Đại Đạo Triêu Thiên

Trác Như Tuế còn đang bế quan, Quá Nam Sơn, Cố Hàn, Giản Như Vân các đệ tử Lưỡng Vong phong bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tham gia.

Lần này trong thầy trò Thanh Sơn tới tham gia Mai Hội, Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên là tiêu điểm mọi người quan tâm nhất, tiếp theo chính là Tỉnh Cửu.

Bởi vì bọn họ là đệ tử đích truyền của Cảnh Dương chân nhân, trẻ tuổi như vậy cũng đã là nhị đại sư trưởng của Thanh Sơn Tông, nếu nói câu chuyện truyền kỳ, không còn ai có thể vượt nổi.

Trừ chuyện đó ra, còn có hai lời đồn để cho bọn họ càng thêm nổi danh.

Triệu Tịch Nguyệt lôi thôi lếch thếch, tùy tiện cắt tóc ngắn, lộn xộn chí cực, thường xuyên đầy người tro bụi xuất hiện trước mắt người đời, thậm chí có thể nói là nhếch nhác.

Mà lời đồn có liên quan Tỉnh Cửu, tự nhiên chỉ chính là gương mặt của hắn.

Nghe nói hắn đẹp không giống người thật.

Cũng có người nói hắn đẹp đến mức kỳ cục.

Tỉnh Cửu đứng sau lưng Triệu Tịch Nguyệt, rất khiêm tốn.

Nhưng tựa như hắn đã từng nói với Triệu Tịch Nguyệt, tầng mây dầy như thế nào đi nữa cũng không thể vĩnh viễn che kín mặt trời, huống chi hôm nay bầu trời trên Triều Ca thành vạn dặm không mây.

Hôm nay tham gia Mai Hội, hắn không thể mang theo nón lá, càng không thể mang mặt nạ.

Vô số tầm mắt rơi vào... Trên mặt hắn.

Thấp giọng than thở cùng thì thầm vang vọng cả Mai Viên, một mảnh xôn xao, phảng phất bầy chim vừa mới bay qua.

"Thật là đẹp mắt..."

"Làm sao có thể có nam nhân đẹp như vậy?"

"Hẳn là tại sao có thể có người đẹp đến như vậy!"

...

...


"Y, trên người của hắn mang cái gì? Chẳng lẽ là kiếm?"

"Không thể nào, nghe nói hắn ở Thanh Sơn thử kiếm rất là cảnh tượng, chẳng lẽ còn không tiến vào Kim Đan kỳ ư?"

"Dùng phân chia cảnh giới của Thanh Sơn Tông mà nói, hẳn là Vô Chương."

Sinh ra loại nghi ngờ này, cũng là môn phái xa xôi tin tức không nhanh nhạy.

Mà các môn phái biết tình hình cụ thể của Thanh Sơn thử kiếm, lại càng không giải thích được, rõ ràng Tỉnh Cửu đã tiến vào Vô Chương cảnh giới, vì sao còn muốn đem kiếm đeo ở phía sau?

Chẳng lẽ hắn còn muốn giấu diếm cảnh giới chân thật của mình?

Mọi người trong Thanh Sơn Tông đến, các đệ tử Trung Châu Phái tự nhiên nhìn sang.

Là hai đại lãnh tụ của Chính Đạo Liên Minh, cơ hội bọn họ gặp mặt Thanh Sơn Tông đệ tử rất ít, tự nhiên cũng có rất nhiều tò mò.

Có phiến địa phương sương mù vây quanh, một đạo thanh âm thanh nhu từ bên trong truyền ra: "Vị nào là Triệu Tịch Nguyệt?"

Hướng Vãn Thư vẻ mặt cung kính nói: "Sư tỷ, chính là người ngồi ở trong ghế phía xa."

Vị nữ tử kia kinh ngạc nói: "Y? Hoàn hảo a, rõ ràng là một nữ tử dung nhan thanh tú, vì sao ở trong truyền thuyết bị nói đến mức như vậy?"

Hướng Vãn Thư nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy Triệu Tịch Nguyệt năm ngoái ở trên tứ hải yến, vẻ mặt hơi ấm áp, nói: "Bất quá là chút ít thôn trấn dã phu đồn nhảm mà thôi."

"Tỉnh Cửu kia đúng như tin đồn, đẹp vô cùng gần như yêu quái vậy."

Nàng giống như bị vẻ đẹp của Tỉnh Cửu làm chấn kinh, nói: "Phàm là người cực hạn tất bất phàm, đối với hắn coi trọng hơn chút ít."

Có đệ tử ngạo nhiên nói: "Cố Hàn quá mức kiêu ngạo tự tin, Tỉnh Cửu có thể thắng hắn cũng chẳng tính là gì, cuối cùng cũng chỉ là Vô Chương sơ cảnh, không đáng giá nhắc tới."

Hướng Vãn Thư cười khổ không nói, nghĩ thầm Mai Hội lần trước Thất sư huynh thua ở dưới kiếm của Cố Hàn, nhưng bây giờ nói lời như vậy, rốt cuộc là ai quá mức kiêu ngạo tự tin.

...

...


Sâu trong hàn thai của Thủy Nguyệt Am, một vị nữ tử mặt che lụa trắng cũng đang nhìn bên kia.

Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Triệu Tịch Nguyệt, có chút hài lòng, nghĩ thầm đại đa số thời điểm ánh mắt Cảnh Dương rất đáng giá tín nhiệm, chọn lựa tái thế truyền nhân quả nhiên không kém.

Tiếp theo nàng nhìn sang Tỉnh Cửu, lại có chút thất vọng, nghĩ thầm chỉ là cái thùng rỗng, cùng Cảnh Dương so sánh còn kém rất xa.

...

...

Tây Hải kiếm phái cùng Thanh Sơn Tông quan hệ từ trước đến giờ không tốt, tự nhiên sẽ không giống những tông phái khác, nghị luận ca ngợi dung nhan của Tỉnh Cửu.

Đồng Lư đứng ở rìa hàn thai, nhìn Tỉnh Cửu đối diện.

Dung mạo của hắn rất bình thường, nhưng thân thủ rất kiệt xuất, phảng phất một thanh kiếm chân chính, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén.

Hắn biết Tỉnh Cửu không phải muốn giấu diếm cảnh giới chân thật của mình, bởi vì Thanh Sơn đệ tử sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Tỉnh Cửu không chịu đem kiếm thu vào kiếm hoàn, chỉ có thể có một nguyên nhân, đó chính là người mang trường kiếm sẽ có vẻ tương đối oai phong.

"Có gương mặt như vậy, lại còn chưa đủ, thật là quá bảnh bao."

Hắn đối với Tây Hải kiếm phái trưởng lão bên cạnh nói: "Mời sư thúc phái người quan sát Thanh Thiên ty, nếu như người này ghi danh tham gia đạo chiến, ta không ngần ngại cùng hắn một tổ."

...

...

Hơn nghìn tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.

Ít nhất vào giờ khắc này, hắn tuyệt đối là tiêu điểm của Mai Hội lần này.

Tỉnh Cửu cũng không biết, hoặc là nói cũng không khẳng định, chính xác ra là hắn không thèm để ý những thứ này chút nào.


Vẫn câu nói kia, thân là mặt trời sẽ phải có tự giác bị vạn chúng chú mục.

Về rất nhiều phỏng đoán vì sao hắn đeo kiếm, ở điểm này hắn quả thật rất vô tội.

Hắn chưa từng nghĩ tới giấu diếm cảnh giới chân thật của mình, cũng không phải là vì muốn tỏ vẻ bảnh bao, mà bởi vì một nguyên nhân rất đơn giản.

—— tấn nhập Vô Chương cảnh giới, hắn vẫn không có biện pháp đem phi kiếm nhét vào kiếm hoàn.

Ban đầu hắn rất lo lắng bởi vì thân thể của mình đặc thù, liệu có xảy ra vấn đề gì không, cho nên vẫn do dự xem có nên phá cảnh hay không.

Cho đến khi nhìn Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn đánh vào bụi bậm, mới dứt khoát làm ra quyết định, đi về phía trước một bước.

Quả không sai, hắn cùng với đệ tử Vô Chương cảnh khác không hề giống, lại xuất hiện vấn đề như vậy, cũng may vấn đề này so với chuyện hắn lo lắng ban đầu nhỏ hơn rất nhiều.

Hắn chỉ cần nói dối được Triệu Tịch Nguyệt là tốt rồi.

Trên đài bày biện rất nhiều ghế ngồi, có tư cách ngồi xuống chỉ có hai vị Phong chủ.

Ngự kiếm đi tới trên đài, Tỉnh Cửu trước tiên dùng ánh mắt ý bảo Triệu Tịch Nguyệt ngồi xuống bên trên ghế ngồi ngoài rìa, cùng Thanh Dung phong chủ cách nhau rất xa.

Triệu Tịch Nguyệt không cự tuyệt, nhưng càng cảm thấy kỳ quái, vì sao hắn phải tránh né Thanh Dung phong chủ.

Loại chuyện này phát sinh không phải lần một lần hai, ngay cả Ngọc Sơn sư muội muốn đi Thanh Dung phong cũng bị hắn âm thầm ngăn cản.

Triệu Tịch Nguyệt hôm nay rất chân thành trang điểm một phen.

Nàng rửa mặt, chải đầu, còn đổi quần áo mới.

Tóc của nàng không còn rối loạn nữa, chảy vô cùng thuận trơn, còn ghim bím tóc rất ngắn, bảo đảm sẽ không có một sợi tóc nào hỗn loạn.

Mặt của nàng cũng rất đẹp mắt, vô cùng trắng trong thuần khiết, hai hàng lông mày đậm, tựa như đôi chim phía trên tranh sơn thủy, nhìn rất sinh động.

Vấn đề duy nhất chính là quá đơn điệu, vô luận là mặt mày sạch sẽ hay là kiếm y màu xanh cũng không có bất kỳ trang sức nào, không giống cô nương ở số tuổi này.

Trên hàn thai trồng một gốc mai vàng.

Tiết thâm xuân, trên cành lại kết đóa đóa hoa vàng.

Tỉnh Cửu không chút luyến hoa, đưa tay đem hái xuống, sau đó gài vào thái dương của Triệu Tịch Nguyệt.


Triệu Tịch Nguyệt có chút không giải thích được, hỏi: "Sao vậy?"

Tỉnh Cửu lui về phía sau hai bước, đánh giá một phen, hài lòng gật đầu, nói: "Đẹp mắt."

Triệu Tịch Nguyệt mỉm cười nói: "Ta biết mình rất đẹp."

Tỉnh Cửu nói: "Ta đang nói hoa."

Triệu Tịch Nguyệt cũng không tức giận, hỏi: "Ta đây thì sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi vẫn luôn luôn đẹp."

...

...

Hình ảnh này, rơi vào trong mắt vô số người.

Mai Viên mấy chục tòa hàn thai, một mảnh xôn xao.

Chẳng lẽ hai người bọn họ đã kết làm đạo lữ ư?

Thế hệ trẻ người tu hành, có vô số người yêu mến Triệu Tịch Nguyệt, giống như Thanh Sơn đệ tử ban đầu.

Mấy năm qua có rất nhiều tin đồn về Triệu Tịch Nguyệt, nói nàng tóc ngắn, tính tình lạnh lùng, lôi thôi lếch thếch, nhưng nói thật, không có ai để ý chuyện này.

Tu hành giới tuấn nam mỹ nữ nhiều lắm, nhưng Triệu Tịch Nguyệt chỉ có một.

Trừ những người hâm mộ, trong mắt người tu hành thực tế nhất, nàng cũng là mục tiêu đáng giá theo đuổi nhất.

Bởi vì nàng là trời sanh đạo chủng, là tái thế truyền nhân của Cảnh Dương chân nhân, lại còn là Thanh Sơn Tông Thần Mạt phong chủ!

Chỉ sợ chẳng qua là si tâm vọng tưởng, chỉ cần nghĩ xem nếu như nhận được Triệu Tịch Nguyệt ưu ái sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp đến thế nào, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Tiếc nuối chính là, cơ hội để những người đó si tâm vọng tưởng tựa như đã tan vỡ ở một khắc trước.

"Sư đệ, ngươi có sao không?"

Trung Châu Phái hàn thai, tên đệ tử đứng hàng thứ bảy nhìn Hướng Vãn Thư lo lắng hỏi.

Hướng Vãn Thư sắc mặt tái nhợt, phảng phất mới vừa mất đi thứ gì trọng yếu nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui