Trần Phong sau khi hỏi qua Hệ Thống mới biết, Tinh Vẫn Thạch là một khoáng thạch có khắc chế tuyệt đối với Long Tộc.
Nhưng mà Long Tộc cũng rất thích dùng Tinh Vẫn Thạch làm vũ khí, vì mỗi khi Long Lực của họ truyền vào thì Tinh Vẫn Thạch sẽ là một loại vũ khí uy lực ngang bằng Đế cấp Tiên Khí, chả trách nó được gọi bằng Trấn Long Bi.
Nhìn qua như một cái bia đá màu đen, nhưng thực chất chỉ là một tảng đá quý hiếm, đâu phải là cái gì Đế Cấp Tiên Khí, chỉ là so sánh được với Đế Cấp Tiên Khí thôi.
Sau khi tìm hiểu một hồi, Trần Phong nhìn lại hư ảnh mỹ nữ Chân Viêm Tử Phượng bộ dáng tức giận, âm thầm bật cười, hắn cũng không ngờ một cường giả như vậy mà tính tình cũng quá nóng nảy đi, không hề có phong phạm cao thủ.
Nếu theo nàng nói, Nhan Như Ngọc trong lòng có hắn, Trần Phong cũng tin tưởng không nghi nghờ, từ biểu hiện của nàng có thể thấy được, Trần Phong cũng không thích tổn thương nữ nhân, nên hắn cũng không thể phụ tấm lòng của nàng, ngay lúc này cần hắn để giúp Nhan Như Ngọc kích phát toàn diện Phượng Hoàng Huyết Mạch.
Điều này làm Trần Phong bất đắc dĩ, hắn đã có quá nhiều nữ nhân bên cạnh rồi, hắn cũng muốn khắc chế mình, nhưng mỗi khi các nàng tìm đến hắn, thì Trần Phong từ sâu trong nội tâm không thể từ chối, có thể nói là hắn quá tham lam ai tới cũng không chối từ.
Kể ra thì hiện tại bên cạnh Trần Phong có, Trần Mộng Kỳ, Diệp Chỉ Hân, Tiêu Ngọc Sương, Cổ Cẩn Huyên , Vạn Thiên Kim , Mộc Tinh Linh, Hạ Ức Mộng, Sở Diệu Y, còn có nữ nhân đầu tiên của hắn là Thanh Nguyệt Tâm ở Băng Thần Tông nữa, hiện tại lại thêm cái Nhan Như Ngọc.
Vừa đủ mười người, còn có cả Nguyệt Ảnh không biết nàng đang ở nơi nào trên đại lục này, hiện tại Trần Phong cũng gánh càng nhiều trách nhiệm, hắn phải tăng thực lực lên bảo vệ những người bên cạnh, rồi còn đi tìm Nguyệt Ãnh và Thanh Nguyệt Tâm trở về bên cạnh mình.
-Nói vậy là vị tiền bối này cũng có truyền thừa.?
Trần Phong nhìn qua thiếu nữ nhỏ hơn bên cạnh nói, nhớ Chân Viêm Tử Phượng có nói, chờ người hữu duyên nhận truyền thừa của hai người bọn họ, nói như vậy Nhan Như Ngọc được Chân Viêm Tử Phượng truyền thừa, còn lại thiếu nữ Tử Viêm Kim Ô kia cũng có truyền thừa.
-Này , này đừng gọi là tiền bối, bọn ta nào có già như vậy, ta gọi Phượng Kim Linh, tỷ tỷ gọi Phượng Tử Linh, ta cũng có một phần truyền thừa nhưng đáng tiếc ngươi làm nam nhân.
Thiếu nữ Tử Viêm Kim Ô tên là Phượng Kim Linh bĩu môi nói, bộ dáng một tiểu nha đầu tinh linh cổ quái, khá giống với Cổ Cẩn Huyên.
-Vậy là Kim Linh tỷ cũng có truyền thừa?
Trần Phong kính nễ hai nàng là vô thượng cường giả gọi bằng tiền bối, nhưng cảm thấy hai nàng không có dáng vẻ cao cao tại thượng, rất là gần gũi hắn cũng không cần câu nệ lễ tiết.
Nghĩ đến truyền thừa từ Tử Viêm Kim Ô là hệ Hỏa, như vậy thì chỉ có tỷ tỷ Trần Mộng Kỳ là nhân tuyển thích hợp nhất, nàng tu luyện Viêm Hoàng Thương Khung Quyết một môn công pháp Hỏa hệ Chân Cấp vô cùng khủng bố, giúp Trần Mộng Kỳ tu luyện Hỏa hệ với tốc độ cấp tốc, còn những thứ tốt khác từ công pháp này khi thực lực nàng tăng cao.
Nếu có thêm truyền thừa của Tử Viêm Kim Ô không chừng thực lực nàng có thể viễn siêu hắn, là trùm hệ Hỏa.
Phượng Kim Linh cắn cắn móng tay rồi gật đầu, thấy vậy Trần Phong liền không do dự từ trong Cửu Tôn Tháp gọi ra Trần Mộng Kỳ.
-Phu quân, đây là?
Trần Mộng Kỳ vừa ra khỏi Cửu Tôn Tháp đánh giá xung quanh, thấy trước mặt là hai hư ảnh mỹ nhân một lớn một nhỏ, Trần Mộng Kỳ nhìn xem dung mạo Phượng Tử Linh âm thầm cảm thấy không bằng một góc người ta, dù nàng hiện tại cũng là sắc nước hương trời, nhưng cái loại khí chất thanh lãnh cao quý kia Trần Mộng Kỳ bị bỏ xa vạn dặm.
Trần Phong liền nắm tay Trần Mộng Kỳ giới thiệu cho hai người, rồi nói ra ý muốn nhờ Phượng Kim Linh truyền thừa Tử Viêm Kim Ô cho Trần Mộng Kỳ.
Hắn biết đây là cơ hội ngàn năm có một, đã rơi vào đầu của mình thì phải vận dụng đến cực hạn.
-Chậc chậc, không ngờ trên người ngươi lại có bảo vật ngay cả bọn ta cũng không thể nhìn ra.
-Nàng này tư chất cũng không tốt lắm, nhưng là tu giả Hỏa hệ cũng miễn cưỡng tiếp thu được.
Phượng Kim Linh nhìn Trần Phong bằng đôi mắt dò xét như muốn nhìn xuyên thấu hắn, nhưng vẫn không thấy gì, nói đùa gì các nàng rời đi Tiên Giới không bao lâu, chắc chưa thành Thần thì làm sao có thể phát hiện ra Cửu Tôn Tháp là Chí Cao Thần Khí chứ,
Hai nàng dò xét hồi lâu không kết quả, nên đành bó tay chuyển hướng Trần Mộng Kỳ đánh giá, quả thật Trần Mộng Kỳ thiên phú cũng không cao, nhưng nhờ có Trần Phong cũng cải tạo được một phần nào.
Hiện tại nàng cũng lên được Nguyên Anh viên mãn, nếu không song tu cùng Trần Phong, mà ở lại thế tục giới thì hiện tại Trần Mộng Kỳ cũng chưa chắc đã Trúc Cơ thành công.
Phượng Kim Linh sau khi tra xét Trần Mộng Kỳ hồi lâu, gât đầu một ngón tay điểm ra, một tia sáng bay vào mi tâm Trần Mộng Kỳ, chỉ trong chốc lát tử sắc hỏa diễm cũng bao trùm Trầm Mộng Kỳ không kịp cho nàng phản ứng.
Trần Mộng Kỳ cả người cứng đờ, hai mắt vô thần bắt đầu khép mắt lại ngồi đả tọa trên đất, truyền thừa của Tử Viêm Kim Ô cũng không cần Trần Phong trợ giúp gì, chỉ trông chờ vào tạo hóa của Trần Mộng Kỳ thôi.
Trần Phong nhìn xem tất cả cũng không làm ra phản ứng gì, hắn biết đây là cơ duyên của Mộng Kỳ, một cơ hội để nàng thoát thai hoán cốt, dù bên ngoài nàng ôn nhu hiền diệu, nhưng sâu trong tâm rất là khó chịu.
Vì bản thân là tỷ tỷ lại để cho người mình yêu bảo vệ, trách bản thân mình thật vô dụng, nàng không ngừng tự nhủ phải mạnh lên để đứng cạnh Trần Phong cùng nhau chiến đấu, chứ không phải để hắn luôn luôn bảo vệ nàng.
-Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau giúp Như Ngọc kích hoạt Phượng Hoàng Huyết Mạch.
Phượng Tử Linh thấy Trần Phong còn ngây ngốc nhìn Trần Mộng Kỳ một bên, vội vàng thúc giục.
Trần Phong nghe vậy liền nhìn về hướng Nhan Như Ngọc trong lòng thở dài, dù gì hắn cũng có nhiều nữ nhân như vậy, thêm một người chắc cũng không sao, cùng lắm sau này dứt khoát tý không thể bao dung nữa, nói thẳng ra là quá hoa tâm.
Tuy Trần Phong trong lòng hạ quyết tâm sẽ không thu thêm nữ nhân, nhưng nào biết mỗi khi có nữ nhân thương mến hắn cũng không kìm lòng được mà tiếp thu, cái này là một bản tính phong lưu của nam nhân, còn nguyên nhân nữa là do đào hoa khí vận của hắn.
-Hai vị tỷ tỷ không cần tránh chỗ khác à?
Trần Phong nhìn hai nàng có hơi kỳ quái nói, cả hai người vẫn không chịu rời đi, thì làm sao hắn không biết xấu hổ mà cởi quần áo trước mặt hai nàng, trợ giúp Nhan Như Ngọc kích hoạt huyết mạch.
-Tại sao chúng ta phải rời đi?
Hai nàng đồng thanh trả hỏi lại, cũng là dùng ánh mắt quái dị nhìn Trần Phong, không biết hắn có ý gì.
-Cái kia, không phải các ngươi nói là Long Phượng giao hối, thì mới trợ giúp nàng sao.
Trần Phong cũng hơi xấu hổ nói, nói chuyện này với hai đầu Thần Thú cảm giác khá là kỳ cục.
-Thì đúng là vậy mà, tâm thần giao dung, tâm tâm tương thông.
Phượng Tử Linh khó hiểu nhìn hắn như một thằng ngu.
-Chứ không phải là làm cái kia sao?
Trần Phong cũng càng nghi hoặc, Long Phượng giao hối không phải là chuyện nam nữ kết hợp sao, cái gì mà tâm tâm tương thông.
Cả hai nàng đều nhìn Trần Phong, sực nhớ tới chuyện gì, Phượng Kim Linh cười khanh khách, che miệng nhẹ nói.
-Ý của chúng ta là lấy Linh Hồn của ngươi giao hòa cùng nàng, nhờ Long Hồn trong huyết mạch ngươi kêu gọi ra Phượng Hoàng huyết mạch của nàng, chẳng lẽ trong đầu ngươi đều nghĩ tới cái kia.
-Nếu ngươi dùng biện pháp âm dương giao hợp cũng có thể, chúng ta cũng xem học hỏi kinh nghiệm.
-Mà nói thật, nếu bản tôn của chúng ta ở đây không chừng sẽ không ngại cùng ngươi thử cảm giác cá nước thân mật.
Phượng Kim Linh cười đến bờ vai run rẩy, thanh âm cực kỳ mềm mại, đôi mắt đầy khiêu khích nhìn Trần Phong.
-Kim Linh nói đúng, chúng ta từ trước tới giờ mải mê truy cầu đại đạo cũng không biết cái kia là tư vị gì, nếu có một ngày ngươi có thể đuổi kịp chúng ta, nói không chừng tỷ muội chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ ngươi, vạn năm qua chỉ có ngươi lọt vào pháp nhãn cảu chúng ta, mà Thương Long Huyết Mạch trên người ngươi cũng có trợ giúp cho chúng ta.
Phượng Tử Linh nghiêm túc nói, trong lời nói không hề có một phần đùa giỡn, nàng là thật sự nghiêm túc.
Trần Phong có cảm giác như muốn sụp đổ, hai đầu Thần Thú này không biết xấu hổ của một nữ nhân à, chuyện kia cũng nói ra lẽ thẳng khí hùng như vậy, mà nhìn nét mặt thì các nàng nói là lời thật, không hề có ý đùa giỡn hắn, nghĩ lại các nàng là Thần Thú hóa thân thành người, suy nghĩ chắc cũng khác nhân loại.
Nghĩ tới việc trên giường lăn qua lộn lại với hai đầu Thần Thú trong lòng có một loại cảm giác ác hàn, nhưng trong đó Phượng Tử Linh có dung mạo tuyệt thế không thuộc về thế gian này, càng nghĩ trong lòng hắn càng mong đợi cùng kích thích.
Cái gì không đạt được thì luôn kích thích lòng muốn sở hữu, đây là bản tính của nam nhân, tuy Trần Phong tự hứa trong lòng sẽ ít trêu hoa nghẹo nguyệt, nhưng sâu trọng nội tâm đối với nữ nhân tự động sa vào là không thể cự tuyệt.
Nhưng mà hiện tại hắn không muốn cùng Nhan Như Ngọc hoan hảo, mà bên cạnh lại có người lạ quan sát, mà lại là hai đầu Thần Thú, nên chọn cách thứ hai.
-Làm sao? động tâm rồi à, đang suy nghĩ sàu này sẽ cùng ai trong chúng ta lăn lộn trước sao?
-Yên tâm chỉ cần ngươi đuổi kịp chúng ta, lời của Thú Tộc rất đáng giá, đến lúc đó chúng ta tùy ngươi chà đạp.
Phượng Kim Linh thấy Trần Phong ánh mắt mơ màng kèm theo phấn khích, nàng cười hì hì trêu chọc.
-Khục..khục, chuyện đó sau này rồi nói, làm sao để cùng Như Ngọc tâm linh giao hòa, trợ giúp nàng kích phát huyết mạch.
Trần Phong ho khan vài tiếng giả vờ nghiêm chỉnh đi vào chính đề, nhưng đôi mắt sắc lang của hắn không ngừng lướt trên dung nhan của Phượng Tử Linh.
-Hừ, tiểu sắc lang, đừng tưởng trong lòng ngươi đang nghĩ gì mà chúng ta không biết.
Phượng Tử Linh hừ một tiếng yêu kiều mắng, liền không tiếp tục dây dưa, một bàn tay hư ảo vung lên, một tia sáng bay vào đầu Trần Phong, để hắn biết cách trợ giúp Nhan Như Ngọc.
Trần Phong hồi phục tinh thần, liền phi lên không trung đứng đối diện với Nhan Như Ngọc, nàng hiện tại đang bị bao phủ trong tử sắc hỏa diễm, tuy nàng không bị gì nhưng y phục đã bị hỏa diễm đốt thành tro tàn, hiện ra một ngọc thể băng thanh ngọc khiết.
Da thịt trắng hồng mịn màng, hai con thỏ trắng ưỡn lên bại lộ trong không khí, kèm theo đó mỗi bên điểm thêm một nụ hoa hồng phấn, trong cực kỳ dụ người phạm tội.
Trần Phong tâm thần bình tĩnh, không thèm quan sát thân thể Nhan Như Ngọc để tránh sinh ra dục niệm, hắn vội vàng ôm lấy thân thể trần trụi ấy vào lòng, đôi môi lập tức chạm lấy môi nàng , Trần Phong từ từ nhắm mắt, Linh Hồn Lực tràn ra, nhẹ nhàng đi vào bên trong thức hải Nhan Như Ngọc, cố gắn giao dung tâm hồn cùng nàng.
Trong phút chốc ấy, ảm giác thương yêu và xót xa mãnh liệt thông qua sự tiếp xúc giữa linh hồn hai người, Nhan Như Ngọc hé mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt anh tuấn đầy bá khí của Trần Phong, cũng không từ chối mở ra linh hồn hải của mình.
Nhan Như Ngọc ngỡ như mình rơi vào trong một giấc mơ, trái tim mềm yếu bao năm qua chưa từng mở ra, hôm nay được mở ra cho Trần Phong dễ dàng bước vào.
Nàng nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, cảm nhận cánh tay hữu lực ấy, cảm nhận từng làn hơi thở khiến cho nàng cảm thấy vô cùng yên lòng và ấm áp.
Tâm linh của hai người vào lúc này bỗng nhiên xuất hiện một trạng thái khiến cho cả hai đồng thời thất kinh, tâm linh của bọn họ thế mà lại phảng phất như giao hòa cùng với nhau.
những gì đôi bên trải qua, những cảm xúc vui buồn đều được đối phương cảm nhận được, nhưng không thấy được rõ ràng.
Hai người không hề do dự chút nào, liền đồng thời lấy một tư thế quỷ dị mà quấn chặt lấy đối phương.
Tay trái Trần Phong cùng tay phải Nhan Như Ngọc, , đan chặt vào nhau, mà tay còn lại thì chia ra giữ chặt mệnh môn của đối phương.
Trong phút chốc đã tạo thành một vòng tuần hoàn vi diệu, một loại cảm giác kỳ dị nhất thời tràn ngập trong tâm hai người.
Trong lúc cả hai chìm vào trong mộng cảnh linh hồn giao hợp, từ thân thể hai người phát ra ánh sáng rực rỡ, hai đạo hư ảnh bỗng xuất hiện ngay trên đầu hai người, một con rồng Hoàng Kim và một con Hỏa Phượng Hoàng đang xoay tròn.
Trong mộng cảnh, Nhan Như Ngọc đang đứng trên một biển lửa vô biên vô tận, nàng nhìn phía xa xa, chính là Trần Phong đang đưa tay vẫy gọi nàng, như muốn nói hãy tiếp túc tiến về phía trước.
Nhan Như Ngọc hạnh phúc mỉm cười liền tiến lên một bước, nhưng nụ cười còn chưa tắt thì đôi chân trần của nàng đã bị vô số hỏa diễm bao phủ, làm cho nàng cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhưng nhìn về phía trước là Trần Phong đang dùng ánh mắt cổ vũ nhìn nàng, Nhan Như Ngọc nhịn xuống cơn đau, từng bước từng bước đi trên biển lửa, mỗi lần nàng bước một nước, là một cảm giác đau tê tâm liệt phế truyền đến.
Nhan Như Ngọc biết, đây là khảo nghiệm để nàng chân chính kích hoạt huyết mạch Phượng Hoàng, mà Trần Phong là chất xúc tác để nàng tiếp tục bước đi.
Cảm giác đau đớn lan tỏa, nhưng ánh mắt nàng lóe lên sự cương quyết, bước chân cũng ngày một kiên định.
-Ta phải cố gắn.
Dưới một không gian bao trùm hỏa diễm, một đạo thân ảnh yêu kiều đang dùng bàn chân trần của mình dẫm lên hỏa diễm, đang đi về phía trước ngày một xa.
Trần Phong nhìn nàng từng bước cố gắn bước đi trên biển lửa tiến về phía hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc không nói nên lời, nhưng hắn biết đây là thử thách của nàng, nếu vượt qua thì sẽ nhất phi trùng thiên, nên hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cổ vũ nàng.
Tâm cảnh bình hòa khiến cho tâm linh hai người hoàn toàn hợp lại làm một, không màng hết thảy, trong lòng chỉ có nhau, cảm nhận tình cảm mà đối phương dành cho nhau.
Nhan Như Ngọc với một chấp niệm tiến về phía trước để chạm vào Trần Phong, bước đi từng bước nặng nhọc, cả người đều bị hỏa diễm đốt cho bỏng loét nhiều chỗ, đôi chân của nàng cũng không còn hình dạng ban đầu, có thể thấy huyết nhục đã bị thiêu đốt, lộ cả bạch cốt bên trong.
Nhưng nàng vẫn không từ bỏ, bước đi càng lúc càng gần Trần Phong, mỗi khi nàng vượt qua thì sẽ chân chính thức tỉnh Phượng Hoàng huyết mạch.
Theo dòng thời gian trôi qua, trong mộng cảnh Nhan Như Ngọc cũng tiến càng gần mục tiêu, bên ngoài vẻ mặt nàng đều là thống khổ vặn vẹo, từng cỗ năng lượng kinh khủng lưu chuyển từ cơ thể Nhan Như Ngọc phát ra, xuyên qua thân thể hai người càng ngày càng mượt mà tự nhiên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...