Đại Đạo Vĩnh Hằng


- Xin lỗi!?

Trần Phong cười, xoay người lại đối diện thanh niên kia, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn, cả hai cách nhau chỉ năm bước.


- Ngươi tính là thứ gì?

Trần Phong lạnh lùng phun ra một câu, áp lực lạnh lẽo đè lên người thanh niên kia.


Từ lúc đến Nam Hải hắn đã điệu thấp quá nhiều, nhưng cái gì cũng có giới hạn, tưởng hắn là người lương thiện sao, ai cũng có thể chọc lên đầu hắn rồi phũi phũi bờ mông rời đi.


Nghĩ hắn là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, lão hổ không phát uy lại tưởng hắn là mèo bệnh.


Tranh chấp trên đường cũng được rất nhiều người chú ý, nhanh chóng vây lại nghị luận chỉ chỉ trỏ trỏ.


- Tên kia là ai, một Tứ Cấp Đan Sư hắn cũng không để trong mắt, cũng tốt cho họ Luyện Dược này đỡ ngang ngược càn rỡ.!

- Trâu, tiểu huynh đệ quá trâu, mau cho lũ Luyện Dược Sư này một bài, để cho bọn hắn biết nước biển vì sao lại mặn.


Một vài người không sợ chuyện không đủ náo nhiệt, giơ lên ngón tay cái khàn cổ họng hô.


Chúng nữ bên cạnh âm thầm lắc đầu.


Mặc dù các nàng ở bên cạnh Trần Phong không dài, nhưng cũng biết thằng này tính cách cuồng ngạo, lại để cho hắn đi xin lỗi chắc chắn là không có khả năng.


Từ khi đến Nam Hải, Trần Phong cũng đã ẩn nhẫn rất nhiều, hôm nay tên Đan Sư này lại gọi hắn là "tiểu bạch kiểm", lại tự xưng là thiếu gia, cho mình thân phận cao quý.


Điều này lại để cho Trần Phong nổi nóng, mấy ngày qua hắn cũng nhịn một bụng lửa giận a.


Thanh niên kia bị Trần Phong chằm chằm vào, hắn như rơi vào một không gian đen tối, cảm giác như có ngàn con mãnh thú khát máu, đang dùng những cặp mắt đỏ hoe đang nhìn chằm chằm mình, tùy thời có thể lấy mạng mình.


Hắn sợ hãi đạp đạp lùi về sau vài bước, mồ hôi lạnh cũng chảy đầy trên trán, cũng may hắn có lực lượng linh hồn mạnh mẽ nhanh chóng trấn định lại tinh thần.


- Mình là Tứ Cấp Đan Sư tại sao phải sợ hắn chứ, chắc chắn hắn là đang dọa mình.


Tên thanh niên trong lòng nhủ thầm, lấy đó là cái cớ trấn an mình, không thể sợ hãi.


- Tốt, không xin lỗi! Chúng ta là người văn minh, động khẩu không động thủ.


- Nếu ngươi có đảm lượng lên lôi đài tiến hành Đan Đấu, nếu ngươi thua cây Linh Thảo kia là của ta.


Tên thanh niên ngoài mạnh trong yếu nói, lấy ra sở trường của mình, hắn cho là Trần Phong mua Linh Thảo thì cũng là một Luyện Dược Sư.


Lại nhìn Trần Phong quá trẻ tuổi, trên mặt còn chưa tiêu tán vẻ ngây ngô của một thiếu niên thì có trình độ gì, nếu Trần Phong ngại mặt mũi đáp ứng, hắn liền thắng chắc.


Mà nếu Trần Phong không cùng hắn so đấu, tương đương với Trần Phong sợ hãi không dám quyết đấu, mặt mũi này hắn cũng lấy lại được.



Là một người tu luyện Đan Đạo, mặc dù không biết cây Linh Thảo kia là gì, nhưng hắn biết cây Linh Thảo kia bất phàm, là báu vật hiếm có, phải giành về nghiên cứu, biết đâu ngộ ra điều gì đó là trình độ lĩnh ngộ của hắn tăng lên một bậc.


Trần Phong thu lại áp lực, nở một nụ cười.


- Không có hứng thú!

Trần Phong xoay người bước đi, tên này mặc dù kiêu ngạo nhưng không có ác ý, Đan Sư không ai là không kiêu ngạo, nhưng phải tùy mức độ, tên này đã nhún nhường hắn cũng không chấp nhặt.


Trần Phong cũng lười để ý hắn, kéo tam nữ bước đi, có thời gian rảnh bồi chúng thê tử mình, ai rảnh mà đi so đấu với những kẻ dỡ hơi.


Mọi người thấy Trần Phong cự tuyệt cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Trần Phong không đeo bất cứ thứ gì chứng minh thân phận Luyện Dược Sư, hoặc là đẳng cấp thấp không có mặt mũi mang, hoặc là căn bản không có tiếp xúc với Đan Đạo.


- Hừ!

Tên thanh niên kia phun ra một tiếng khinh bỉ, cũng lập tức bỏ đi, nhưng trên mặt vẫn che kín vẻ ngạo nghễ, mặt mũi bị mất liền lấy lại không ít.


Hắn cũng không phải thật muốn cùng một cái tiểu tử so đấu luyện đan, chủ yếu là trước mặt người khác trang bức, lấy lại tôn nghiêm của Tứ Cấp Đan Sư a.


Hư Linh Thảo hắn không cần cũng được, chỉ là hứng thú nhất thời, dù hắn kiêu ngạo nhưng đầu óc không bị ngu, hắn cảm thấy nếu dây dưa tiếp không chừng hắn sẽ ăn quả đắng, bời vì hắn cảm nhận được hơi thở tử vong trên người Trần Phong.


Cuối cùng hắn cũng dọa được tiểu bạch kiểm bại lui, trang bức lần này vô cùng hoàn mỹ.


Trận phong ba này cứ như vậy chấm dứt, những người xung quanh xem náo nhiệt đều ảo não bỏ đi, trong lòng đều thầm chữi.


..


- Ngươi tại sao phải nhẫn nhịn?

Trên đường đi dạo, Nhan Như Ngọc mở miệng hỏi.


- Ta chỉ là cho hắn một cơ hội sống sót, vả lại.


- Ta cần phải tu luyện tâm tính, không thể quá xúc động, phải giữ một tâm cảnh bình tĩnh như nước, khi xảy ra chuyện cũng dễ dàng suy tính mà ứng phó.


Trần Phong hờ hững đáp, hắn cũng đang tôi luyện cái tâm cường giả của mình, dù cho trời sập xuống cũng mặc kệ, chỉ cần hắn và người bên cạnh hắn hảo hảo sống tốt là được.


Chúng nữ cảm thấy có lý gật đầu, Trần Phong im lặng cùng tam nữ đi trên đường, trong lòng suy nghĩ về Luyện Đan Sư.


Đúng rồi, hắn phải có một cái huy chương chứng minh thân phận Đan Sư.


Sau này một khi hoàn thành tâm nguyện của Đan Dương Tử cứu được Đan Ngữ Yên, hắn cũng phải trà trộn vào Đan Tông, thu cái thù lao khổng lồ mà Đan Dương Tử tích trữ cả đời.


Mà muốn vào được Đan Tông, thì phải có một thân phận Đan Sư cấp cao.


Trần Phong liền quyết định suy nghĩ, hỏi thăm người qua đường, kéo lấy tam nữ đi về một hướng.



Bốn người đi được một đoạn, đột nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng tới một tòa kiến trúc.


Nói xác thực, là nhìn về phía bảng hiệu của tòa kiến trúc này.


- "Đan Các"!

Chúng nữ nhìn theo ánh mắt của Trần Phong, lộ ra vẻ nghi hoặc.


- Chàng đến đây làm gì.?

Sở Diệu Y cũng kỳ quái, chả lẻ lại tới đây mua Linh Thảo.


- Đi! Ta muốn đi kiếm danh hiệu Luyện Dược Sư.


Luyện Dược Sư ở Thiên Nguyên Đại Lục thân phận cực kỳ tôn quý, nếu hắn có một danh hiệu cấp cao, vậy thì không thể nghi ngờ chính là một tấm hộ thân phù rất tốt, lấy ra cũng có thể dọa chạy một đám người, sau này cũng thuận tiện dò thám Đan Tông.


- Chàng cũng là một Luyện Dược Sư?

Trần Phong gật đầu, cất bước tiến vào, Nhan Như Ngọc cùng sở Diệu Y nhìn nhau, đều thấy sự bất ngờ trong mắt đối phương.


Không ngờ phu quân nhà mình chiến lực nghịch thiên lại còn tu luyện cả Đan Đạo, hai nàng càng thêm sùng bái hắn, cũng tiếp bước đi vào Đan Các.


Đây là nữ nhân thông minh biết khi nào thì tuyệt đối phải đi theo nam nhân.


Đan Các là một kiến trúc quy mô to lớn, vừa bước vào bên trong đã nghe thấy mùi thuốc đậm đặc, bên trong bày trí rất xa hoa, người ra vào cũng tấp nập.


Bên trong bày vô số các giá để các bình Đan Dược, mỗi bình Đan Dược đều có cấm chế bảo vệ bên ngoài, không cho dược lực xói mòn.


Trần Phong đi tới một nơi tiếp khách, bên trong là một lão già đang chán nản ngồi ngáp lên ngáp xuống.


- Tiền bối, ta là Phong Tam, đến đây chứng nhận Luyện Dược Sư.!

Trần Phong nhìn lão già kia nói, đây là một lão già khoảng sáu mươi,tóc đen râu bạc nhìn cũng khá quái dị, Trần Phong cảm nhận trên người hắn không có tý lực lượng, chỉ có hai khả năng đó là một phàm nhân bình thường, hai là lão này thực lực thâm bất khả trắc, không thể đo lường.


- Có đề cử làm một Đan Sư chứ?

Lão già nửa tỉnh nửa mê, hé ra một con mắt lãnh đạm liếc Trần Phong.


Trần Phong lắc đầu, làm một cái Đan Sư còn cần có người đề cử sao.


- Vậy ngươi có danh sư chỉ điểm?

Lão già lại hỏi.



Trần Phong suy nghĩ một chút, nói.


- Ta tự học thành tài!

Lão già mở bừng hai mắt, đánh giá Trần Phong, theo hắn xem xét, Trần Phong còn quá trẻ tuổi, tám phần là giống phần lớn những thanh niên nhiệt huyết, nghĩ rằng học luyện đan vài ngày là có thể trở thành Luyện Dược Sư sao.


- Người tuổi trẻ bây giờ, theo đuổi quá xa vời! Được rồi, đi theo ta!

Lão già thở dài, dẫn đám người Trần Phong đi vào một gian phòng, bên trong có một lão già mặt mũi gian xảo đang ngồi ngủ gật, bộ dáng ểu oãi giống như lão già trước.


- Lão Thất, có người muốn chứng thực làm một Đan Sư, làm thủ tục đi!

Lão già gian xảo giật mình tỉnh lại, xoa xoa mũi, nhìn về phía bốn người Trần Phong, hỏi.


- Các ngươi đều muốn chứng thực làm Đan Sư?

- Chỉ một mình ta!

Trần Phong chỉ vào mũi mình, nói.


- Trước đó có chứng nhận Đan Sư chưa?

Lão già mặt mũi gian xảo hỏi.


- Chưa!

Trần Phong nói.


- Vậy phí thủ tục, phí tài liệu, tổng cộng 5000 Linh Thạch hạ phẩm, hoặc 500 trung phẩm Linh Thạch hay 50 Thượng Phẩm Linh Thạch đều được.


Lão già nhanh nhẹn nói, xòe bàn tay khô gầy ra, chờ Linh Thạch rơi vào tay lão, trên mặt mang nụ cười, bộ dáng hèn mọn không chịu nổi.


- Hả, sao ngươi không hỏi ta muốn chứng thực cấp bậc nào?

Trần Phong kỳ quái nói.


- Nói nhảm, trước đó ngươi không có danh hiệu, chẳng lẽ còn muốn trực tiếp chứng thực Nhị Cấp Đan Sư.


Lão già gian xảo trừng mắt, một bộ ngươi là ngu ngốc sao.


- Ha ha...


Lão già còn lại cũng cười to, không ngờ tiểu tử này lại muốn một bước lên trời a, chưa có danh hiệu, tức là vừa mơi nhập môn mà đòi chúng nhận cấp cao hơn.


Trần Phong lại không hề để ý, dựa theo kiến thức về mặt Đan Đạo, và tu vi Hồn Lực hiện tại của hắn, cùng với Địa Hỏa Chi Linh tự mình điều khiển, nếu hắn toàn lực thì cũng có thể luyện ra Thất Cấp Đan Dược.


- Ở đây có quy định, không thể trực tiếp chứng thực danh hiệu Đan Sư cấp cao sao?

Trần Phong không cam lòng hỏi lại, ít gì theo thực lực hắn hiện tại cũng có thể là Lục Cấp Đan Sư a.


...Phụt..


Hai lão già liền cười phun ra, tiểu tử này đúng là dám nói, chưa có huy chương chứng nhận Nhất Cấp mà đã đòi chứng thực cấp cao.


Lại nhìn khí huyết Trần Phong như một ngọn núi lửa sôi trào, chứng tỏ tuổi đời hắn chưa quá 30 thì có tài nghệ gì, hai lão già đều cho là Trần Phong đầu óc có vấn đế, tuổi trẻ quá kinh cuồng.


- Quả thật không có quy định như thế!


- Nhưng mà người bình thường đều bắt đầu từ Nhất Cấp Đan Sư, từng bước tiến lên, làm người phải đứng cho vững vàng!

Hai lão già lời nói sâu xa khuyên bảo Trần Phong, họ thấy tên này quá non nớt, xem như là một vãn bối chưa trải sự đời cũng không trách.


Người ta có ý tốt, Trần Phong cũng không để vào lòng, chỉ mỉm cười, nói.


- Nếu đã không có quy định như thế, vậy ta chứng thực Lục Cấp Đan Sư cũng không có vấn đề gì, đúng chứ?

Trần Phong suy nghĩ, hắn liền chọn chứng nhận Lục Cấp Đan Sư.


- Ha hả...ngươi muốn làm Lục Cấp Đan Sư.


Hai lão già lại cất tiếng cười to, tiểu tử này đúng thật là quá ngông cuồng rồi.


Hai lão sống gần ngàn năm, lý giải về mặt Đan Đạo và khống hỏa chỉ đạt trình độ Thất Cấp, vậy mà một tiểu tử lông mọc chưa đủ lại đi chứng nhận Lục Cấp, bảo sao họ không cười cho được.


Hai lão già định khuyên giải tiếp, nhưng nhìn thấy Trần Phong mỉm cười kiên quyết, liền biết khuyên cũng uổng công, loại thanh niên này đang lúc nhiệt huyết nhất, không đụng vào tường là sẽ không quay đầu.


Thôi đi để hắn thử một lần rồi biết khó mà lui, dù sao hắn cũng tốn tiền mua tài liệu để bắt đầu Luyện Đan chứng nhận, mặc xác hắn.


- Người trẻ tuổi, chỗ chúng ta chỉ là một cái phân đà của Đan Tông, chỉ có thể cho ra tài liệu Ngũ Cấp trở xuống, tương đương chỉ có thể chứng nhận Ngũ Cấp Đan Sư.


- Nếu ngươi đồng ý, nộp ra 2000 Linh Thạch Thượng Phẩm, trả giá cho tài liệu Đan Các cung cấp.


- Sau đó luyện 5 lần Đan Dược Ngũ Cấp, mà đều phải thành công, thì ngươi sẽ là Ngũ Cấp Đan Sư.


- Nếu thất bại một lần ngươi cũng sẽ thất bại, đồng ý thì có thể tiến hành chứng nhận.


Hai lão già nghiêm mặt, nhưng không giấu được vẻ mặt hả hê, cười trên đau khổ của người khác.


Này thì tự phụ, cho ngươi đáng đời, tuổi trẻ nhiệt huyết là tốt nhưng phải tự biết mình, thế nào là trời cao đất rộng.


Hai lão già âm hiểm cười cười, xòe tay ra chờ Linh Thạch vào túi.


- Vậy thì Ngũ Cấp vậy!

Ngẫm lại cũng đúng, muốn trở thành Đan Sư Lục Cấp thì đương nhiên phải luyện chế đan dược Lục Cấp.


Mà càng là đan dược bậc cao thì càng cần tài liệu cao cấp, chỉ là một cái phân bộ của Đan Tông này thì làm sao lấy ra được.


Trước tiên làm cái danh hiệu Ngũ Cấp Đan Sư, sau này rồi tính tiếp.


..


..


Luyện Dược Sư = cách gọi chung chỉ những người tu luyện Đan Đạo.


Đan Sư = cách gọi riêng của một người Luyện Đan


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui