Đại Đạo Vĩnh Hằng


Trần Phong từ từ triệt tiêu kết giới trong căn phòng, đến khi nhìn rõ trạng thái bên ngoài, và ngược lại đám người bên ngoài cũng đều ngừng công kích, kinh ngạc nhìn trân trân vào trong phòng.


Trần Phong thẳng tắp sống lưng, bên cạnh là Trần Mộng Kỳ và Nhan Như Ngọc, trên vai là tiểu Hỏa Hỏa khả ái dễ thương.


Trần Phong nhìn gần trăm người cách đó vài bước, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường.


Hồn Lực tỏa ra xem xét khắp Phượng Hoàng Cung, thì cũng thấy có vài đệ tử Cự Kiếm Môn, Cực Lạc Môn, Vi Thủy Các, các loại thế lực không đối địch với Trần Phong đi vào, một số chết, một số cũng bị trọng thương trốn tránh, không cách nào đi ra khỏi cung điện này.


Trong phút chốc Trần Phong hơi cau mày, sát ý tập trung vào đám người trước mắt này.


-Các ngươi, hôm nay phải chết.!

Trần Phong tiếng nói lạnh lùng từ trong cổ họng phát ra, mặc dù sống chết của đám người này không liên quan tới Trần Phong, chỉ cần người bên cạnh hắn chu toàn là được.


Nhưng dù gì đây cũng là người của phe mình, không thể tùy ý cho địch nhân chà đạp được, chả khác nào chà đạp lên hắn.


-Ha..haha, chúng ta cứ tưởng là ai..thì ra là một tên mặt trăng nhỏ cùng hai đại mỹ nhân, tiểu tử mau giao bảo vật bên trong này ra, chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây.


Tất cả mọi người đều kinh diễm nhìn không chớp mắt vào Nhan Như Ngọc, mỹ mạo như thiên tiên, trên thân phát ra khí tức cường đại, cao quý , thánh khiết làm bọn họ say mê đến nỗi không rời mắt.


Một tên cười lên điên cuồng nhìn đám người nói, tại đây tụ tập toàn tinh anh, mà Trần Phong dù có thi triển ra lại Song Sắc Hỏa Liên cũng phải tốn vài cái hô hấp ngưng tụ.


Lúc trước cho Trần Phong ngưng tụ ra Song Sắc Hỏa Liên đã làm họ sợ hãi, lần này không thể nào dẫm lên vết xe đổ đó được, hoàn toàn không sợ Trần Phong.


Huống hồ lúc này Trần Phong ở trong này, dĩ nhiên tất cả bảo vật đều trong tay hắn.


-Nhan tiên tử, sao ngươi lại...?

Nhạc Tử Phong cùng một đám khác nhìn Nhan Như Ngọc nép sát người Trần Phong, mà cũng đã thay một bộ y phục khác, điều này làm lòng của họ gần như tan vỡ.


Nữ Thần của họ lúc trước đi theo Trần Phong, họ cũng nín một bụng căm giận, nhưng lúc này bắt gặp Nữ Thần trong lòng lại như một tiểu nữ nhân nép bên cạnh Trần Phong.



Mà lại ở trong một căn phòng bày trí cấm chế, còn đổi một thân trang phục khác, thì có đần cũng biết xảy ra chuyện gì, mà lại bên cạnh cũng có một mỹ nhân không thua kém gì bao nhiêu, dĩ nhiên là song túc song phi rồi.


-Hừ! Tiện nhân, sớm biết ngươi như vậy, lúc trước lão tử đã dùng sức mạnh, không ngờ lại tiện nghi tiểu súc sinh này.


Nhạc Tử Phong tức giận mắng, hai mắt đỏ bừng nhìn về đôi cẩu nam nữ đang tay trong tay.


-Nhạc Tử Phong, ngươi muốn chết sao?

Nhan Như Ngọc mắt phượng phóng ra hỏa diễm, một cơn giận bốc lên như muốn thiêu đốt vạn vật, lần đầu tiên nàng bị sỉ nhục như vậy, sau khi nàng thức tỉnh Phượng Hoàng Huyết Mạch thì tâm tính cũng thay đổi không ít, trở nên lạnh lùng mà cao ngạo.


Với trình độ của đám người này, hiện tại Nhan Như Ngọc củng không thèm để vào trong mắt, thân phận hiện tại nàng cao quý bậc nào, làm sao phải ngó tới bọn sâu kiến đáng thương, nhưng Nhạc Tử Phong dám xúc phạm uy nghiêm của nàng, điều này đồng nghĩa cái mạng của hắn cũng chấm dứt, hắn phải trả giá thật lớn về lời nói của mình.


Nguyên lực trong người nàng ầm ầm cuộn trào, phía sau lưng xuất hiện một đôi Hỏa Phượng Vũ Dực, khí tức nóng rực tràn ngập cả cung điện ép thẳng tới đám người, làm bọn họ mồ hôi lạnh chảy ròng, cố gắn hít thở từng ngụm không khí

-Cứ để tên này cho ta, nàng hỗ trợ Mộng Kỳ lo những tên còn lại.


Trần Phong ngăn cản Nhan Như Ngọc đang định lao lên chém chết Nhạc Tử Phong phân phó, Nhan Như Ngọc thu lại khí thế, nhu thuận gật đầu.


Trần Phong cũng từ trong Cửu Tôn Tháp thả ra Hắc Ám Tà Long, nhờ có Tinh Linh Nữ Vương chữa trị mà hắn cũng đã hồi phục đến đỉnh phong, mà thực lực hình như lại có tăng tiến chút ít.


Trần Phong thả Tà Long ra là muốn cho hắn ra trợ giúp, thu lại đồ trên người của đám cường giả này, việc này đương nhiên hắn am hiểu nhất.


Trong Phượng Hoàng Cung mọi thứ đều là của Trần Phong, nên hắn không muốn bất cứ một con cá nào lọt ra khỏi nơi này, phải nhanh chóng xử lý rồi đi nơi khác.


-Oa ha ha, Bản Hoàng đã trở lại và lợi hại hơn xưa!

Hắc Ám Tà Long trong bộ dáng tiện đạo sĩ khi trước, vừa ra liền cười quái dị vài tiếng, liếc xem một vòng thấy có vài trăm đạo ánh mắt chăm chăm nhìn mình,mang theo sắc mặt khó coi từ uy áp lúc trước của Nhan Như Ngọc.


Tà Long thấy sắc mặt bọn họ khó coi, tưởng bọn họ đang là đang sợ hãi hắn, liền đắc ý, khóe miệng giương lên một độ cong hèn mọn, cười khặc khắc nói.


-Làm sao? Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ muốn làm vật cưỡi cho Bản Hoàng, yên tâm Bản Hoàng là Tà Long vĩ đại, các ngươi chỉ cần dập đầu vài cái, lè lưỡi liếm ngón chân cho ta, gọi vài tiếng chủ nhân, Bản Hoàng miễn cưỡng thu tất cả các ngươi làm thú cưỡi.!

-Là ngươi? Tiện đạo sĩ đáng chết, trả mạng lại cho huynh đệ ta!


Cả một đám bị khí thế của Nhan Như Ngọc chấn nhiếp khí huyết cuồn cuộn, nghe lời nói bỉ ổi, đê tiện của Tà Long liền tức giận phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn tròn, điên cuồng rống giận nhưng không ai dám lên động thủ.


Trần Phong cùng hai nữ nhân lấy tay che mặt quay sang chỗ khác, biểu hiện không quen biết tên Tà Long này, Hắc Ám Tà Long chỉ có vài câu nói ý nghĩa giống nhau, nhưng càng ngày càng làm người ta tức chết.


-Hèn mọn Long, ngươi cùng các nàng đi đoạt giới chỉ của bọn chúng, giết chết càng tốt, thoải mái mà làm.


Trần Phong nghiêm túc nhìn Hắc Ám Tà Long, hắn cũng muốn mau giải quyết nơi này, còn đi chỗ khác tìm một ít kỳ hoa dị thảo nữa chứ.


-Tưởng chuyện gì to tá, yên tâm chỉ cần Bản Hoàng động thủ thì nội y bọn hắn cũng chẳng còn, nhưng thù lao thì hắc hắc, ngươi cũng biết ta còn phải có tài nguyên bồi dưỡng đồ đệ a.


Hắc Ám Tà Long xoa xoa tay, cười hèn mọn đòi thù lao, với tính cánh của hắn chắn chắn sẽ nuốt hết ít nhất năm thành, nhưng giờ có Tiểu Bạch làm đồ đệ thì phải suy nghĩ lại một tý, lỡ đâu Trần Phong tức giận không cho hắn gặp Tiểu Bạch nữa thì công sức bỏ ra mấy ngày dạy dỗ đổ sông đổ biển.


-Cứ phóng ngựa đi làm, nói nhiều làm gì.!

Trần Phong không kiên nhẫn, đồ vật của đám thiên tài này ít gì cũng có khá nhiều Linh Thạch, cùng Linh Thảo trong Phượng Hoàng Cung, hắn cũng không nhất thiết phải lấy toàn bộ, chia sẻ một ít cho con tiện Long này để hắn dạy dỗ thần thông Long Kỹ cho Tiểu Bạch, cũng như thuê một cái gia sư cho hài tử nhà mình đi.


Chỉ riêng tòa Phượng Hoàng Cung này từng khối Hoàng Kim là báu vật rồi, lấy một khối đem bán đấu giá cũng là giá trên trời, Trần Phong cũng không để ý chút ít đó vào trong mắt.


Tà Long hiểu ý nhếch môi, cùng hai nữ và Hỏa Hỏa liếc nhau đồng loại xông lên, hai nàng sau khi nhận truyền thừa một người là Luyện Hư hậu kỳ, một người là Hóa Thần trung kỳ lại có Hỏa Hỏa hỗ trợ thì là đồ sát nghiên về một bên.


Tà Long chỉ thừa cơ hội thu lấy đồ vật vào trong túi mà thôi, việc nhẹ lương cao.


-Khinh người quá đáng, các ngươi tưởng với mấy người là có thể chống lại gần trăm người bọn ta sao? Buồn cười!

Một vài tên hồi phục tinh thần, nhao nhao lấy ra pháp bảo, thi triển vô số vũ kỹ, nguyên lực cuộn trào, đón đỡ thế công của phe Trần Phong.


Trong chốc lát, ngoài hành lang rộng lớn bắt đầu diễn ra một trận chiến kinh thiên động địa.


-Lần trước ta chưa đủ thực lực, để ngươi chạy thoát, lần này ngươi xác định phải nằm lại chỗ này thôi.



Trần Phong nhẹ mỉm cười nhìn Nhạc Tử Phong, lấy ra Vô Cực Phá Thiên Long Kiếm gác lên vai.


Nhạc Tử Phong hồi phục tinh thần lại từ trong hoảng sợ khi nãy Nhan Như Ngọc tập trung vào, bất giác mồ hôi ướt đẫm lưng áo, không hề nghe Trần Phong nói gì, nhìn ra sau là những đòn công kích tung bay, từng tiếng hét thảm vang lên.


-Không thể nào! không thể?

Nhạc Tử Phong nhìn một màn đơn phương đồ sát, những cường giả được cho là thiên tài, tu vi Hóa Thần viên mãn cũng không ít mà không chịu nổi một kích, khiếp sợ hơn là từ người Nhan Như Ngọc lại có uy áp không thua kém gì Tông chủ Huyền Minh Tông.


Trước giờ hắn cũng vẫn theo đuổi Nhan Như Ngọc nhưng không được nàng đáp lại, hiện giờ thực lực cùng vẻ ngoài của nàng đã đi đến một độ cao hắn không thể nào tưởng tượng, hắn cứ như ngây dại nhìn vào chiến trường lẩm bẩm một mình, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của Trần Phong.


Bên kia khi tức hỏa diễm nóng rực bay đầy trời, Hỏa Hỏa triệu hồi ra gần trăm hỏa nhân Hóa Thần Kỳ, Nhan Như Ngọc ngưng tụ ra một thanh nhuyễn kiếm hỏa diễm, sau lưng Hỏa Phượng Vũ Dực chấn động.


Thoát cái thi triển Không Gian Xuyên Toa, xuất hiện bên cạnh một người, nhuyễn kiếm chém ngang, là một cái đầu mang theo vẻ mờ mịt bay lên cao.


Mộng Kỳ cũng không chịu thua kém, Viêm Hoàng Thương Khung Quyết vận chuyển hấp thu lượng lớn Hỏa hệ lực lượng xung quanh, trong tay là Thánh Linh Phượng Vũ Kiếm, một ngọn lửa màu tím bao phủ bên trên.


Đó là Tử Viêm Chân Hỏa hình thức ban đầu, thanh kiếm vung lên, một đường kiếm quang tử sắc bay ra, lập tức hai tên cường giả Hóa Thần hậu kỳ liền mất mạng, Tử Viêm Chân Hỏa lập tức bám vào thân thể bọn họ, nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ sinh cơ.


Dù Trần Mộng Kỳ chỉ là Hóa Thần trung kỳ, nhưng nhận truyền thừa của Tử Viêm Kim Ô, sau này nếu thức tỉnh thêm huyết mạch có thể có được Tử Cực Thái Dương Chân Hỏa, nên đối với những cái gọi là thiên tài này , hiện tại trong mắt Mộng Kỳ quá yêu đuối, chỉ cần bị chém trúng là hồn về cực lạc, ngay cả Nguyên Anh cũng bị thiêu đốt.


-A....Nhạc sư huynh..cứu..cứu..


-Các ngươi, đám tiện nhân này, chúng ta thành quỷ cũng không thua cho các ngươi.


Những tiếng thảm thiết cùng cầu cứu vang lên, chưa tới vài phút, trăm tên cường giả Hóa Thần hậu kỳ tới Hóa Thần viên mãn đều nằm xuống, toàn bộ trữ vật giới chỉ, túi không gian, pháp bảo thần binh gì đều rơi vào túi Hắc Ám Tà Long.


Nhan Như Ngọc tiêu diệt hơn hai phần ba số cường giả, từng lưỡi kiếm của nàng đi qua là một mạng ngã xuống, giống như là giết gà, mần thịt chó cùng một dạng, không khác chút nào.


-Xong rồi!

Nhạc Tử Phong nhìn toàn bộ người vài phút trước còn đứng tại đây trong nháy mắt sinh cơ vụt tắt, toàn bộ đệ tử Huyền Minh Tông hắn dẫn vào cũng đã, vẫn lạc, trừ hai huynh đệ Huyền Vô Nhai và Huyền Vô Khuyết không tham gia thoát được một kiếp.


Hai nữ cùng Hỏa Hỏa và Hắc Ám Tà Long cũng hoàn thành nhiệm vụ trở về bên cạnh Trần Phong, nhìn vào Nhạc Tử Phong cách đó không xa như nhìn một người chết.


Cả một khu hành lang trước cửa căn phòng, xác người nằm ngổn ngang đầu một nơi thân một nẽo, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.



Trần Mộng Kỳ thì sắc mặt xanh trắng, cố gắn kiềm xuống sự kinh dị, trong trận chiến nàng chỉ chém qua chừng năm người, nhưng quyết tâm trợ giúp Trần Phong làm nàng cầm cự, học cách làm quen với máu tanh.


Trần Phong thấy thế liền thu luôn hai nữ vào Cửu Tôn Tháp, chỉ còn lại Hắc Ám Tà Long và Hỏa Hỏa, Trần Phong liếc mắt lạnh nhạt nhìn Nhạc Tử Phong đứng gần đó bình tĩnh nói.


-Đừng kinh ngạc, đây chỉ là lễ vật đầu tiên, bây giờ tới lượt ngươi rồi.


Trần Phong cầm lấy Vô Cực Phá Thiên Kiếm kéo dài trên mặt đất tạo thành những tia lửa, bước hướng Nhạc Tử Phong bộ mắt đang vặn vẹo.


Trần Phong cũng không muốn cho ai giúp đỡ vì đây là ân oán của hắn, hắn chưa từng trêu chọc Nhạc Tử Phong nhưng lần đầu gặp mặt đã ám hại hắn, điều này làm Trần Phong phẫn nộ cực kỳ.


Một khắc đó, trong lòng Trần Phong đã gieo xuống một câu thệ, đó là trảm chết tên Nhạc Tử Phong này dưới kiếm, cũng đã đến lúc chấm dứt ân oán rồi.


...Rắc rắc!

Nhạc Tử Phong hồi phục lại tâm cảnh từ trong hoảng sợ, nắm tay lại tạo nên những tiếng kêu răng rắc, rồi nguyên lực màu bạc tựa lôi quang bùng phát bao bọc quanh người hắn, tỏa ra thứ năng lượng cuồng bạo dị thường.


-Tiểu tử, lần này ta sẽ cho ngươi hiểu khoảng cách thật sự giữa chúng ta!

Nhạc Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn Trần Phong, hắn nhìn xem Trần Phong đây là muốn đơn đả độc đấu, không cho người khác xen vào, làm trong lòng âm thầm thở ra, cười hung hăng, nói,, khí thể ầm ầm mà ra chỉ một bước nữa là có thể tấn thăng Luyện Hư Kỳ.


Vẻ mặt Trần Phong bình tĩnh, chỉ là cười lạnh khinh thường, quanh thân tử quang cuồn cuộn, từng cái Đế Văn phát sáng, sau lưng cũng là hư ảnh Đế Hoàng hiện ra với bảy khỏa ngọc châu xoay tròn.


Trần Phong dĩ nhiên muốn dùng lực lượng mạnh nhất, Tử Lôi Toái Thể, 2500 Đế Văn, Nhị Trọng Chiến Thân cả người cũng phát sinh biến hóa, mái tóc cũng dần dần mọc dài ra, rồi hóa thành một màu hoàng kim, cùng đôi đồng tử chói mắt.


Nhưng hắn cũng chưa dùng tới Thương Long Lực, hắn hiện tại là Hóa Thần hậu kỳ, dù được chiến đấu vượt cấp nhưng đối với dạng thiên tài này, cũng không chừng có vô số lá bài.


Lúc trước chỉ riêng Huyền Vô Khuyết tung ra đòn sát thủ cũng làm Trần Phong cảm thấy khó chơi, phải dùng đến năm phần lực lượng, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm phát ra từng tiếng ong ong rung động, cảm nhận luồng năng lượng dồi dào trong cơ thể, ánh mắt Trần Phong càng trở nên sắc lạnh.


-Vũ kỹ luyện thể này nhìn có vẻ không tệ, nhưng không biết chịu được mấy quyền của ta?

Nhạc Tử Phong nhìn quanh thân Trần Phong tràn ra tử sắc lôi quang, ngược lại không sợ, tự tin cười khảy, bởi vì hắn cũng là một tu giả Tam hệ đồng tu, Lôi , Hỏa, Kim, mà còn là một người tu luyện Hồn Lực, làm hắn không hề e ngại Trần Phong.


-Đã ngươi muốn chết, thì đừng trách, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết Tử Phong này không phải loại giun dế như ngươi có thể so sánh.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui