Đại Đạo Triêu Thiên

Năm đó trong lần Thanh Sơn thử kiếm đại hội kia, Cố Hàn đã từng nỗ lực dùng tỏa thanh thu khóa chặt Tỉnh Cửu Vũ Trụ Phong, chỉ là không thành công mà thôi.

Tên nữ đệ tử Thanh Dung Phong này lẽ nào cũng biết tỏa thanh thu?

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Mai Lí, Mai Lí bình tĩnh nói: "Đây là võng kiếm thuật của Thanh Dung Phong ta."

Đúng, rất nhiều người đã phát hiện, ngón tay Bình Vịnh Giai tỏa ra kiếm ý phi thường mềm nhẹ, tựa như là từng đạo từng đạo kiếm huyền vô hình, lấy một phương pháp cực kỳ phiền phức bện lại cùng nhau, giống như là một chiếc võng.

Mặc kệ phi kiếm của Phương Tinh Ngoại là một cành mai khúc chiết tiến lên, hay là cái gì khác, rơi vào trong tấm lưới kia, tựa như côn trùng rơi vào trong mạng nhện, làm sao còn có thể bay ra?

Thời điểm mọi người nghị luận, Phương Tinh Ngoại cũng cảm giác được phi kiếm truyền về cảm giác dính dấp như đầm lầy, sinh ra bất an mãnh liệt, biết nhất định phải lập tức đoạt lại quyền khống chế.

Hắn không còn kịp phẫn nộ với thủ đoạn cố ý làm bộ đáng thương của vị sư muội này, kiếm nguyên vận nhanh, muốn đoạt lại phi kiếm, đồng thời trong tay phải hai ngón tay chập lại, bấm một cái kiếm quyết, chuẩn bị tiếp theo sử dụng sát chiêu uy lực lớn nhất bên trong Thất Mai kiếm quyết!

Bình Vịnh Giai lúc này phát hiện mình lại thật sự nắm lấy phi kiếm của đối phương, chính đang cao hứng, bỗng nhiên cảm giác được từ trong phi kiếm truyền đến một đạo cự lực, hơn nữa đạo phi kiếm kia run rẩy kịch liệt, mơ hồ tỏa ra một đạo sát ý.

Hắn ngây người, sau đó không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nghĩ thầm ta quen làm chuyện này a!

Thời điểm ở Thần Mạt Phong, hắn không có cách nào luyện kiếm, rất tẻ nhạt, Nguyên Khúc sư huynh khi đó cũng không có kiếm, không những không có đồng tình với hắn, trái lại thường thường châm chọc hắn, ở trước mặt hắn triển khai Thất Mai kiếm quyết chọc hắn...... Chiêu kiếm này hắn chưa thấy đến một trăm lần, nhưng đã thấy mấy chục lần.

Vấn đề là, giải quyết chiêu kiếm cực kỳ sát ý này thế nào?

Trong lúc Bình Vịnh Giai còn đang suy nghĩchuyện này, hai tay đã theo bản năng chuyển động.

Ngón tay của hắn ở trong sương mù gảy thật nhanh, nhìn như hoảng loạn mà không có bất kỳ quy luật, kì thực chính liên tục sử dụng hơn mười chiêu Vô Đoan kiếm pháp!

Đùng đùng đùng đùng đùng đùng! Một trận tiếng va chạm dày đặc lanh lảnh, đạo phi kiếm đang nỗ lực thoát ly khống chế kia, bị ngón tay của Bình Vịnh Giai liên tục bắn trúng!

Tựa như là chuồn chuồn trong mưa bão, mỗi lần muốn bay lên, lại bị một hạt mưa cực kỳ khổng lồ đập trúng, căn bản không có cách rời đi, cuối cùng chỉ có thể chán nản mệt mỏi ngã xuống, đôi cánh trong suốt cùng thân mình khinh bạc, cứ như vậy ở trong mưa bão tan vỡ, biến thành mảnh vỡ......


Đạo phi kiếm kia dĩ nhiên thật sự vỡ thành mấy chục đoạn như vậy, tựa như bị người dùng kìm cắt ra lá sắt, hướng về phía dưới cột đá tung bay.

Phi kiếm của Phương Tinh Ngoại bị hủy, kiếm hoàn chịu phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi, ngã về đằng sau, tùy theo rơi xuống.

Một luồng kiếm quang lướt lên, tiếp lấy hắn.

Những mảnh vỡ phi kiếm kia lại không người đi quản, rơi xuống đất, phát sinh đùng đùng đùng một trận tiếng vang.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Mai Lí cũng là như thế, nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh thon gầy trên trụ đá, khắp khuôn mặt là biểu hiện bất ngờ, ngươi thắng được Phương Tinh Ngoại là chuyện dĩ nhiên, nhưng làm sao ngươi biết Thanh Dung Phong Vô Đoan kiếm pháp?

Các nữ đệ tử Thanh Dung Phong cũng rất giật mình, vội vàng thăm hỏi Mai Lí xem người này là ai, nhưng Mai Lí lại không nói gì.

Có mấy người cảm thấy hình ảnh trước mắt có chút quen mắt, sau đó mới nhớ ra, rất nhiều năm trước Tỉnh Cửu cũng dùng hai tay của mình bẻ gẫy kiếm của Quá Nam Sơn.

Ngay lúc đó Quá Nam Sơn so với Phương Tinh Ngoại mạnh hơn nhiều, nhưng tay Tỉnh Cửu lúc đó cũng chảy chút máu, làm sao có thể tùy ý hờ hững như nữ đệ tử Thanh Dung Phong này.

Có người theo bản năng nhìn Quá Nam Sơn một cái.

Quá Nam Sơn đang nhìn tên Thanh Dung Phong đệ tử mang nón lá kia, cảm thấy có chút quái lạ. Đương nhiên, đệ tử cảnh giới như hắn tự nhiên cùng các sư trưởng như thế, có thể nhìn ra Thanh Dung Phong đệ tử kia dùng xác thực thật là Vô Đoan kiếm pháp chính tông nhất, hơn nữa học vô cùng tốt, trình độ cực cao, không phải mấy chục năm khổ công không thể nào đạt tới.

Lẽ nào tên Thanh Dung Phong đệ tử này là đệ tử mà Nam Vong sư cô lén lút thu?

Quá Nam Sơn thanh thanh nói: "Vị sư muội này, xin mời xuống đây đi."

Bình Vịnh Giai còn chìm đắm trong ngơ ngẩn cùng vui sướng vì lần đầu tiên kiếm tranh thắng lợi, kinh ngạc mà nhìn hai tay của mình, nghĩ thầm kiếm đạo pháp môn của sư cô lại mạnh đến như thế sao?

Hắn lúc này nghĩ tới sư cô tự nhiên không phải Nam Vong, mà là Triệu Tịch Nguyệt.

Năm ấy lúc còn ăn lẩu, Triệu Tịch Nguyệt cùng Trác Như Tuế thảo luận vài câu kiếm ý nhập thể pháp môn, vừa vặn để hắn nghe được, vì lẽ đó hắn mới ở trên kiếm phong ngủ đến mấy năm......


Bình Vịnh Giai bỗng nhiên sinh ra dũng khí cùng tự tin khó có thể tưởng tượng, chỉ vào Giản Như Vân đứng bên kia nói: "Không, ta muốn khiêu chiến ngươi!"

Kiếm lâm bốn phía oanh một hồi loạn lên, không phải bởi vì hắn có dũng khí khiêu chiến một trong những người mạnh nhất của Lưỡng Vong Phong là Giản Như Vân, mà là giọng nói của hắn rõ ràng là nam tử!

Thanh Dung Phong lần trước xuất hiện nam đệ tử là khi nào?

Một tên trưởng lão Tích Lai Phong trầm giọng quát lên: "Lấy nón lá của ngươi xuống, bộc lộ thân phận!"

Bình Vịnh Giai tự nhiên không thèm để ý, lấy xuống nón lá, lộ ra gương mặt của mình.

Đối với tuyệt đại đa số Thanh Sơn đệ tử mà nói, khuôn mặt này rất xa lạ, nhưng có mấy người ấn tượng đối với khuôn mặt này lại cực sâu.

Lâm Vô Tri nhìn Mai Lí một cái, Mai Lí bình tĩnh không nói gì, hắn liền biết nàng đã sớm biết được người kia là Bình Vịnh Giai, không khỏi khẽ mỉm cười.

Có mấy người từng ở đỉnh Thiên Quang Phong nhìn thấy Bình Vịnh Giai, không khỏi khiếp sợ không nói gì.

Tên Tích Lai Phong trưởng lão kia sắc mặt âm trầm quát lên: "Thật là to gan, lại dám giả mạo Thanh Dung Phong đệ tử!"

Bình Vịnh Giai vô tội nói: "Ta cũng chưa từng thừa nhận ta là người của Thanh Dung Phong."

Lâm Vô Tri thấy Mai Lí không nói lời nào, nụ cười càng tăng lên, hỏi: "Như vậy ngươi rốt cuộc là người nào?"

"Thần Mạt Phong đệ tử Bình Vịnh Giai."

Tầm mắt của hắn lướt qua các phong sư trưởng cùng Thanh Sơn đệ tử, cuối cùng rơi vào trên mặt Giản Như Vân, nói: "Gia sư Tỉnh Cửu."


......

......

Nghe được Bình Vịnh Giai, bốn phía kiếm lâm trở nên yên tĩnh dị thường, không hề có một chút thanh âm.

Rất nhiều Thanh Sơn đệ tử lúc này mới nhớ ra, Thần Mạt Phong tựa hồ có cái đệ tử rất không đáng chú ý, hắn lại không đi Vân Tập trấn, mà vẫn ở lại bên trong Thanh Sơn sao?

Vị Tích Lai Phong trưởng lão kia còn chưa kịp nói gì, Vân Hành Phong Thời Minh Hiên trưởng lão âm thanh âm trầm đã vang lên: "Ở bên trong Thanh Sơn, không cho phép bất cứ ai nhắc đến tên cái kiếm yêu kia! Ngươi cũng không có tư cách tham gia thử kiếm đại hội!"

Thời Minh Hiên là thụ nghiệp ân sư của Giản Như Vân, hắn tuy rằng tin tưởng Giản Như Vân nhất định so với Bình Vịnh Giai vào Thanh Sơn thời gian không lâu mạnh hơn, nhưng...... Bình Vịnh Giai rõ ràng có chút quái lạ, hơn nữa dù sao cũng là đệ tử quan môn của Tỉnh Cửu, vì lẽ đó hắn muốn ngăn cản trận kiếm tranh này.

Bình Vịnh Giai không thèm để ý tới người này, chỉ là nhìn chằm chằm vào Giản Như Vân.

Kỳ thực rất nhiều người đều hiểu được, sau khi Bình Vịnh Giai nói ra bốn chữ gia sư Tỉnh Cửu, trận kiếm tranh này đã khó lòng tránh khỏi.

Giản Như Vân biểu hiện bất biến, triệu hồi phi kiếm bước lên, mấy tức sau đã đến trong thiên không, tay áo theo gió phiêu diêu, tựa như một con chim lớn.

"Coi như ngươi học được Thanh Dung Phong Vô Đoan kiếm pháp, cũng không phải đối thủ của ta, bởi vì ngươi căn bản không nhìn thấy kiếm của ta."

Giản Như Vân nhìn Bình Vịnh Giai mặt không cảm xúc nói, tựa như nhìn một kẻ đã chết.

Vân Hành Phong dùng chính là Thương Điểu kiếm pháp, chú ý chính là thương điểu tại thiên, vân ảnh tương ánh, kiếm pháp linh động đến cực điểm, rất có huyền môn đạo pháp, thậm chí là ý vị của Trung Châu Phái thiên địa độn pháp.

Nếu như Bình Vịnh Giai không thể nắm giữ quỹ tích chân thực phi kiếm của hắn, lại làm sao có thể nắm giữ phi kiếm của hắn như lúc trước chiến thắng Phương Tinh Ngoại?

Giản Như Vân vung nhẹ ống tay áo.

Một đạo phi kiếm từ trong tay áo bay ra.

Động tác của hắn nhìn như tùy ý, nhưng đạo phi kiếm kia trong nháy mắt đi tới trước người Bình Vịnh Giai, so với phi kiếm của Phương Tinh Ngoại lúc trước không biết nhanh hơn bao nhiêu lần!

"Quá nhanh!"


Lúc trong đầu Bình Vịnh Giai dâng lên cái ý niệm này, kỳ thực phi kiếm của Giản Như Vân vẫn chưa từ trong tay áo bay ra ngoài.

Nói cho đúng, khi đó bả vai Giản Như Vân vừa mới mới vừa nhúc nhích một chút, hắn đã tự nhiên sinh ra loại khái niệm kiếm của đối phương quá nhanh.

Phi kiếm nhanh như vậy, hắn không có tự tin có thể dùng Vô Đoan kiếm pháp giữ lấy đối phương, như vậy chỉ còn dư lại hai lựa chọn hoặc là dùng phi kiếm ngăn cản, hoặc là tránh né.

Bởi vì hắn không có kiếm...... Vì lẽ đó kỳ thực chỉ có một lựa chọn.

Vấn đề ở chỗ, phi kiếm của đối phương nhanh như vậy, hắn dựa vào thân pháp né tránh làm sao có khả năng tới kịp?

Ngay thời điểm Bình Vịnh Giai nghĩ vấn đề này, thân thể của hắn đã sớm làm ra phản ứng, giơ lên chân phải nặng nề đạp vào mặt ngoài trụ đá!

Khách lạt một tiếng, đỉnh trụ đá xuất hiện một lỗ thủng, đá vụn rì rào rơi xuống, dựa vào lực phản chấn mạnh mẽ, hắn người hướng về trong thiên không bay đi, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Không ai chú ý tới, trước khi hắn biến mất, có mấy chục đạo kiếm quang cực kì nhạt từ cổ áo của hắn, ống tay áo của hắn, đáy giày của hắn, sợi tóc của hắn nhẹ nhàng đi ra.

Giản Như Vân hơi run run, cho rằng Bình Vịnh Giai dùng chính là kiếm độn thuật, nhíu mày lạnh giọng nói: "Muốn chết!"

Mặc kệ kiếm độn thuật tuyệt diệu làm sao, thế nào có thể tránh né được mắt của thương điểu, càng quan trọng chính là, nơi nào khả năng nhanh hơn so với phi kiếm thật sự?

Giản Như Vân ống tay áo hơi cuộn, đạo phi kiếm kia tùy theo phá không mà quay về, hắn đạp trên phi kiếm, hướng về phía trên bầu trời đuổi theo, kiếm quang nhất thời đại thịnh!

Sương mù bao phủ bãi đá, nhưng không che được đạo kiếm quang kia, gây ra một tràng thốt lên của Thanh Sơn đệ tử.

Đây không phải ngự kiếm(驭剑), mà là chân chính ngự kiếm (御剑).

Chỉ có kiếm tu nắm giữ kiếm đạo chân nghĩa, mới có thể thông qua thủ đoạn ngự kiếm, đem uy lực của Thương Diểu kiếm pháp phát huy đến lớn nhất.

Ai cũng không ngờ tới, Giản Như Vân ẩn mình mấy năm, dĩ nhiên đã đem kiếm đạo tu vi tăng lên tới trình độ như thế này!

Thương Điểu kiếm pháp chú ý một kích xong đi, xuất kiếm phải giết, lấy thực lực của Giản Như Vân lúc này biểu hiện, Bình Vịnh Giai chỉ sợ phải bị trọng thương, thậm chí bị trực tiếp giết chết!

Rất nhiều người đều nghĩ tới loại khả năng này, Quá Nam Sơn phi thường lo lắng, muốn lên tiếng ngăn cản trận kiếm tranh này, lại phát hiện mặc kệ là Thượng Đức Phong Trì Yến trưởng lão, hay là Thời Minh Hiên trưởng lão đều không nói gì, cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt sau tầng mây trên không, biểu hiện ngưng trọng dị thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui