loạn, sau đó bỗng nhiên buông lỏng, trong cái miệng nhỏ nhắn chảy ra một đạo nướt bọt sáng lóng lánh.


Chẳng những vậy, cặp mông hình dạng đầy đặn, ngạo nghễ ưỡn lên không có một tia che dấu, ở giữa có hai cánh hoa đang khép chặt cũng bắt đầu chảy ra một đoàn chất lỏng trong suốt.


Trần Phong sửa đánh thành vuốt ve, xoa nắn lấy hai khe mông no đủ, căng đầy của nàng, cái xúc cảm kia quả thực mỹ tới cực điểm, đã mềm mại lại co dãn, để cho hắn hận không thể đem ngón tay véo đi vào.


-Phu quân, Thiên Kim muốn ngươi!

Vạn Thiên Kim thở gấp, một tay đưa đến giữa hai chân ắn, bắt đầu lục lọi n, một bên dùng mị nhãn hắc bạch phân minh, ngọt như là mật thủy nhìn chằm chằm vào hắn.


-Tiểu lẳng lơ!

Trần Phong chưa đủ đối với vuốt ve cặp mông đầy đặn của nàng, tay dò xét lên, sờ lên bộ ngực kiên quyết của nàng, đem một tòa núi ngạo nhân cầm chặt, dùng sức vuốt ve.


Có thể nói, trong các nữ nhân, Vạn Thiên Kim có dáng người cùng sức dụ hoặc nam nhân điên cuồng đứng đầu trong các nàng.


Hắn ũng không khách khí, bắt đầu xách thương lên ngựa, vịn cặp mông đầy đặn của nàng, côn thịt cứng rắn từng chút tách ra hai cánh hoa đóng chặt mà chen đi vào.


-Ưm...


Trần Phong dùng sức ưỡn eo, côn thịt tận căn mà đi vào sâu bên trong nàng, Vạn Thiên Kim lập tức trợn tròn mắt, há miệng.


Nhưng theo mật nước tràn lan, cảm giác bên dưới bị một cự vật ấm áp căng đầy, nàng hơi cau mày cũng lập tức giãn ra, lộ ra thần sắc vô cùng thỏa mãn.


Lập tức đều là tình cảm mãnh liệt đại sinh, động tác bắt đầu kịch liệt, nhấc lên một tràng đại chiến.


Hai người đại chiến suốt cả mười ngày bên trong tháp, vừa đi ra đã bị tam nữ bắt gặp, hắn đành xấu hổ cười cười giới thiệu cho chúng nữ làm quen.


Các nàng cũng rất nhanh thân thuộc, chỉ có Hồ Ngọc Mị là hơi e dè sợ người lạ, cả đám hàn huyên một hồi rồi đi xuống tửu lâu ăn uống.


Cùng lúc này.
Lạc Thủy Nhu cũng tìm tới, liếc mắt nhìn thấy đám người Trần Phong đang ngồi ăn uống.


Lạc Thủy Nhu cũng không ngờ tới, dung mạo thật của Trần Phong lại anh tuấn như vậy, làm trong lòng nàng cũng động tâm không ngớt, nhớ tới hình ảnh hắn lúc trước, bất giác gò má hơi hồng.


Nàng liền đi qua xin lỗi về chuyện ở Lạc gia, lại đưa ra không ít Linh Thảo cũng coi như là báo đáp, rồi mời hắn cùng đi Càn Long Thương Hội để tham gia buổi đấu giá.


Trần Phong cũng không khách khí, thu lấy Linh Thảo vào túi, rồi cả đám rời khỏi tửu lâu đi Càn Long Thương Hội.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui